Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 351 - Chương 2041. Muốn Thì Đi Một Mình

Chương 2041. Muốn thì đi một mình Chương 2041. Muốn thì đi một mình

Chương 2041: Muốn thì đi một mình

Theo thời gian đã tính, Ngũ Duy Kiếp sắp tới rồi!

Nữ tử tóc đuôi ngựa nhìn hắn: "Tất cả những gì sau này chỉ một mình ngươi phải đối mặt. Hắn ta và nàng ta đều rất hy vọng ngươi có thể tự mình bước ra khỏi vũ trụ này!"

Diệp Huyền lắc đầu cười: "Ta cảm thấy ta chính là Diệp Huyền, ta muốn sống theo suy nghĩ của mình.”

Nữ tử tóc đuôi ngựa mỉm cười: "Không có thực lực thì ngươi chỉ có thể sống một cách bị động, hiện thực khiến ngươi phải sống như thế nào thì ngươi chỉ có thể sống như thế.”

Diệp Huyền trầm mặc.

Nữ tử tóc đuôi ngựa nhẹ giọng nói: "Sinh ra ở thế gian này, ngươi phải chiến đấu cùng với người, chiến đấu cùng trời, cùng với vận mệnh, nếu không chiến đấu thì ngươi sẽ phải chết!"

Không đấu sẽ phải chết!

Diệp Huyền im lặng.

Hắn hiểu rõ ý của nữ tử trước mặt này, con người muốn sống dựa theo suy nghĩ của mình trông thì có vẻ đơn giản đấy, nhưng thật ra lại không hề đơn giản một chút nào cả.

Thế gian này có bao nhiêu người có thể sống dựa theo suy nghĩ của mình chứ?

Chỉ nói riêng mỗi Diệp Huyền hắn đây, hắn chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình yên với muội muội nhưng hắn biết chuyện này rất khó khăn.

Cho dù là võ đạo hay kiếm đạo thì đều là con đường một đi không trở về.

Hoặc là đi đến tận cùng, hoặc là chết giữa đường.

Lúc này, nữ tử tóc đuôi ngựa đột nhiên nói: “Sống thật tốt nhé!”

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Diệp Huyền chợt hỏi: “Huyết mạch chi lực của ta...”

Nữ tử tóc đuôi ngựa chẳng quay đầu lại mà đáp: “Đó là máu của ngươi, dù nó có lợi hại đến đâu cũng phải phụ thuộc vào ngươi thì mới có thể sinh tồn được, không có ngươi thì sự tồn tại của nó cũng không có bất cứ ý nghĩa nào hết!

Ngươi phải học được cách khống chế nó thế nào và thay đổi nó ra sao, để huyết mạch đặc biệt này biến thành thứ mà ngươi có thể chân chính không chế được.

Nhớ kỹ, nó là máu của ngươi.”

Diệp Huyền trầm mặc.

Máu của mình!

Hình như mình suýt chút nữa đã quên mất một điểm này!

Huyết mạch này có lợi hại đến đâu nhưng không phải vẫn là của mình hay sao?

Tại sao mình phải kiêng dè nó?

Mình nên chân chính khống chế nó mới phải!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn qua, lúc này, nữ tử tóc đuôi ngựa đã biến mất.

...

Nữ tử tóc đuôi ngựa đã tới Hư Vô Duy Độ, nàng đi tới trước phần mộ kia, bên trong phần mộ có An Lan Tú, Tiểu Thất và cả Liên Vạn Lý.

Nàng búng nhẹ ngón tay một cái, một đường bạch quang chui vào bên trong phần mộ kia.

Rất nhanh, bên trong phần mộ ấy đã truyền tới một luồng khí tức cực kỳ lớn mạnh.

Nữ tử tóc đuôi ngựa quay người rời đi, không lâu sau, nàng đã đi vào trong khu nghĩa trang nọ và gặp được thủ mộ lão nhân.

Thủ mộ lão nhân vội vàng cung kính hành lễ: “Tiền bối!”

Nữ tử tóc đuôi ngựa gật nhẹ đầu: “Ngươi được tự do rồi!”

Thủ mộ lão nhân chợt sững sờ, sau đó hỏi: “Tiền bối có thể chỉ điểm một chút được không?”

Nữ tử tóc đuôi ngựa nhìn hắn ta: “Ngươi muốn biết gì?”

Thủ mộ lão nhân đáp với giọng trầm thấp: “Thương đạo cực hạn!”

Nữ tử tóc đuôi ngựa lắc đầu: “Không có cực hạn!”

Thủ mộ lão nhân sửng sốt.

Nữ tử tóc đuôi ngựa nhìn hắn ta: “Thương đạo không có cực hạn nhưng trong lòng ngươi thì lại có, là bản thân ngươi tự vẽ ra một lồng giam rồi giam mình vào trong đó.”

Nói xong, nàng đi về phía phần mộ cách đó không xa kia.

Phía sau nàng, thủ mộ lão nhân hóa đá ngay tại chỗ.

Không lâu sau đó, hắn ta đột nhiên bật cười.

Cười rồi lại cười, cuối cùng lại thành khóc!

Cực hạn!

Trước kia, hắn ta cho rằng mình đã đạt đến thương đạo cực hạn rồi, chính vì có loại suy nghĩ này cho nên hắn ta cũng không còn tìm kiếm cực hạn của thương đạo nữa.

Giống như lời mà nữ tử tóc đuôi ngựa đã nói, hắn ta đã tự giam chết chính mình!

Ở đằng xa, nữ tử tóc đuôi ngựa đi tới trước phần mộ kia, lúc này, phần mộ nứt ra, có một nữ tử bước ra ngoài.

Diệp Linh!

Trong đôi mắt nàng lóe lên hai đường u quang.

Nữ tử tóc đuôi ngựa nhẹ giọng nói: “Tú tỷ.”

Diệp Linh nhìn nàng: “Ta phải đi rồi.”

Nữ tử tóc đuôi ngựa hỏi: “Tìm bọn họ sao?”

Diệp Linh lắc đầu: “Ta phải đi tìm nàng ta!”

Nữ nhân đó!

Nữ tử tóc đuôi ngựa im lặng một lúc sau đó lại nói: “Nàng ta đang ở một nơi khác!”

Diệp Linh gật đầu: “Tình hình hiện tại của nàng ta chắc hẳn tệ hơn ta một chút.”

Nữ tử tóc đuôi ngựa trầm giọng nói: “Hắn ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi!”

Diệp Linh cười đáp: “Ta cũng phải làm một chút gì đó chứ.”

Nữ tử tóc đuôi ngựa gật đầu: “Được!”

Lúc này, đột nhiên Diệp Linh vung tay phải, không gian bên phải nàng trực tiếp nứt ra, ngay sau đó, một nam tử lách mình bước ra từ nơi đó!

Diệp Huyền!

Trông thấy Diệp Linh, Diệp Huyền sững sờ sau đó mừng rỡ như điên: “Linh Nhi? Không đúng...”

Diệp Linh trước mặt khiến hắn cảm thấy hơi xa lạ!

Diệp Linh nhìn hắn: “Ta phải rời khỏi vũ trụ này, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên nói với ngươi một tiếng!”

Diệp Huyền trầm trọng nói: “Ý của ngươi là sao?”

Diệp Linh nhìn hắn: “Ý của ta chính là muốn dẫn muội muội ngươi rời đi, ngươi có vấn đề gì à?”

Diệp Huyền trầm giọng đáp: “Tiền bối muốn đi thì có thể đi một mình, đừng dẫn muội muội ta đi!”

Diệp Linh nhìn thẳng vào hắn: “Ta cứ muốn dẫn đi đấy?”
Bình Luận (0)
Comment