Chương 2043. Biết nhiều quá là một cái tội
Chương 2043. Biết nhiều quá là một cái tội
Chương 2043: Biết nhiều quá là một cái tội
Một lúc sau, nữ tử tóc đuôi ngựa hoàn toàn biến mất, Thiên Đạo đứng tại chỗ im lặng.
Không ai biết nàng đã nói chuyện gì!
Một lúc sau, Thiên Đạo nở nụ cười sau đó quay người rời đi.
Sau khi Diệp Huyền trở về Vu tộc, hắn nhốt mình ở trong phòng và nhìn cây thích trước mặt kia, trên cây thích đó có hai chữ: Hoàng Tuyền.
Thẳng cho đến bây giờ, hắn luôn cảm thấy bản thân mình rất mạnh, cho dù là khi đối diện với cường giả Bán Bộ Độn Nhất cảnh cũng có sức mà chiến một trận, đặc biệt là với nhục thân của hắn, ở Ngũ Duy này ai có thể phá được nhục thân của hắn chứ?
Nhưng nữ tử thần bí vừa rồi kia đã cho hắn hiểu ra nhục thân của hắn chỉ đạt đến đỉnh cao của vũ trụ này mà thôi, nhưng bên ngoài vũ trụ này thì sao?
Một khắc này, đột nhiên Diệp Huyền hiểu ra một chuyện!
Đối thủ của hắn có người là ở vũ trụ này nhưng cũng có người ở bên ngoài vũ trụ này!
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được mà tức giận chửi: “Vẫn chưa xong đúng không?”
Nói rồi, hắn lấy thư ốc ra.
Toàn bộ phiền phức của hắn bây giờ đều là vì cái thư ốc này hết!
Thư óc này là vật mà tiên tri mang từ bên trên xuống đây, rốt cuộc thì trong này có thứ gì chứ?
Lúc này, đại tỷ kia xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhìn về phía đại tỷ ở trước mặt: “Tiền bối có biết trong này chứ thứ gì không?”
Đại tỷ nhẹ giọng đáp: “Thân thế và lai lịch của tiên sinh, còn có cả tâm huyết cả đời này của hắn ta nữa.”
Diệp Huyền trầm giọng hỏi: “Ngươi có biết thân thế của hắn ta không?”
Đại tỷ lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Huyền: ...
Đại tỷ nhìn hắn: “Bây giờ ngươi không có cách nào mở thư ốc ra thì đừng cưỡng cầu làm gì, vì đây chắc chắn là ý của tiên sinh. Hắn ta cảm thấy hiện giwof ngươi vẫn chưa có thực lực để mở nó ra!
Hơn nữa, mở thư ốc này ra thì lai lịch và thân thế của tiên sinh sẽ được làm rõ, điều này đối với ngươi mà nói có khả năng không phải là một chuyện tốt!”
Diệp Huyền hơi khó hiểu: “Tại sao?”
Đại tỷ nhẹ giọng đáp: “Ta hỏi ngươi một câu, nếu như lúc sinh thời, tiên sinh có rất nhiều kẻ địch thì sao? Bây giờ ngươi là... người kế thừa của tiên sinh, mấy kẻ địch kia của hắn ta và những nhân quả trên người hắn ta kia hiển nhiên sẽ cần ngươi tới gánh chịu rồi...”
Đột nhiên Diệp Huyền nổi nóng: “Con mẹ nó, dựa vào cái gì! Ta không phục! Ta không làm nữa! Thế này thật bất công! Lão tử không muốn gánh họa! Không làm nữa!”
Gánh họa!
Diệp Huyền phát hiện ra phần lớn họa mà hắn phải gánh đều là của tiên tri này!
Thế này quá bất công rồi!
Đại tỷ ở trước mặt hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi có thể tặng thư ốc này cho người khác!”
Tặng đi!
Diệp Huyền im lặng, hắn lấy thư ốc đó ra, nhìn thứ trong tay mình này hắn thật sự rất muốn tống khứ nó đi!
Vì cho đến bây giờ, cái thứ này không chỉ không giúp đỡ được hắn mà ngược lại còn không ngừng gây rắc rối cho hắn.
Nhưng Ngũ Duy Kiếp sắp đến rồi!
Nếu như hắn tống cái thứ này đi vậy phải làm thế nào với Ngũ Duy Kiếp đây?
Bây giờ hắn không chỉ không thể tống nó đi mà còn phải nghĩ cách để mở ra nó nữa!
Dường như nghĩ đến gì đó, hắn nhìn về phía cây thích kỳ quái trước mặt kia.
Diệp Linh!
Cho dù là nữ tử thần bí bên trong cơ thể Diệp Linh kia hay là nữ tử tóc đuôi ngựa, bọn họ đều đang nói cho hắn biết bây giờ hắn rất yếu!
Nữ tử tóc đuôi ngựa nói một cách uyển chuyển, còn nữ tử thần bí thì lại nói rất thẳng thừng!
Người ta có nói sai không?
Không hề!
Nhưng phải làm thế nào mới được tính là mạnh đây?
Mình đi vẫn chưa đủ nhanh hay sao?
Diệp Huyền đứng dậy đi ra ngoài cửa rồi ngẩng đầu nhìn chân trời, nơi đó có một đám mây màu trắng lững lờ trôi, suy nghĩ của hắn cũng trôi đi theo.
Một khắc này, hắn nghĩ đến nữ tử váy trắng.
Đột nhiên hắn phát hiện ra, nữ tử váy trắng đã làm rất nhiều chuyện vì hắn, có nhiều chuyện thì hắn biết nhưng phần lớn thì hắn vẫn không biết!
Nàng vẫn luôn đánh đổi vì hắn!
Vẫn luôn!
Một khắc này, đột nhiên Diệp Huyền cảm thấy hơi đau lòng.
Bây giờ nữ tử váy trắng còn có thể gánh rất nhiều nguy hiểm chưa rõ thay hắn nhưng nàng có thể mãi mãi gánh vác thay hắn được không?
Hắn rất tin tưởng vào thực lực của nàng nhưng giống như nữ tử tóc đuôi ngựa nói, chưa rõ mới đáng sợ nhất!
Diệp Huyền hít sâu vào một hơi, mình thật sự phải cố gắng hơn nữa!
Trước đó, nữ tử thần bí muốn dẫn Diệp Linh đi mà mình lại lực bất tòng tâm, nếu như nữ tử thần bí đó là người của Linh Vực vậy mình phải làm thế nào?
Hắn không muốn trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng của lực bất tòng tâm đó nữa đâu!
Chuyện đau khổ nhất trên đời này không gì hơn lực bất tòng tâm!
Nhưng bản thân mình thật sự cũng đã rất cố gắng rồi!
Có điều, kẻ địch vẫn càng ngày càng mạnh, hơn nữa còn càng ngày càng nhiều.
Đặc biệt là mấy nhân quả chẳng hiểu kiểu gì ở trên người hắn này!
Trước kia, khi còn nhỏ, hắn cảm thấy con người có thể chế ngự thiên nhiên, nhưng sau này, cùng với hắn càng ngày càng mạnh lên, đột nhiên phát hiện ra sự việc cũng không hề đơn giản như vậy. Có rất nhiều lúc, bạn càng mạnh lại càng bất đắc dĩ, vì bạn càng mạnh lại càng biết được nhiều hơn.
Có đôi khi, biết quá nhiều cũng không phải là một chuyện tốt!