Chương 2139. E rằng sau lưng còn có người
Chương 2139. E rằng sau lưng còn có người
Diệp Huyền nghi hoặc: “Đại tỷ, tại sao ngươi lại biết về bảo vật của Cổ Tự như vậy?”
Đại Tỷ trầm mặc một lát rồi nói: “Ngươi quên tiên sinh đến từ đâu rồi sao?”
Nghe vậy thì Diệp Huyền hiểu ngay.
Năm xưa tiên sinh đã rời đi từ Cổ Tự mà!
Diệp Huyền nhìn lão tăng, lão tăng xòe tay ra, thanh Giới Đao kia lập tức bay xuống lòng bàn tay hắn ta. Khi nắm được thanh Giới Đao ấy, khí tức trên người lão tăng bèn thay đổi!
Trước đó, khí tức trên người hắn ta rất ôn hòa, nhưng lúc này khí tức đã trở nên áp bức hơn, hơn nữa còn mang theo cả tà khí!
Nguy hiểm!
Đây chính là cảm giác lúc này của Diệp Huyền!
Lão tăng kia vốn đã là cường giả Độn Nhất cảnh, bây giờ lại có thêm thần vật kia nữa nên đúng là chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Làm sao để ngăn chặn được hắn ta đây?
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, sau đó bước về phía lão tăng.
Thực ra, hiện giờ cách tốt nhất đó chính là tạm thời tránh khỏi đầu ngọn sóng gió!
Thế nhưng hắn lại không thể lui bước.
Hắn mà lui thì tất cả mọi người đều sẽ phải chết!
Đương nhiên, hắn vẫn còn một lựa chọn nữa, đó chính là giao thư ốc ra!
Thế nhưng nếu như giao thư ốc ra để giữ mạng, dùng cách này để đối lấy mạng sống thì chẳng khác gì túm cổ hắn bảo hắn đi chết luôn đi!
Con người sống trên đời cũng phải biết đấu tranh!
Diệp Huyền hắn lựa chọn chiến đấu!
Hắn bước về phía lão tăng, bước rất chậm, trong tay chính là Thiên Tru Kiếm!
Thiên Tru Kiếm không phải kiếm của hắn, nhưng hiện giờ nó và hắn đã hoàn toàn dung hợp. Dường như cảm nhận được ý chí chiến đấu của chủ nhân, Thiên Tru Kiếm đột nhiên rung lên, một tiếng kiếm minh bỗng vang lên giữa tinh không.
Trong tinh không, Lý Miện và Mạc Đạo nhìn chằm chằm Diệp Huyền. Bọn họ vẫn không ra tay, nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, đó chính là ngăn chặn khả năng Ngũ Duy Thiên Đạo sẽ xuất hiện và tấn công!
Mà lúc này, Ngũ Duy Thiên Đạo hoàn toàn không ở Ngũ Duy vũ trụ!
Ở tinh không của Đạo Giới, Mộ Niệm Niệm vừa cầm cá vừa thong dong bước đi.
Trên đường đi, một giọng nói vang lên bên cạnh nàng: “Hiện giờ hắn đang rất nguy hiểm đó!”
Mộ Niệm Niệm lại chẳng đáp lời.
Giọng nói đó lại vang lên: “Ngươi thực sự không đi giúp hắn à?”
Mộ Niệm Niệm dừng bước, nàng khẽ nói: “Thời gian của ta không còn nhiều nữa! Trong khoảng thời gian có hạn này, chuyện ta có thể làm được không phải là giúp hắn san bằng đối thủ mà là giúp hắn có thực lực để đương đầu với mọi khó khăn. Hắn cần phải tiến bộ!”
Nói đoạn, nàng lại đi về phía xa xa.
Giọng nói kia hỏi: “Thời gian không còn nhiều nữa? Ý ngươi là gì hả?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Chẳng có ý gì cả đâu!”
Giọng nói kia đáp: “Ngươi đang giấu ta cái gì đó đúng không?”
Mộ Niệm Niệm cười hi hi mà không đáp lời. Một lúc sau, nàng biến mất giữa tinh không…
…
Ở Ngũ Duy vũ trụ.
Diệp Huyền vẫn đang chầm chậm đi về phía lão tăng. Lúc này, thực sự hắn rất yếu, hơn nữa hắn còn không thể che giấu sự suy yếu của mình!
Lão tăng nhìn Diệp Huyền trước mặt nhưng không nói gì, chỉ vung đao lên!
Đao xuất hiện!
Chỉ một đường đao thôi đã khiến tất cả mọi người phải tái mặt!
Đường đao của lão tăng vừa bay ra, đao khí màu xám u ám xoẹt qua tinh không và nhắm thẳng về phía Diệp Huyền. Nơi mà đao khi đi qua đều biến thành hư vô cả, linh khí cũng bị hủy diệt, vạn vật quy nguyên.
Đường đao này đã tổn hại đến căn cơ của Ngũ Duy vũ trụ!
Trông thấy đường đao ấy, sắc mặt Trương Văn Tú ở phía dưới lập tức tái mét. Nàng xông thẳng về phía Diệp Huyền. Nàng biết, hiện giờ Diệp Huyền không thể đỡ được đường đao ấy!
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Quan cô nương, ngăn nàng ấy lại!”
Hắn vừa dứt lời, Quan Âm bèn lao ra chặn trước mặt Trương Văn Tú.
Nàng nhìn Trương Văn Tú: “Tin hắn đi!”
Tin hắn!
Trương Văn Tú siết chặt hai tay và nhìn chằm chằm Diệp Huyền ở phía xa.
Khoảnh khắc ấy, nàng bỗng nhận ra mình rất quan tâm đến nam nhân này.
Từ lúc nào đã bắt đầu quan tâm đến hắn như vậy?
Trương Văn Tú thấy hơi hoang mang.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền nhìn kiếm khí đang xông về phía mình. Hắn biết, lần này hắn chỉ có thể dựa vào sức mình!
Không một ai có thể giúp hắn nữa!
Chỉ còn cách dựa vào chính mình mà thôi!
Diệp Huyền nhắm hai mắt lại. Mà lúc này, đao khí chỉ còn cách hắn khoảng mười trượng.
Lúc này, hắn bỗng mở mắt.
Uỳnh!
Một đường ánh sáng màu máu đột nhiên tuôn ra từ cơ thể hắn. Chỉ trong chốc lát, cả tinh không đã biến thành một biển máu!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Lý Miện và Mạc Đạo bèn đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai là vẻ kinh ngạc không thôi!
Đây là huyết mạch chi lực gì thế?
Sao nó mạnh quá vậy?
Mạc Đạo trầm giọng nói: “Huyết mạch này còn mạnh hơn cả Ma Đạo Huyết Mạch và Đế Huyết!”
Lý Miện gật đầu, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền ở bên dưới: “Lai lịch của người này bất phàm! E là phía sau hắn còn có người!”
Huyết mạch của người này lớn mạnh như vậy, chắc chắn sau lưng hắn còn có người!
Khi Diệp Huyền thôi động huyết mạch của mình, Thiên Tru Kiếm trong tay hắn lập tức biến thành một thanh kiếm mang màu máu đỏ.
Kiếm cũng biến hóa theo chủ nhân!
Lúc này, luồng đao khí kia đã tới trước mặt hắn, Diệp Huyền bước lên phía trước một bước. Một bước của hắn chính là một biển máu!
Hắn vung kiếm lên!
Uỳnh!
Biển máu tan ra, luồng đao khí kia đã bị kiếm của hắn chặn lại. Thế nhưng giữa biển máu, cả người Diệp Huyền bỗng nhiên run lên bần bật. Bởi lẽ hắn chỉ chặn được đường đao khí kia chứ chưa thể phá vỡ nó!
Đúng lúc ấy, lão tăng phía xa xa đột nhiên vung đao tiếp!
Đường đao này của hắn ta còn mạnh hơn cả đường đao trước đó!