Chương 2016. Tử Vực
Chương 2016. Tử Vực
Chương 2016: Tử Vực
Võ Thương Hành trầm giọng nói: “Chẳng lẽ chúng ta cứ từ bỏ vậy sao?”
Võ Tịnh nhìn hắn ta: “Không từ bỏ thì chúng ta sẽ chết.”
Nói đoạn, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời tinh không, đoạn bảo: “Ta đã từng cho rằng chế độ ở Lục Duy không tốt, bởi lẽ nó không công bằng với rất nhiều người. Song hiện giờ xem ra, chế độ ở nơi đó đã là tốt nhất rồi! Không có chế độ đó thì có lẽ Lục Duy sẽ giống Ngũ Duy và Linh Vực, sẽ phải trải qua Ngũ Duy Kiếp!”
Ngũ Duy Kiếp!
Sắc mặt Võ Thương Hành lập tức thay đổi: “Linh Vực cũng phải đối mặt với Ngũ Duy Kiếp sao?”
Võ Tịnh gật đầu: “Đây chính là lí do tại sao bọn họ cứ phải tranh giành thư ốc kia. Bọn họ muốn sống thì chỉ còn hai con đường, một là cướp thư ốc, lấy thư ốc để đối chọi với Ngũ Duy Kiếp.
Hai là tới Lục Duy, có điều cái giá để tới được Lục Duy có hơi lớn! Xét tình hình hiện tại thì Diệp Huyền vẫn là kẻ dễ bắt nạt hơn, nhưng tiếc là bọn họ và chúng ta đều đã sai! Cái tên Diệp Huyền này không hề dễ bắt nạt, nhất là trong tình cảnh Thiên Đạo nơi này đứng về phía hắn!”
Võ Thương Hành trầm mặc nói: “Nếu Lục Duy lại bị nữ tử kia đánh trọng thương nữa thì có phải Linh Vực cũng sẽ từ bỏ Diệp Huyền và lập tức nhắm vào Lục Duy không?”
Võ Tịnh lắc đầu: “Mặc dù bị trọng thương nhưng chỉ có Liên Hợp Điện là trọng thương thôi, những thế lực của Lục Duy không bị tổn thất quá nhiều cường giả. Hơn nữa, bức tường vũ trụ vẫn còn đó, Linh Vực muốn vào Lục Duy vũ trụ cũng khó.”
Võ Thương Hành nhíu mày: “Nói như vậy cũng có nghĩa là bọn họ sẽ còn tới tìm Diệp Huyền?”
Võ Tịnh lắc đầu: “Nếu là ta thì ta sẽ không đi tìm Diệp Huyền nữa, có điều thực lực của Linh Vực mạnh hơn chúng ta, cách nghĩ của bọn họ chắc chắn cũng không giống. Dù thế nào thì chúng ta cũng không được tham gia ván cờ này!”
Võ Thương Hành nhìn về phía Võ Tịnh: “Ý của sư huynh là chúng ta rút lui?”
Võ Tịnh gật đầu: “Rút lui!”
Võ Thương Hành do dự một lát rồi nói: “Diệp Huyền là kẻ có thù tất báo, e là hắn…”
Võ Tịnh nói: “Nhân quả giữa chúng ta và hắn cứ để ta lo!”
Nói đoạn, hắn ta bèn xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền mở mắt nhìn Võ Tịnh, trong mắt hắn vẫn là một biển máu, khiến người ta nhìn mà kinh hãi!
Võ Tịnh khẽ mỉm cười: “Diệp công tử, hiện giờ ngươi đã hấp thụ được rất nhiều tử khí và âm khí, tử khí và âm khí tích tụ bên trong cơ thể ngươi, ngươi không thể tiêu hóa hết chúng trong một thời gian ngắn được… Có điều, ta có thể giúp ngươi một tay!”
Nói đoạn, hắn ta khẽ đè tay phải xuống. Chỉ trong chớp mắt, một luồng sức mạnh vô hình đã ngăn những tử khí và âm khí xung quanh Diệp Huyền lại.
Diệp Huyền hấp thụ tử khí và âm khí là chuyện tốt, thế nhưng tử khí và âm khí ở đây thực sự quá nhiều!
Nhiều đến mức cơ thể của hắn không kịp tiểu hóa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì những tử khí và âm khí này có thể khiến hắn chướng đến chết!
Giống như ăn cơm vậy, chắc chắn phải ăn từng miếng từng miếng một, nếu như cứ nuốt hết một lượt thì chắc chắn sẽ mắc nghẹn!
Mà hiện giờ chuyện Võ Tịnh cần làm rất đơn giản, đó chính là khống chế lượng hấp thụ tử khí và âm khí của Diệp Huyền, để hắn dần dần tiêu hóa.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại. Khoảnh khắc ấy, công pháp Tử Nhân Kinh của hắn bắt đầu vận chuyển!
Thực ra, sau khi nhục thân của hắn thăng cấp, Tử Nhân Kinh có thể nói đã không còn theo kịp nhục thân của hắn nữa. Thế nhưng hiện giờ Tử Nhân Kinh lại phát huy được tác dụng của nó!
Cứ thế, thời gian trôi qua từng chút một, xung quanh Diệp Huyền một nửa là đỏ, một nửa là đen.
Đỏ là huyết mạch chi lực của hắn, còn đen là tử khí và âm khí mà hắn hấp thụ!
Dưới sự chỉ đạo của Võ Tịnh, tốc độ hấp thụ của Diệp Huyền không những không chậm lại mà còn càng lúc càng nhanh.
Thấy vậy, ánh mắt Võ Tịnh lóe lên vẻ ngạc nhiên. Hắn ta nhận ra mình đã đánh giá thấp nhục thân của Diệp Huyền rồi!
Nhục thân của Diệp Huyền không phải mạnh bình thường thôi đâu!
Đúng lúc đó, một thanh kiếm bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyền.
Trấn Hồn Kiếm!
Trấn Hồn Kiếm không hề hấp thụ tử khí và âm khí bởi Diệp Huyền đang hấp thụ rồi. Hắn hấp thụ thì cũng tương đương với việc nó hấp thụ. Cứ thế, một người một kiếm điên cuồng hấp thụ tử khí và âm khí của Âm Linh Giới.
Khí tức của Diệp Huyền và Trấn Hồn Kiếm càng lúc càng trở nên mạnh hơn…
Một ngày sau, tử khí và âm khí ở Âm Linh Giới bắt đầu mỏng manh hơn. Vùng đất này ấy thế mà lại dần trở lại bình thường!
Đúng lúc đó, Võ Tịnh bỗng thu tay. Cùng lúc ấy, cả người Diệp Huyền run lên bần bật, một luồng tử khí cực kì lớn cuộn trào bên trong cơ thể hắn…
Bất tử chi thân của hắn lại biến dị nữa rồi!
Võ Tịnh nhìn chằm chằm Diệp Huyền, sau đó quay người rời đi.
Diệp Huyền vẫn đang hấp thụ tử khí và âm khí, tử khí và âm khí ở Âm Linh Giới ngày càng ít đi.
Khoảng một canh giờ sau, hắn bỗng mở hai mắt, trong mắt là một mảnh tối đen.
Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra rồi khẽ đẩy tay xuống phía dưới.
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, cả Âm Linh Giới đã bị bao phủ bởi vô số tử khí và âm khí!
Tử Vực!
Cho đến bây giờ, hắn đã sở hữu được ba loại vực, Kiếm Vực, Huyết Vực và Tử Vực!