Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 262 - Chương 1952. Phản Phệ

Chương 1952. Phản phệ Chương 1952. Phản phệ

Chương 1952: Phản phệ

Nửa tháng!

Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền thực sự muốn chết.

Thế nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.

Như lời Thiên Đạo nói, hắn không chống đỡ được, chẳng lẽ cứ nhờ người khác giúp mãi sao?

Nghĩ đến đây, hắn bèn bình tĩnh lại.

Chút đau đớn ngoài da thôi mà?

Có gì to tát đâu chứ!

Diệp Huyền đột nhiên mở mắt nhìn Thiên Đạo, gào lên: “Có thế thôi hả? Còn gì mạnh hơn nữa không?”

Thiên Đạo chớp mắt: “Đương nhiên là có!”

Nói đoạn, nàng bèn phất tay phải, sâu bên trong lôi trì có một thần lôi đen ngòm bỗng nhiên trồi lên như một con rắn.

Diệp Huyền cảm nhận được sự xuất hiện của thần lôi, sắc mặt lập tức thay đổi. Hắn vội vàng nói: “Đậu má, đại tỷ à, đừng đừng… ta đùa thôi, trời ơi… A… a… ta sai rồi…”

Thiên Đạo ngồi xổm bên cạnh lôi trì nhìn Diệp Huyền, gương mặt nàng tràn ngập vẻ tươi cười.

Bên trong lôi trì, Diệp Huyền kêu gào thảm thiết.

Hắn cũng muốn nhịn không kêu lên tại vì mất mặt quá mà. Thế nhưng hắn không nhịn được.

Quá đau!

Khoảnh khắc ấy, bất tử chi thân của hắn đã bị phá vỡ. Có điều không biết tại sao mà những thần lôi này không phá vỡ nhục thân của hắn, đương nhiên lúc này Diệp Huyền không còn quan tâm được đến nhiều như vậy.

Một lúc lâu sau, Thiên Đạo lại bắt đầu nướng cá. Thỉnh thoảng nàng lại liếc nhìn Diệp Huyền bên trong lôi trì.

Diệp Huyền bên trong lôi trì trông chẳng khác gì một lôi nhân!

Toàn thân hắn tỏa ra những tia sét!

Đúng lúc đó, Tiểu Đạo bỗng xuất hiện bên cạnh Thiên Đạo.

Thiên Đạo mỉm cười: “Ngươi không yên tâm về hắn hả?”

Tiểu Đạo nhìn nàng: “Nhiều khi ta đang nghĩ, nếu ngươi từ bỏ vũ trụ này thì sẽ thế nào?”

Thiên Đạo đột nhiên im lặng.

Một lát sau, Thiên Đạo mỉm cười: “Nếu ngươi từ bỏ thù hận thì sẽ thế nào?”

Thù hận!

Tiểu Đạo siết chặt hai tay, sắc mặt lạnh lùng vô cùng: “Thù hận có thể từ bỏ sao? Ngươi và ta không giống nhau!”

Thiên Đạo khẽ cười: “Bản chất như nhau cả thôi! Con người ta sống thì luôn phải từ bỏ một vài thứ, nếu như không học cách buông bỏ thì sống còn có ý nghĩa gì?”

Tiểu Đạo trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ta thấy ngươi có thể tới một sàn đấu rộng lớn hơn, ngươi là Thiên Đạo chi linh, dù đến đâu…”

Thiên Đạo bỗng cắt lời nàng: “Đây chính là nhà!”

Tiểu Đạo nhìn nàng, Thiên Đạo nói: “Đây là nơi nuôi dưỡng ta!”

Tiểu Đạo trầm mặc.

Thiên Đạo quay đầu nhìn lôi trì, nàng nói: “Hắn là một hạt giống tốt, nhưng tiếc là vận mệnh trêu người. Hắn có quá nhiều nhân quả trên người, điều này với hắn mà nói là không công bằng!”

Tiểu Đạo liếc nhìn Diệp Huyền: “Thế nhưng những nhân quả này lại mang tới lợi ích cho hắn, chẳng phải sao?”

Thiên Đạo bỗng nhiên nói: “Ngươi có từng nghĩ, nếu không có những nhân quả này thì hắn chính là hắn, không có bất cứ sự chống lưng nào, ngươi thấy cuộc đời hắn sẽ ra sao?”

Tiểu Đạo trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hắn sẽ không quá tệ, nhưng mà chắc chắn không thể bằng bây giờ!”

Thiên Đạo lắc đầu: “Ngươi sai rồi!”

Tiểu Đạo nhìn Thiên Đạo, Thiên Đạo nói: “Không có những nhân quả đó thì hắn lại càng đi xa hơn.”

Tiểu Đạo nhìn nàng: “Ý ngươi là thiên phú cùng tâm tính của hắn? Thiên phú của hắn không tồi, tâm tính cũng vậy. Thế nhưng nếu không có những người kia thì hắn hoàn toàn không tiếp cận được với thứ gì hết. Hay nói một cách khác, hắn sẽ không tiếp cận được với những thứ mà bây giờ hắn có. Nhất là về kiếm đạo, thử nghĩ mà xem, có bao nhiêu kiếm tu được một người ở đỉnh phong của kiếm đạo chỉ bảo ngay từ những bước đi đầu tiên chứ?”

Nói đoạn, nàng ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Dù chúng ta có thừa nhận hay không thì như người của thượng giới nói đấy, có một sự thực chính là xuất thân rất quan trọng. Một vài người phấn đấu cả đời để có được một thứ gì đó, còn có vài người ngay từ khi sinh ra đã có rồi!”

Thiên Đạo mỉm cười: “Ngươi nói cũng có lí, chỉ là ngươi đã bỏ quên mất một điều!”

Thiểu Đạo nhìn nàng: “Xin được chỉ giáo.”

Thiên Đạo quay đầu nhìn Diệp Huyền bên trong lôi trì, mỉm cười: “Ngươi có biết những chuyện ở Thanh thành của hắn không?”

Tiểu Đạo đáp: “Ta biết.”

Thiên Đạo mỉm cười: “Nữ tử váy trắng chắc đã nhận ra hắn từ lâu rồi, thế nhưng nàng không lựa chọn tới gặp hắn ngay từ đầu, đồng thời truyền kiếm đạo cho hắn, ngươi có biết tại sao không?”

Tiểu Đạo híp mắt: “Ngươi đang nói đến việc nàng ta đang kiểm tra hắn?”

Thiên Đạo lắc đầu: “Có lẽ nàng ta đang để hắn tự lựa chọn cuộc đời của mình. Nếu hắn chịu làm một người bình thường, hoặc là tâm tính của hắn không tốt thì có lẽ nữ tử váy trắng sẽ cho hắn một cuộc sống phú quý, sau đó biến mất và rời đi. Con đường võ đạo này đâu dành cho những người bình thường!

Không, không phải người bình thường nào cũng có thể đi trên con đường này. Mà nữ tử váy trắng lựa chọn lộ diện, rất rõ ràng nàng ta muốn hắn đi hết con đường này. Tại sao nữ tử váy trắng lại cho rằng hắn có thể đi con đường này?”

Tiểu Đao trầm mặc.

Thiên Đạo mỉm cười: “Từ trước đến nay, những cường giả tuyệt thế chân chính đều không thể thiếu một thứ, thứ này không phải thiên phú mà là sự nỗ lực, không chịu thua, dám đương đầu, có thể chịu được những nỗi khổ mà người bình thường không thể chịu được, tâm trí phải vững vàng. Hắn phù hợp với những điều này, thế nên nữ tử váy trắng mới để hắn bước đi trên con đường ấy. Bằng không ngươi tưởng nàng ta không thể một kiếm chém đứt những nhân quả trên người hắn như vậy sao? Đừng nói đến nhân quả của tiên tri, đến cả mẫu thân của hắn…”

Nói đến đây, nàng bèn chau chặt mày. Ngay sau đó, máu tươi tuôn ra khỏi khóe miệng nàng.
Bình Luận (0)
Comment