Chương 2003. Chẳng lẽ lại dựa vào các ngươi sao?
Chương 2003. Chẳng lẽ lại dựa vào các ngươi sao?
Chương 2003: Chẳng lẽ lại dựa vào các ngươi sao?
Bên trong căn phòng, một tiếng kiếm minh vang lên và thâm nhập vào những tầng mây. Cùng lúc đó, một luồng khí tức đột nhiên cuộn trào…
Ở phía xa xa, Thiên Đạo khẽ nói: “Đúng là một thiên tài mà!”
Nói đoạn, nàng biến mất ngay tại chỗ.
Một lát sau, nàng đã tới Tứ Duy…
Trên tinh không, Thiên Đạo liếc mắt nhìn xung quanh, nàng hừ một tiếng: “Quan Âm, nữ nhân đáng ghét này dám uy hiếp ta cơ à, ngươi cứ đợi đấy cho ta!”
Nói đoạn, nàng bèn đi về phía xa xa…
Trên tinh không, Thiên Đạo chầm chậm bước đi. Không lâu sau, nàng tới trước một tòa đại điện.
U Minh Điện.
Thiên Đạo bước tới cửa đại điện, liếc nhìn những bức tượng bên trong và khẽ mỉm cười, nói thầm điều gì đó.
Một lát sau, một bức tượng trong số đó nứt ra, một nữ tử xuất hiện. Có điều đây không phải bản thể của nữ tử ấy.
Thiên Đạo nhìn về phía nữ tử, sắc mặt nàng nghiêm nghị vô cùng: “Hiện giờ hắn đang ở trong tình cảnh rất nguy hiểm.”
Nữ tử đó đáp: “Hắn có cuộc đời của riêng mình!”
Thiên Đạo vội lắc đầu: “Không đúng không đúng, nhân quả hiện giờ của hắn đều do các ngươi mang lại mà!”
Nữ tử nói: “Không trải qua chút khó khăn trắc trở thì sao tiến bộ được?”
Thiên Đạo thở dài: “Hắn vẫn là một đứa trẻ!”
Nữ tử: “…”
Thiên Đạo lại nói: “Ngươi xem, hiện giờ chẳng công bằng với hắn một chút nào. Hắn đang âm thầm chịu đựng những áp lực không nên có ở độ tuổi này. Các ngươi cứ đứng nhìn như vậy thì hơi tàn nhẫn đó.”
Nữ tử liếc nhìn nàng: “Chúng ta tới nơi này cũng rất phiền phức!”
Thiên Đạo mỉm cười: “Ta biết, ta có thể giúp các ngươi để các ngươi thuận lợi hơn. Có sự giúp đỡ của ta, các ngươi ở đây sẽ không có quá nhiều khó khăn nữa!”
Nữ tử trầm mặc.
Khoảng một khắc sau, Thiên Đạo mỉm cười rời khỏi U Minh Điện.
Sau khi rời khỏi U Minh Điện, nàng lại thong thả đi tới một nơi.
Sinh Mệnh cấm khu của Tứ Duy vũ trụ!
Thiên Đạo bước vào Sinh Mệnh cấm khu, nàng quan sát xung quanh một lượt. Quanh đây mờ mịt vô cùng, chẳng nhìn thấy gì cả.
Lúc này, một hư ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ cách Thiên Đạo không xa.
Thiên Đạo mỉm cười: “Không mời tự đến, mong lượng thứ!”
Hư ảnh đó nói: “Thiên Đạo các hạ tới đây có chuyện gì chăng?”
Thiên Đạo gật đầu: “Hắn gặp nguy hiểm rồi.”
Hư ảnh nói: “Có liên quan gì đến chúng ta à?”
Thiên Đạo mỉm cười mà chẳng nói gì, chỉ quay người rời đi.
Đúng lúc đó, hư ảnh kia bỗng lên tiếng: “Vũ trụ này trừ các hạ ra thì không ai có thể giết hắn!”
Thiên Đạo dừng bước, nàng mỉm cười: “Linh Vực ra tay rồi! Cướp thư ốc!”
Hư ảnh kia trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta hiểu rồi!”
Thiên Đạo gật đầu rồi quay người rời đi.
Khoảng nửa canh giờ sau, nàng đi tới bên bờ một con sông. Ở bờ sông có một nữ tử đang ngồi câu cá.
Bên cạnh nữ tử này còn có hai người.
Là Viên Già và Liên Thiển!
Trông thấy Thiên Đạo, ánh mắt hai nữ tử này bèn lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Thiên Đạo bước đến trước mặt ba nữ tử đó, mỉm cười: “Xin chào ba vị!”
Nữ tử cầm cần câu cá liếc nhìn Thiên Đạo, mỉm cười nói: “Ngọn gió nào đưa Thiên Đạo tới đây thế?”
Thiên Đạo nhìn nữ tử đang câu cá, cũng mỉm cười: “Thực sự mặc kệ hắn sao?”
Nữ tử đang câu cá chỉ nói: “Hắn không phải chủ nhân!”
Thiên Đạo mỉm cười: “Sao ngươi lại nói như vậy?”
Nữ tử đang câu cá khẽ nói: “Tiên sinh vĩnh viễn sẽ không quay về!”
Thiên Đạo lắc đầu: “Ngươi sai rồi!”
Nữ tử đang câu cá nói: “Thiên Đạo, ta biết ngươi rất giỏi lừa gạt, ngươi có thể thử xem.”
Thiên Đạo ngồi bên cạnh, nhìn về phía bầu trời xa xa: “Mục đích của tiên sinh nhà ngươi là gì?”
Nữ tử đang câu cá bèn trầm mặc.
Thiên Đạo mỉm cười: “Chuyện mà các ngươi muốn thì hắn lại không làm được, chắc ngươi cũng hiểu!”
Nữ tử câu cá nhìn nàng: “Nữ nhân đó đã giết tiên sinh!”
Thiên Đạo mỉm cười: “Đây là lí do tại sao ngươi mãi không tới tìm hắn sao?”
Nữ tử câu cá cười nói: “Ta tìm hắn làm gì? Ta nói rồi! Hắn không phải tiên sinh!”
Thiên Đạo đứng dậy rời đi.
Liên Thiển và Viêm Già ở bên cạnh muốn nói lại thôi.
Lúc này, nữ tử câu cá bỗng lên tiếng: “Mới vậy thôi đã từ bỏ rồi à?”
Thiên Đạo lắc đầu: “Ta thấy tiên sinh của các ngươi rất bi thương!”
Nữ tử câu cá đột nhiên ngước nhìn Thiên Đạo. Ngay sau đó, đất trời bỗng tối đi như thể rơi vào một cái hố đen. Cùng lúc đó, một luồng uy áp vô hình khóa chặt lấy Thiên Đạo, mà sắc mặt Thiên Đạo vẫn bình tĩnh vô cùng.
Nữ tử câu cá nhìn nàng, Thiên Đạo mỉm cười: “Chẳng lẽ hắn ta không bi thương sao? Hắn ta trả giá bằng sinh mạng của chính mình, hắn ta muốn thế giới thái bình, song kết quả thì sao? Kết quả là Đạo Tắc mà hắn ta sáng tạo ra lại không tin tưởng hắn ta!”
Nữ tử câu cá đi tới trước mặt Thiên Đạo, nàng nhìn chằm chằm đối phương và nói: “Ta đã nói rồi! Hắn không phải tiên sinh!”
Thiên Đạo nhìn thẳng vào nữ tử câu cá: “Ta hỏi ngươi, trừ hắn ra, ai còn có thể hoàn thành tâm nguyện của tiên sinh nhà ngươi?”
Nữ tử câu cá nhìn Thiên Đạo và không đáp lời.
Thiên Đạo mỉm cười lạnh lùng: “Chẳng lẽ lại dựa vào các ngươi sao?”