Chương 2042. Có chuyện nhỏ đây
Chương 2042. Có chuyện nhỏ đây
Chương 2042: Có chuyện nhỏ đây
Diệp Huyền mở lòng bàn tay ra, Trấn Hồn Kiếm xuất hiện trong tay hắn, một luồng sức mạnh linh hồn lớn mạnh trực tiếp khóa chặt lấy Diệp Linh.
Thế nhưng lúc này, Trấn Hồn Kiếm xưa nay rất được việc lại không hề có một chút tác dụng gì đối với nữ tử trước mặt này cả.
Trong lòng Diệp Huyền cả kinh, đang định nói chuyện thì đúng lúc này, một luồng uy áp vô hình trực tiếp bao phủ lấy hắn.
Trong nháy mắt luồng uy áp này bao trùm lấy mình, hắn cảm hấy toàn thân lập tức không có cách nào nhúc nhích được nữa.
Diệp Linh liếc mắt nhìn hắn, sau đó quay người rời đi.
Nói đi là đi ngay!
Đúng lúc này, sắc mặt Diệp Huyền đột nhiên trở nên vặn vẹo, huyết dịch trong cơ thể hắn trực tiếp sục sôi, nhưng rất nhanh, luồng huyết dịch ấy đã bị trấn áp!
Diệp Huyền sững sờ.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn vội vàng hỏi trong lòng: “Liên Thiển?”
Lúc này, giọng của đại tỷ vang lên trong đầu hắn: “Không đánh lại được nàng ta.”
Không đánh lại được!
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào Diệp Linh ở đằng xa, hai tay hắn siết chặt lại, Kiếm Vực và Tử Vực của hắn đồng thời xuất hiện, nhưng hai loại vực này vẫn không có cách nào phá giải được luồng sức mạnh thần bí trên người hắn kia.
Lúc này, đột nhiên Diệp Linh ở đằng xa dừng bước chân, quay người nhìn về phía Diệp Huyền: “Không cam lòng đúng không?”
Diệp Huyền nói với giọng dữ tợn: “Mặc kệ ngươi là ai, đừng có động vào...”
Diệp Linh đột nhiên vung tay phải, luồng sức mạnh thần bí trên người Diệp Huyền kia trực tiếp biến mất.
Nàng nhìn hắn: “Tới đây!”
Diệp Huyền chợt cầm lấy Thiên Tru Kiếm trong tay rồi biến mất ngay tại chỗ.
Một đạo kiếm quang lao vút tới!
Cách phía xa, vẻ mặt của Diệp Linh không có cảm xúc gì, ngay khi đạo kiếm quang đó tới trước mặt nàng, nàng giơ hai ngón tay lên nhẹ nhàng kẹp lấy, ngay lập tức kẹp được Thiên Tru Kiếm của Diệp Huyền.
Diệp Huyền sững sờ!
Hắn xoay mạnh tay phải nhưng thanh kiếm vẫn chẳng mảy may di chuyển!
Diệp Linh hất nhẹ ngón tay.
Ầm!
Diệp Huyền lập tức bị đánh bay về sau mấy trăm trượng, hắn vừa mới dừng lại chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, Thiên Tru Kiếm trong tay hắn trực tiếp nứt ra, không chỉ nó mà lúc này, nhục thân của hắn cũng nứt toác!
Hắn chợt im lặng.
Một khắc này, hắn đã cảm giác được sự chênh lệch giữa mình và đối phương!
Diệp Linh nhìn hắn: “Còn chiêu nào nữa không?”
Diệp Huyền không nói gì cả.
Diệp Linh quay người rời đi.
Hai tay Diệp Huyền chậm rãi siết chặt lại.
Lúc này, Diệp Linh ở đằng xa đột nhiên nói: “Ngươi có thể gọi người! Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, trong toàn bộ những người mà ngươi quen biết cũng chỉ có muội muội nữ tử váy trắng đó của ngươi dám đánh ta, ngươi có lòng kiên nhẫn thì gọi nàng ta tới đi, bằng không, dù gọi ai tới cũng uổng công cả thôi!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Tại sao lại dẫn muội muội ta đi!”
Vẻ mặt của Diệp Linh không có cảm giác: “Ta muốn dẫn đi thì dẫn! Ngươi có vấn đề gì sao?”
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Diệp Huyền đứng tại chỗ quay đầu nhìn về phía nữ tử tóc đuôi ngựa, đối phương lắc đầu: “Lời vừa rồi của nàng ta không sai đâu, chỉ có nữ tử váy trắng kia dám đánh nàng ta thôi!”
Nàng cũng không dám, không phải không thể đánh mà là sẽ không đánh, vì cả gia đình bọn họ đều nợ người ta.
Lúc này, Diệp Huyền trực tiếp lao về phía Diệp Linh!
Hắn không biết linh hồn trong cơ thể nàng là ai, hắn chỉ biết mình không thể để đối phương chiếm mất cơ thể của nàng như vậy.
Hắn không cho phép!
Đằng xa, Diệp Linh không quay đầu lại, chỉ có một đạo u quang lóe lên trong sân.
Vút!
Diệp Huyền còn chưa kịp phản ứng lại đã trực tiếp bị đạo u quang kia đánh bay, lần này, hắn bay đi khoảng nghìn trượng.
Vừa mới dừng lại, trên cơ thể đã xuất hiện vô số vết nứt, máu tươi bắn tung tóe!
Gương mặt của hắn vặn vẹo, tay phải cầm kiếm đang định ra tay một lần nữa thì đúng lúc này, một đạo u quang đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ngay sau đó, một cây thích chỉ thẳng vào mi gian của hắn, thích đâm vào nửa tấc, mi gian của hắn lập tức nứt ra, máu tươi phun ra!
Cách đằng xa, Diệp Linh vẫn không quay đầu lại: “Có biết bản thân ngươi yếu cỡ nào không?”
Khi giọng nói vừa dứt, cả người nàng đã biến mất ở tận cùng tinh không.
Mà lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu của nữ tử tóc đuôi ngựa bên cạnh Diệp Huyền: “Các ngươi quá nhân từ với hắn!”
Nữ tử tóc đuôi ngựa im lặng.
Bên cạnh, hai tay Diệp Huyền nắm chặt, giữa mi gian hắn vẫn còn cắm cây thích kia!
Nữ tử tóc đuôi ngựa nhìn hắn: “Nàng ta sẽ không làm hại muội muội của ngươi đâu.”
Nói xong, cơ thể nàng dần trở nên hư ảo.
Lúc này, đột nhiên Diệp Huyền nắm lấy cây thích kia sau đó quay người rời đi.
Nữ tử tóc đuôi ngựa đột nhiên nói: “Cái đó của người ta mà!”
Diệp Huyền không quay đầu lại: “Bây giờ nó là của ta!”
Nữ tử tóc đuôi ngựa hơi sững sờ, sau đó lắc đầu cười một tiếng: “Vô tri thật!”
Trong mắt nàng hiện thêm vẻ khen ngợi!
Vì Diệp Huyền cũng không hề chịu đả kích vì lời nói của Diệp Linh, con người có thể có lòng tự trọng nhưng càng phải hiểu rõ bản thân mình.
Lúc này, một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Người tới chính là Thiên Đạo.
Nữ tử tóc đuôi ngựa nhìn Thiên Đạo mà không nói gì cả.
Thiên Đạo cười bảo: “Chào ngươi!”
Nữ tử tóc đuôi ngựa đáp: “Có chuyện gì sao?”
Thiên Đạo gật đầu: “Có chuyện nhỏ đây.”