Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 445 - Chương 2135. Cần Chút Thời Gian

Chương 2135. Cần chút thời gian Chương 2135. Cần chút thời gian

Chương 2135: Cần chút thời gian

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt hai người Lý Miện và Mạc Đạo lập tức trở nên tái nhợt.

Trận pháp này chính là trận pháp mà trước đó bọn họ đã gặp phải. Hồi ấy Diệp Huyền chỉ dùng một đường kiếm đã suýt chút nữa kết liễu hai người họ.

Hơn nữa hiện giờ hình như trận pháp này còn mạnh hơn!

Trong tinh không, lão tăng nhìn Diệp Huyền giữa trận pháp, sắc mặt hắn ta bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.

Bên trong trận pháp, Diệp Huyền nhìn lão tăng và bật cười: “Đại sư, chẳng phải ngươi muốn đàm đạo sao, giờ có thể đàm đạo rồi đó!”

Nói đoạn, hắn cũng không phí lời nữa mà lập tức xuất kiếm!

Hiện giờ nói nhiều chỉ tổ lãng phí thời gian!

Một kiếm của hắn bay đi, kiếm quang xoẹt ngang qua tinh không, đất trời như mất đi màu sắc.

Không thể không nói, lúc này uy lực từ kiếm của Diệp Huyền đúng là còn mạnh hơn cả mấy người A Tửu!

Mặc dù kiếm của A Tửu rất mạnh, song suy cho cùng thì nàng cũng là con người. Mà lúc này kiếm của Diệp Huyền còn quy tụ cả trận pháp lẫn tinh thần chi lực. Một đường kiếm của hắn mà xuất hiện thì cường giả Độn Nhất cảnh bình thường cũng không chống lại được!

Đúng lúc đó, lão tăng đột nhiên bước lên phía trước một bước. Sau lưng hắn ta, một đường phật quang đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, một pho tượng phật cao cả vạn trượng, to lớn cực kì hiện ra.

Khoảnh khắc pho tượng đó xuất hiện, một luồng uy lực cực lớn như khiến đất trời sụp đổ cũng cuộn trào, kèm theo đó, lão tăng đánh một quyền về phía trước.

Đúng lúc ấy, phía sau người hắn ta, pho tượng kia cũng mở bừng mắt, bắt đầu đấm về phía trước.

Sức mạnh của nó khiến cả tinh không chấn động!

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, pho tượng kia đối đầu trực tiếp với kiếm quang của Diệp Huyền. Kiếm quang run rẩy kịch liệt rồi vỡ tan. Chưởng ấn màu vàng kim cũng không chống đỡ được.

Khoảnh khắc ấy, trận pháp phía dưới Diệp Huyền cũng rung chuyển, như thể nó vừa mới phải chịu một luồng sức mạnh cực lớn tấn công vậy!

Bên trong trận pháp, Diệp Huyền cười gằn. Hắn bước lên phía trước một bước, một bước chính là một vực, Kiếm Vực!

Sau khi Kiếm Vực xuất hiện thì đã bao phủ khắp trận pháp. Trận pháp đã ổn định trở lại. Ngay sau đó, Diệp Huyền lại bước lên phía trước một bước, sau đó xuất kiếm.

Lấy kiếm làm niệm!

Khoảnh khắc ấy, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến chúng sinh.

Diệp Huyền hắn muốn bảo vệ vũ trụ này!

Thủ hộ chi niệm!

Đường kiếm của Diệp Huyền xuất hiện, kiếm quang xông thẳng lên trời. Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, kiếm quang đánh thẳng lên quyền ấn kia.

Uỳnh!

Quyền ấn lập tức tan tành, còn kiếm quang lại xông lên trời, sau đó dội thẳng vào pho tượng phật!

Trong tinh không, lão tăng chắp hai tay lại. Pho tượng phía sau hắn ta cũng chắp hai tay. Chỉ trong chớp mắt, một luồng kim quang đã xuất hiện phía trước kiếm quang của Diệp Huyền. Kim quang chống chọi với kiếm quang, có điều kiếm quang vẫn chiếm ưu thế hơn.

Đúng lúc đó, Lý Miện trên không trung đột nhiên hét lên: “Ra tay!”

Hắn ta vừa dứt lời thì Mạc Đạo bên cạnh đột nhiên xòe tay ra. Ngay sau đó, một cái chuông nhỏ màu đen bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta.

Là Tiên Đạo Chung, bảo vật của Tiên Các!

Tiên Đạo Chung, chuông quý của Tiên Các, chuông reo ắt có thể lấy mạng người.

Mạc Đạo đột nhiên niệm chú. Rất nhanh sau đó, Tiên Đạo Chung trong tay hắn ta bèn rung lên. Tiếp đó, một tiếng chuông vang lên khắp Ngũ Duy.

Dưới tiếng chuông ấy, vô số người bị đinh tai nhức óc, thất khếu chảy máu.

Ở phía dưới, sắc mặt Diệp Huyền bên trong trận pháp cũng phải thay đổi. Ngay sau đó, không gian phía sau hắn bỗng nứt ra, một luồng sức mạnh kì lạ xuất hiện và cuốn cả hắn cùng kiếm vào, tốc độ nhanh như chớp!

Mà đúng lúc ấy, một nữ tử chợt xuất hiện phía sau Diệp Huyền.

Người này chính là Trương Văn Tú!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền không khỏi ngạc nhiên, hắn nói: “Văn Tú, nhục thân của ta cản được, mau tránh ra, mẹ nó, đừng làm mấy chuyện ngu ngốc!”

Tất cả mọi người đều biết, có lẽ Diệp Huyền có thể chống đỡ được, nhưng không chết cũng tàn phế.

Trương Văn Tú siết chặt trường thương trong tay mình, nàng chẳng hề lùi bước!

Thấy chết không sờn!
Bình Luận (0)
Comment