Chương 1953. Bạo thể
Chương 1953. Bạo thể
Chương 1953: Bạo thể
Tiểu Đạo tái mặt: “Ngươi?”
Thiên Đạo lau vết máu bên khóe miệng, khẽ cười: “Nói nhiều quá rồi.”
Tiểu Đạo trầm giọng nói: “Nàng ta ra tay hả?”
Thiên Đạo lắc đầu cười: “Không phải nữ tử váy trắng, là một nguồn nhân quả khác.”
Tiểu Đạo chau chặt mày: “Mẫu thân của hắn không phải là Độc Cô Huyên hay sao?”
Thiên Đạo hỏi ngược lại: “Thế hiện giờ nàng ta đang ở đâu?”
Nghe vậy, Tiểu Đạo sững sờ.
Thiên Đạo mỉm cười: “Hắn còn phức tạp hơn nhiều so với những gì chúng ta thấy được. Không bàn đến những điều khác, ngươi có biết tại sao mẫu thân của hắn lại biến mất không, bởi không biến mất thì nàng ta sẽ chết. Giống như tiên tri ngày xưa vậy, ngươi thực sự tưởng rằng tiên tri muốn biến mất sao? Không hề, hắn ta không hề muốn biến mất! Ai mà chẳng muốn sống chứ! Đương nhiên, hắn ta không được may mắn, hắn ta bắt buộc phải biến mất, bởi lẽ hắn ta đã làm quá nhiều điều, hơn nữa hắn ta còn đánh giá sai lầm về thực lực của nữ tử váy trắng. Nữ tử này luôn đứng nhìn mọi thứ bằng ánh mắt lạnh lùng, thế nhưng lúc ra tay thì nàng ta cũng không hề mềm lòng!”
Nói đoạn, nàng bèn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đoạn bảo: “Ngươi có nhận ra không, tinh không này như một bàn cờ lớn, mà chúng sinh chính là những quân cờ.”
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Đạo dần trở nên nghiêm trọng.
Thiên Đạo mỉm cười: “Tục ngữ có nói trời đất không có tình người, xem mọi vật bình đẳng. Thực ra nhân loại đều hiểu lầm về câu nói này. Ở vũ trụ này, vạn vật vạn linh được trời đất đối xử công bằng, không đối xử với ai quá tốt mà cũng không đối xử với ai quá xấu, mọi thứ đều phát triển tự nhiên. Hay nói một cách khác, dù vạn vật có trở nên như thế nào thì hành vi của vạn vật, bao gồm cả sự may mắn, tất cả đều không liên quan gì đến trời đất hết, cứ thuận theo lẽ tự nhiên thôi… Chỉ có nhân loại mới thực sự nhúng tay vào vận mệnh của chúng sinh.”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn Tiểu Đạo: “Thực lực của nhân loại càng ngày càng lớn, lớn đến mức có thể hủy diệt cả vũ trụ, đủ để thay đổi quy tắc. Một vài cường giả lớn mạnh còn có thể khiến chúng sinh chết chỉ bằng một ý nghĩ, có người còn coi trời đất này như một bàn cờ, lấy chúng sinh làm những quân cờ, chà đạp lên chúng sinh… Suy cho cùng thì nhân loại đang tự chơi đùa chính mình, chẳng liên quan gì đến trời đất cả.”
Tiểu Đạo quay đầu nhìn Diệp Huyền bên trong lôi trì, nàng trầm tư.
Thiên Đạo đột nhiên mỉm cười: “Đột nhiên thấy vũ trụ này nuôi dưỡng vạn vật, nhưng cuối cùng lại chẳng nhận được một kết cục tốt đẹp. Đương nhiên, điều này liên quan đến luân lí nhân tính, ta không nói nhiều nữa.”
Tiểu Đạo trầm mặc một hồi, sau đó quay người rời đi.
Đúng lúc đó, Thiên Đạo đột nhiên nói: “Tiểu Đạo.”
Tiểu Đạo quay người nhìn nàng, Thiên Đạo khẽ mỉm cười: “Có lẽ chúng ta rất nhanh sẽ không còn gặp mặt nữa, hiện giờ ta muốn tặng ngươi một câu, ngươi có muốn nghe không?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Ngươi nói đi!”
Thiên Đạo khẽ nói: “Thiện niệm.”
Tiểu Đạo mỉm cười: “Ngươi muốn ta thiện niệm sao?”
Thiên Đạo gật đầu: “Người thiện niệm thì sẽ ít nhiễm ác nhân ác quả hơn.”
Tiểu Đạo trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta nhớ rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người biến mất.
Thiên Đạo cầm lấy con cá nướng ra, cắn một miếng…
Khoảng độ mười ngày sau, Diệp Huyền trong lôi trì đã yên tĩnh hơn nhiều, hắn không còn kêu gào thảm thiết nữa.
Bên bờ lôi trì, Thiên Đạo quan sát hắn, nàng khẽ phất tay phải. Chỉ một lát sau, những thần lôi lập tức rút đi.
Xung quanh người Diệp Huyền toàn là dấu vết của những tia chớp, nhìn hắn như một lôi nhân vậy.
Lúc này, hắn mở mắt ra. Trong mắt hắn là hai tia chướp, hai tia chớp đó còn chưa phóng đến chỗ Thiên Đạo thì đã biến mất.
Diệp Huyền thấy hơi hưng phấn: “Thành công rồi hả?”
Thiên Đạo lắc đầu: “Chỉ mới là bước đầu tiên thôi, ngươi còn phải đi nhiều bước lắm. Hiện giờ ngươi hãy cảm nhận cơ thể của mình một chút đi!”
Diệp Huyền gật đầu rồi nắm chặt hai tay. Một lát sau, một tia chớp cực mạnh cuộn trào bên trong cơ thể hắn. Không gian xung quanh bắt đầu nứt vỡ, không chỉ có vậy hắn còn cảm giác nhục thân của mình đã có sự thay đổi. Như kiểu nhục thân của hắn có thêm nhiều lôi điểm nho nhỏ vậy.
Diệp Huyền nhìn Thiên Đạo, Thiên Đạo mỉm cười: “Nhục thân của ngươi đã có thêm thuộc tính lôi. Hiện giờ ngươi có thể miễn nhiễm với sấm sét.”
Diệp Huyền chau mày: “Miễn nhiễm với sấm sét ư?”
Thiên Đạo gật đầu: “Không những có thể miễn nhiễm với sấm sét mà ngươi còn có thể hút những thứ có thuộc tính lôi. Về sau thiên kiếp gì đó chính là thuốc bổ của ngươi! Thuốc cực bổ luôn ấy!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Lợi hại vậy sao?”
Thiên Đạo mỉm cười: “Đương nhiên! Có điều còn lâu mới đủ, đi thôi, ta đưa ngươi đến nơi khác!”
Diệp Huyền chau mày: “Ta còn chưa luyện thành công sao?”
Thiên Đạo lắc đầu: “Còn lâu mới thành công! Hiện giờ mặc dù nhục thân của ngươi đã mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng vẫn chưa đủ. Hơn nữa, chỉ nhục thân mạnh lên thôi thì không được, cần một vài tính đặc thù nữa!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tính đặc thù gì cơ?”
Thiên Đạo nhếch miệng: “Bạo thể!”
Diệp Huyền chau mày: “Bạo thể?”
Thiên Đạo mỉm cười: “Hiện giờ ngươi có thể hấp thụ thuộc tính lôi, nhưng nếu ngươi còn hấp thụ được thuộc tính hỏa, thủy, thổ nữa… Không sai, ta phải để ngươi tu luyện thành Ngũ Hành Tuyệt Thể mà trước nay chưa ai tu luyện cơ! Ngũ hành chi thân, vạn pháp bất xâm, cái gì tới thì hấp thụ cái đấy!”
Diệp Huyền: “…”