Chương 1988. Hắn phải tự mình tiến bộ thôi
Chương 1988. Hắn phải tự mình tiến bộ thôi
Chương 1988: Hắn phải tự mình tiến bộ thôi
Diệp Huyền cũng thấy hơi hoang mang.
Mấy âm linh này có ý gì đây?
Bọn họ thù hận hắn đến thế cơ à?
Chuyện gì thế này!
Diệp Huyền thấy mông lung.
Ở phía xa xa, ma bào nữ tử khẽ phất tay, mấy âm linh xung quanh đang định xông lên bèn dừng lại.
Mặc dù bọn họ vẫn đang nhìn chằm chằm Diệp Huyền song không một ai dám ra tay!
Ma bào nữ tử nhìn Diệp Huyền, trong mắt là vẻ kinh ngạc: “Trước kia khi điều tra ngươi, bọn họ nói ngươi có thể thôn phệ kiếm. Khi ấy ta còn không tin, ai ngờ ngươi có thể làm vậy thật! Sao ngươi làm được hay vậy?”
Diệp Huyền liếc nhìn các cường giả Âm Linh tộc xung quanh, mỉm cười: “Các ngươi muốn giết ta lắm à?”
Ma bào nữ tử gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi đừng nói với ta, lần này mục đích Âm Linh Giới ra ngoài chỉ để giết ta thôi đấy!”
Ma bào nữ tử bật cười, đáp: “Ngươi đoán cũng khá đúng đó!”
Vẻ mặt Diệp Huyền như đông cứng lại. Một lát sau, hắn nhìn ma bào nữ tử và hỏi: “Các ngươi không bị điên đó chứ? Thanh sam nam tử là người giết tổ tiên của các ngươi thì các ngươi đi mà tìm hắn ta chứ! Tìm ta làm gì? Có phải các ngươi không đánh được kẻ mạnh nên quay ra ức hiếp kẻ yếu không?”
Ma bào nữ tử gật đầu: “Đúng vậy đó!”
Diệp Huyền: “Ta…”
Suýt chút nữa thì hắn đã hộc máu!
Ma bào nữ tử mỉm cười: “Ban đầu đã muốn đi tìm ngươi rồi, không ngờ ngươi lại tự vác xác đến! Quá khéo!”
Nói đoạn, nàng bèn chuẩn bị ra tay.
Mà lúc này, kiếm tu nữ tử bên cạnh Diệp Huyền bỗng nhiên lấy ngón tay làm kiếm, quét nhẹ một đường giữa mình và Diệp Huyền.
Vụt!
Kiếm quang lóe lên, không gian bèn xuất hiện một vết nứt. Ngay sau đó, kiếm tu nữ tử đưa Diệp Huyền bước vào khe nứt không gian ấy.
Ma bào nữ tử khẽ chau mày, hơi búng ngón tay.
Uỳnh!
Khe nứt không gian kia lập tức biến mất!
Thế nhưng Diệp Huyền và kiếm tu nữ tử kia cũng không thấy đâu nữa.
Thấy vậy, ma bào nữ tử lại càng chau mày hơn: “Không Gian Đạo Tắc…”
Lúc này, Quán Âm bèn xuất hiện bên cạnh ma bào nữ tử: “Tiểu thư, tới Kiếm Tông sao?”
Ma bào nữ tử mỉm cười: “Kiếm Tông có kiếm trận, nếu chúng ta qua đó sẽ phải đối đầu với kiếm trận vô cùng mạnh, sẽ phải chịu nhiều tổn thất đấy.”
Nói đoạn, nàng quay đầu nhìn về phía chân trời: “Vượt qua Kiếm Tông, tới Ngũ Duy! Sau đó bọn họ tự khắc sẽ phải ra ngoài thôi!”
Nói đoạn, nàng bèn biến mất.
Phía sau nàng là vô số cường giả Âm Linh tộc.
Bọn họ đông như kiến!
Âm Linh Giới xuất hiện rồi!
Ở một tinh không nào đó, một bạch y nữ tử xách theo con cá nướng, chầm chậm bước đi.
Nữ tử này chính là Ngũ Duy Thiên Đạo.
Đúng lúc đó, Thiên Đạo bỗng dừng bước. Nàng quay đầu nhìn, một lát sau thì chau chặt mày.
Thiên Đạo trầm mặc một lúc, cắn một miếng cá nướng rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên bên cạnh nàng: “Đợi bọn họ tới đây thì cả Ngũ Duy sẽ xong đời!”
Thiên Đạo dừng bước, nàng quay đầu nhìn. Ở phía không xa có một nữ tử đang đứng.
Tiểu Đạo!
Thiên Đạo mỉm cười: “Ngươi thấy tộc trường kì tài của Âm Linh tộc này thế nào?”
Tiểu Đạo nói: “Ngươi đã bảo nàng ta là kì tài rồi còn gì!”
Thiên Đạo lắc đầu: “Thực ra, nếu nàng ta có thể kiên nhẫn hơn một chút thì vũ trụ này sớm muộn gì cũng là của Âm Linh tộc bọn họ. Có điều, nàng ta đã phạm phải một lỗi sai chí mạng!”
Tiểu Đạo chau mày hỏi: “Ý ngươi là nàng ta quá hấp tấp?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Không một ai có thể ngăn được bọn họ!”
Thiên Đạo chỉ xuống phía dưới: “Biết không? Vũ trụ này còn có rất nhiều cường giả.”
Nghe vậy, Tiểu Đạo không khỏi chau mày: “Ý ngươi là sao?”
Thiên Đạo chớp chớp mắt: “Tứ Duy có một U Minh Điện và một Sinh Mệnh cấm khu! Ngũ Duy có thủ mộ lão nhân canh giữ một nữ tử… À đúng rồi! Còn có cả mấy đạo tắc của tiên tri… Lúc nữ tử váy trắng ở đó, có thể nói nàng ta là số một, nàng ta có thể trấn áp tất cả. Thế nhưng khi nàng ta không có mặt thì cũng không đồng nghĩa với việc Âm Linh tộc bọn họ là vô địch!”
Tiểu Đạo liếc nhìn nàng: “Những đại lão vẫn chưa xuất hiện mà ngươi đã nói kia có phải đều có liên quan đến Diệp Huyền không?”
Thiên Đạo bật cười: “Đúng vật!”
Tiểu Đạo nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi đáng sợ thật đấy!”
Lúc này, nàng bỗng nhận ra, nữ nhân trước mắt thật sự quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả Âm Linh tộc!
Tiểu Đạo lại nói: “Ngươi đang lợi dụng hắn sao?”
Thiên Đạo gật đầu: “Đúng vậy!”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Ngươi đừng thẳng thừng như vậy có được không?”
Thiên Đạo mỉm cười: “Ta thấy dù có làm người xấu cũng phải quang minh chính đại!”
Tiểu Đạo cạn lời.
Thiên Đạo khẽ nói: “Thực ra cũng không phải ta đang lợi dụng hắn, ta chỉ thuận thế mà thôi. Tộc trưởng của Âm Linh tộc thực sự rất có thiên phú, cũng rất có tài năng! Nhưng tiếc là nàng ta không buông bỏ được thù hận. Thù hận sẽ hủy diệt cả nàng ta và Âm Linh tộc!”
Tiểu Đạo trầm giọng nói: “Ta cứ cảm thấy Âm Linh tộc không hề đơn giản như vậy!”
Thiên Đạo mỉm cười: “Đương nhiên là không chỉ đơn giản như vậy rồi!”
Tiểu Đạo nhìn nàng: “Ý ngươi là sao?”
Thiên Đạo nở nụ cười tinh nghịch: “Tộc trưởng Âm Linh tộc kia chẳng sợ gì đâu, cơ mà nàng ta vẫn phải tính toán một cách cẩn trọng. Dù đã có vài phương án dự phòng rồi nhưng nàng ta vẫn không thể ra tay lúc nữ tử váy trắng chưa rời đi!”
Tiểu Đạo trầm mặc.
Thiên Đạo bỗng nhiên nói: “Tiểu Đạo, tiếp theo đây ngươi đừng ra tay, cứ để hắn đối mặt! Đây là nhân quả giữa hắn và Âm Linh tộc. Hơn nữa, hiện giờ ngươi và A La tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện này, hai người các ngươi một người thì vừa mới đột phá, một người thì đang bị thương, các ngươi không thể chống lại Âm Linh tộc đâu.”
Nói đoạn, nàng lại nhìn về phía Tiểu Đạo: “Hắn phải tự mình tiến bộ thôi!”
Sau đó, nàng quay người bước về phía xa xa.
Tiểu Đạo trầm mặc trong chốc lát rồi cũng quay người rời đi.
…