Chương 2046. Không lợi hại như vậy đâu
Chương 2046. Không lợi hại như vậy đâu
Chương 2046: Không lợi hại như vậy đâu
Diệp Huyền tới một tòa đại điện, lúc này mấy người A Mục đang ở đó.
Tất cả mọi người đều đang nhìn hắn!
Diệp Huyền nhìn bọn họ, mỉm cười nói: “Hiện giờ kẻ địch lớn nhất của chúng ta chính là Ngũ Duy Kiếp!”
Mọi người trầm mặc.
Ngũ Duy Kiếp!
Mặc dù mối nguy nan Linh Vực đã được giải trừ, thế nhưng hiện giờ bọn họ lại phải đối mặt với một mối nguy nan lớn hơn nữa, đó chính là Ngũ Duy Kiếp!
Diệp Huyền lại nói: “Thực lực tổng thể của chúng ta không đủ mạnh, thế nên quãng thời gian tiếp theo đây chúng ta phải luyện tập để trở nên mạnh hơn!”
A Mục bỗng nhiên nói: “Ngươi có ý kiến gì không?”
Diệp Huyền nhìn Lục sư tỷ ở bên cạnh, nói: “Lục sư tỷ, thực lực của các huynh đệ Kiếm Tông cao hơn người các tộc, ta muốn để họ chỉ điểm cho các tộc, ngươi thấy thế nào?”
Lục sư tỷ gật đầu: “Đương nhiên là được!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Tất Thương: “Tất Thương tiền bối, cường giả Bán Bộ Độn Nhất cảnh bên ngươi có thể giúp đỡ chỉ điểm không?”
Tất Thương mỉm cười: “Đương nhiên là có thể!”
Diệp Huyền lại nói: “Tài nguyên tu luyện ở chỗ chúng ta hơi thiếu!”
Tất Thương do dự một lát rồi nói: “Diệp tiểu hữu yên tâm, Thánh Đường chúng ta dự trữ được rất nhiều qua mấy năm nay. Có điều, những tài nguyên này e là chỉ đủ cho một số người tu luyện thôi! Ngoài ra, Diệp tiểu hữu phải biết rằng muốn bồi dưỡng ra một cường giả Quy Nguyên Phá Giới cảnh phải mất rất nhiều thứ. Đó là còn chưa tính đến chuyện đối phương phải có thiên phú và tiềm năng nữa.”
Hắn ta lo là lo Diệp Huyền muốn bồi dưỡng lượng lớn cường giả Quy Nguyên Phá Giới cảnh!
Như vậy thì khó lắm!
Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết, có điều bây giờ chúng ta chỉ còn cách cố gắng hết sức để mạnh lên thôi!”
Tất Thương muốn nói gì đó song lại thôi.
Diệp Huyền nói: “Tiền bối muốn nói gì thì cứ nói.”
Tất Thương đáp: “Tài nguyên tu luyện không đủ!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta chuẩn bị tới Linh Vực một chuyến!”
Tới Linh Vực!
Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Tất Thương cũng sững sờ, hắn ta nhìn Diệp Huyền và không nói gì nữa.
Cái tên này định đi trả thù à?
Diệp Huyền nhìn A Mục: “A Mục, ngươi đi cùng ta.”
A Mục gật đầu, nàng cười: “Được!”
Diệp Huyền bàn giao lại mọi chuyện xong mới đưa A Mục và Tất Thương tới Linh Vực.
Trên tinh không, hắn ngự kiếm bay đi. Bên cạnh hắn là A Mục, còn Tất Thương thì đi phía sau hai người.
Mặc dù hắn ta mạnh hơn Diệp Huyền và A Mục nhưng lại không dám coi thường Diệp Huyền một chút nào.
Không chỉ bởi nữ tử tóc đuôi ngựa mà còn bởi thái độ của Lục Duy đối với Diệp Huyền.
Thái độ của Lục Duy đối với Diệp Huyền đúng là khiến hắn ta không thể tưởng tượng được. Thực lực của Lục Duy chắc chắn không hề yếu kém hơn so với Linh Vực, thế nhưng Lục Duy lại sẵn sàng giúp đỡ Diệp Huyền, hơn nữa đối phương còn khép nép trước mặt hắn nữa chứ.
Chuyện này chắc chắn không bình thường!
Nguyên nhân khiến Lục Duy có thái độ như vậy với hắn chỉ có một, đó chính là Lục Duy không thể chọc vào hắn!
Mỗi một lần nghĩ đến điều này, trong lòng hắn ta lại thấy chua xót.
Rốt cuộc bọn họ đã chọc phải một tên quái vật gì chứ?
Có điều cũng may mà là hắn ta tương đối may mắn, bởi hắn ta vẫn còn sống, còn Quan Thánh và Thái Cổ Nguyên thì đã toi đời rồi!
Nghĩ đến đây, Tất Thương không khỏi nhớ đến một câu nói mà sư phụ từng nói với hắn ta.
Con người ấy à, lúc nào cần e sợ thì vẫn nên e sợ.
Nhiều khi e sợ không thể hiện là mình yếu mà là một kiểu thông minh!
Lúc này, Diệp Huyền phía xa xa bỗng lên tiếng: “Tất Thương tiền bối, trước kia các ngươi dự định giết ta, đoạt lấy thư ốc rồi mưu đồ Lục Duy à?”
Tất Thương cười trừ: “Khi ấy chúng ta nghĩ vậy đó!”
Diệp Huyền nói: “Tại sao các ngươi không tấn công Lục Duy luôn? Dù sao thì như vậy cũng bớt đi một chuyện.”
Tất Thương do dự trong chốc lát rồi nói: “Khi ấy chúng ta cho rằng ngươi dễ bị bắt nạt hơn!”
Nghe vậy, A Mục ở bên cạnh bèn che miệng cười.
Diệp Huyền liếc nhìn Tất Thương mà lắc đầu. Thực ra đối phương nghĩ như vậy cũng không sai, nếu không có sự xuất hiện của nữ tử tóc đuôi ngựa thì hắn chắc chắn không cản được Linh Vực.
Hình như Diệp Huyền nhớ tới điều gì đó bèn lên tiếng: “Tiền bối tầng thứ chín này, hiện giờ chắc ngươi ra ngoài được rồi nhỉ?”
Tầng thứ chín đáp: “Không được!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao ngươi không ra? Bên trong cái tháp đó vui lắm hả?”
Tầng thứ chín nói: “Ra ngoài làm gì? Ta thấy ở trong này tốt lắm!”
Diệp Huyền vẫn không hiểu: “Tại sao chứ? Chẳng phải ngươi rất muốn tự do hay sao?”
Tầng thứ chín nói: “Trước kia thì ta muốn có tự do, nhưng hiện giờ ta muốn sống hơn. Ta thấy trước khi Ngũ Duy Kiếp kết thúc, ta ở bên cạnh ngươi là an toàn nhất.”
Sắc mặt Diệp Huyền bỗng trở nên kì quái: “Tiền bối, với thực lực của ngươi, chuyện tới Lục Duy đối với ngươi mà nói chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?”
Tầng thứ chín đột nhiên bảo: “Trong lòng ngươi ta rất lợi hại sao?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Tầng thứ chín nói: “Cảm ơn ngươi đã coi trọng ta, nhưng tiếc là ta không lợi hại như vậy đâu! Muốn tới Lục Duy phải đáp ứng được ba điều kiện.
Thứ nhất, phải được Thiên Đạo nơi đó cho phép.
Thứ hai, phải vượt qua được bức tường vũ trụ, quá trình này rất nguy hiểm.
Thứ ba, phải được Lục Duy cho phép.
Ta cho ngươi hay tiểu tử à, Lục Duy nể mặt ngươi nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ nể mặt người khác. Cái đám đó nhạy cảm lắm, cũng không hoan nghênh cường giả nơi khác đến chỗ bọn họ đâu!”