Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 312 - Chương 2002. Trốn Ư?

Chương 2002. Trốn ư? Chương 2002. Trốn ư?

Chương 2002: Trốn ư?

Thấy tiểu gia hỏa đã biến mất hẳn, Diệp Huyền bỗng thấy chẳng nỡ.

Tiểu gia hỏa thực sự đã giúp hắn rất nhiều!

Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền: “Cảm ơn cả ngươi nữa!”

Nàng biết, nếu không nhờ Diệp Huyền đưa tiểu gia hỏa đến đây thì vết thương của mình sẽ không bình phục nhanh như vậy!

Diệp Huyền mỉm cười: “Chúng ta còn cần phải khách sáo như vậy sao?”

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Đi, đi tìm Thiên Đạo!”

Nói đoạn, nàng bèn đưa hắn biến mất.

Không lâu sau, Tiểu Đạo và Diệp Huyền tới một tinh không, tuy nhiên bọn họ lại không trông thấy Thiên Đạo đâu.

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo trầm giọng nói: “Nữ nhân này lại trốn rồi!”

Diệp Huyền lấy làm lạ: “Trốn ư?”

Tiểu Đạo trầm giọng nói: “Chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra!”

Nói đoạn, nàng lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Vừa rồi Quan Âm đưa ba mươi vị cường giả Quy Nguyên Phá Giới cảnh đến à?”

Diệp Huyền gật đầu.

Tiểu Đạo trầm giọng nói: “Trận thế này không bình thường đâu.”

Diệp Huyền nói: “Ta biết, những người này đều tới từ Linh Vực gì gì đó, ta không biết rốt cuộc Linh Vực còn có bao nhiêu cường giả!”

Tiểu Đạo trầm ngâm một hồi rồi nói: “Ta có biết một chút về Linh Vực.”

Diệp Huyền hỏi: “Đó là một nơi như thế nào vậy?”

Tiểu Đạo khẽ nói: “Một nơi khác đặc biệt. Nơi đó tự trở thành một vũ trụ, nó không thuộc Ngũ Duy, cũng không thuộc Lục Duy. Nó tách riêng độc lập với Ngũ Duy và Lục Duy, còn sự phát triển ở đó thì không thua kém gì Lục Duy cả. Theo lí mà nói thì linh khí nơi đó phải chất lượng hơn rất nhiều, bọn họ cũng không cần phải nhắm tới nơi này, chẳng lẽ…”

Nói đến đây, hình như Tiểu Đạo nhớ ra điều gì đó, đôi đồng tử của nàng bỗng co lại: “Chẳng lẽ là vì Ngũ Duy Kiếp?”

Diệp Huyền không khỏi chau mày: “Ngũ Duy Kiếp?”

Tiểu Đạo trầm giọng nói: “Nếu như là bởi Ngũ Duy Kiếp thì lớn chuyện rồi!”

Diệp Huyền thấy hơi không hiểu: “Nếu là bởi Ngũ Duy Kiếp thì bọn họ phải tới Lục Duy mới đúng chứ!”

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Thư ốc!”

Thư ốc!

Diệp Huyền sững sờ, sau đó bỗng thấy tức giận, hắn lôi thư ốc ra, sau đó cắm Giới Ngục tháp vào đó.

Mà lúc này, một giọng nói vang lên: “Thực lực của kí chủ chưa đủ nên không thể khởi động!”

Nghe thấy giọng nói ấy, Diệp Huyền lập tức tức điên lên, hắn đánh một chưởng.

Uỳnh!

Thư ốc không hề bay đi mà người bay đi lại là Diệp Huyền. Hắn bắn ngược về phía sau khoảng ngàn trượng!

Không chỉ có vậy, tay hắn còn hơi nứt ra!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền sững sờ.

Cái thứ này cứng quá vậy?

Ánh mắt Tiểu Đạo ánh lên vẻ kinh ngạc, nàng quan sát thư ốc thật kĩ, thư ốc này hơi bị chắc chắn nhỉ!

Lúc này, Diệp Huyền bước tới trước thư ốc, quan sát một lát rồi nói: “Thư ốc này biết tự bảo vệ!”

Tiểu Đạo gật đầu: “Hơn nữa nó còn rất mạnh!”

Rất mạnh!

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nhưng mà hiện giờ không thể khởi động nó!”

Hắn thực sự tức điên lên với cái thư ốc này!

Rất nhiều người tranh cướp nó, mà hắn thì lại chẳng làm gì được nó. Rốt cuộc cái thứ này có tích sự gì vậy?

Nó chẳng khác gì một củ khoai lang nóng bỏng tay!

Diệp Huyền trầm mặc một lát rồi nói: “Hay là ta tống cổ nó đi cho xong!”

Tiểu Đạo liếc nhìn hắn: “Nếu thứ này có thể đối đầu với Ngũ Duy Kiếp vậy sau khi vứt nó đi, Ngũ Duy Kiếp mà đến thì ngươi phải làm thế nào?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Nếu thứ đồ này có thể ngăn chặn được Ngũ Duy Kiếp thì đúng là quá có lợi cho hắn!

Lúc này, Tiểu Đạo liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Chẳng biết Thiên Đạo đi đâu nữa! Nữ nhân này…”

Diệp Huyền nhìn nàng: “Ngươi tìm nàng ta làm gì thế?”

Tiểu Đạo khẽ nói: “Nàng ta chắc chắn biết chuyện của Linh Vực. Mà nàng ta không xuất hiện nhất định là đang giở trò gì đó!”

Diệp Huyền đang định nói thì đúng lúc ấy, không gian trước mặt hắn đột nhiên nứt ra, một đường kiếm quang bay tới. Bên trong đường kiếm quang đó có một giọng nói.

Một lát sau, sắc mặt Diệp Huyền sầm xuống.

Tiểu Đạo hỏi: “Sao thế?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Kiếm Tông thông báo Âm Linh tộc đang tập hợp cường giả!”

Tiểu Đạo khẽ chau mày: “Tập hợp cường giả?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta phải trở về!”

Tiểu Đạo khẽ chau mày: “Ta đi cùng ngươi!”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo chẳng tỏ vẻ gì cả: “Đi thôi!”

Nói đoạn, nàng và hắn bèn biến mất.



Đại Hoang quốc.

Bên trong một căn phòng có hai nữ tử đang ngồi đối diện nhau.

Hai nữ tử này chính là A La và Thiên Đạo!

Thiên Đạo nhìn A La, mỉm cười: “Ngươi nhìn xem, thực ra Quy Nguyên Phá Giới đơn giản như vậy thôi đó!”

A La nhìn Thiên Đạo: “Phàm kiếm đệ tam trọng thì sao?”

Thiên Đạo chớp mắt: “Cái đó càng đơn giản hơn! Ngươi biết tại sao ngươi vất vả như thế mà vẫn không thể đột phá không? Bởi vì chấp niệm! Có một vài người có thể lợi dụng chấp niệm, ngự trị chấp niệm. Ví dụ như nữ tử váy trắng, tâm trí nàng ta vô cùng kiên định, trong lòng nàng ta chấp niệm chẳng là cái gì cả. Còn A La ngươi thì khác. Nói một cách đơn giản thì ngươi đang bị kiếm nô dịch, thế nhưng nàng ta lại đã nô dịch kiếm, à không, phải nói là kiếm đang phụ thuộc vào nàng ta mới đúng.”

Nói đoạn, nàng bèn đứng dậy toan rời đi. Khi bước tới cửa, nàng lại nói: “Kiếm tu, kiếm tu, kiếm tu bị kiếm nô dịch sẽ phụ thuộc vào kiếm, còn kiếm đã bị người nô dịch thì sẽ phụ thuộc vào người. Ngươi cũng không cần phải buông bỏ chấp niệm, chỉ cần đổi một góc độ khác để nhìn nhận chấp niệm của mình mà thôi.”

Nói đến đây, nàng bèn nhìn thẳng vào A La, mỉm cười và nói: “Giống như nhiều khi trước mặt ngươi là bóng tối, thế nhưng chỉ cần ngươi quay người sẽ nhìn thấy ánh sáng!”

Nói đoạn, nàng bèn rời khỏi căn phòng.
Bình Luận (0)
Comment