Chương 1982. Tỉ thí một chút không?
Chương 1982. Tỉ thí một chút không?
Chương 1982: Tỉ thí một chút không?
Uỳnh!
Một tiếng nổ vang lên, ma bào nữ tử lập tức lùi mạnh về phía sau.
Có điều khi lùi được khoảng mười mấy trượng, nàng khẽ ấn tay phải về phía sau. Ma bào nữ tử dừng lại, thế nhưng không gian phía sau nàng lại lập tức đổ nát, biến thành một màu đen thui!
Thấy vậy, sắc mặt thủ mộ lão nhân lập tức sầm lại!
Đối phương có thể đỡ được đòn của tiểu nữ hài!
Ở phía xa xa, ma bào nữ tử liếc nhìn bàn tay đã hơi nứt ra của mình, sau đó nhìn về phía tiểu nữ hài, mỉm cười: “Ngươi lợi hại thật đấy!”
Tiểu nữ hài cũng nhìn bàn tay của mình, nàng khẽ chau mày: “Sao vẫn chưa đánh chết ngươi được nhỉ?”
Ma bào nữ tử mỉm cười: “Bởi vì ngươi chỉ là một phân thân mà thôi!”
Phân thân!
Nghe vậy, tiểu nữ hài bèn liếc nhìn cơ thể của mình, sau đó lại nhìn thủ mộ lão nhân: “Ta chỉ là một phân thân thôi sao?”
Khóe miệng thủ mộ lão nhân nhảy lên, ôi bà cố nội của ta ơi, đến ngươi còn không biết mình có phải là phân thân hay không ư?
Ông trời ơi!
Thủ mộ lão nhân suýt chút nữa đã ngất xỉu!
Lúc này, hình như tiểu nữ hài đã hiểu rõ được tình huống của mình. Nàng bèn nhìn về phía ma bào nữ tử: “Đỡ tiếp một chưởng của ta đi!”
Ma bào nữ tử lại lắc đầu: “Không đánh, không đánh!”
Tiểu nữ hài chau mày: “Tại sao lại không đánh?”
Ma bào nữ tử mỉm cười, nói: “Nhục thân của ngươi rất mạnh, ta không thể làm gì được ngươi. Đương nhiên, ngươi đang ở trong trạng thái phân thân nên cũng chẳng thể làm gì được ta. Thế nên chúng ta mà đánh tiếp thì chẳng có ý nghĩa gì cả!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người định rời đi.
Từ trước đến nay nàng chưa từng làm những chuyện không có ý nghĩa.
Mà đúng lúc đó, tiểu nữ hài bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ma bào nữ tử và nhìn nàng, sau đó chỉ về ngôi mộ phía xa xa: “Tú tỷ của ta đang ngủ, ngươi không được đến làm phiền nàng ấy. Nếu không ta sẽ đánh chết ngươi!”
Ma bào nữ tử mỉm cười: “Được!”
Tiểu nữ hài chớp mắt: “Ta đang uy hiếp ngươi đó, ngươi không tức giận hả? Nếu ta mà là ngươi, ai dám uy hiếp ta thì ta nhất định sẽ tẩn chết người đó! Ôi, trừ nữ nhân cầm kiếm nào đó ra thôi!”
Ma bào nữ tử chớp mắt: “Nữ nhân cầm kiếm nào đó?”
Tiểu nữ hài khẽ nói: “Thực ra, ta cũng không sợ nàng ta lắm đâu!”
Nói đoạn, tiểu nữ hài liếc nhìn thủ mộ lão nhân ở phía xa rồi tiếp tục: “Thật đấy!”
Thủ mộ lão nhân chẳng biết phải nói gì, ngươi không sợ thì nói với ta làm gì!
Ma bào nữ tử lại hỏi: “Là nữ tử mặc váy trắng sao?”
Tiểu nữ hài nhìn ma bào nữ tử, hỏi ngược lại: “Ngươi biết nàng ta?”
Ma bào nữ tử gật đầu: “Ngươi từng đánh nhau với nàng ta?”
Tiểu nữ hài gật đầu: “Từng đánh!”
Ma bào nữ tử thấy hơi tò mò, bèn hỏi: “Ngươi thua?”
Tiểu nữ hài nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thực ra cũng không tính là thua! Ừm, chỉ là không phân cao thấp được mà thôi!”
Ma bào nữ tử khẽ chau mày: “Ngươi và nàng ta không phân cao thấp?”
Tiểu nữ hài liếc nhìn nàng, trông có hơi tức giận: “Ngươi không tin à?”
Ma bào nữ tử nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Bản thể của ngươi với nàng ta không phân cao thấp?”
Tiểu nữ hài lạnh lùng đáp: “Đúng vậy!”
Ma bào nữ tử khẽ mỉm cười, nói: “Ta hiểu rồi!”
Đương nhiên là nàng tin những gì tiểu nữ hài nói, một cường giả tuyệt thế như tiểu nữ hài đây thì sao có thể nói dối?
Tiểu nữ hài có hơi khó hiểu, hỏi: “Ngươi hiểu gì chứ?”
Ma bào nữ tử mỉm cười: “Ta đại khái biết được thực lực thực sự của nàng ta rồi!”
Tiểu nữ hài chớp mắt: “Ngươi biết?”
Ma bào nữ tử gật đầu: “Biết đại khái!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Tiểu nữ hài bỗng nhiên hỏi: “Có phải ngươi muốn đánh nhau với nàng ta hay không?”
Ma bào nữ tử mỉm cười: “Chẳng lẽ không được sao?”
Nói đoạn, nàng đã biến mất ở phía xa xa.
Tiểu nữ hài quay đầu nhìn về phía thủ mộ lão nhân, mí mắt của thủ mộ lão nhân lại giật nảy: “Ngươi tính làm gì!”
Tiểu nữ hài chớp mắt: “Ban nãy nàng ta nói muốn đánh nhau với nữ nhân kia đấy!”
Thủ mộ lão nhân do dự một lát rồi nói: “Nữ tử váy trắng kia rất lợi hại hay sao?”
Tiểu nữu hài khẽ đáp: “Cũng chỉ thế thôi! Dù sao thì ta và nàng ta cũng ngang ngang nhau!”
Nói đoạn, tiểu nữ hài bèn hóa thành một đường hắc quang rồi tiến vào ngôi mộ.
Ngang nhau!
Sắc mặt thủ mộ lão nhân trở nên kì lạ.
Trực giác mách bảo hắn ta rằng chuyện này có gì đó sai sai!
Bởi lẽ tiểu nữ hài này giống cái tên Diệp Huyền kia quá, thích chém gió!
Thủ mộ lão nhân ngoảnh đầu nhìn về phía chân trời xa xa, ma bào nữ tử vừa rồi sẽ không thực sự tin rằng tiểu gia hỏa này ngang tài ngang sức với nữ tử váy trắng đó chứ?
…
Kiếm Tông.
Diệp Huyền ngồi bên trong Kiếm Điện, đối diện hắn là kiếm tu nữ tử kia.
Lúc này, Cổ lão cũng có mặt.
Kiếm tu nữ tử không ngừng quan sát đánh giá Diệp Huyền, trong mắt là vẻ tò mò.
Diệp Huyền bị nhìn mà thấy hơi cạn lời: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Kiếm tu nữ tử mỉm cười: “Ngươi thực sự là thiếu tông chủ của chúng ta!”
Cổ lão ở bên cạnh bỗng nhiên nói: “Thanh Trĩ, ngươi còn đang nghi ngờ sao?”
Nữ tử tên Thanh Trĩ mỉm cười: “Đâu có, Cổ lão nói linh tinh gì thế! Ta đang tò mò mà thôi!”
Cổ lão lắc đầu.
Thanh Trĩ bỗng nhiên hỏi: “Tỉ thí một chút không?”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Tỉ thí với ta?”
Thanh Trĩ gật đầu: “Tỉ thí một chút đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không đả thương ngươi.”
Sắc mặt Diệp Huyền bỗng trở nên kì quái.
Nói thật lòng thì hắn sợ nhất chính là kiếm tu. Đừng nói đến nữ tử trước mắt, đến cả A La hắn còn không sợ!
Với thực lực hiện giờ của hắn thì dù có là kiếm của A La thì hắn cũng có thể thôn phệ.
Đương nhiên, với cái chiêu “chọc cổ” của A La thì hắn vẫn phải kiêng dè một chút!