Chương 2020. Đồng sinh cộng tử
Chương 2020. Đồng sinh cộng tử
Chương 2020: Đồng sinh cộng tử
Thiên Đạo mỉm cười nói: “Nói thật với ngươi nhé, bên trong thư ốc này quả thực có thứ có thể chống lại Ngũ Duy Kiếp, nhưng ngươi biết tại sao tiên tri vẫn lựa chọn cách biến mất không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không biết!”
Thiên Đạo khẽ nói: “Bởi vì hắn ta biết, cái này chỉ có thể giải quyết phần ngọn chứ không thể giải quyết phần gốc. Thế nên hắn ta mới lựa chọn cách làm như vậy! Còn thư ốc của ngươi có thể ngăn chặn Ngũ Duy Kiếp, nhưng sau đó thì sao? Ngũ Duy Kiếp sẽ không xuất hiện nữa sao? Không, nó vẫn sẽ xuất hiện!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thiên Đạo mỉm cười: “Đừng nghĩ quá nhiều, kiếp số này không phải thứ mà ngươi có thể thay đổi được, và không phải bất cứ ai cũng có thể thay đổi được. Như lời ngươi nói đấy, ngươi cứ bảo vệ thật tốt những người mà ngươi quan tâm là được!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Cũng phải! Không nghĩ nhiều nữa!”
Nói đoạn, hắn bèn chắp tay với Thiên Đạo: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta, Mộ cô nương, sau này chúng ta sẽ không là kẻ địch của nhau đâu nhỉ?”
Thiên Đạo nở nụ cười tinh nghịch: “Chưa chắc đâu, bởi vì lập trường của con người sẽ thay đổi mà. Biết đâu ngày nào đó ngươi lại chỉ hận không thể giết chết ta thì sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta hi vọng ngày đó vĩnh viễn không xảy ra!”
Thiên Đạo mỉm cười mà không đáp lời.
Diệp Huyền nói: “Ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, cáo từ!”
Nói đoạn, hắn bèn đứng dậy rời đi!
Đúng lúc đó, Thiên Đạo bỗng lên tiếng: “Hãy tận dụng Thiên Đạo Kiếm cho tốt!”
Diệp Huyền quay người nhìn nàng, Thiên Đạo mỉm cười: “Bọn họ có thể còn tới đánh cả ta, ta phải trốn vài hôm đã. Ngươi cẩn thận mọi việc nhé!”
Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi gật đầu: “Ngươi cũng bảo trọng!”
Nói đoạn, hắn bèn hóa thành một đường kiếm quang rồi biến mất nơi cuối chân trời.
Thiên Đạo ra khỏi căn nhà, liếc nhìn kiếm quang phía bầu trời xa xa, đoạn mỉm cười và rời đi.
Trên tinh không, nàng đi rất chậm rãi. Đúng lúc đó, một nam tử trung nhiên khoác hắc bào xuất hiện ở chỗ cách nàng không xa.
Hắc bào nam tử nhìn chằm chằm Thiên Đạo: “Tộc trưởng muốn mời Thiên Đạo các hạ tới Âm Linh tộc uống chén trà!”
Thiên Đạo lắc đầu nguầy nguậy: “Đây là hồng môn yến, ta không đi đâu!”
Hắc bào nam tử lạnh lùng nói: “Nếu ta bắt các hạ phải đi thì sao?”
Thiên Đạo đột nhiên đánh một chưởng.
Hắc bào nam tử kia còn chưa kịp phản ứng đã hóa thành tro tàn!
Một chưởng của nàng đã miểu sát một cường giả Quy Nguyên Phá Giới cảnh!
Không gian tinh không lại khôi phục vẻ yên tĩnh!
Thiên Đạo phủi phủi tay, sau đó lắc đầu cảm thán: “Thực ra ta cũng lợi hại lắm đó, được chưa? Tại sao các ngươi không tôn trọng ta một chút đi? Lần nào cũng coi thường ta, ta hơi bị ngượng đó… he he…”
Nói đoạn, hình như Thiên Đạo lại nhớ tới điều gì đó, nàng khẽ búng ngón tay, một đường kiếm quang bèn xé nứt không gian chỗ hắc bào nam tử, sau đó nàng khẽ nhón chân và biến mất.
Khoảng một khắc sau, một lão giả bỗng nhiên xuất hiện. Lão giả liếc nhìn xung quanh, cuối cùng chầm chậm nhắm hai mắt lại. Một lát sau, hắn ta khẽ chau mày: “Kiếm khí… bị Diệp Huyền giết rồi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.
…
Vu tộc.
Sau khi Diệp Huyền trở về Vu tộc, mấy người A Mục bèn thở phào một hơi!
Hắn triệu tập cường giả của Kiếm Tông và Hư Vô Duy Độ.
Bên trong tòa đại điện, Diệp Huyền ngồi ở vị trí quan trọng nhất.
Hắn liếc mắt nhìn mọi người: “Nói cho các vị một tin xấu, đó chính là tất cả cường giả của Linh Vực sẽ tấn công chúng ta. Với tốc độ của bọn họ thì nhiều nhất hai ngày sau sẽ tới vũ trụ của chúng ta!”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người bèn sầm lại.
Diệp Huyền lại nói: “Còn có một tin xấu nữa là hiện giờ thực lực của chúng ta không thể so với Linh Vực!”
Mọi người nhìn hắn, Diệp Huyền mỉm cười và nói: “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác rồi.
Bỗng có người hỏi: “Có thể đầu hàng không?”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người bèn trở nên kì lạ.
Diệp Huyền mỉm cười: “Trừ ta ra thì các ngươi có thể đầu hàng.”
Như lời hắn nói, mọi người đều có thể đầu hàng, nhưng Diệp Huyền hắn thì không!
Người ta không những muốn cướp thư ốc mà còn muốn cả mạng hắn!
Lúc này, A Mục đột nhiên nói: “Vu tộc chúng ta không đầu hàng!”
A Thiến cũng nói: “Thiên tộc chúng ta cũng không đầu hàng!”
Thái Nhất ở bên cạnh do dự một lát rồi cũng nói: “Diệp tiểu hữu.”
Diệp Huyền nhìn Thái Nhất, Thái Nhất nở nụ cười: “Chúng ta thương lượng rồi, chúng ta muốn…”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Ta hiểu, ta hiểu mà! Thái Nhất tiền bối và mọi người có thể rời đi.”
Thái Nhất liếc nhìn Diệp Huyền rồi gật đầu: “Đa tạ đã hiểu cho! Diệp tiểu hữu bảo trọng!”
Nói đoạn, hắn ta bèn đưa các thượng cổ Chính Thần rời đi.
Có điều, có một người vẫn chưa đi. Người này chính là Thần Công mà Diệp Huyền quen!
Diệp Huyền nhìn Thần Công, mỉm cười: “Thần Công tiền bối không đi sao?”
Sắc mặt Thần Công lạnh lùng: “Không đi!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao không đi?”
Thần Công chỉ nói: “Ta muốn đồng sinh cộng tử với ngươi!”
Mọi người: “…”
Diệp Huyền cũng sững sờ, cái tên này bị điên rồi hả?
Thần Công khẽ nhắm hai mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Thái Nhất không tin Diệp Huyền nhưng hắn ta tin!
Hiện giờ với tình hình trước mắt thì đúng là bên Diệp Huyền không chiếm được ưu thế gì!
Thế nhưng hắn ta không bao giờ quên được nữ tử váy trắng và bạch bào nữ tử!
Gì mà cường giả Bán Bộ Độn Nhất cảnh, gì mà Linh Vực, hắn ta chịu, hắn ta chỉ tin nữ tử váy trắng!
Theo hắn ta, nữ nhân đó là vô địch!
Linh Vực chỉ là rác rưởi khi đối mặt với hai nữ nhân đó thôi!