Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 296 - Chương 1986. Vì Một Chút Hi Vọng

Chương 1986. Vì một chút hi vọng Chương 1986. Vì một chút hi vọng

Chương 1986: Vì một chút hi vọng

Suy nghĩ!

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên an tĩnh.

Thiên Đạo trầm mặc không lên tiếng.

Phản kháng?

Nàng biết, dù phản kháng thế nào thì cũng thành công cốc cả thôi!

Xin tha thì có lẽ còn có cơ hội sống sót!

Một lát sau, nữ tử váy trắng bỗng nhiên cúi đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ vào một nơi nào đó: “Trông thấy kiếm tu kia không?”

Thiên Đạo nhìn xuống phía dưới, một lát sau mới khẽ hỏi: “Kiếm tu thiếu niên kia sao?”

Nữ tử váy trắng gật đầu: “Đúng vậy.”

Thiên Đạo nhìn về phía nàng: “Hắn làm sao?”

Nữ tử váy trắng nhìn Thiên Đạo: “Hắn chính là ca ca của ta!”

Thiên Đạo: “…”

Nữ tử váy trắng đi về phía xa xa. Lúc đi ngang qua Thiên Đạo, nàng bỗng nói: “Không lâu sau hắn sẽ tới đây, ngươi hiểu ý của ta chứ?”

Thiên Đạo gật đầu: “Ta hiểu! Ta sẽ thu xếp ổn thỏa!”

Nữ tử váy trắng gật đầu. Một lát sau, nàng đã ở mãi phía tận cùng tinh không.

Trông thấy cảnh tượng ấy, Thiên Đạo bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm!

Không ai nhìn thấy trán nàng đã ướt đẫm mồ hôi.

Bởi lẽ khoảnh khắc ban nãy nàng cảm nhận được sát ý!

Nàng biết, nữ nhân này thực sự muốn huỷ diệt cả vũ trụ.

Mà nữ nhân đó cũng có năng lực để huỷ diệt vũ trụ này.

Sở dĩ đối phương từ bỏ có lẽ là do kiếm tu thiếu niên kia!

Nghĩ tới đây, Thiên Đạo bèn cúi người nhìn xuống phía dưới, trong mắt nàng thoáng vẻ nghi hoặc.

Ca ca của nàng ta ư?



Khoảng một khắc sau, nữ tử váy trắng tới trước một bức tường, đây chính là tường chắn của vũ trụ.

Trong lịch sử từ trước đến nay của Lục Duy, chưa một ai có thể băng qua bức tường chắn này.

Nữ tử váy trắng bước tới trước bức tường chắn, nàng khẽ phất tay phải, một đường kiếm quang bèn bay ra. Chỉ trong chớp mắt, bức tường kiên cố kia đã bị chém bay, tạo thành một khe nứt.

Đúng lúc đó, có một giọng nói già nua vang lên từ khe nứt ấy: “Phàm nhân không hiểu chuyện kia, ngươi dám nhòm ngó tới Đạo Giới, ngươi muốn thần hồn tan…”

Lúc này, nữ tử váy trắng đã bước vào.

Một lát sau, một cái đầu nhuốm máu đã lăn ra khỏi khe nứt…



Sau khi nữ tử váy trắng bước vào khe nứt, ở một tinh không nào đó, Lục Duy Thiên Đạo quay người nhìn. Dần dần, sắc mặt nàng trở nên nghiêm trọng chưa từng thấy.

Vậy mà nữ nhân kia đã rời đi rồi!

Nàng đã rời đi!

Khoảnh khắc ấy, hai tay Thiên Đạo run lẩy bẩy!

Độn Nhất?

E là không chỉ có vậy thôi đâu!



Ngũ Duy vũ trụ.

Bên ngoài Âm Linh Giới, ma bào nữ tử đột nhiên thu hồi tầm mắt và nhìn kiếm tu nữ tử phía xa xa, cười nói: “Nàng ta đã đi rồi!”

Đi rồi!

Câu nói của ma bào nữ tử thoáng vẻ nặng nề.

Khi nữ nhân ấy còn ở đây, Âm Linh Giới đã phải chịu một áp lực vô cùng lớn.

Như lời nàng nói, nếu như nữ nhân kia không rời đi thì Âm Linh giới sẽ không bao giờ ra ngoài.

Mà hiện giờ nữ nhân đó đã đi rồi!

Ma bào nữ tử nhìn kiếm tu nữ tử, cười nói: “Lục cô nương, chẳng phải ngươi muốn đánh một trận hay sao? Giờ Âm Linh tộc chúng ta có thể đánh một trận sảng khoái với ngươi!”

Nói đoạn, nàng ngoắc tay.

Uỳnh!

Phía sau ma bào nữ tử bèn xuất hiện cả trăm không gian Truyền Tống Trận. Ngay sau đó, vô số cường giả Âm Linh tộc xông ra từ những Truyền Tống Trận ấy.

Thấy vậy, sắc mặt kiếm tu nữ tử dần sầm lại.

Xét về đấu một một thì Âm Linh tộc không thể đánh thắng được Kiếm Tông!

Thế nhưng hiện giờ, rõ ràng là Âm Linh tộc không hề đấu một một với Kiếm Tông!

Có vô số âm linh không ngừng xông ra từ Truyền Tống Trận. Trong đó có hơn trăm cường giả Chủ Tể cảnh. Ngoài ra còn có hơn sáu mươi cường giả Phá Hư cảnh đỉnh phong!

Trông thấy trận địa ấy, sắc mặt kiếm tu nữ tử và những kiếm tu phía sau nàng không khỏi thay đổi.

Rất rõ ràng, từ trước đến nay bọn họ vẫn luôn đánh giá thấp Âm Linh tộc.

Ma bào nữ tử nhìn kiếm tu nữ tử, cười bảo: “Lục cô nương, trước kia chúng ta không ra ngoài không phải bởi vì sợ Kiếm Tông các ngươi mà là bởi nữ tử váy trắng. Thứ lỗi ta nói thẳng, dưới tình thế tông chủ Kiếm Tông không có mặt, Kiếm Tông các ngươi không thể ngăn cản chúng ta đâu!”

Kiếm tu nữ tử liếc nhìn ma bào nữ tử: “Rút!”

Dứt lời, những kiếm tu phía sau nàng bèn hoá thành những đường kiếm quang và biến mất nơi phía chân trời.

Kiếm tu nữ tử nhìn ma bào nữ tử, thanh kiếm trong tay nàng đột nhiên bay lên.

Ở phía xa, ma bào nữ tử đưa tay về phía trước, nàng túm được kiếm của kiếm tu nữ tử. Đúng lúc đó, kiếm quang táp thẳng tới mặt ma bào nữ tử.

Ma bào nữ tử nâng kiếm của kiếm tu nữ tử lên và quét ngang một đường.

Uỳnh!

Kiếm quang nổ tung, còn nàng lại lùi mãi về phía sau, kiếm tu nữ tử thì vẫn đứng nguyên tại chỗ!

Kiếm tu nữ tử xoè tay ra, sau đó lại siết chặt tay lại. Chỉ trong chốc lát, vô số đường kiếm quang xuất hiện phía sau người nàng.

Hai lão giả bên cạnh ma bào nữ tử đang định ra tay thì thấy nàng khẽ phất tay phải. Hai người họ bèn lùi lại, còn ma bào nữ tử thì tiến lên phía trước một bước. Lúc này, những đường kiếm quang phía sau người kiếm tu nữ tử bỗng đồng loạt bay ra.

Vụt vụt vụt vụt vụt!

Chỉ trong chốc lát, cả bầu trời như rạn nứt!

Ma bào nữ tử khẽ búng ngón tay: “Quy Nguyên!”

Ngay sau đó, không gian trước mặt nàng bèn xuất hiện những gợn sóng. Chỉ trong chốc lát, kiếm khí ngút trời dần dần biến mất.

Trông thấy cảnh tượng ấy, ánh mắt Võ Thương Hành – điện chủ Võ Điện của thượng giới ánh lên vẻ kinh ngạc!

Thực lực của Âm Linh tộc nằm ngoài dự liệu của hắn ta.

Có thể nói, liên thủ với Âm Linh tộc chẳng khác gì đùa với hổ, thế nhưng hiện giờ thượng giới không còn lựa chọn nào khác.

Từ lúc bị Thiên Đạo lừa một vố, có thể nói thượng giới đã phải chịu tổn thất nặng nề. Nếu không nhờ Âm Linh tộc thì thượng giới hoàn toàn không thể đối phó với mấy người Diệp Huyền.

Đương nhiên, Âm Linh tộc lớn mạnh như vậy, điều này cũng có lợi cho thượng giới.

Chỉ cần trở về Lục Duy, hi sinh một chút cũng xứng đáng.
Bình Luận (0)
Comment