Chương 2015. Đánh giá thấp hết
Chương 2015. Đánh giá thấp hết
Chương 2015: Đánh giá thấp hết
Diệp Huyền không những miễn dịch với tử khí mà còn có thể dùng Kiếm Vực áp chế cảnh giới của bọn họ, nhất là Không Gian Đạo Tắc của Diệp Huyền, nó có thể điều khiển không gian khiến năng lực phá giới của bọn họ trở nên vô dụng!
Có thể nói, Kiếm Vực và Không Gian Đạo Tắc của Diệp Huyền là khắc tinh của Quy Nguyên Phá Giới cảnh.
Rốt cuộc hắn là một tên quái thai gì vậy?
Sắc mặt các cường giả Quy Nguyên Phá Giới cảnh khó coi vô cùng.
Cái tên Diệp Huyền này đúng là vô địch.
Quan Âm nhìn Diệp Huyền đang không ngừng hấp thụ tử khí, không biết đang nghĩ gì.
Thực ra, thứ đáng sợ nhất của Diệp Huyền không phải nhục thân của hắn, cũng không phải thanh huyết kiếm kia mà là huyết mạch chi lực và năng lực tự hồi phục của hắn!
Từ lúc giao thủ với Diệp Huyền đến nay, Âm Linh tộc đã mất đi mười mấy vị cường giả Quy Nguyên Phá Giới cảnh. Trước khi chết, những cường giả Quy Nguyên Phá Giới cảnh này đều khiến hắn bị trọng thương!
Thế nhưng tốc độ phục hồi của hắn lại quá nhanh!
Có nhục thân mạnh mẽ, lại còn có cả năng lực tự hồi phục, mà quan trọng nhất là hắn còn là một kiếm tu!
Như thế thì đánh kiểu gì?
Đúng lúc đó, Quan Âm bỗng nhiên nói: “Rút!”
Tất cả cường giả Âm Linh tộc đồng loạt nhìn về phía nàng, Quan Âm chầm chậm nhắm mắt lại: “Rút về Linh Vực!”
Nghe vậy, sắc mặt các cường giả Âm Linh tộc lập tức trở nên khó coi.
Bọn họ không cam tâm!
Sao bọn họ có thể cam tâm cho được!
Ngũ Duy vũ trụ này bọn họ xòe tay ra là có thể có được!
Mà hiện giờ, chỉ bởi một mình Diệp Huyền mà phải từ bỏ!
Thế nhưng bọn họ thực sự không còn cách nào khác!
Lúc này, Quan Âm đột nhiên dùng ngón tay đâm mạnh vào mắt mình.
Vụt vụt!
Hai dòng máu tươi bắn ra khỏi đôi mắt nàng!
Sắc mặt các cường giả Âm Linh tộc bèn thay đổi!
Một cường giả nhìn Quan Âm, kinh hãi nói: “Thiếu tộc trưởng, ngươi…”
Quan Âm siết chặt tay, run rẩy nói: “Là ta đã đánh giá thấp Thiên Đạo, là ta đã đánh giá thấp Diệp Huyền, đây đều là lỗi lầm của ta. Do ta sai nên mới khiến vô số tộc nhân chết thảm, Quan Âm ta có tội không thể dung thứ!”
Cường giả Âm Linh tộc kia đang định nói gì đó thì Quan Âm đã ngẩng đầu. Hai hàng huyết lệ vẫn chảy ra từ hốc mắt nàng: “Tự đại! Sau khi đạt đến Quy Nguyên Phá Giới cảnh, ta đã tự cho rằng Ngũ Duy vũ trụ này không một ai là đối thủ của ta hết, đúng là nực cười hết sức.
Nếu xét về trí thông minh thì ta không bằng Thiên Đạo, nếu xét về thực lực thì ta không bằng Diệp Huyền!
Hiện giờ xem ra ta và nữ tử váy trắng kia đã cách nhau cả chục vạn dặm rồi. À không, ta hoàn toàn không có cửa so với nàng ta. Điều nực cười hơn nữa là hồi đầu ta còn mong tưởng có thể vượt qua nàng ta!
Quan Âm ta thực sự quá ngu xuẩn!”
Nàng vừa dứt lời thì một tiếng kiếm minh như có như không vang lên từ bên trong cơ thể nàng!
Cùng lúc đó, một luồng khí tức cực mạnh cuộn trào!
Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều sững sờ.
Nàng sắp đột phá!
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía bầu trời: “Tâm sáng, trí khôn, kiếm thay đổi. Làm sai không đáng sợ, biết sai phải sửa, biết tự kiểm điểm. Nha đầu, chúc mừng!”
Nghe thấy giọng nói ấy, những cường giả Quy Nguyên Phá Giới cảnh lập tức hành lễ: “Tham kiếm tộc trưởng!”
Trên bầu trời, giọng nói kia lại vang lên: “Về Linh Vực!”
Quan Âm nhìn về phía Diệp Huyền: “Diệp công tử, sau này có cơ hội lại gặp lại!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người cùng các cường giả Âm Linh tộc rời đi.
Ở một bên khác, điện chủ Võ Điện - Võ Thương Hành nhìn các cường giả Âm Linh tộc rời đi, hắn ta trầm tư một hồi, không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau hắn ta: “Đi thôi!”
Nghe vậy, Võ Thương Hành bèn kinh ngạc. Hắn ta lập tức quay người, ở phía cách hắn ta không xa là một nam tử trung niên.
Võ Thương Hành kinh ngạc nói: “Sư huynh, ngươi tỉnh lúc nào vậy?”
Người này là điện chủ Võ Điện ngày xưa – Võ Tịnh, hắn ta cũng là một trong những cường giả đỉnh cao của Lục Duy vũ trụ!
Võ Tịnh nhìn Diệp Huyền phía dưới, khẽ nói: “Chúng ta đã đánh giá thấp Thiên Đạo, cũng đã đánh giá thấp Diệp Huyền, càng đánh giá thấp người phía sau hắn!”
Võ Thương Hành chau mày: “Người phía sau hắn?”
Võ Tịnh ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, nói: “Nữ nhân đó suýt chút nữa đã hủy diệt cả Lục Duy!”
Nghe vậy, sắc mặt Võ Thương Hành bèn thay đổi: “Ghê gớm vậy sao?”
Võ Tịnh nhìn hắn ta: “Nữ nhân đó không phải Bán Bộ Độn Nhất, ít nhất nàng ta cũng phải đạt tới Độn Nhất rồi!”
Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền: “Nhìn thấy huyết mạch của người này không? Huyết mạch của hắn không hề đơn giản một chút nào, ở Lục Duy ta chưa từng nhìn thấy huyết mạch nào mạnh như vậy!
Ngoài ra còn có thanh kiếm trong tay hắn nữa, thanh kiếm đó chắc chắn phải đạt tới Phàm kiếm rồi, mà nó lại còn là một thanh đạo kiếm, hiểu được đạo. Có thể tưởng tượng được rằng chủ nhân ngày xưa của nó là một người mạnh đến mức nào. Dù là chủ nhân thanh kiếm hay nữ tử váy trắng và cả bạch bào nữ tử kia đều không phải những người chúng ta có thể chống lại được.”