Chương 1956. Một vòn tuần hoàn chết
Chương 1956. Một vòn tuần hoàn chết
Chương 1956: Một vòng tuần hoàn chết
Đã xảy ra chút vẫn đề!
Diệp Huyền nghe mà lập tức ngơ ra.
Đúng lúc này, tay phải của Thiên Đạo đột nhiên đặt lên trên người hắn, trong nháy mắt, một luồng sức mạnh cường đại lập tức trấn áp Băng Phách và Thiên Hỏa trong cơ thể hắn!
Nhưng Diệp Huyền vẫn là một nửa băng một nửa hỏa!
Hắn hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thiên Đạo suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ngươi vẫn chưa dẫn dắt tốt chúng, băng và hỏa là hai kiểu thuộc hạ hoàn toàn không giống nhau, ngươi nhất định phải để cho chúng tương sinh tương khắc mới được, mà không phải là khiến cho chúng nó đạt tới một sự cân bằng nhất thời. Nếu là kiểu này thì một khi ngươi kích động, chúng sẽ phản phệ ngươi!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Phải làm thế nào mới có thể khiến cho chúng tương sinh tương khắc?"
Thiên Đạo cười nói: "Dùng thân thể của ngươi làm phương tiện, về phần làm sao để cho chúng tương sinh tương khắc thì ngươi phải tự mình ngẫm nghĩ!"
Diệp Huyền cạn lời.
Thiên Đạo cười nói: "Mau bắt đầu đi!"
Diệp Huyền cũng không nói nhảm nữa, hai mắt của hắn chầm chậm nhắm lại, sau đó bắt đầu dẫn dắt Băng Phách và Thiên Hỏa trong cơ thể một lần nữa.
Không thể không nói, quá trình này vẫn rất thống khổ, bởi vì hai loại năng lượng này một khi tiếp xúc với nhau sẽ sinh ra một luồng sức mạnh cực kỳ cường đại, mà bây giờ luồng sức mạnh này lại tạo thành uy hiếp cực lớn đối với thân thể của hắn!
Bởi vậy, hắn không dám khinh thường một chút nào!
Bây giờ hai luồng sức mạnh này là tương khắc, mà việc hắn phải làm là để cho hai luồng sức mạnh này tương sinh!
Thời gian trôi qua từng chút một, ước chừng ba ngày sau, hai luồng sức mạnh trong cơ thể Diệp Huyền đã bắt đầu hội tụ trong người hắn, nhưng từ đầu đến cuối đều không tiếp xúc với nhau, bởi vậy nhìn từ bên ngoài, sẽ phát hiện ra thân thể của hắn khi thì toàn là hỏa diễm khi thì toàn là băng sương.
Một ngày sau, Diệp Huyền đã có thể thong dong khống chế hai luồng sức mạnh hoàn toàn bất đồng này!
Hắn đứng lên và đi ra ngoài hầm băng, Thiên Đạo nhìn về phía hắn, cười nói: "Thành công rồi?"
Diệp Huyền gật đầu, hắn mở lòng bàn tay ra, trong tay trái là một ngọn lửa, mà trong tay phải lại là một khối băng.
Thiên Đạo mỉm cười: "Không tồi! Đi, chúng ta đi đến chỗ tiếp theo!"
Hai người đi về phía xa xa, mà vừa rời đi, Diệp Huyền đột nhiên phát hiện núi băng phía sau đang từ từ tan chảy.
Thiên Đạo đột nhiên nói: "Đây là điều bình thường, nếu không phải Băng Phách ở đây thì núi băng vạn dặm này đã tiêu tan từ rất nhiều năm trước rồi."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Thiên Đạo cô nương, ta có một điều rất thắc mắc, có thể hỏi ngươi một chút không?"
Thiên Đạo gật đầu: "Hỏi đi!"
Diệp Huyền nhìn về phía nàng: "Lúc ban đầu, khi vũ trụ này vừa mới xuất hiện nhân loại, lúc đó, ngươi có năng lực chém giết bọn họ, không phải sao?"
Thiên Đạo lắc đầu: "Nhân loại xuất hiện ở thế giới này vào lúc đầu là người ngoài!"
"Người ngoài?"
Diệp Huyền nhíu mày: "Tới từ thượng giới?"
Thiên Đạo cười nói: "Một vài khách ngoại lai, rốt cuộc đến từ đâu thì ta cũng không biết. Về phần câu hỏi vừa rồi của ngươi, ta có thể trả lời ngươi, là bởi vì ta quá nhân từ!"
Diệp Huyền nhìn thoáng qua nàng, không nói gì.
Thiên Đạo nhẹ giọng nói: "Ngay từ đầu, ta không hề nghĩ tới nhân loại của vũ trụ này lại gây ra thiệt hại to lớn đối với vũ trụ như vậy!"
Nói xong, nàng dừng một chút rồi lại nói: "Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác đó chính là lúc đó ta quá đơn thuần! Ta nghĩ rằng bản chất của con người là lương thiện, tất cả mọi người đều tốt bụng, nhưng ta đã đánh giá thấp bản chất của con người! Đương nhiên, từ cổ chí kim cũng có rất nhiều người tốt, cũng không phải tất cả nhân loại đều là xấu, trong lịch sử đã xuất hiện rất nhiều nhân loại kiệt xuất, ta cũng vô cùng kính nể một vài nhân loại."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Nếu cuối cùng vũ trụ này bị hủy diệt thì sao?"
Thiên Đạo cười nói: "Hủy diệt thì hủy diệt thôi! Không có gì là lâu dài cả! Đương nhiên, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ, nếu như thất bại, vậy thì cũng không hề gì, ít nhất là ta đã cố gắng hết sức rồi!"
Diệp Huyền khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi!"
Thiên Đạo nhìn về phía hắn: "Ngươi phải hiểu một điều, có đôi khi hủy diệt không phải thực sự là hủy diệt, mà là sống lại. Giống như thân thể của ngươi, nếu như không trải qua rất nhiều lần tàn phá thì nó làm sao có thể cường đại như vậy?"
Nói xong, nàng chỉ vào xung quanh: "Nếu như diệt sạch tất cả nhân loại trong vũ trụ này, mấy vạn năm sau, vũ trụ này sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu, sẽ trở nên càng tốt hơn! Đương nhiên diệt sạch tất cả nhân loại thì có chút tàn nhẫn, nhưng ngươi đã từng nghĩ tới, nếu tiếp tục bị phá hoại như vậy thì linh khí của vũ trụ này sẽ hoàn toàn khô cạn, trở thành một vũ trụ tĩnh mịch. Khi đó, vũ trụ này sẽ hoàn toàn bị mai một, nhân loại vẫn không thoát khỏi diệt vong!"
Diệp Huyền nhìn thoáng qua nàng: "Ngươi nói với ta những chuyện này để làm gì?"
Thiên Đạo cười nói: "Ta cũng không phải muốn thay đổi gì về ngươi cả, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, vũ trụ của chúng ta bây giờ đã rất yếu ớt, nó đã không chịu nổi sự tàn phá của nhân loại."
Diệp Huyền trầm mặc.
Bảo vệ nhân loại?
Hắn đã từng nghĩ tới, nếu như trong khả năng của mình, hắn không ngại ngăn cản Ngũ Duy Kiếp.
Dù sao hắn cũng là Nhân Vương!
Nhưng có một vấn đề chí mạng, đó chính là như Thiên Đạo nói, cho dù ngăn cản được Ngũ Duy Kiếp, nhân loại của vũ trụ này sẽ an toàn sao?
Linh khí của vũ trụ cạn kiệt, cuối cùng cũng diệt vong, khi đó bản thân mình có thể làm gì?
Cách duy nhất chính là thay đổi!
Nhưng sự thay đổi này khó khăn đến mức nào?
Để tất cả người tu luyện từ bỏ tu vi... đừng nói người khác mà chính hắn cũng không làm được, vậy dựa vào cái gì mà kêu người khác làm chuyện này?
Hoàn toàn không thể nào!
Một vòng tuần hoàn chết!