Chương 2144. Nghiệt duyên
Chương 2144. Nghiệt duyên
Chương 2144: Nghiệt duyên
Tri Sự khẽ vuốt ve chuỗi hạt trong tay: “Xem ra chúng ta vẫn chưa hiểu biết nhiều về vị Diệp công tử này! Nhân quả trên người hắn vĩnh viễn không chỉ có của tiên tri… Hai người các ngươi đi nghỉ ngơi đi, đích thân ta sẽ đi một chuyến để tìm hiểu.”
Lão tăng thấy hơi kinh ngạc: “Tri Sự trưởng lão muốn xuống núi ư?”
Tri Sự trưởng lão mỉm cười: “Tu đạo biết bao nhiêu năm nay, ta cũng muốn ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh. Đọc hàng ngàn hàng vạn cuốn sách cũng không bằng đi một vạn dặm đường, coi như đi dạo cho khuây khỏa đầu óc vậy!”
Lão tăng và tăng lữ kia trầm mặc hồi lâu rồi biến mất.
Thực ra Cổ Tự có một quy tắc, đó chính là không quan tâm đến việc dưới núi.
Thế nên thế nhân biết rất ít về Cổ Tự.
Nhưng lần này Cổ Tự không thể không quan tâm, bởi vì Đạo Kinh và phật kinh đều rất quan trọng đối với Cổ Tự.
…
Đạo Giới.
Trên đường trở về Đạo Giới, sắc mặt Lý Miện và Mạc Đạo nghiêm trọng vô cùng.
Bọn họ không ngờ lần này liên thủ với Cổ Tự mà lại thất bại.
Hơn nữa, Ngũ Duy Thiên Đạo còn không hề ra tay!
Lúc này, Mạc Đạo đột nhiên nói: “Phải điều tra rõ ràng huyết mạch của Diệp Huyền và tiểu tháp của hắn!”
Lý Miện gật đầu.
Thứ uy hiếp lớn nhất đến bọn họ là huyết mạch và tiểu tháp của Diệp Huyền, hai thứ này thực sự ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ!
Tiểu tháp có thể miểu sát hai cường giả Độn Nhất cảnh, còn huyết mạch chi lực thì… Diệp Huyền kích phát huyết mạch chi lực xong đúng là biến thành một con người khác, hoàn toàn có thể ứng phó với một cường giả Độn Nhất cảnh!
Hơn nữa vị cường giả này còn mang theo một thần khí siêu cấp!
Đúng là chẳng khác gì gian lận!
Quá kinh khủng rồi!
Mạc Đạo khẽ thở dài: “Người này không thể giữ lại, bằng không sau này Đạo Giới chúng ta sẽ gặp nguy hiểm!”
Lý Miện gật đầu, đây là điều dĩ nhiên!
Hiện giờ Diệp Huyền mới ở cảnh giới nào chứ? Hắn mới đạt đến Phá Hư cảnh thôi đấy!
Nếu để hắn lên đến Độn Nhất cảnh, cộng thêm huyết mạch chi lực kinh khủng của hắn và một đống thần trang ghê gớm nữa thì Đạo Giới ai có thể khống chế được hắn nữa?
Người như hắn sẽ gây ra uy hiếp vô cùng lớn đối với Đạo Giới!
Lý Miện đột nhiên nói: “Dù thế nào thì lần này cũng phải kêu giáo tông đại nhân để ý Diệp Huyền hơn, không thể khinh thường hay lơ là với hắn được, bằng không sau này Đạo Giới chúng ta sẽ phải trả một cái giá thật đắt!”
Mạc Đạo gật đầu.
Lần này Đạo Giới đã bị tổn hại một chút nhưng lần sau nhất định sẽ không đâu!
Nhất là cái tên yêu nghiệt Diệp Huyền kia, nếu như cho hắn thêm chút thời gian thì hậu quả đúng là khó mà tưởng tượng nổi!
Mà hiện giờ, điều hai người lo lắng nhất chính là mấy người giáo tông vẫn chưa biết mức độ kinh khủng của Diệp Huyền!
Không chỉ hắn mà cả thực lực của Ngũ Duy vũ trụ cũng không hề yếu như trong tưởng tượng của Đạo Giới bọn họ.
Ngũ Duy có nhiều người có thể chiến đấu đơn độc với cường giả Độn Nhất cảnh lắm!
Điều này thực sự rất kinh khủng!
Rất nhanh sau đó, mấy người Mạc Đạo bèn gia tăng tốc độ.
…
Thiên Mạt đưa Diệp Huyền tới núi băng lần trước bọn họ gặp nhau. Nàng quay người nhìn hắn, giờ cả người hắn đều đỏ rực, trên người tản ra những luồng lệ khí và sát ý vô cùng mạnh.
Đôi mắt của hắn trông như một biển máu, cực kì kinh hãi.
Thiên Mạt phất tay phải, Giới Ngục tháp trong người Diệp Huyền lập tức xuất hiện trên tay nàng ta. Nàng ta khẽ cố định Giới Ngục tháp, phong ấn nó rồi nhìn về phía Diệp Huyền.
Lúc này, huyết mạch chi lực của hắn đã hoàn toàn phóng thích ra, giờ mà song tu thì nàng ta có thể đạt được nhiều lợi ích.
Thiên Mạt nhìn Diệp Huyền hồi lâu: “Một lần cũng là làm, mười lần cũng là làm, có gì khác biệt đâu?”
Nói đoạn, nàng bèn phất tay phải, y phục của Diệp Huyền lập tức hóa thành tro bụi. Hắn đang định ra tay thì thanh kiếm trong tay hắn lại rung lên.
Kiếm linh không thể khiến hắn tỉnh tảo nhưng lại ảnh hưởng đến hắn, bởi lẽ thuộc tính của nàng và hắn là giống nhau!
Đương nhiên, vẫn còn một nguyên nhân quan trọng nhất đó chính là nàng không bị ảnh hưởng từ Diệp Huyền. Nếu như Thiên Tru Kiếm không được vậy một khi nó biến thành màu đỏ sẽ giống y như Diệp Huyền, cũng không có thần trí gì. Hơn nữa, Thiên Tru Kiếm sẽ không phản kháng Diệp Huyền!
Còn kiếm linh lại khác, tà khí và lệ khí của Diệp Huyền không thể ảnh hưởng đến nàng được!
Lúc này, Thiên Mạt đột nhiên khẽ kéo dây đai trên eo mình xuống. Y phục của nàng bèn tuột xuống, hai người thẳng thắn “gặp nhau!”
Thiên Mạt nhìn Diệp Huyền, nàng đi tới trước mặt hắn, sau đó bắt đầu…
Song tu!
Lần này Thiên Mạt không tùy tiện như lần trước nữa, bởi vì nàng ta tỉnh táo.
Nàng ta cần mượn huyết mạch chi lực của Diệp Huyền để đột phá chứ không phải để hưởng thụ.
Hai người kết hợp xong, khí tức của Thiên Mạt lập tức tăng lên!
Nếu nàng ta đoán không sai thì hiện giờ là lúc tốt nhất để song tu với Diệp Huyền, bởi vì huyết mạch của hắn đã được kích phát hoàn toàn.
Đối với Diệp Huyền thì đây cũng là một lợi ích.
Bởi vì lệ khí và sát ý trên người hắn đang dần giảm đi.
Mặc dù đang ở trong núi băng nhưng lúc này hai người lại nóng như lửa thiêu.
Thiên Mạt nhìn Diệp Huyền dưới thân, nàng ta cứ nhìn hắn như thế, ánh mắt rất bình tĩnh.
Tình cảm ư?
Nàng ta và Diệp Huyền đương nhiên không có tình cảm gì hết rồi!
Hai người họ thành ra như vậy có thể nói là một loại nghiệt duyên.
À không, lần thứ nhất còn có thể nói là nghiệt duyên, nhưng lần này thì…
Thiên Mạt bỗng thấy lòng mình phức tạp.