Chương 1985. Mong các hạ hãy hạ thủ lưu tình
Chương 1985. Mong các hạ hãy hạ thủ lưu tình
Chương 1985: Mong các hạ hãy hạ thủ lưu tình
Bên trong Liên Hợp Điện có một đường linh mạch. Linh mạch này là linh mạch tốt nhất ở Lục Duy vũ trụ, cũng nhờ có linh mạch này mà linh khí ở Lục Duy mới cân bằng được. Do đường linh mạch này là nòng cốt của đại trận bảo vệ, thế nên khi linh mạch bị hủy thì linh trận bảo vệ Liên Hợp Điện sẽ biến thành vô dụng.
Không chỉ ở nơi này, mà linh khí ở rất nhiều nơi trên Lục Duy cũng đang bắt đầu biến mất.
Vấn đề này nghiêm trọng vô cùng.
Sắc mặt những học giả của Văn Điện khó coi vô cùng…
…
Ở tinh không xa xôi nào đó, nữ tử váy trắng thu hồi tầm mắt rồi quay sang nhìn Việt Bạch. Việt Bạch cũng nhìn chằm chằm nàng và nói: “Ngươi là cường giả Độn Nhất cảnh!”
Nữ tử váy trắng liếc nhìn hắn ta: “Độn Nhất? Cái thứ rác rưởi gì thế!”
Nói đoạn, nàng đã xuất hiện ở chỗ cách đó cả vạn dặm.
Mà cơ thể Việt Bạch cũng dần trở nên hư ảo.
Việt Bạch nhìn bầu trời xa xa, đầu óc trống rỗng.
Độn Nhất!
Đây không gọi là cảnh giới cao nhất đã biết ở Ngũ Duy hiện tại, Lục Duy lại càng thế!
Thoát khỏi đại đạo, không còn ở trong đại đạo, đây chính là Độn Nhất!
Từ xưa đến nay cảnh giới này chỉ nằm trong truyền thuyết.
Mà vừa rời, sau khi chứng kiến cảnh tượng nữ tử váy trắng giết người trong tích tắc, Việt Bạch biết nữ nhân trước mắt này ít nhất cũng phải ở Độn Nhất cảnh!
Bởi lẽ hắn ta là cường giả Bán Bộ Độn Nhất cảnh, hơn nữa vạn năm trước hắn ta đã đạt được cảnh giới này.
Tuy nhiên, câu nói vừa rồi của nữ tử váy trắng khiến hắn ta điên lên.
Độn Nhất?
Cái thứ rác rưởi gì thế này?
Nàng còn trên cả Độn Nhất ư?
“Ngũ Duy Thiên Đạo, đồ nham hiểm nhà ngươi…”
Đây chính là suy nghĩ cuối cùng của Việt Bạch…
…
Ở một tinh không xa xôi, nữ tử váy trắng xuyên qua không gian. Sắc mặt nàng bình tĩnh vô cùng, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng.
Đúng lúc nàng chuẩn bị rời khỏi Lục Duy thì một lão giả bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Lão giả nhìn nữ tử váy trắng: “Lão phu là người bảo vệ vũ trụ này, các hạ có biết một kiếm vừa rồi của mình đã hủy hoại căn nguyên của Lục Duy hay không, các hạ có biết vô số linh khí đang dần biến mất không, cả Lục Duy…”
Nữ tử váy trắng bỗng lên tiếng: “Ngươi có ý kiến?”
Nói đoạn, nàng quay người và chém kiếm.
Vụt!
Kiếm của nữ tử váy trắng bay đi cả vạn dặm. Nơi mà kiếm đi qua, núi sông đều sụp đổ.
Kiếm của nàng đã đả thương Lục Duy trầm trọng!
Lúc này Lục Duy như thể đã bước tới ngày tận thế!
Nếu như nói đường kiếm thứ nhất chỉ mới làm chao đảo căn nguyên của vũ trụ này thì đường kiếm thứ hai trực tiếp hủy hoại luôn cả vũ trụ!
Kiếm của nữ tử váy trắng đả thương cả Lục Duy. Khoảnh khắc ấy, bản nguyên của Lục Duy đều bị hủy diệt, ít nhất phải hơn một nửa.
Có thể nói, linh khí thế giới mà vạn năm nay Liên Hợp Điện cất công tu sửa đã sụp đổ dưới kiếm của nữ tử váy trắng.
Lão giả trước mặt nữ tử váy trắng sững sờ.
Sức mạnh này vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta. Hậu quả của nó càng khiến hắn ta khó mà hình dung nổi.
Lão giả nhìn nữ tử váy trắng, run rẩy nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nữ tử váy trắng không thèm để ý đến lão giả, nàng đã xuất hiện ở một nơi cách đó hàng nghìn dặm. Mà phía sau nàng, cơ thể của lão giả kia đang dần trở nên hư ảo.
Lão giả hóa đá ngay tại chỗ, trong mắt là vẻ không thể tin được.
Hắn ta biết mình đã chết rồi!
Mà hắn ta lại không hề trông thấy nữ tử váy trắng kia xuất kiếm kiểu gì!
Hắn ta đã bị miểu sát!
Rốt cuộc nàng là quái vật phương nào?
…
Ở một tinh không nào đó, nữ tử váy trắng lại dừng lại. Phía đối diện nàng là một bạch ảnh.
Lục Duy Thiên Đạo!
Đường kiếm vừa rồi của nữ tử váy trắng đã đả thương bản nguyên của vũ trụ này. Mà người bị thương nặng nhất, trừ người của vũ trụ này ra thì còn có Thiên Đạo!
Thiên Đạo nhìn nữ tử váy trắng và hỏi: “Tại sao ngươi lại làm như vậy?”
Nữ tử váy trắng bước đến trước mặt Thiên Đạo. Thiên Đạo nhìn chằm chằm vào nàng: “Kiếm của ngươi khiến vô số sinh linh chết thảm. Thực lực của ngươi mạnh như vậy mà tại sao lại không có một chút lòng nhân từ nào như thế?”
“Lòng nhân từ?”
Nữ tử váy trắng dừng bước, nhìn Thiên Đạo: “Đã rất lâu rồi ta không còn dùng đến cái thứ đó.”
Thiên Đạo nhìn nàng: “Kiếm của ngươi đả thương cả vũ trụ, đây chính là ác nhân, ngươi không sợ ác quả sao?”
Nữ tử váy trắng nhìn thẳng vào Thiên Đạo, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên: “Nhân quả? Đó là thứ để trói buộc người phàm mà thôi.”
Đôi đồng tử của Thiên Đạo co lại: “Ngươi… đúng là không ở trong đại đạo.”
Mới đầu nàng chỉ đoán, song giờ đã có thể chắc chắn rồi!
Nữ nhân trước mắt này là cường giả Độn Nhất cảnh!
Nàng đã không còn ở trong đại đạo, nhân quả sao có thể dính dáng đế nàng chứ?
Nghĩ tới đây, Thiên Đạo không khỏi ai oán.
Tại sao nữ nhân trước mắt này lại xuất kiếm?
Bởi lẽ cường giả Lục Duy đi giết nàng, đây mới là nhân. Còn nàng xuất kiếm, điều này đối với vũ trụ này mà nói thì chính là quả.
Đây là ác quả của cường giả Lục Duy và Lục Duy vũ trụ.
Lúc này, nữ tử váy trắng bỗng nhiên xòe tay ra. Một thanh kiếm bèn xuất hiện trên lòng bàn tay nàng, nàng nhìn Thiên Đạo và nói: “Ta thấy thế giới này của các ngươi có hơi ngứa mắt đấy!”
Nghe vậy, sắc mặt Thiên Đạo bèn thay đổi. Nàng vội vàng hành lễ: “Mong ngươi hãy hạ thủ lưu tình, nương tay với vũ trụ này.”
Nàng biết, sự sống chết của Lục Duy vũ trụ chỉ nằm trong một ý nghĩ của nữ tử váy trắng thôi.
Nữ nhân trước mặt này hoàn toàn có thực lực để hủy diệt Lục Duy.
Lần này thì Liên Hợp Điện gay go rồi!
Không những khiến chính mình tổn thất mà còn liên lụy tới cả Lục Duy vũ trụ.
Nghĩ tới đây, Thiên Đạo lại hành lễ: “Mong các hạ hãy hạ thủ lưu tình!”
Nữ tử váy trắng liếc nhìn nàng, một lát sau mới nói: “Ta sẽ suy nghĩ.”
Thiên Đạo: “…”
Nhất niệm thiện, vạn thủy thiên sơn.
Nhất niệm ác, thương hải tang điền.