Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 314 - Chương 2004. Chúng Ta Không Giết Được Hắn

Chương 2004. Chúng ta không giết được hắn Chương 2004. Chúng ta không giết được hắn

Chương 2004: Chúng ta không giết được hắn

Nữ tử câu cá khẽ nhắm mắt lại.

Vẻ mặt Thiên Đạo khá lạnh lùng, nàng nói: “Các ngươi không giúp hắn mà chỉ đang giúp tiên sinh của các ngươi thôi. Còn về nữ tử váy trắng thì nàng ta đã cắt đứt tất cả cơ hội sống của tiên sinh nhà các ngươi rồi, thế nhưng ngươi phải hiểu rằng là tiên sinh nhà các ngươi tính kế người ta trước!

Hơn nữa, ai có thể chắc chắn rằng hắn không phải là tiên sinh của các ngươi? Ngươi lại đi trách hắn và nữ tử váy trắng, đúng là vô lí, bởi lẽ ngay từ đầu người hạ cờ là tiên sinh nhà các ngươi, suy cho cùng thì Diệp Huyền là người bị hại cơ mà.”

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Chưa đi được mấy bước, Thiên Đạo bỗng nhiên dừng lại, quay người nhìn về phía nữ tử câu cá: “Hiện giờ đúng thật hắn đang cần sự giúp đỡ của các ngươi, thế nhưng chưa chắc hắn đã muốn các ngươi giúp đỡ. Một khi khởi động được thư ốc, hắn sẽ thực sự có được truyền thừa của tiên sinh nhà các ngươi. Đến khi ấy, vấn đề không còn là các ngươi có chịu chấp nhận hắn hay không mà là hắn có chịu chấp nhận các ngươi hay không.

Còn một chuyện nữa, hắn là người mà tiên sinh các ngươi chọn, trên người hắn có trách nhiệm mà tiên sinh các ngươi chưa hoàn thành. Mà hắn cũng là hi vọng cuối cùng của tiên sinh nhà các ngươi.”

Nói đoạn, nàng khẽ phất tay phải, đất trời lại quay về trạng thái bình thường.

Thiên Đạo liếc nhìn bốn phía xung quanh rồi nói: “Đương nhiên, hiện giờ các ngươi đều đã rời khỏi tiểu tháp kia và có được tự do. Nếu các ngươi không muốn giúp đỡ thì cũng hợp tình hợp lí. Phải làm thế nào thì các ngươi tự lựa chọn đi, ta không cưỡng cầu các ngươi.”

Nói đoạn, nàng bèn quay người và biến mất.

Nữ tử câu cá trầm mặc.

Lúc này, Liên Thiển bỗng lên tiếng: “Đại tỷ, ta và Viêm Già muốn đi tìm hắn!”

Nữ tử câu cá nhìn Liên Thiển, Liên Thiển khẽ nói: “Nàng ta nói đúng, chúng ta không phải đang giúp hắn mà đang giúp tiên sinh! Hơn nữa, ta thấy hắn chính là tiên sinh!”

Nữ tử câu cá nhíu mày: “Tại sao?”

Liên Thiển trầm giọng nói: “Tại vì hắn là người mà tiên sinh chọn.”

Nói đoạn, nàng khẽ hành lễ với nữ tử câu cá: “Đại tỷ, Thiên Đạo nói rất đúng, chỉ có hắn mới có thể hoàn thành tâm nguyện của tiên sinh, ta muốn đi giúp hắn!”

Viêm Già cũng nói: “Ta cũng vậy!”

Nói đoạn, hai người bèn đưa mắt nhìn nhau, sau đó quay người rời đi.

Với Diệp Huyền, hai người họ vẫn luôn có ấn tượng tốt về hắn. Cộng thêm tiên tri nữa nên cả hai không hề bài xích Diệp Huyền.

Như lời Thiên Đạo nói, bởi Diệp Huyền là người mà tiên sinh chọn.

Ở bên bờ sông, nữ tử câu cá trầm mặc.



Ở mãi phía xa xa, Thiên Đạo thong thả dạo bước. Đúng lúc đó, không gian trước mặt nàng nứt ra, một hư ảnh xuất hiện và dần trở nên rõ ràng hơn.

Người tới chính là Quan Âm. Sau người Quan Âm còn có một lão giả. Lão giả này vừa xuất hiện đã dùng thần thức chế trụ lấy Thiên Đạo.

Thiên Đạo chớp mắt: “Hóa ra là nữ nhân đáng… à không… hóa ra là Quan cô nương à! Ngươi có chuyện gì sao?”

Quan Âm mỉm cười: “Ban đầu ta muốn diệt trừ Diệp Huyền trước, sau đó mới đối phó các ngươi. Nhưng ta nhận ra mình đã sai rồi! Ta phải diệt trừ ngươi trước mới phải!”

Thiên Đạo trầm giọng nói: “Ngươi nghĩ vậy là không đúng rồi, ngươi phải đi đánh Diệp Huyền mới đúng chứ, bởi lẽ hắn có thư ốc còn ta thì không!”

Quan Âm nhìn nàng: “Thể chất đặc biệt kia của hắn là nhờ ngươi mà có nhỉ?”

Thiên Đạo bỗng giơ tay phải lên: “Ta thề với trời, chắc chắn là không phải do ta, chẳng liên quan gì đến ta hết!”

Quan Âm nhìn chằm chằm nàng: “Thề với trời? Ngươi là Thiên Đạo, ngươi đang thề với chính mình à?”

Thiên Đạo khẽ thở dài: “Quan cô nương, ngươi phải đi tìm cái tên Diệp Huyền ấy!”

Quan Âm mỉm cười: “Chúng ta sẽ đi tìm hắn! Có điều trước đó ta muốn giết ngươi cái đã!”

Cuối cùng nàng đã hiểu!

Thiên Đạo này mới là kẻ xấu xa nhất!

Bắt buộc phải trừ khử Thiên Đạo, bằng không đối phương sẽ lại giở trò!

Thiên Đạo mỉm cười tươi rói: “Đừng như vậy mà, ta và ngươi không thù không oán!”

Quan Âm đột nhiên nói: “Giết!”

Nàng vừa dứt lời thì không gian xung quanh Thiên Đạo bèn nứt vỡ, mười mấy luồng khí tức lớn mạnh xuất hiện, tất cả đều là cường giả Quy Nguyên Phá Giới!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Thiên Đạo bèn chớp mắt: “Ngươi ra tay thật đấy à!”

Quan Âm mỉm cười: “Đương nhiên!”

Nói đoạn, nàng bỗng nhiên đâm kiếm về phía Thiên Đạo.

Mà đúng lúc này, Thiên Đạo lập tức quay người bỏ chạy. Nàng chạy nhanh như bay, chớp mắt cái đã xuất hiện ở chỗ cách đó chục vạn dặm.

Mấy người Quan Âm sững sờ.

Chạy nhanh vậy sao?

Trong lúc bọn họ sững sờ, Thiên Đạo đã biến mất khỏi Tứ Duy.

Nàng trở về Ngũ Duy rồi!

Mấy người Quan Âm: “…”

Nàng chạy nhanh thế ư?

Quan Âm không đuổi theo!

Bởi lẽ nàng nhận ra Thiên Đạo rất mạnh!

Mặc dù đối phương không ra tay nhưng chỉ bằng động tác vừa rồi là nàng đã biết, thực lực của đối phương chắc chắn không thua kém mình.

Mạnh thật đấy!

Lúc này, một lão giả đi đến bên cạnh Quan Âm, trầm giọng nói: “Thiếu tộc trưởng, việc cấp bách hiện giờ là giết Diệp Huyền, có được thư ốc và hóa giải nguy nan cho Linh Vực!”

Quan Âm ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: “Chúng ta không giết được hắn!”

Ban đầu nàng rất tự tin vì nữ tử váy trắng đã rời đi!

Chỗ dựa lớn nhất của Diệp Huyền đã rời đi!

Thế nhưng sau hai lần giao thủ với Diệp Huyền, nàng nhận ra phía sau người này không chỉ có nữ tử váy trắng.
Bình Luận (0)
Comment