Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 306 - Chương 1996. Ta Chỉ Thấy Tò Mò Mà Thôi

Chương 1996. Ta chỉ thấy tò mò mà thôi Chương 1996. Ta chỉ thấy tò mò mà thôi

Chương 1996: Ta chỉ thấy tò mò mà thôi

Võ Thương Hành liếc nhìn Quan Âm, trầm giọng nói: “Quan cô nương, thứ lỗi ta nói thẳng, nữ tử váy trắng đã rời đi rồi, hiện giờ là lúc tốt nhất để giết hắn!”

Hắn ta biết, nữ nhân trước mắt này chắc chắn còn có phương án khác!

Không có phương án khác thì sao có thể chế trụ được A La, Thiên Đạo và Tiểu Đạo?

Quan Âm mỉm cười: “Võ điện chủ, hiện giờ ta chỉ cần ngươi bỏ ra một chút sức lực mà thôi, như vậy cũng không được sao?”

Võ Thương Hành lắc đầu: “Quan cô nương, ta không có ý gì khác, chỉ muốn nhắc nhở ngươi, hiện giờ là lúc tốt nhất để chúng ta giết hắn! Người này…”

Nói đoạn, hắn ta chỉ về phía Diệp Huyền: “Người này là một tên yêu nghiệt, nếu không dốc toàn lực giết hắn thì hậu quả khó lường!”

Hắn ta cảm nhận được rõ ràng rằng từ lúc thượng giới lựa chọn tranh đoạt thư ốc quả thực vô cùng thảm!

Nhất là sau khi bị Thiên Đạo lừa một vố, nguyên khí của thượng giới đã bị tổn thương nghiêm trọng, đến cả tư cách thách thức với Lục Duy cũng không còn!

Đương nhiên, hắn ta không biết rằng thực ra Lục Duy cũng rất thảm…

Quan Âm khẽ trầm giọng nói: “Người của ta sẽ tới ngay! Họ tới là chắc chắn hắn sẽ chết!”

Nghe vậy, Võ Thương Hành hơi sững sờ. Rất nhanh sau đó, hắn ta gật đầu rồi lại nhìn về phía Diệp Huyền, đang định ra tay thì đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng lên tiếng: “Khoan đã khoan đã!”

Võ Thương Hành và Quan Âm đều nhìn hắn, Diệp Huyền mỉm cười: “Hai vị, dù sao thì hiện giờ các ngươi cũng không giết được ta. Chỉ bằng chúng ta tạm thời ngừng tay, ngươi đợi người của các ngươi đến. Sau khi người của các ngươi đến thì các ngươi hẵng ra tay, các ngươi thấy thế nào?”

Quan Âm nhìn hắn: “Ngươi tự tin vậy à?”

Diệp Huyền mỉm cười, nói: “Ngươi gọi người, ta cũng gọi người, chúng ta cùng gọi!”

Quan Âm bật cười: “Được thôi! Thế thì đợi lúc nữa!”

Nói đoạn, các cường giả Âm Linh tộc xung quanh và các kiếm tu cũng dừng tay.

Diệp Huyền liếc nhìn Quan Âm, trong mắt Quan Âm tràn ngập ý cười như đã có dự tính gì đó.

Diệp Huyền khẽ nhắm hai mắt lại, thầm nói: “Tiểu Linh Nhi, cái hộp vẫn còn chứ?”

Tiểu Linh Nhi đáp: “Còn!”

Diệp Huyền nói: “Tốt lắm! Tí nữa ngươi nghe lời ta, ta bảo ngươi ra ngoài thì ngươi ra ngoài, sau đó mở cái hộp ra nhé!”

Tiểu Linh Nhi do dự trong chốc lát rồi nói: “Hình như nàng ta không giỏi đánh nhau lắm đâu!”

Diệp Huyền nói: “Không sao! Chẳng phải nàng ta biết gọi người sao? Chúng ta thả nàng ta ra ngoài, để nàng ta gọi người!”

Tiểu Linh Nhi: “…”

Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh!

Cả hai bên đều án binh bất động!

Cả hai đều muốn gọi người!

Không thể không nói, cảnh tượng này trông hơi kì lạ!

Các cường giả Âm Linh tộc xung quanh bao vây mấy người Diệp Huyền lại. Rất rõ ràng, bọn họ sợ mấy người Diệp Huyền tẩu thoát.

Lúc này, Lục Vân Tiên bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, liếc nhìn mấy người Quan Âm ở phía đằng xa: “Chúng ta đưa ngươi xông ra ngoài!”

Hắn ta rất rõ ràng hiện giờ bọn họ đang ở thế yếu!

Bởi lẽ Âm Linh tộc thực sự quá đông người!

Nếu trận chiến này kéo dài thì Kiếm Tông sẽ kiệt sức mất. Đương nhiên, nếu Kiếm Tông chọn cách đồng quy vu tận với Âm Linh tộc thì Âm Linh tộc cũng sẽ tổn thất nặng nề. Cũng chính bởi nguyên nhân này nên Âm Linh tộc mới không ra tay nữa.

Nếu tiếp tục đánh thì quả thật sẽ đồng quy vu tận.

Âm Linh tộc có thể thắng, nhưng bọn họ thắng một cách thê thảm!

Nghe Lục Vân Tiên nói vậy, Diệp Huyền bèn lắc đầu.

Hắn biết, bọn họ không thể trốn tránh, cũng không còn đường lui nữa.

Dù có xông ra ngoài được, nhưng Hư Vô Duy Độ thì phải làm sao?

Bọn họ cũng rất bị động!

Hắn chỉ có thể lựa chọn đối đầu với Âm Linh tộc.

Lúc này, Quan Âm bỗng nhiên bật cười: “Theo những gì ta biết thì hình như ngươi không thể gọi được ai nữa rồi!”

Diệp Huyền nhìn nàng: “Vậy sao?”

Quan Âm gật đầu: “Nếu ngươi muốn gọi Thiên Đạo, A La hay Tiểu Đạo thì ta có thể cho ngươi biết chắc chắn các nàng sẽ không tới! Mà dù có tới thì cũng chẳng có nghĩa lí gì!”

Diệp Huyền bỗng nói: “Ngươi đang sợ!”

Quan Âm nhìn Diệp Huyền: “Ta sợ gì chứ?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi không sợ sao?”

Quan Âm nói: “Không, ta chỉ thấy tò mò mà thôi, tò mò rằng vũ trụ này còn có cưởng giả nào xuất hiện.”

Diệp Huyền trầm mặc.

Lúc này thực ra hắn thấy hơi lo, tiểu gia hỏa màu trắng kia liệu có đáng tin không nhỉ?

Ngoài ra, Quan Âm sẽ gọi người như thế nào đến?

Lúc này, thanh huyết kiếm bay đến trước mặt Diệp Huyền. Diệp Huyền giơ tay bắt lấy nó: “Ngươi có thể liên lạc được với hắn ta không?”

Hắn ta ở đây đương nhiên là chỉ thanh sam nam tử.

Thanh kiếm không phản ứng gì cả!

Diệp Huyền do dự một lát rồi hỏi: “Tiền bối, ngươi có thể liên lạc được với hắn ta không?”

Thanh kiếm vẫn không có phản ứng gì!

Diệp Huyền cạn lời.

Hình như hắn nhớ tới điều gì đó, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Hắn bắt đầu liên lạc với A La và Tiểu Đạo, tuy nhiên hai người đều không có phản hồi gì cả!

Xáy ra chuyện rồi sao?

Diệp Huyền không khỏi chau mày, hắn nhìn về phía Quan Âm, Quan Âm mỉm cười: “Yên tâm đi, bọn họ vẫn chưa chết đâu. Người chúng ta muốn giết là ngươi cơ! Đương nhiên, nếu bọn họ không biết điều thì ta cũng không ngại xử đẹp cả bọn họ đâu!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Hắn biết, A La và Tiểu Đạo chắc chắn đang bị cường giả Âm Linh tộc kìm chân!

Hình như nhớ tới điều gì đó, hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Thiên Đạo thì sao?
Bình Luận (0)
Comment