Chương 1998. Gọi người!
Chương 1998. Gọi người!
Chương 1998: Gọi người!
Ba mươi cường giả Quy Nguyên Phá cảnh!
Sắc mặt mọi người bên Kiếm Tông lại càng nghiêm trọng hơn nữa.
Diệp Huyền cũng không khỏi chau chặt may!
Ba mươi cường giả Quy Nguyên Phá cảnh!
Trận thế này đúng là nghịch thiên hết mức!
Đến cả điện chủ Võ Điện - Võ Thương Hành cũng phải thay đổi sắc mặt!
Thực lực của Âm Linh tộc hoàn toàn có thể uy hiếp cả Lục Duy vũ trụ!
Đúng lúc đó, cự nhân kia bỗng ngẩng đầu nhìn. Ngay sau đó, hắn ta bước lên phía trước một bước. Một bước này của hắn ta như băng qua cả tinh vực, hắn ta và ba mươi cường giả kia tới chỗ mấy người Diệp Huyền!
Khi hắn ta xuất hiện, tất cả mọi người đều thấy áp lực vô cùng!
Cự nhân không nhìn bất cứ ai, hắn ta chỉ bước tới trước mặt Quan Âm. Mỗi một bước đi của hắn ta đều khiến tinh không chấn động.
Khi hắn ta bước đến mặt Quan Âm, bèn quỳ một gối xuống: “Thiếu tộc trưởng!”
Thiếu tộc trưởng!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mọi người bên Kiếm Tông bèn sầm xuống.
Đây là cường giả của Âm Linh tộc?
Thế nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ bèn loại bỏ suy nghĩ này, bởi lẽ họ phát hiện ánh mắt rất nhiều người của Âm Linh tộc đều toát vẻ nghi hoặc.
Lúc này, Quan Âm đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền, mỉm cười: “Chẳng phải ngươi rất tò mò xem chúng ta tới từ đâu sao? Để ta nói cho ngươi, chúng ta tới từ Linh Vực xa xôi.”
Linh Vực!
Diệp Huyền trầm mặc.
Hắn cũng biết đôi chút về nơi này, bởi trong thư tịch mà Thiên Đạo sưu tầm có giới thiệu về nơi này, song giới thiệu cũng không nhiều, chỉ nhắc đến một câu. Khi ấy Diệp Huyền cũng không chú ý nhiều!
Không ngờ Âm Linh tộc lại tới từ nơi đó!
Diệp Huyền nhìn về phía Quan Âm: “Chẳng phải các ngươi bị đuổi đi sao?”
Quan Âm gật đầu: “Đúng là chúng ta bị đuổi đi! Nhưng hiện giờ lúc nào chúng ta cũng có thể trở về!”
Nghe vậy, các cường giả Âm Linh tộc bèn ngỡ ngàng!
Còn có thể trở về ư?
Chuyện gì thế này?
Lúc này, một lão giả của Âm Linh tộc bèn đi tới trước mặt Quan Âm, run rẩy nói: “Tộc trưởng… chuyện này là thật sao?”
Ngày xưa bọn họ đã bị đuổi đi!
Linh Vực là nhà!
Rất nhiều cường giả Âm Linh tộc đều muốn trở về!
Thế nhưng bọn họ không dám.
Quan Âm khẽ nói: “Thẩm lão, là thật, hiện giờ ta chính là thiếu tộc trưởng của Âm Linh tộc!”
Thẩm lão ngơ ngác, sau đó run rẩy nói: “Chuyện này… sao có thể…”
Lúc này, cự nhân kia bỗng nhìn về phía Thẩm lão: “Thiếu tộc trưởng là kì tài, chưa đến hai mươi tuổi đã đạt được Quy Nguyên Phá Giới cảnh, tộc trưởng đã phong nàng trở thành thiếu tộc trưởng!”
Nghe vậy, Thẩm lão vội quỳ xuống trước Quan Âm, run rẩy nói: “Bái kiến thiếu tộc trưởng!”
Các cường giả Âm Linh tộc xung đồng loạt quỳ xuống, nhất là những người trẻ tuổi. Lúc này, bọn họ kích động vô cùng, thậm chí có vài người còn bật khóc!
Sau khi bị đuổi đi, bọn họ đã lưu lạc rất lâu.
Quan Âm chầm chậm nhắm mắt lại. Một lát sau, nàng liếc nhìn những cường giả của Âm Linh tộc: “Sau khi trả thù xong, chúng ta sẽ về nhà!”
“Về nhà!”
Vô số cường giả Âm Linh tộc điên cuồng gào lên.
Quan Âm liếc nhìn Diệp Huyền: “Ngươi tưởng mục đích của ta là xưng bá Ngũ Duy ư? Không, nơi này không lọt vào mắt xanh của ta! Mục đích thật sự của chúng ta là giết ngươi! Nợ máu phải trả bằng máu! Chẳng phải ngươi muốn gọi người sao? Giờ ngươi có thể gọi người bên ngươi tới!”
Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Tiểu Linh Nhi!”
Tiểu Linh Nhi bèn xuất hiện bên cạnh hắn, trong tay nàng là một cái hộp.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nàng khẽ mở cái hộp ra. Rất nhanh sau đó, một tiểu gia hỏa màu trắng bù xù bò ra!
Trông thấy tiểu gia hỏa ấy, mọi người bên Kiếm Tông bèn sững sờ. Ngay sau đó, bọn họ đồng loạt hô lên: “Bạch!”
Tiểu gia hỏa khẽ ngước mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Diệp Huyền. Diệp Huyền vội đưa cho nàng một xiên kẹo hồ lô.
Tiểu gia khỏa ngoác miệng cười, nàng nhận lấy xiên kẹo hồ lô. Diệp Huyền chỉ về phía cường giả Âm Linh tộc: “Bọn họ muốn đánh chúng ta, ngươi… ngươi gọi người đến giúp đỡ được không?”
Gọi người!
Tiểu gia hỏa chớp mắt, nàng quay đầu nhìn mấy người Quan Âm. Trông thấy nhiều cường giả như vậy, nàng do dự trong chốc lát rồi đưa lại xiên kẹo hồ lô cho Diệp Huyền, sau đó lại chui vào trong cái hộp, đồng thời tự đóng nắp hộp lại.
Mọi người: “…”
Diệp Huyền: “…”
Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều sững sờ!
Gì thế này?
Mấy người bên Diệp Huyền trố mắt nhìn nhau.
Ở phía xa xa, Âm Linh tộc cũng sững sờ.
Bọn họ gọi ai tới thế này?
Lại còn trốn ngược lại nữa chứ?
Lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên vỗ vào chiếc hộp. Cái hộp bèn được mở hé ra, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt to bên trong.
Diệp Huyền: “…”
Tiểu Linh Nhi chớp mắt: “Bạch, ngươi có thể đánh nhau giúp được không? Bọn họ đông người quá, bọn ta không đánh được!”
Tiểu gia hỏa liếc nhìn Âm Linh tộc, nàng do dự một lát rồi lại đóng hộp lại.
Thấy vậy, Diệp Huyền bèn ôm trán, thôi xong rồi!
Tiểu Linh Nhi đột nhiên nói: “Ngươi không đánh được thì có thể gọi người mà!”
Gọi người!
Lúc này, tiểu gia hỏa đột nhiên mở cái hộp rồi nhảy ra ngoài!
Gọi người!