Chương 2137. Coi trọng ta phết nhỉ
Chương 2137. Coi trọng ta phết nhỉ
Chương 2137: Coi trọng ta phết nhỉ
Khi ba loại vực này xuất hiện, sắc mặt lão tăng kia bèn thay đổi, ngay sau đó…
Rầm!
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, lão tăng kia đã bị Diệp Huyền ép lùi về phía sau cả trăm trượng!
Ba loại vực!
Trên tinh không, Lý Miện và Mạc Đạo nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, đây là thứ yêu nghiệt gì không biết?
Ấy vậy mà hắn có tận ba loại vực!
Người bình thường lĩnh ngộ được một loại vực đã khó khăn lắm rồi!
Thế mà Diệp Huyền lại lĩnh hội được cả ba loại vực!
Cái quái gì thế này?
Trong lòng Lý Miện và Mạc Đạo như đang cuộn trào sóng dữ.
Phía đối diện Diệp Huyền, lão tăng nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Ba loại vực!
Cổ Tự không đông người, nhưng thiên tài yêu nghiệt thì nhiều lắm!
Bao nhiêu năm nay, hắn ta đã từng thấy rất nhiều thiên tài yêu nhiệt, song kiểu như Diệp Huyền lại khiến hắn ta không khỏi thấy bất ngờ.
Điều đáng chú ý là đường kiếm ban nãy hắn không hề nhờ đến trận pháp!
Lão tăng chắp hai tay lại: “Diệp công tử, ngươi đúng là khiến ta phải ngạc nhiên vô cùng! Ban đầu ta còn tưởng kẻ phía sau ngươi là đáng sợ nhất, thực không biết chính Diệp công tử cũng đáng sợ chẳng kém! Nếu để Diệp công tử tiến bộ lên Độn Nhất cảnh thì e là chẳng còn ai có thể làm đối thủ của ngươi nữa!”
Lý Miện và Mạc Đạo trầm mặc.
Bởi lẽ bọn họ biết lão tăng nói rất đúng. Nếu như để Diệp Huyền lên Độn Nhất cảnh thì đúng là chẳng ai đánh lại được hắn cả!
Diệp Huyền chẳng nói chẳng rằng mà liếc nhìn xung quanh. Với tình hình hiện tại thì Ngũ Duy vũ trụ không hề nằm trong thế yếu, hơn nữa A Tửu và Tư Đồ còn đang áp chế các tăng lữ kia.
Song phía sau lão tăng này còn hai cường giả chưa ra tay!
Hai người này đều là tăng lữ khoác tăng bào màu đỏ!
Cả hai đều là cường giả Độn Nhất cảnh thượng cảnh!
Nếu như hai người này ra tay thì thế cuộc sẽ thay đổi lớn cho mà xem!
Phải xử lí hai người này như thế nào đây?
Diệp Huyền trầm mặc.
Lúc này, Trương Văn Tú xuất hiện bên cạnh hắn.
Diệp Huyền túm lấy tay Trương Văn Tú, khẽ nói: “Đồng ý với ta, trước khi ta chết thì ngươi không được phép chết!”
Hắn thực sự rất sợ, sợ sẽ có người chết vì Diệp Huyền hắn!
Người chết đã chết, nhưng người còn sống sẽ mãi mãi sống trong sự day dứt.
Trương Văn Tú liếc nhìn Diệp Huyền, nàng không lên tiếng.
Lúc này, lão tăng đột nhiên hô lên: “Ra tay!”
Nói đoạn, hai tăng lữ phía sau người hắn ta bèn biến mất.
Rất rõ ràng, hắn ta biết một mình mình khó có thể đối phó được với Diệp Huyền. Mà hai người Lý Miện với Mạc Đạo lại phải đề phòng Ngũ Duy Thiên Đạo, do vậy muốn nhanh chóng giải quyết Diệp Huyền thì chỉ còn cách đánh hội đồng thôi!
Trông thấy ba người kia xông lên, Diệp Huyền bèn nhắm mắt lại, nói: “Văn Tú, lùi về phía sau!”
Trương Văn Tú liếc nhìn hắn, nàng không nói gì mà chỉ lùi ra đằng xa.
Ở một bên khác, một nữ tử đang yên lặng theo dõi tất cả.
Người này chính là Thiên Mạt!
Có điều, nàng ta không có ý ra tay.
Ở phía dưới, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn ba người lão tăng, hắn mỉm cười: “Con mẹ nó, đúng là coi trọng ta phết nhỉ!”
Nói đoạn, hắn xòe tay ra, Thiên Tru Kiếm trong tay hắn đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, giữa trán hắn đột nhiên xuất hiện cái tháp mờ mờ ảo ảo.
Giới Ngục tháp!
Khoảnh khắc Giới Ngục tháp xuất hiện, sắc mặt lão giả lập tức thay đổi, hắn ta thả chậm tốc độ lại!
Lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Trở về vị trí!”
Chỉ trong chốc lát, tất cả Đạo Tắc đều trở về vị trí. Ngay sau đó, Giới Ngục tháp trên đỉnh đầu hắn bắt đầu sáng lên.
Ánh sáng với chín loại màu sắc!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt lão tăng bèn thay đổi: “Rút!”
Đúng lúc đó, Diệp Huyền lại gào lên: “Tù!”
Dứt lời, trên đỉnh đầu hồng y tăng lữ xông đến trước mặt Diệp Huyền kia lập tức xuất hiện hai chữ “Tù” màu đỏ. Khi chữ “Tù” này xuất hiện, hai luồng sức mạnh thần bí bèn khóa chặt hai tăng lữ lại.