Chương 2067. Cái quái gì thế
Chương 2067. Cái quái gì thế
Chương 2067: Cái quái gì thế
Tiểu Đạo nhìn Thiên Đạo: “Ngươi sợ Cổ Tự không?”
Thiên Đạo chớp chớp mắt: “Ta sợ sao?”
Tiểu Đạo: “…”
Thiên Đạo vỗ tay, nàng mỉm cười: “Có khách tới kìa!”
Nàng vừa dứt lời thì bên ngoài tiệm cầm đồ có một nam tử trung niên bước vào.
Trên ngực trái của nam tử trung niên này có khắc một chữ “Ma” nho nhỏ.
Ma Đạo gia tộc!
Trông thấy người này, Tiểu Đạo không khỏi siết chặt hai tay!
Nam tử trung niên liếc nhìn Thiên Đạo, mỉm cười nói: “Các hạ chính là Thiên Đạo của thế giới này?”
Thiên Đạo mỉm cười: “Đúng vậy!”
Nam tử trung niên khẽ mỉm cười: “Trước kia Ma Đạo gia tộc chúng ta từng có một người tới đây, hắn ta nói ngươi rất mạnh, có đúng không?”
Thiên Đạo vội lắc đầu: “Ta chỉ là một Thiên Đạo nhỏ bé mà thôi!”
Nam tử trung niên mỉm cười, đoạn nhìn về phía Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo, gặp tam thúc sao không chào một tiếng?”
Tiểu Đạo lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”
Nam tử trung niên mỉm cười: “Ta tới đón ngươi trở về!”
Tiểu Đạo cười khẩy: “Đón ta trở về? Sao nào, ta có giá trị lợi dụng rồi đúng chứ?”
Nam tử trung niên thở dài một hơi: “Tiểu Đạo, ngươi là thành viên của gia tộc, gia tộc nuôi dưỡng ngươi, ngươi cũng phải báo đáp gia tộc chứ, chẳng lẽ đây không phải điều ngươi nên làm sao?”
Tiểu Đạo nhìn chằm chằm nam tử trung niên: “Năm xưa gia tộc đối xử với ta như thế nào, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ đấy.”
Nam tử trung niên nhìn nàng: “Xem ra mấy năm nay ngươi không hề biết hối cải một chút nào! Thôi được rồi, đây cũng không phải chuyện mà ta quan tâm! Lần này ta tới tìm ngươi là bởi gia tộc đang bàn chuyện chung thân đại sự của ngươi, đối phương là thiên tài của Đế tộc, không những có chín phần huyết mạch mà huyết mạch còn biến dị. Có thể nói, hắn ta là thiên tài yêu nghiệt nhất từ trước đến giờ của Đế tộc, gia tộc muốn ngươi và hắn ta kết hợp, nhằm nâng cao huyết mạch của Ma Đạo gia tộc ta!”
Tiểu Đạo nở nụ cười lạnh lùng: “Đúng là ta có giá trị lợi dụng thật!”
Nam tử trung niên chỉ nói: “Ngươi nhận ân huệ của gia tộc thì phải báo đáp gia tộc!”
Tiểu Đạo gằn giọng nói: “Năm xưa ta đã trả hết những gì mình học được cho Ma Đạo gia tộc rồi!”
Nam tử trung niên chẳng tỏ vẻ gì cả: “Nhưng không thể không phủ nhận rằng, trong cơ thể ngươi đang chảy dòng máu của Ma Đạo gia tộc! Nếu ngươi thực sự muốn thoát li khỏi Ma Đạo gia tộc thì trả lại máu cho gia tộc đi!”
Nghe vậy, Thiên Đạo đứng bên cạnh không khỏi nhíu mày, này là đang ép Tiểu Đạo?
Tiểu Đạo nhìn nam tử trung niên, nàng lạnh lùng cười: “Sao nào, ngươi muốn ép chết ta à?”
Nam tử trung niên chỉ nói: “Ngươi không thỏa hiệp thì phải chết thôi!”
“Ngươi là cái thá gì chứ?”
Đúng lúc ấy, ngoài cửa bỗng truyền tới một giọng nói.
Người tới chính là Diệp Huyền!
Trông thấy Diệp Huyền, Thiên Đạo bèn chớp mắt, nàng nhếch khóe miệng.
Diệp Huyền bước vào tiệm cầm đồ và đi tới bên người Tiểu Đạo, Tiểu Đạo trầm giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến ngươi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Nói linh tinh gì thế? Tiểu Đạo cô nương, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta!”
“Vô tri!”
Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Ngươi muốn anh hùng cứu mĩ nhân à? Này, ngươi có biết người đang đứng trước mặt ngươi đây là ai không? Ngươi có biết câu nói vừa rồi của ngươi sẽ mang đến hậu quả gì cho ngươi không?”
Diệp Huyền quay đầu nhìn Tiểu Đạo: “Ma Đạo gia tộc lợi hại lắm sao?”
Tiểu Đạo chỉ nói: “Với ngươi mà nói thì không lợi hại!”
Diệp Huyền: “…”
“Nực cười!”
Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, hắn ta khẽ phất tay phải, một luồng sức mạnh cực lớn bèn cuộn trào.
Diệp Huyền bỗng rút kiếm!
Nhất kiếm nhất niệm!
Uỳnh!
Luồng sức mạnh kia của nam tử trung niên lập tức tan nát!
Trông thấy cảnh tượng ấy, nam tử trung niên bèn sững sờ: “Kiếm niệm!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quan sát Diệp Huyền thật kĩ: “Ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy!”
Diệp Huyền nhìn nam tử trung niên: “Ta không muốn nhúng tay vào chuyện của gia tộc nhà các ngươi cho lắm, nhưng mà Tiểu Đạo là bạn của ta. Nếu nàng ta đã không muốn về thì ngươi đừng có bắt ép nàng ta!”
Nam tử trung niên nhếch miệng, nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt trào phúng: “Ngươi là cái thá gì?”
Thiên Đạo ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Hắn chính là người mà Tiểu Đạo chọn đó, cũng là rể hiền của Ma Đạo gia tộc nhà các ngươi!”
Diệp Huyền ngớ người, cái quái gì thế?
Tiểu Đạo nhìn Thiên Đạo và không lên tiếng.
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì nam tử trung niên bỗng nhiên chỉ vào hắn, cười lớn: “Hắn? Hắn là cái thá gì mà cũng xứng làm rể hiền của Ma Đạo gia tộc chúng ta? Hắn còn chẳng xứng xách dép cho Ma Đạo gia tộc chúng ta nữa kìa!”
Thiên Đạo chớp mắt, sau đó nàng gật đầu: “Đúng lắm đúng lắm, ngươi nói rất đúng luôn, hắn không xứng.”
Đối với những kẻ ngốc nghếch thì ngươi không cần thiết phải nhắc nhở hắn ta, cách tốt nhất chính là cứ để hắn ta ngốc như vậy đi!
Lúc này, nam tử trung niên lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Một con kiến ở một thế giới hạ đẳng, nếu đặt trong Ma Đạo gia tộc chúng ta thì ngươi chỉ xứng làm nô tài thôi!”
Diệp Huyền nghe mà trợn mắt há mồm, hắn ngoảnh đầu nhìn Tiểu Đạo: “Ma Đạo gia tộc ưu việt vậy à?”
Tiểu Đạo trầm mặc.
Ở trước mặt người khác, Ma Đạo gia tộc lúc nào cũng kiêu ngạo vô cùng!
Thế nhưng ở trước mặt cái tên này thì Ma Đạo gia tộc lấy gì mà kiêu ngạo? Dựa vào đâu mà ngông cuồng như vậy?
Song Tiểu Đạo cũng không biết nên nói thế nào với nam tử trung niên.
Bởi lẽ nàng biết, dù nàng có nói thì đối phương cũng không tin. Thế nên nàng không nói cho nhanh!
Lúc này, nam tử trung niên còn định nói gì đó, song Diệp Huyền lại bỗng nhiên xuất kiếm.
Nam tử trung niên không hề lùi lại mà còn tiến công, đánh một chưởng lên kiếm của Diệp Huyền.
Uỳnh!
Chỉ trong chớp mắt, nam tử trung niên đã liên tiếp lùi về phía sau, thậm chí còn ra cả ngoài tiệm. Còn Diệp Huyền thì chẳng lùi một tí nào!