Chương 2111. Nghiện
Chương 2111. Nghiện
Chương 2111: Nghiện
“Không thể nào!”
Thiên Mạt đột nhiên nói: “Sao cuốn kì thư đó có thể nằm trong tay ngươi được? Diệp Huyền, có phải ngươi song tu nhiều quá nên đầu óc không còn được bình thường nữa đúng không?”
Diệp Huyền: “…”
Hình như Thiên Mạt nhận ra lời nói của mình hơi quá đáng, nàng ta bèn hừ một tiếng lạnh lùng và không nói gì nữa.
Diệp Huyền nói: “Ngươi biết Diệp Thanh Tri không?”
Thiên Mạt trầm giọng nói: “Ngươi đừng nói với ta là hắn ta chạy tới đây đó nhé.”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy! Hắn ta mang theo một thư ốc rồi chạy tới nơi này. Mà hiện giờ thư ốc đó cũng đang nằm trong tay ta.”
Diệp Huyền chỉ vào tinh không.
Thiên Mạt không khỏi nhíu mày: “Ý ngươi là sao?”
Diệp Huyền nói: “Bên trên có người!”
Thiên Mạt: “…”
Diệp Huyền lại nói: “Thiên Mạt cô nương, ta thấy ngươi có thể lợi dụng ta, mượn sức mạnh của ta để đánh Đạo Giới, phục hưng gia tộc của ngươi.”
Thiên Mạt nở nụ cười lạnh lùng, nàng ta không đáp lời.
Diệp Huyền mỉm cười, nói: “Ngươi thấy Ngũ Duy Thiên Đạo có được tính là cường giả đẳng cấp khi ở Đạo Giới không?”
Thiên Mạt trầm mặc.
Nữ nhân đó mà ở Đạo Giới thì chắc chắn phải xếp vào hàng cường giả siêu cấp. Nếu như đấu đơn độc với nàng thì e là chẳng mấy ai có thể là đối thủ của nàng!
Diệp Huyền mỉm cười: “Thực không dám giấu, tấn công Đạo Giới chính là ý của nàng ta đấy! Nàng ta muốn chinh phục Đạo Giới!”
Nghe vậy, mí mắt Thiên Mạt bèn nhảy lên. Nếu là Diệp Huyền thì chắc chắn không có năng lực đối đầu với Đạo Giới. Thế nhưng nếu cộng thêm Ngũ Duy Thiên Đạo cực kì kinh khủng kia nữa thì vẫn có chút cơ hội…
Một hồi lâu sau, Thiên Mạt trầm giọng nói: “Ngươi muốn ta làm gì?”
Diệp Huyền đáp một cách nghiêm túc: “Rất đơn giản, Thiên Mạt cô nương là cường giả Độn Nhất cảnh. Sau này nếu có phải tham chiến thì cô nương cứ giúp ta giữ chân một cường giả Độn Nhất cảnh là được. Đương nhiên, nếu như trong gia tộc nhà cô nương còn có cường giả gì thì cũng có thể gọi tới, mọi người cùng hợp tác, cùng bàn đại sự!”
Thiên Mạt đột nhiên nói: “Thư ốc đó nằm trong tay ngươi?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Thiên Mạt do dự trong chốc lát rồi nói: “Ngươi cho ta mượn xem một chút được không?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Không được!”
Thiên Mạt liếc nhìn hắn, nàng ta không lên tiếng, bởi đã đoán được câu trả lời này từ lâu.
Sao nam nhân trước mắt này có thể cho nàng ta xem thứ thần vật ấy chứ?
Lúc này, Diệp Huyền lại nói: “Ta chỉ cho người của ta xem thôi!”
Người của ta!
Thiên Mạt nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi đã ngủ với ta rồi đấy!”
Diệp Huyền vội vàng nói: “Thiên Mạt cô nương, ta cũng bị ép mà thôi!”
Thiên Mạt nở nụ cười lạnh lùng: “Ngươi ngủ với ta rồi, đây là sự thật không thể thay đổi!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thiên Mạt lạnh lùng nói: “Sao nào, sao ngươi không nói chuyện thế?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thiên Mạt cô nương, thực không dám giấu, hiện giờ ta vẫn chưa thể khởi động thư ốc, bởi lẽ lúc Diệp Thanh Tri để lại thứ này có thiết lập một cấm chế. Thực lực của ta không đủ nên không thể mở được thư ốc!”
Nói đoạn, hắn bèn lấy thư ốc ra đưa cho Thiên Mạt xem.
Thiên Mạt cũng không từ chối. Nàng ta nhận lấy thư ốc, dần dần sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
Mới đầu nàng ta còn không tin lời Diệp Huyền nói cho lắm, song lúc này cũng đã tin rồi!
Thư ốc này quả thực không hề đơn giản. Mặc dù nàng ta bị phong ấn thực lực nhưng vẫn còn khả năng nhận biết.
Thiên Mạt nhìn Diệp Huyền: “Sao ngươi có được thư ốc này?”
Diệp Huyền nói: “Tiên tri tặng cho ta!”
Thiên Mạt nhíu mày: “Ngươi nói vớ vẩn cái gì thế? Sao hắn ta có thể tặng thứ này cho ngươi được?”
Diệp Huyền nói: “Hắn ta chết rồi!”
Thiên Mạt nhìn hắn: “Ngươi là người giết hắn ta à?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Là người khác! Dù sao thì hiện giờ thư ốc này cũng đang nằm trong tay ta!”
Nói đoạn, hắn bèn xoay người nhìn Thiên Mạt. Khi xoay người lại, khoảng cách giữa hai người lập tức thu nhỏ lại.
Thiên Mạt nhíu mày: “Ngươi làm gì thế?”
Nàng ta muốn lùi lại nhưng đã không còn đường mà lùi, hiện giờ nàng ta làm gì có tu vi!
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Thiên Mạt cô nương, như những gì ta nói trước đó, ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất là chọn báo thù ta và Thiên Đạo, thứ hai là chọn đứng về phía chúng ta!”
Thiên Mạt nhìn hắn: “Nói chuyện thì nói đi, sao ngươi phải gồng thế?”
Diệp Huyền: “…”
Diệp Huyền thấy hơi gượng gạo.
Có một vài chỗ hắn cũng không thể kiểm soát được!
Thiên Mạt nhìn hắn, nàng ta không lên tiếng.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên ngượng ngùng!
Bởi lẽ nơi nào đó của Diệp Huyền đang rất là “cứng!”
Mặt Thiên Mạt thoắt cái đỏ hết lên. Công dụng của viên thuốc màu xanh trong cơ thể nàng ta đã hoàn toàn hết. Dẫu sao thì tu vi của nàng ta đã bị phong ấn, sức đề kháng tụt dốc không phanh, thế nên lúc này khi cảm nhận được nơi nào đó của Diệp Huyền, bản thân nàng ta cũng bắt đầu không kiểm soát được.
Diệp Huyền đột nhiên quay người, vội hít một hơi thật sâu, giờ hắn thấy hơi nóng máu.
Chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ làm cái chuyện kia có thể khiến người ta nghiện hay sao?
Diệp Huyền lắc đầu, cố kìm nén cảm giác khó chịu xuống.
Làm người không thể cầm thú như vậy được!
Dọc đường, hai người chẳng ai lên tiếng.
Một lúc sau, Diệp Huyền đưa Thiên Mạt tới tiệm cầm đồ. Ngũ Duy Thiên Đạo đang ở bên trong đó, Tiểu U cũng có mặt.
Thiên Mạt liếc nhìn Thiên Đạo, trong mắt nàng ta là vẻ kiêng dè!
Mặc dù nàng ta là cường giả Độn Nhất cảnh, song khi đứng trước Thiên Đạo vẫn cảm thấy mình yếu như con gà vậy!
Nàng ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc Ngũ Duy Thiên Đạo mạnh đến mức độ nào!