Chương 2058. Chỉ điểm
Chương 2058. Chỉ điểm
Chương 2058: Chỉ điểm
Nhìn Diệp Huyền đang tham ngộ, A Tửu trầm mặc trong giây lát rồi quay người rời đi.
Không lâu sau, nàng tới bên bờ biển. Mà lúc này, Tư Đồ lại xuất hiện bên cạnh nàng.
Tư Đồ nói: “Ngươi thật sự muốn nhúng tay vào chuyện của hắn?”
A Tửu nhìn nước biển: “Tư Đồ ngươi rất sợ à?”
Tư Đồ mỉm cười một cách lạnh lùng: “Ta sợ? Tư Đồ ta thì sợ cái gì chứ?”
A Tửu quay đầu nhìn nàng: “Ngươi thấy vũ trụ này còn tồn tại được bao lâu nữa?”
Tư Đồ trầm mặc.
A Tửu nhìn về phía bầu trời, khẽ nói: “Ngũ Duy Kiếp sắp tới, các sinh linh ở vũ trụ này sẽ khó mà tồn tại.”
Tư Đồ đột nhiên nói: “Với thực lực của ta và ngươi, tới Lục Duy đảm bảo không thành vấn đề!”
A Tửu nói: “Trước kia ta cũng nghĩ như vậy đấy, thế nhưng bỗng nhiên ta nhận ra, chúng ta quá coi thường Lục Duy rồi.”
Tư Đồ nhìn A Tửu: “Ngươi cho rằng chúng ta không đánh lại được bọn họ ư?”
A Tửu mỉm cười: “Tư Đồ, nếu Lục Duy thực sự yếu như vậy thì bọn họ đã bị hủy diệt từ lâu rồi! Chúng ta mà đánh Lục Duy thì thứ nhất, sẽ phải đối mặt với tất cả cường giả của Lục Duy. Khi đối mặt với kẻ địch bên ngoài, chắc chắn bọn họ sẽ đoàn kết. Thứ hai, chúng ta cần phải đối mặt với bức tường vũ trụ. Ngươi có thể vừa đối đầu với bức tường vũ trụ vừa giao thủ với cường giả Lục Duy không?”
Tư Đồ trầm mặc.
A Tửu nhìn về phía xa xa, lại nói: “Hơn nữa, ta thấy vũ trụ này có lẽ vẫn có thể cứu được!”
Tư Đồ hỏi: “Bởi vì hắn?”
A Tửu gật đầu.
Tư Đồ trầm giọng nói: “Với thực lực của ngươi, chắc chắn ngươi phải biết nhân quả trên người hắn. Nếu ở cùng với hắn ta sợ chúng ta sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”
A Tửu mỉm cười, nàng nói: “Ngươi đang sợ rồi!”
Nghe vậy, đôi đồng tử của Tư Đồ bèn co lại.
Sợ ư!
Trong lòng nàng đang sợ ư, nỗi sợ là điều đại kị đối với các kiếm tu và đao tu.
A Tửu lại nói: “Ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì, nhưng ta cho rằng chúng ta có thể giúp hắn!”
Tư Đồ trầm giọng nói: “Tại sao?”
A Tửu nhìn nàng: “Trước đó lúc ta tới Thánh thành, ta đã phát hiện hắn đang dặn Thánh Thiên giáo chủ Tất Thương triệu tập người của Linh Vực tới Ngũ Duy!”
Tư Đồ chau mày: “Hắn muốn cứu người của Linh Vực?”
A Tửu gật đầu: “Đúng vậy, hắn muốn đối phó với Ngũ Duy Kiếp, mà bây giờ cũng chỉ có hắn mới có hi vọng ngăn chặn được Ngũ Duy Kiếp, bởi vì trong tay hắn có thư ốc.”
Tư Đồ đột nhiên hỏi: “Ngươi cũng không tin hắn là đệ tử của sư tổ, đúng chứ?”
A Tửu nhìn nàng: “Kiếm của sư tổ nằm trong tay hắn, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là dù hắn không phải đệ tử của sư tổ thì hắn cũng phải là người mà sư tổ nhìn trúng. Nếu đã vậy thì có phải đệ tử hay không cũng có liên quan gì?”
Tư Đồ trầm mặc.
A Tửu lại nói: “Dù thế nào, đối với hai người chúng ta mà nói, giờ chỉ có hai con đường duy nhất. Con đường thứ nhất là đánh lên Lục Duy, đối địch với Lục Duy. Con đường thứ hai là đối phó với Ngũ Duy Kiếp, sau đó sống thật tốt.”
Tư Đồ nhìn về phía xa xa, nàng khẽ nói: “Nhưng ta thấy nhân quả trên người hắn còn đáng sợ hơn cả Ngũ Duy Kiếp!”
A Tửu nói: “Nhân quả trên người hắn rất lớn, rất loạn, thế nhưng hắn vẫn sống đó thôi!”
Hắn vẫn sống!
Nghe vậy, sắc mặt Tư Đồ lập tức thay đổi.
Khoảnh khắc ấy nàng đột nhiện nhớ ra, tên này có nhiều nhân quả như vậy mà vẫn sống được!
Một lát sau, Tư Đồ trầm giọng nói: “Hắn cũng không đơn giản đâu!”
A Tửu đột nhiên bảo: “Lục Duy cho ngươi điều kiện gì vậy?”
Tư Đồ mỉm cười: “Bọn họ bảo giết hắn xong thì có thể đưa ta lên Lục Duy. Có điều, ta không tin lời bọn họ nói. Tư Đồ ta dù có muốn tới Lục Duy cũng không cần người khác bố thí! Nói thật lòng, ta rất muốn cùng ngươi đánh Lục Duy, đi xem xem cường giả của Lục Duy như thế nào!”
Đánh Lục Duy?
A Tửu nhìn lên tinh không, nàng lắc đầu.
Lục Duy!
Nàng chưa từng tới Lục Duy, nhưng nàng biết, nơi đó chắc chắn không hề yếu hơn Linh Vực.
Trước kia nếu mấy thế lực lớn ở Linh Vực mà liên thủ thì hai người bọn họ chưa chắc đã đánh được chứ đừng nói đến bức tường vũ trụ ở Lục Duy kia.
Điều quan trọng nhất là các cường giả ở Linh Vực đều liên thủ đi đánh Diệp Huyền, và Diệp Huyền đã chiến thắng!
Đúng lúc đó, ở phía xa bỗng truyền đến tiếng kiếm minh. A Tửu ngoảnh đầu nhìn, nàng khẽ nói: “Đột phá rồi! Nhanh thật đấy!”
Nói đoạn, nàng bèn biến mất luôn.
Tư Đồ cũng biến mất theo.
Ở một khu đất trống nào đó, Diệp Huyền mở mắt. Hắn đứng dậy và mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đó chỉ là một thanh kiếm bình thường!
Lúc này, A Tửu xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Huyền nhìn A Tửu rồi vung kiếm lên.
A Tửu cũng vung kiếm.
Kiếm của hai người rất bình tĩnh, vô thanh vô tức.
Hai thanh kiếm vừa tiếp xúc với nhau thì Diệp Huyền lập tức lùi về phía sau cả chục trượng. Tuy nhiên, sắc mặt hắn lại lộ vẻ hưng phấn.
Nếu là trước kia, ít nhất hắn phải dùng tất cả sức mạnh mới có thể miễn cưỡng đỡ được kiếm của A Tửu, nhưng hiện giờ thì hắn có thể đỡ được một cách nhẹ nhàng!
Kiếm niệm!
Nhất niệm nhất kiếm, nhất kiếm nhất niệm!
A Tửu nhìn hắn: “Chúc mừng nhé!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Cảm ơn sư tỷ đã chỉ điểm!”
A Tửu lắc đầu: “Là do năng lực giác ngộ của ngươi cao!”