Chương 1965. Đủ chưa?
Chương 1965. Đủ chưa?
Chương 1965: Đủ chưa?
Nữ tử váy trắng nhìn đám người trước mắt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Huyền Chủ đánh giá nữ tử váy trắng một chút, lông mày hơi nhíu lại, bởi vì hắn ta không cảm nhận được nàng!
Ngay cả hắn ta cũng không cảm nhận được nữ tử váy trắng!
Sắc mặt của Huyền Chủ dần dần trở nên nghiêm trọng: "Xin hỏi xưng hô với các hạ như thế nào?"
Nữ tử váy trắng nhìn Huyền Chủ, không nói gì.
Huyền Chủ nhìn chằm chằm vào nàng: "Các hạ, chúng ta không muốn đuổi cùng giết tận, chỉ cần ngươi đồng ý không đối đầu với thượng giới ta thì chúng ta có thể thả ngươi đi.”
Giờ khắc này, hắn ta thật sự đã có một suy nghĩ rút lui.
Hắn ta không thể nhìn thấu được nữ nhân trước mắt này, hơn nữa còn cảm thấy hơi nguy hiểm!
Nữ tử váy trắng nhìn thoáng qua xung quanh: "Còn có người nào đến nữa không?"
Huyền Chủ nhíu mày, lúc này, Võ Thánh kia đột nhiên cười nói: "Lẽ nào chúng ta còn chưa đủ sao?"
Nữ tử váy trắng nhìn về phía Võ Thánh, đúng lúc này, một lão giả bên cạnh hắn ta đột nhiên cười to nói: "Ta cũng không thích dài dòng văn vở, để ta đấu với nữ nhân này!”
Nói xong, hắn ta lập tức xông thẳng về phía nữ tử váy trắng.
Phá Hư cảnh đỉnh phong!
Khi hắn ta xông về phía nàng, nữ tử váy trắng và không gian xung quanh hắn ta lập tức trở nên hư ảo!
Phá Hư!
Lão giả nhìn nữ tử váy trắng, khóe miệng nhếch lên một nét dữ tợn, lần xuất thủ này, hắn ta không hề nương tay!
Một kích xuất ra toàn lực!
Nhưng khi hắn ta ở vị trí cách nữ tử váy trắng mười trượng, hai mắt đột nhiên trợn tròn, ngay sau đó, đầu hắn ta lập tức bay ra ngoài, tuy đầu đã bay đi nhưng thân thể của hắn ta vẫn đang xông về phía nữ tử váy trắng, rất nhanh sau đó thân thể cũng ngã quỵ trước mặt nữ tử váy trắng.
Đầu một đằng thân một nẻo.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong sân đều trở nên ngây dại.
Vào giờ khắc này, chưa bao giờ sắc mặt của Huyền Chủ lại trở nên nghiêm trọng như lúc này!
Miểu sát?
Một cường giả Phá Hư cảnh đỉnh phong bị miểu sát?
Lúc này, đầu óc Võ Thánh cũng trở nên trống rỗng!
Phá Hư cảnh đỉnh phong?
Nữ nhân này chỉ là Phá Hư cảnh đỉnh phong?
Huyền Chủ nhìn nữ tử váy trắng đang định nói gì đó, đúng lúc này, nữ tử váy trắng đột nhiên bước về phía trước một bước.
Một bước là một kiếm!
Vù!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì phân thân của Huyền Chủ đã lập tức bị một luồng kiếm quang xuyên thủng, mà mười một cường giả Phá Hư cảnh và ba mươi sáu Chủ Tể cảnh ở phía sau hắn ta còn chưa kịp phản ứng đã đầu lìa khỏi cổ!
Khi đầu mọi người bay ra ngoài, hai mắt đều trợn tròn, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Lại miểu sát!
Tất cả bọn họ đều bị miểu sát!
Đây là ý niệm cuối cùng trong đầu tất cả bọn họ!
Hai mắt Huyền Chủ trợn tròn, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin và sợ hãi!
Là sự sợ hãi!
Hắn ta muốn nói chuyện nhưng lại không thể nói!
Dường như cảm nhận được cái gì đó, Huyền Chủ đột nhiên quay đầu, ở một nơi sâu trong tinh không xa xôi kia có một cỗ quan tài đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên từ trong quan tài kia: "Không!"
Trong giọng nói còn lộ ra vẻ tuyệt vọng!
Nhát kiếm này thông qua phân thân chém thẳng vào bản thể!
Một kiếm chém đứt tất cả sinh cơ nhân quả và luân hồi của Huyền Chủ!
Trong tinh không, Huyền Chủ nhìn chằm chằm vào nữ tử váy trắng, lúc này, trong mắt hắn ta toàn là vẻ sợ hãi.
Hắn ta muốn nói chuyện, nhưng lại không thể nói!
Bởi vì bản thể và nhục thân của hắn ta đều đã bị hủy!
Đây là chiêu thức kiếm gì vậy?
Huyền Chủ ngẩng đầu nhìn thoáng qua chân trời, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng...
Võ Thánh trong sân vẫn còn sống.
Một kiếm vừa rồi không hề chém vào hắn ta!
Lúc này đầu óc của hắn ta trở nên trống rỗng.
Lúc này, nữ tử váy trắng đi tới trước mặt hắn ta, nàng nhìn thoáng qua Võ Thánh: "Đủ chưa?"
Nói xong, người của nàng cách xa mấy ngàn dặm, mà cổ của Võ Thánh đột nhiên nứt ra...
Trong tinh không, sắc mặt của Võ Thánh đột nhiên trở nên dữ tợn: "Thiên Đạo! Thiên Đạo! A a a a a a!"
Âm thanh giống như dã thú gầm thét, chấn động tinh không.
…
Hạ giới.
Bên bờ đầm nước, Thiên Đạo lẳng lặng ngồi, đúng lúc này, nàng đột nhiên ngẩng đầu, một lát sau, nàng chớp mắt, sau đó ra vẻ vô tội: "Ta chỉ đề nghị các ngươi đi đánh nàng ta, chỉ là đề nghị thôi! Ta cũng không bảo các ngươi đi đánh nàng ta thật, có liên quan gì đến ta, ta vô tội..."
Võ Thánh: "..."
Thiên Đạo lắc đầu thở dài: "Đội quân của các ngươi bị tiêu diệt, ngươi đến trách ta, ta vô tội biết bao nhiêu, đúng là người ở trong nhà ngồi, tự dưng bị người ta đổ tội oan!"
Đúng lúc này, không gian xung quanh Diệp Huyền ở phía xa xa đột nhiên trở nên xao động!
Thiên Đạo nhìn về phía hắn, nàng đã ngồi ở đây một lúc rồi mà Diệp Huyền vẫn chưa thành công.
Nàng cũng muốn đi dạo khắp nơi, nhưng giờ phút này lại không thể rời khỏi Diệp Huyền!
Ngũ Hành Tuyệt Thể này không phải là công pháp bình thường, đặc biệt là bây giờ trong cơ thể Diệp Huyền còn tập trung nhiều sức mạnh thuộc tính bất đồng như vậy, chỉ cần sơ sẩy là hắn có thể chết bất đắc kỳ tử tại chỗ!
Vì vậy, nàng phải luôn luôn nhìn vào Diệp Huyền.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, Diệp Huyền dần dần nhíu mày, dường như đang gặp phải khó khăn gì đó.
Thiên Đạo đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Đừng nóng vội, cứ từ từ thôi, tất cả đều đã có ta rồi."
Diệp Huyền khẽ gật đầu, hai tay hắn đặt lên ngực, từ từ bắt đầu đè nén sức mạnh rối loạn trong cơ thể.