Chương 1973. Không phải khủng bố bình thường
Chương 1973. Không phải khủng bố bình thường
Chương 1973: Không phải khủng bố bình thường
Nữ nhân trước mắt khiến cho Diệp Huyền cảm thấy rất phức tạp.
Hắn không thể nhìn thấu nàng!
Nàng đã giúp hắn rất nhiều nhưng lại nói với hắn rằng nàng làm vậy là có mục đích.
Đương nhiên là hắn cũng biết nhất định là nàng có mục đích!
Đối phương làm sao có thể giúp hắn một cách vô duyên vô cớ như vậy được?
Cũng không thể là bởi vì mình đẹp trai đấy chứ?
Lúc này, Thiên Đạo đột nhiên cười nói: "Không còn nhiều thời gian nữa! Ngươi chuyên tâm đọc sách đi!"
Diệp Huyền nhíu mày: "Không còn nhiều thời gian? Có ý gì?"
Thiên Đạo nhìn hắn: "Ngươi nói xem?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Thượng giới!"
Thiên Đạo cười nói: "Ta đã kéo dài một chút thời gian cũng vì ngươi, nhưng cũng chỉ kéo dài được một chút, mà cái giá là bọn họ sẽ phải đi làm một số việc mà vốn dĩ họ không muốn làm, nói một cách đơn giản thì sau đó mới là cuồng phong bão táp thật sự."
Nói xong, nàng đứng dậy, vỗ nhẹ lên bả vai Diệp Huyền: "Ba ngày sau, ngươi hãy rời khỏi đây!"
Diệp Huyền nhìn nàng: "Còn ngươi thì sao?"
Thiên Đạo cười nói: "Ta cũng muốn rời đi, nhưng nơi mà ta và ngươi đi không giống nhau, việc cần làm cũng khác nhau."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Không phải ngươi sẽ rời khỏi Ngũ Duy đấy chứ?"
Thiên Đạo lắc đầu: "Ta đã ở đây cùng với ngươi quá lâu rồi, phải biết là bản thân ta cũng có rất nhiều chuyện! Đừng hỏi thêm gì nữa, chuyên tâm đọc sách đi.”
Diệp Huyền nhìn thoáng lên trời, gật đầu: "Được!"
Nói xong, hắn xoay người đi vào trong nhà trúc.
Đọc sách!
Ba ngày sau, Diệp Huyền rời nhã cư, Thiên Đạo không còn ở bên ngoài nhà trúc nữa.
Hắn đi ra ngoài nhà trúc, lúc này là vào sáng sớm, ở trong thôn có khói bếp bay lên cao, rất nhiều người trong thôn đã bắt đầu bận rộn.
Ở cổng thôn, Diệp Huyền nhìn thấy Thiên Đạo.
Thiên Đạo ngồi trên một tảng đá, hai tay nàng đan vào nhau đặt trên đầu gối mình, ánh mắt khép hờ, hình như đang tu luyện.
Hắn đi tới phía sau Thiên Đạo, không quấy rầy nàng.
Ước chừng khoảng một canh giờ sau, Thiên Đạo mở hai mắt ra, nàng nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói: "Vốn định đi luôn rồi, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn nên nói lời chào tạm biệt!"
Diệp Huyền nhìn nàng: "Còn có thể gặp lại, đúng không?"
Khóe miệng Thiên Đạo khẽ nhếch lên: "Cái này thì chưa chắc, bởi vì ta không chắc là ngươi có còn sống sót hay không."
Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó khẽ nói: "Cám ơn ngươi đã giúp ta rất nhiều!"
Thiên Đạo nhìn hắn, cười bảo: "Ta đang có mưu đồ với ngươi đó!"
Diệp Huyền cười nói: "Cứ cho là vậy đi! Nhưng mà ta vẫn muốn cảm ơn ngươi vì đã giúp đỡ ta rất nhiều. Có lẽ chúng ta sẽ trở thành kẻ thù trong tương lai, nhưng tại thời điểm này, ta xin chân thành cảm ơn ngươi đã giúp ta trong những ngày qua.”
Thiên Đạo mỉm cười: "Chúc tất cả chúng ta đều gặp may mắn.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Diệp Huyền cứ nhìn Thiên Đạo như vậy, đúng lúc này, nàng đột nhiên quay đầu, cười nói: "Hãy nhớ sau này đến đây đọc nhiều một chút, ta giữ lại thư phòng kia cho ngươi, lúc không có việc gì thì tới nơi này đọc nhiều vào!"
Diệp Huyền gật đầu: "Được!"
Thiên Đạo phất tay, sau đó, nàng lập tức biến mất.
Đi rồi!
Diệp Huyền đứng đó trầm mặc.
Không thể không nói, mấy ngày nay tiếp xúc với Thiên Đạo đã giúp hắn được hưởng lợi không nhỏ.
Đây là một nữ nhân rất tài ba!
Sau một lúc im lặng, Diệp Huyền rời đi.
…
Trong tinh không, Thiên Đạo đi chầm chậm, trông nàng có vẻ rất vui vẻ, nhảy nhót trên đường giống như một tiểu cô nương.
Đúng lúc này, không gian cách đó không xa trước mặt nàng đột nhiên nứt ra, ngay sau đó có một nam tử trung niên bước ra ngoài.
Nam tử trung niên để tóc dài xõa trên vai, tay phải cầm một cái quạt gấp màu đen.
Hắn ta ôm quyền hướng về phía Thiên Đạo: "Thiên Đạo các hạ.”
Thiên Đạo nhìn nam tử trung niên, cười nói: "Ngươi đến từ Lục Duy.”
Nam tử trung niên gật đầu: "Lục Duy, Liên Hợp Điện Võ Điện Sứ, Việt Bạch."
Thiên Đạo cười nói: "Các ngươi cũng đến lấy thư ốc sao?"
Nam tử trung niên khẽ gật đầu: "Chúng ta tới lấy thư ốc, nhưng chúng ta không có bất kỳ ác ý nào đối với thế giới này."
Thiên Đạo chớp mắt: "Các ngươi nên đi tìm Diệp Huyền!"
Việt Bạch khẽ cười nói: "Đúng vậy, nhưng chúng ta tới đây rồi cũng phải chào hỏi Thiên Đạo cô nương mới được! Điện chủ có dặn dò, không được vô lễ với Thiên Đạo cô nương."
Thiên Đạo cười nói: "Hình như thượng giới đã liên thủ với Âm Linh tộc!"
Việt Bạch gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ đã liên thủ với nhau."
Thiên Đạo khẽ cười nói: "Các ngươi không ngăn cản bọn họ sao? Theo ta được biết, một khi Âm Linh tộc kia đến Lục Duy, các ngươi chắc chắn sẽ đau đầu, đúng không?"
Việt Bạch nhìn Thiên Đạo: "Thiên Đạo các hạ, lỡ như bọn họ đến Ngũ Duy thì sao?"
Thiên Đạo chớp mắt: "Chúng ta có Kiếm Tông, bọn họ không tới được đâu!"
Kiếm Tông!
Việt Bạch trầm mặc.
Tất nhiên là Lục Duy có chút hiểu biết về thế lực thần bí này.
Có thể ngăn cản được Âm Linh tộc thì Kiếm Tông này không phải là dạng khủng bố bình thường!