Chương 2134. Buông bỏ đao kiếm
Chương 2134. Buông bỏ đao kiếm
Chương 2134: Buông bỏ đao kiếm
Lão tăng lúc này mới hiểu ra!
Khi đối đãi với vị Diệp công tử này thì không thể đối đãi theo cách bình thường được.
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi vác cái cảnh giới này đến đàm phán với ta, da mặt ngươi cũng không mỏng đâu!”
Lão tăng chắp hai tay lại: “Diệp công tử, lão tăng nói một câu cuối cùng, ngươi có giao thư ốc ra không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không!”
Lão tăng gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn bước lên trước một bước. Một bước ấy, phía sau lưng hắn ta có một đường kim quang bỗng xuất hiện. Khoảnh khắc đó, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi!
Trong đầu Diệp Huyền vang lên giọng nói của A Tửu và Tư Đồ: “Cẩn thận!”
Cẩn thận!
Giọng nói của hai người đều mang theo vẻ nghiêm trọng.
Lão tăng liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta không ra tay nhưng một cỗ áp lực vô hình lại đang đè nén xung quanh người Diệp Huyền. Trong cỗ áp lực này còn có một giọng nói: “Buông đao kiếm xuống, lập đất thành phật, buông đao kiếm xuống, lập đất thành phật…”
Giọng nói này cứ như một lời mê hoặc dụ dỗ lòng người, khiến người ta không khỏi sinh sợ hãi!
Quan Âm đứng bên cạnh hắn khẽ chau mày. Khoảnh khắc ấy, nàng bỗng có ý nghĩ không phản kháng!
Nàng vội vàng trốn ra phía sau người Diệp Huyền. Diệp Huyền bước lên phía trước một bước, kiếm ý chi niệm tỏa ra từ thanh kiếm trong tay hắn.
Tuy nhiên, kiếm ý chi niệm chỉ ngăn được cỗ áp lực kia mà không ngăn được giọng nói ấy. Giọng nói ấy cứ như khắc vào não của hắn vậy. Lúc này, trong đầu hắn toàn là giọng nói ấy!
Diệp Huyền đột nhiên bật cười: “Buông bỏ đao kiếm? Buông bỏ đao kiếm có mà ta chết càng nhanh ấy!”
Hắn vừa dứt lời thì giọng nói kia đột nhiên lặn mất tăm.
Lão tăng liếc nhìn Diệp Huyền mà không lên tiếng.
Ban nãy hắn ta đã thi triển một môn thần thông của Cổ Tự, tên là Chu Tâm Chi Ngôn. Mà hắn ta đã đánh giá thấp bản tâm kiếm đạo của đối phương rồi.
Một vị kiếm tu mạnh mẽ, bản tâm của hắn sao có thể dễ dàng bị xao động?
Trên cả tâm cảnh, hiện giờ đối với Diệp Huyền mà nói, không gì có thể làm hắn xao động được.
Lão tăng chắp hai tay lại, nói: “Ta vẫn đánh giá thấp Diệp công tử rồi!”
Diệp Huyền nhìn lão tăng và mỉm cười: “Đại sư, ta có thể hỏi ngươi một câu không?”
Lão tăng gật đầu: “Diệp công tử cứ hỏi!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Các ngươi ở bên ngoài có lòng từ bi hay không?”
Lão tăng nhìn hắn: “Diệp công tử, chúng ta có lòng từ bi, thế nhưng không phải chúng ta có lòng từ bi đối với tất cả mọi người. Lòng từ bi với những người từ bi, còn Diệp công tử thì lại không phải người từ bi!”
Diệp Huyền bật cười: “Cho ta tự khen một chút nhé, hiện giờ những điều ta làm chẳng lẽ không từ bi?”
Lão tăng gật đầu: “Những điều Diệp công tử làm đối với sinh linh ở vũ trụ này thì là từ bi, song đối với bản thân vũ trụ thì lại không hề từ bi chút nào.”
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó nói: “Đại sư, trong lòng Cổ Tự các ngươi có vũ trụ, hay là có chúng sinh? Hoặc là nói, các ngươi coi trọng vũ trụ hay coi trọng chúng sinh?”
Lão tăng trầm mặc.
Diệp Huyền lại nói: “Nếu coi trọng vũ trụ thì đại sư tu luyện đến trình độ này, mức độ hủy hoại đối với vũ trụ cũng chẳng ít. Còn nếu coi trọng chúng sinh, nay đại sư tới để giết người, đó là từ bi hay sao?”
Lão tăng nhìn Diệp Huyền: “Diệp thí chủ nếu thật lòng suy nghĩ cho chúng sinh, vậy nên giao thư ốc ra mới phải. Chỉ cần giao thư ốc ra, lão tăng sẽ lập tức trở về Lục Duy!”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Đại sư ngươi xem đi, mục đích của ngươi chính là cướp thư ốc, ngươi lại còn đứng đây mà nói chuyện từ bi. Thực ra ấy, còn phải xem chuyện đối phương làm có phù hợp với lợi ích của đại sư không đã. Nếu phù hợp thì ngươi bảo đó là từ bi, còn nếu không phù hợp thì sự từ bi của đại sư lại được nói lái theo cách khác!”
Nói đoạn, hắn lại lắc đầu cười: “Đại sư, ban nãy ngươi nói với ta rằng buông bỏ đao kiếm lập đất thành phật, ta có một câu muốn hỏi đại sư, từ trước đến nay Diệp Huyền ta chưa từng chủ động giơ đao kiếm lên, ngươi bảo ta phải bỏ đao kiếm xuống kiểu gì?
Giờ đây, đại sư đưa ba vị cường giả đến Ngũ Duy đòi mạng của ta, là đại sư giơ đao kiếm lên, mà người bảo bỏ đao kiếm xuống, lập đất thành phật cũng là đại sư ngươi!”
Lão tăng nhìn chằm chằm Diệp Huyền mà không nói chuyện.
Lúc này, Lý Miện ở phía không xa vội vàng nói: “Đại sư, hắn định giở trò với tâm cảnh của ngươi đấy!”
Lão tăng gật đầu: “Ta biết!”
Ở phía dưới, Diệp Huyền không khỏi mỉm cười: “Giở trò với tâm cảnh của đại sư ngươi ư? Đại sư, ngươi tự hỏi mình xem, chẳng lẽ những lời ta nói là sai hay sao?”
Lão tăng nhìn hắn: “Diệp công tử, tâm cảnh của lão tăng không phải chỉ hai ba câu là có thể quấy nhiễu được!”
Diệp Huyền xòe tay ra: “Thế là đại sư thừa nhận ngươi đến để cướp thư ốc, trong lòng đại sư lợi ích là trên hết!”
Lão tăng nhìn chằm chằm vào đối phương, hắn ta không nói gì cả.
Trên bầu trời, Lý Miện khẽ nhíu mày.
Lão tăng này có phải bị điên rồi không? Lại đi nói mấy cái thứ vớ vẩn này với Diệp Huyền!
Ở phía dưới, trong đầu Diệp Huyền đột nhiên vang lên giọng nói của Lý lão: “Diệp minh chủ, mong ngươi kéo dài thêm một chút thời gian nữa! Một khắc sau, trận pháp có thể khởi động bất cứ lúc nào!”
Một khắc sau!
Khóe miệng Diệp Huyền hơi giật.
Má nó, lão tăng kia không có dễ lừa gạt vậy đâu!
Đúng lúc đó, lão tăng đột nhiên bật cười: “Diệp công tử, ngươi có từng nghĩ đến việc nếu ngươi giao thư ốc ra cũng là một hành động từ bi hay không. Ngươi giao thư ốc ra, Cổ Tự và Đạo Giới chúng ta rời đi, Ngũ Duy sẽ không phải hi sinh nhiều người, chẳng phải sao?”
Giao thư ốc ra!
Diệp Huyền nhìn lão tăng và mỉm cười: “Tại sao đại sư lại ưu tú vậy nhỉ? Cướp đồ của người khác lại còn bảo là muốn tốt cho đối phương?”
Lão tăng lắc đầu: “Xem ra, lão tăng và Diệp công tử không còn gì để nói nữa rồi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn chắp hai tay lại, một luồng khí tức cực lớn cuộn trào bên trong cơ thể hắn ta.
Mí mắt Diệp Huyền giật nhẹ, hắn vội vàng nói: “Đại sư, ta còn một câu hỏi cuối cùng!”
Lão tăng nhìn hắn: “Cái gì?”
Trên bầu trời, khóe miệng Lý Miện cũng giật vài cái. Khoảng khắc ấy, hắn ta thực sự muốn đấm chết cái lão tăng này!
Ngươi ngây thơ hay là quá ngu xuẩn vậy?
Nhìn là biết cái tên Diệp Huyền này đang muốn kéo dài thời gian mà!
Diệp Huyền đột nhiên nói: “ Đại sư, ta nghe nói tiên tri đi ra từ Cổ Tự!”
Lão tăng gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hắn ta ở Cổ Tự làm gì?”
Lão tăng đang định nói gì đó thì Lý Miện ở bên cạnh đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Đại sư, chẳng lẽ ngươi thực sự không nhận ra hắn đang kéo dài thời gian hả?”
Lão tăng nhìn Diệp Huyền mà không lên tiếng.
Diệp Huyền bật cười: “Đại sư, ngươi biết ta đang kéo dài thời gian đúng chứ?”
Lão tăng gật đầu: “Ta biết!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Thế tại sao đại sư vẫn để ta kéo dài thời gian?”
Lão tăng chắp hai tay lại: “Bởi vì lão tăng cũng cần một chút thời gian!”
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn híp mắt lại: “Đừng có nói với ta là ngươi định gọi người đó nhé!”
Lão giả khẽ mỉm cười: “Diệp công tử đoán đúng rồi đó!”
Dứt lời, không gian bên cạnh hắn ta bỗng có hai lão giả khoác tăng bào màu đỏ xuất hiện.
Trông thấy hai người này, mọi người bèn tái mặt!
Hai người này là cường giả Độn Nhất cảnh thượng cảnh!
Đến cả hai người Lý Miện cũng phải ngạc nhiên, Cổ Tự có nhiều cường giả như vậy sao?
Trên không trung, lão tăng nhìn về phía Diệp Huyền: “Có lẽ con bài của Diệp công tử cũng xong rồi nhỉ. Đúng chứ?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng vậy!”
Lão tăng chắp tay lại: “Thế thì để ta xem nào!”
Diệp Huyền quay đầu. Lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên từ phía dưới: “Tế trận!”
Tế trận!
Dứt lời, tinh không bỗng nhiên rung chuyển kịch liệt. Ngay sau đó, phía sau Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một trận pháp cực lớn. Trận pháp này dường như có thể che lấp cả tinh không vậy!
Còn Diệp Huyền thì xuất hiện ở bên trên trận nhãn. Trong tay hắn cầm Thiên Tru Kiếm, xung quanh có những luồng sức mạnh đang không ngừng hội tụ. Ngoài ra, còn có vô số tinh thần chi lực!