Chương 1997. Có nắm chắc không?
Chương 1997. Có nắm chắc không?
Chương 1997: Có nắm chắc không?
Hình như Quan Âm biết được Diệp Huyền đang nghĩ gì, bèn mỉm cười: “Ngươi đang lo lắng cho Thiên Đạo hả?”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Ta biết, chắc chắn ngươi đã phái người đi chế trụ nàng ta.”
Quan Âm mỉm cười: “Đúng vậy. Thế nên ta rất tò mò rằng ngươi sẽ gọi ai đến?”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Ngươi tới tìm Thiên Đạo rồi à?”
Quan Âm mỉm cười: “Không được sao?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Được chứ được chứ!”
Tìm Thiên Đạo!
Sắc mặt Diệp Huyền bỗng trở nên kì lạ.
Má nó, hắn biết ngay là nữ nhân này có nhiều trò lắm mà!
Không thể đánh giá thấp Thiên Đạo được!
Hắn đã ở cùng nữ nhân đó lâu như vậy mà vẫn không thể nhìn thấu nàng. Hắn chỉ biết đừng có đánh chủ ý lên nữ nhân đó là được!
Nữ nhân này có những chiêu trò đáng sợ vô cùng!
Võ Điện Sứ của thượng giới đứng phía xa muốn nói lại thôi.
Hắn ta cũng phải kiêng dè Thiên Đạo!
Nữ nhân này không giống với Lục Duy Thiên Đạo, Lục Duy Thiên Đạo còn khá bình thường còn người này thì chẳng bình thường chút nào cả, trông vẻ bề ngoài thì tươi cười nhưng sâu bên trong nàng lại âm hiểm vô cùng.
Nàng không phân thắng bại với nữ tử váy trắng?
Nữ tử váy trắng là cường giả Quy Nguyên Phá Giới cảnh?
Đúng là khó nói!
Ấy vậy mà bọn họ lại tin!
Cũng may mà ngày xưa không ai tới tìm nữ tử váy trắng, bằng không thì chắc thượng giới đi tong mất!
Nghe Quan Âm nhắc đến nữ nhân đó, trong lòng hắn ta không khỏi cảm thấy bất an!
Kìm hãm nữ nhân đó?
Ngày xưa thượng giới bọn họ cũng cho rằng như vậy đấy, song kết quả thì sao?
Kết quả là suýt chút nữa thì thượng giới đã bị hủy diệt!
Có điều, hắn ta cũng không nói gì, bởi lẽ tộc trưởng Âm Linh tộc không phải một kẻ ngu xuẩn, chắc chắn nàng không xem nhẹ Thiên Đạo.
Lúc này, Quan Âm bỗng lên tiếng: “Không thể không nói, ta đã đánh giá thấp nàng ta. Nếu ta không đoán nhầm thì thể chất đặc biệt của ngươi cũng nhờ một nửa công lao của nàng ta mà ra, đúng chứ?”
Diệp Huyền liếc nhìn Quan Âm: “Ta nhớ Tiểu Đạo cô nương đã từng nói rằng Âm Linh tộc các ngươi bị đuổi ra ngoài!”
Quan Âm mỉm cười: “Nàng ta biết nhiều thật đấy!”
Diệp Huyền thấy hơi tò mò: “Quan cô nương, ta rất tò mò, rằng rốt cuộc các ngươi tới từ đâu?”
Quan Âm lắc đầu, mỉm cười: “Ngươi muốn hỏi, chúng ta sẽ gọi người như thế nào đến, đúng chứ?”
Nói đoạn, nàng chầm chậm bước về phía hắn: “Xem ra, ngươi cũng hơi chột dạ rồi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thực ra ta muốn đánh riêng với ngươi hơn. Chúng ta một đấu một, ta mà thua thì Kiếm Tông rời đi, Ngũ Duy là của Âm Linh tộc các ngươi. Nếu ngươi thua thì Âm Linh tộc các ngươi phải rời đi.”
Quan Âm liếc nhìn hắn: “Ngươi không thấy rằng mình rất vô sỉ sao? Hay là thế này đi, trừ ngươi ra, ngươi chọn bừa một người tới đấu với ta đi?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Trừ hắn ra thì cả Ngũ Duy vũ trụ e là chỉ có Thiên Đạo mới đấu được với nữ nhân này!
Kiếm đạo của A La không thua kém gì so với Quan Âm, thế nhưng cảnh giới của nàng lại không bằng đối phương.
Còn về Tiểu Đạo thì hiện giờ thực lực cửa nàng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chắc chắn không thể đánh lại nữ nhân này! Nếu thực lực của nàng được khôi phục hoàn toàn thì chắc chắn nữ nhân này không phải đối thủ của Tiểu Đạo!
Chỉ còn lại Thiên Đạo mà thôi!
Nữ nhân như một câu đố này!
Lúc này, Quan Âm bỗng quay đầu nhìn về phía chân trời, ánh mắt như một dải tinh hà: “Thiên Đạo, chẳng phải ngươi muốn bảo vệ vũ trụ này hay sao? Ngươi có dám đấu một trận với ta không?”
Ở tinh không phía xa xôi, Thiên Đạo đang nướng cá bỗng dừng lại, lắc đầu lia lịa: “Không không, ta không đánh được ngươi đâu, ngươi lợi hại nhất mà!”
Quan Âm khẽ híp mắt lại: “Ngươi nhát gan vậy à?”
Thiên Đạo mỉm cười: “Chẳng phải các ngươi đang thi nhau gọi người tới hay sao? Thôi các ngươi cứ gọi người đi!”
Quan Âm thu hồi tầm mắt, lại nhìn Diệp Huyền: “Xem ra, chúng ta chỉ còn cách gọi người thôi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Nếu ngươi đã muốn gọi người thì gọi người thôi!”
Quan Âm liếc nhìn hắn, nàng khẽ nhắm hai mắt lại.
Trước kia, nàng đã từng điều tra về các cường giả ở Ngũ Duy vũ trụ.
Trong đó người có thể uy hiếp đến Âm Linh tộc nhất là nữ tử váy trắng. Thế nhưng nữ tử váy trắng đó đã rời đi rồi! Người tiếp theo là Thiên Đạo, A La và Tiểu Đạo, có điều ba người này đều đang bị chế trụ.
Trừ ba người này ra thì chỉ còn tiểu tháp của Diệp Huyền!
Đạo Tắc!
Nàng có phái người đi tìm kiếm những Đạo Tắc đã biến mất, song chẳng có tin tức gì cả.
Dù Đạo Tắc có tề tựu thì nàng cũng không sợ.
Hình như nàng chẳng có gì cần phải lo lắng cả!
Ở phía xa xa, sắc mặt Diệp Huyền vẫn bình tĩnh vô cùng. Thế nhưng những kiếm tu bên cạnh hắn thì không bình tĩnh được như vậy.
Hiện giờ tình hình đang bất lợi đối với Kiếm Tông!
Nếu Âm Linh tộc có cường giả nào đó thì tình cảnh của Kiếm Tông sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Lục Vân Tiên nhìn Diệp Huyền: “Có nắm chắc không?”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, Quan Âm ở phía xa bỗng nhiên nhìn về phía tinh không nào đó. Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn theo nàng!
Ở tinh không xa xôi ấy, không gian bỗng nhiên nứt toác. Ngay sau đó, một nam tử bước ra, nam tử này trông cao lớn vô cùng, cao hơn ít nhất hai lần so với người bình thường. Hắn ta mặc khôi giáp màu đen, đầu đội mũ sắt.
Khoảnh khắc hắn ta xuất hiện, không gian mà hắn ta đặt chân xuống cũng nứt vỡ. Chỉ trong chớp mắt, tinh không lập tức biến thành một cái mạng nhện to đùng!
Tinh không này không thể chịu được sức mạnh của hắn ta!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt các kiếm tu bèn trở nên nghiêm trọng.
Lúc này, phía sau nam tử khổng lồ kia xuất hiện ba mươi khôi giáp nhân tay nắm trường thương!
Ba mươi người này đều là cường giả Quy Nguyên Phá cảnh!