Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 367 - Chương 2057. Kiếm Niệm

Chương 2057. Kiếm niệm Chương 2057. Kiếm niệm

Chương 2057: Kiếm niệm

Nữ tử nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Huyền, nàng khẽ chau mày: “Sao ngươi lại có kiếm của sư tổ?”

A Tửu nói: “Hắn là đệ tử của sư tổ!”

Nữ tử nhìn A Tửu: “Hắn bảo vậy à?”

A Tửu gật đầu.

Nữ tử liếc nhìn A Tửu: “Sư tổ là người từ thời nào? Còn hắn là người của thời đại nào? Ngươi tin hắn là đệ tử của sư tổ thật ư?”

A Tửu do dự trong chốc lát rồi nói: “Hắn rất thành thật, sẽ không nói dối đâu.”

Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Đúng chứ?”

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử lắc đầu: “Ngươi uống rượu nhiều quá rồi đấy!”

Nói đoạn, nàng lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi nói thật cho ta biết, ngươi lấy thanh kiếm này ở đâu!”

Diệp Huyền nói: “Thanh kiếm này cũng có linh, ngươi có thể hỏi!”

Nữ tử đang định nói gì đó thì lúc này, thanh kiếm kia bỗng rung lên, sau đó bay đến trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhìn nữ tử mà không lên tiếng.

Lúc này, nữ tử trầm mặc.

A Tửu vội vàng nói: “Hắn chính là đệ tử của sư tổ!”

Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Có thật không?”

Diệp Huyền chỉ nói: “Nếu các hạ tin thì ta nói thế nào các hạ cũng tin, nếu các hạ không tin thì ta nói thế nào các hạ cũng sẽ không tin, chẳng phải sao?”

Nữ tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nàng không đáp lời.

A Tửu nói: “Hắn giúp chúng ta trị thương cho Linh Mạch!”

Nữ tử nói: “A Tửu, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Nhân quả trên người tiểu tử này rất lớn, nếu ngươi nhận hắn thì sẽ bị cuốn vào rắc rối đấy!”

A Tửu khẽ chau mày: “Tư Đồ, sao ngươi lại như vậy? Chẳng lẽ chúng ta không nhận hắn sao?”

Nữ tử tên Tư Đồ liếc nhìn A Tửu: “Ánh mắt tên này có vẻ chột dạ, vừa nhìn đã thấy không đáng tin chút nào. Tốt nhất ngươi chỉ nên tin một phần những lời hắn nói thôi, bằng không ngươi bị lừa lúc nào cũng không biết đâu!”

Diệp Huyền: “…”

A Tửu nói: “Tìm ta có chuyện gì?”

Tư Đồ nói: “Ngươi tiếp xúc với người của Lục Duy rồi à?”

A Tửu gật đầu.

Tư Đồ nói: “Bọn họ bảo ngươi đi giết tên tiểu tử này?”

A Tửu nhìn về phía Tư Đồ: “Bọn họ cũng tới tìm ngươi?”

Tư Đồ gật đầu.

A Tửu khẽ chau mày: “Mấy tên này…”

Tư Đồ đột nhiên nói: “Mấy tên này sẽ không chịu dừng lại đâu! Ngươi định nhúng tay vào chuyện này à?”

A Tửu nhìn Tư Đồ: “Tư Đồ, ngươi thực sự không niệm tình đồng môn sao?”

Tư Đồ chỉ nói: “Chưa chắc hắn đã là đồ đệ của sư tổ!”

A Tửu nhìn chằm chằm đối phương: “Ngươi đừng xoắn xuýt mãi vụ này nữa, kiếm của sư tổ trong tay hắn, hơn nữa thanh kiếm đó không hề bài xích hắn, như vậy đã đủ chứng minh tất cả rồi.”

Tư Đồ nhìn nàng: “Não của ngươi bị úng nước à?”

A Tửu chẳng tỏ vẻ gì cả: “Không có sư tổ thì không có Trích Tiên Đảo, không có Trích Tiên Đảo thì làm gì có Tư Đồ ngươi? Ngươi sợ Lục Duy, còn ta thì không sợ!”

Nói đoạn, nàng bèn quay người nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta đi!”

Diệp Huyền gật đầu.

Tư Đồ tức đến đỏ cả mặt: “A Tửu, ngươi đúng là đồ ngu xuẩn. Nhân quả trên người hắn vô cùng lớn, ngươi mà nhận hắn thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”

Diệp Huyền đột nhiên dừng bước, quay người nhìn Tư Đồ: “Tư Đồ cô nương, từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng A Tửu sư tỷ để nàng ấy giúp ta làm điều gì.”

Tư Đồ nhìn hắn: “Tiểu tử, ngươi không phải đồ đệ của sư tổ. Kiếm đạo của ngươi và kiếm đạo của hắn ta không hề giống nhau!”

Diệp Huyền hỏi ngược lại: “Kiếm đạo của A Tửu sư tỷ có giống kiếm đạo của hắn ta không?”

Tư Đồ nhìn hắn, nàng không đáp lời.

Diệp Huyền cũng không nói thêm gì nữa mà quay người rời đi cùng A Tửu.

Tư Đồ trầm mặc.

Thực ra trong lòng nàng đang nghi ngờ vô cùng, sao cái tên này lại có kiếm của sư tổ?

Nàng nghĩ mãi mà không có đáp án!

Diệp Huyền đi theo A Tửu tới ngôi nhà trúc trước đó. Có điều lúc này, căn nhà trúc đã trở thành một đống đổ nát.

Sắc mặt A Tửu lạnh như băng: “Nữ nhân đáng chết này!”

Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Sư tỷ, không phải nàng ta dùng đao sao? Sao lại là đồng môn với chúng ta được?”

A Tửu nhìn hắn: “Ngươi không biết sao? Sư tổ cũng dùng đao đó!”

Dùng đao!

Mí mắt Diệp Huyền nhảy lên, vị kiếm tu mặc trường bào màu mây trắng cũng dùng đao nhỉ?

A Tửu nhìn hắn, nàng hỏi: “Ngươi không biết hả?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Lúc ta gặp hắn ta, hắn ta chỉ dùng kiếm, không có dùng đao.”

A Tửu khẽ nói: “Trong sách sử ghi chép của Trích Tiên Đảo chúng ta thì hắn ta rất ít khi dùng kiếm, hầu hết toàn dùng đao.”

Diệp Huyền hỏi: “Hắn ta là một kiếm tu mà, dùng đao làm gì không biết?”

A Tửu lắc đầu: “Cái này thì ta không biết.”

Diệp Huyền quay đầu nhìn bức tượng phía xa xa, hắn ta không tu kiếm lại chạy đi tu đao? Hắn ta thấy tu kiếm chán quá hay gì?

Lúc này, A Tửu đột nhiên hỏi: “Ngươi đã lĩnh ngộ được kiếm niệm rồi à?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta cũng không biết nữa! Cơ mà ban nãy lúc xuất kiếm, trong đầu ta có nhiều suy nghĩ lắm.”

A Tửu nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Chắc là kiếm niệm đó, nếu không phải kiếm niệm thì ngươi không đỡ được nhát đao đó của Tư Đồ đâu. Cơ mà ngươi mới chỉ ngộ thôi, chứ chưa hoàn toàn nắm vững được. Hiện giờ điều mà ngươi cần làm là tịnh tâm, sau đó tham ngộ thật tốt để nắm bắt hoàn toàn kiếm niệm.”

Diệp Huyền gật đầu: “Được!”

Nói đoạn, hắn bèn ngồi xếp bằng xuống. Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền tập trung tinh thần, trong đầu hắn xuất hiện đường kiếm ban nãy.

Kiếm niệm!

Trên kiếm ý chính là kiếm niệm. Có thể nói, một khi nắm bắt được kiếm niệm thì kiếm đạo của hắn sẽ được thăng hoa. Đến khi ấy, không chỉ có kiếm đạo, kể cả Kiếm Vực của hắn cũng sẽ trở nên mạnh hơn!

Cứ thế, thời gian trôi qua từng chút, từng chút một…
Bình Luận (0)
Comment