Chương 1994. Bây giờ chúng ta nói chuyện được chưa?
Chương 1994. Bây giờ chúng ta nói chuyện được chưa?
Chương 1994: Bây giờ chúng ta nói chuyện được chưa?
Rầm!
Huyết quang bùng nổ, Quan Âm lại lùi về phía sau cả trăm trượng. Hơn nữa, trên người nàng xuất hiện vô số vết kiếm chém!
Còn thanh kiếm kia thì quay trở lại trên tay Diệp Huyền!
Đây là một thanh kiếm có suy nghĩ!
Diệp Huyền nhìn thanh huyết kiếm trong tay. Lúc này, hắn bỗng phát hiện thanh kiếm thật đáng sợ!
Trấn Hồn Kiếm của hắn cũng có linh, thế nhưng Trấn Hồn Kiếm không có sức chiến đấu lớn mạnh như vậy. Có thể nói, Trấn Hồn Kiếm chính là kiếm, mà thanh kiếm hắn đang nắm trong tay không chỉ là kiếm nữa rồi. Có thể nói nó tương đương với một vị kiếm tu!
Một thanh kiếm hiểu kiếm đạo!
Ở phía xa xa, sắc mặt Quan Âm dần trở nên nghiêm trọng. Nàng phát hiện mặc dù vừa rồi Diệp Huyền trúng một quyền của mình nhưng lại chẳng bị làm sao cả!
Nàng có ba sát chiêu, đầu tiên là áp chế cảnh giới. Thế nhưng Diệp Huyền lại có thể phá giải nó!
Sát chiêu thứ hai chính là kiếm. Có thể nói, sau khi nữ tử váy trắng rời đi, ở thế giới này, kiếm đạo của nàng là đỉnh cao nhất!
Thế nhưng Diệp Huyền lại có thể thôn tính kiếm của nàng!
Sát chiêu thứ ba là tử khí, tuy nhiên Diệp Huyền còn hấp thụ được cả tử khí!
Hắn đúng là khắc tinh của nàng!
Hình như Quan Âm còn nhớ ra điều gì đó, nàng bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía tinh không xa xôi. Rất nhanh sau đó, nàng trông thấy một bạch ảnh!
Ngũ Duy Thiên Đạo!
Sắc mặt Quan Âm dần trở nên dữ tợn: “Thiên Đạo, ngươi hay lắm!”
Ở một tinh không nào đó, Thiên Đạo bỗng dừng bước, lắc đầu: “Thượng giới bị tiêu diệt, các ngươi trách ta. Lục Duy bị đánh bại, các ngươi cũng trách ta. Hiện giờ đến Âm Linh tộc cũng tới trách ta… Khó cho ta quá mà!”
Trên bầu trời, Âm Linh tộc và Kiếm Tông vẫn đang trong cuộc đại chiến.
Mặc dù Kiếm Tông ít người nhưng sức chiến đấu của họ vẫn vô cùng kinh khủng!
Mỗi một vị kiếm tu thực sự có thể đấu với cả trăm người khác.
Có điều cường giả của Âm Linh tộc cũng nhiều thật!
Cũng bởi thế mà Kiếm Tông không chiếm được thế thượng phong!
Quan Âm không ra tay, bởi lẽ nàng biết mình không thể làm gì được Diệp Huyền!
Không chỉ có nàng mà cả Âm Linh tộc cũng không ai có thể đánh bại được hắn!
Hắn có thể hấp thụ tử khí!
Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, mặc dù biết những kiếm tu này rất mạnh nhưng lúc này, khi trông thấy sức chiến đấu của bọn họ, hắn vẫn phải kinh ngạc.
Những kiếm tu này ghê gớm thật đấy!
Nếu không phải Âm Linh tộc người đông thế mạnh thì Kiếm Tông thực sự có thể đánh bay cả Âm Linh tộc!
Người đông!
Diệp Huyền nhìn về phía Quan Âm. Đúng lúc đó, Quan Âm bỗng lên tiếng: “Âm Linh Tử Trận!”
Nàng vừa dứt lời thì có bốn lão giả mặc hắc bào xuất hiện ngay phía sau. Bốn hắc bào lão giả này nhanh chóng niệm chú. Dần dần, trên đỉnh đầu bọn họ xuất hiện những hư ảnh, những hư ảnh này tỏa ra một luồng tà khí nồng nặc.
Khi phát hiện ra những hư ảnh ấy, Diệp Huyền không khỏi chau mày. Hắn nhìn về phía Lục Vân Tiên, Lục Vân Tiên bỗng lên tiếng: “Tụ!”
Dứt lời, hơn một trăm đường kiếm quang bèn tập hợp lại một chỗ. Các cường giả tựa sát lưng vào nhau. Mà xung quanh bọn họ, trừ Âm Linh tộc ra thì còn có vô số hư ảnh. Những hư ảnh này đông như kiến, khiến cả cầu trời như biến thành địa ngục.
Lục Vân Tiên lại nói: “Kiếm Trận!”
Hắn ta vừa dứt lời thì một trăm vị kiếm tu bèn chỉ kiếm lên bầu trời.
Ầm ầm…
Những tiếng kiếm minh vang dội khắp đất trời!
Cùng lúc đó, một trăm luồng khí tức kiếm ý cuộn trào khắp bốn phía. Các cường giả Âm Linh tộc lập tức ngã gục.
Thấy vậy, Quan Âm bèn híp mắt lại, lúc này nàng thấy hơi kinh ngạc!
Sức chiến đấu của những kiếm tu này vượt ngoài sự tưởng tượng của nàng!
Lúc này, Lục Vân Tiên ở phía xa bỗng nhiên nói: “Xuất kiếm!”
“Xuất kiếm!”
Một trăm giọng nói vang lên. Ngay sau đó, những đường kiếm quang bay ra và nhắm thẳng vào các hư ảnh.
Mà lúc này, những hư ảnh kia cũng điên cuồng xông về phía các kiếm tu.
Ầm ầm ầm ầm!
Chỉ trong chốc lát, những hư ảnh bị đánh tan ngay, một trăm đường kiếm quang xé gió bay đi, nhắm thẳng tới cường giả Âm Linh tộc.
Sắc mặt Quan Âm lạnh lùng vô cùng: “Vong linh!”
Nàng vừa dứt lời thì bốn hắc bào lão giả phía sau bèn giơ hai tay lên. Trên đỉnh đầu bọn họ xuất hiện vết nứt không gian cực lớn. Ngay sau đó, những vong linh tay cầm loan đao xông ra ngoài!
Những vong linh này trực tiếp xông về những đường kiếm quang!
Vụt vụt vụt vụt!
Rất nhanh sau đó, vô số đường kiếm quang bắt đầu biến mất!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền bỗng chau mày, những vong linh này cũng mạnh ra phết nhỉ!
Mấy người Lục Vân Tiên đang định ra tay thì lúc này, Diệp Huyền bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ. Hắn liếc nhìn những vong linh kia rồi xòe tay ra, Trấn Hồn Kiếm bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Quan Âm lập tức thay đổi: “Rút!”
Tuy nhiên, nàng vừa dứt lời thì Trấn Hồn Kiếm trong tay Diệp Huyền bèn bay ra.
Chỉ trong chốc lát, những vong linh vừa xông ra đã bị hút sạch bách!
Uỳnh!
Trấn Hồn Kiếm rung lên kịch liệt, một luồng sức mạnh linh hồn xông lên trời!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Đến cả Diệp Huyền cũng thấy hơi bất ngờ, mấy vong linh mà lần này Tiểu Hồn hấp thụ đúng là không hề đơn giản!
Uỳnh!
Đúng lúc đó, Trấn Hồn Kiếm lại rung lên, lại một luồng sức mạnh linh hồn nữa trào dâng.
Diệp Huyền khựng người, ngay sau đó hắn mừng rỡ.
Trấn Hồn Kiếm đột phá rồi!
Trông thấy cảnh tượng ấy, hắn bèn nhìn về phía Quan Âm, nói một cách chân thành: “Đa tạ nhé!”
Mọi người: “…”
Quan Âm nhìn hắn, sắc mặt khó coi vô cùng.
Diệp Huyền bỗng nhiên mỉm cười: “Quan cô nương, hiện giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?”