Chương 2097. Niềm tin thay đổi
Chương 2097. Niềm tin thay đổi
Chương 2097: Niềm tin thay đổi
Thiết tượng lão đầu đột nhiên nói: “Ngươi muốn chế tạo bảo vật gì đúng không?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Đúng vậy! Vãn bối muốn chế tạo một bảo giáp! Nghĩ tới nghĩ lui thì vãn bối thấy chỉ có tiền bối mới có năng lực này!”
Thiết tượng lão đầu trầm giọng nói: “Tiểu tử, chế tạo một bảo giáp đệ nhất từ trước đến nay ư?”
Diệp Huyền gật đầu: “Có thể không?”
Thiết tượng lão đầu nói với vẻ kiêu ngạo: “Chỉ cần ngươi có vật liệu thì cái gì ta cũng chế tạo được cho ngươi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối muốn vật liệu gì?”
Thiết tượng lão đầu mỉm cười: “Ta muốn vật liệu gì ngươi cũng có thể cho ta à?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Thiết tượng lão đầu đột nhiên nói: “Đưa Nhân Vương Thuẫn của ngươi cho ta!”
Diệp Huyền không hề do dự mà lập tức đưa Nhân Vương Thuẫn cho thiết tượng lão đầu. Thiết tượng lão đầu quan sát cái khiên trong tay, đoạn nói: “Vật này không theo kịp ngươi đâu, ta phải cải tạo nó thôi!”
Diệp Huyền vội vàng nói: “Cải tạo nó?”
Thiết tượng lão đầu gật đầu: “Đúng vậy.”
Nói đoạn, hắn ta lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Ta cần rất nhiều rất nhiều vật liệu quý hiếm! Vật này sau này mạnh bao nhiêu thì phải xem ngươi có bao nhiêu vật liệu!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta sẽ cố gắng hết sức!”
Thiết tượng lão đầu quay người bước vào căn nhà tranh. Không lâu sau, hắn ta lại bước ra, đưa cho Diệp Huyền một tờ giấy và bảo: “Những thứ ta cần đều có trong này!”
Diệp Huyền nhìn tờ giấy, trên giấy có hàng trăm các loại vật liệu. Có một vài loại hắn đã từng nghe qua, từng thấy qua, nhưng có rất nhiều vật liệu mà hắn không hề biết.
Diệp Huyền cất tờ giấy đi, sau đó nói: “Tiền bối, để ta bảo người đi tìm. Ngươi về Vu thành với ta không? Ta sẽ cho vài người tới làm thủ hạ của tiền bối!”
Thiết tượng lão đầu chỉ nói: “Ngươi xem thường ta đấy hả?”
Diệp Huyền vội nói: “Đâu có, ta chỉ muốn tìm vài người làm thủ hạ cho tiền bối thôi!”
Thiết tượng lão đầu nói: “Ngươi cứ đi tìm những vật liệu này đi là được, ta không cần người khác giúp đỡ!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Được!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Còn về thiết tượng lão đầu thì hắn lựa chọn tin tưởng.
Thấy Diệp Huyền rời đi, thiết tượng lão đầu nói: “TIểu gia hỏa này càng lúc càng đi xa rồi!”
…
Sau khi Diệp Huyền trở về Vu thành, hắn lại tìm tới Quan Âm, sau đó đưa tờ giấy cho nàng.
Quan Âm liếc nhìn tờ giấy, rất nhanh sau đó nàng bèn chau mày.
Diệp Huyền hỏi: “Sao thế?”
Quan Âm trầm giọng nói: “Trên này có rất nhiều vật liệu mà ta chưa từng nghe qua!”
Nói đoạn, nàng nhìn Diệp Huyền: “Người mà ngươi nhờ không phải thần nhân thì cũng là một kẻ lừa đảo!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Chắc là thần nhân đó!”
Quan Âm gật đầu: “Ta sẽ cho người đi tìm, nếu Ngũ Duy vũ trụ không có…”
Diệp Huyền nói: “Liên lạc với Lý Trần Phong tiền bối, hắn ta sẽ giúp chúng ta!”
Quan Âm đột nhiên nói: “Bọn họ giúp ngươi như vậy không đơn giản là bởi nữ tử váy trắng kia đâu đúng không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta đồng ý với bọn họ rằng nếu trong thư ốc có Đạo Kinh thì ta sẽ cho bọn họ xem cùng!”
Đạo Kinh!
Quan Âm híp mắt: “Ngươi nghiêm túc chứ?”
Đạo Kinh!
Đương nhiên là nàng biết rồi, bởi lẽ Diệp Huyền đã nói với nàng chuyện của Đạo Giới!
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi nhìn ta có giống đang nói đùa không?”
Quan Âm trầm mặc.
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Quan cô nương, nếu ngươi có hứng thú thì sau này ta có thể cho ngươi xem nữa! Đương nhiên, tiền đề là thư ốc phải có Đạo Kinh mới được!”
Quan Âm nhìn Diệp Huyền mà không đáp lời.
Diệp Huyền lại mỉm cười: “Ta nói nghiêm túc đấy.”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Trong căn phòng, Quan Âm trầm mặc.
Nàng biết Diệp Huyền không hề đùa giỡn. Mặc dù ngày thường nam nhân này hay cười cợt hi hi ha ha, thế nhưng nhiều khi hắn còn nghiêm túc hơn bất cứ ai!
Đáng nói là hắn luôn nghiêm túc với những người bên cạnh mình!
Hình như Quan Âm nhớ ra điều gì đó, nàng bèn lắc đầu, nụ cười cũng trở nên khổ sở.
Ngày xưa Âm Linh tộc cũng muốn có được thư ốc, tại sao khi ấy bọn họ lại phải đi tranh giành chứ?
Diệp Huyền dễ nói chuyện như vậy, Âm Linh tộc cứ làm bạn với hắn là đạt được mục đích rồi còn gì?
Cần gì phải khổ như thế chứ!
Một lát sau, Quan Âm quay người rời đi. Sau khi ra khỏi cửa, gương mặt nàng lại có thêm một nụ cười.
…
Trên tầng mây của bầu trời Vu thành, một nữ tử mặc tăng y lặng lẽ quan sát phía dưới. Nàng đã nhìn như vậy rất nhiều ngày rồi… Nàng không động thủ vì phát hiện người bên dưới có hơi nhiều…
Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất ở trong phòng.
Kiếm niệm!
Trong khoảng thời gian này, hắn đột nhiên phát hiện ra một chuyện, đó chính là hình như kiếm niệm của hắn càng ngày càng mạnh!
Vì sao lại như vậy?
Diệp Huyền ngẫm nghĩ.
Sự thay đổi của kiếm niệm chắc chắn là có liên quan đến chính bản thân nó.
Niềm tin kiếm đạo!
Niềm tin kiếm đạo của bản thân là gì?
Bảo vệ muội muội, bảo vệ bằng hữu bên cạnh mình!
Vậy bây giờ thì sao?
Bây giờ có thêm một Ngũ Duy vũ trụ!
Nghĩ đến đây, lông mày của Diệp Huyền dần dần nhíu lại, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này?
Niềm tin kiếm đạo của bản thân đã thay đổi vì ý nghĩ của bản thân rồi sao?
Hắn đứng dậy đi ra cửa và nhìn về phía xa, trong đại sảnh ở phía xa, hàng ngàn trận pháp sư đang nghiên cứu đại trận mới kia, ngoài những trận pháp sư này ra, còn có rất nhiều thợ rèn và người luyện đan đang vô cùng bận rộn!
Mọi người chỉ có một mục tiêu, đó là chiến đấu chống lại Ngũ Duy kiếp!