.
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên rút kiếm trực tiếp vọt tới phía lão giả áo bào đen.
Nhìn thấy một màn này, đám người Tiêu Qua một mặt kinh ngạc, đoạt Thái Hòa thương hội?
Lúc đám người lấy lại tinh thần, Diệp Huyền đã chiến đấu với lão giả áo bào đen kia.
Đám người Tiêu Qua đưa mắt nhìn nhau, rất nhanh, vẻ mặt Tiêu Qua trở nên có chút dữ tợn:
Thái Hòa thương hội khi dễ Đạo Nhất học viện chúng ta, đánh con mẹ nó!
Thanh âm vừa dứt, mọi người vọt tới.
...
Đạo Nhất học viện, bên trong Đạo Nhất điện, Đại trưởng lão đột nhiên ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy khó có thể tin nhìn một lão giả trước mặt hắn:
Ngươi nói cái gì? Hắn dẫn theo đệ tử nội viện đi đoạt Thái Hòa thương hội?
Lão giả gật đầu:
Đúng vậy, bọn hắn đã đánh nhau với Thái Hòa thương hội, sự tình náo động rất lớn, rất nhiều người trong nội thành cũng đang nhìn chăm chú!
Đại trưởng lão trầm giọng nói:
Sao hắn lại muốn đi đoạt Thái Hòa thương hội?
Lão giả nói:
Nghe nói, hắn đi Thái Hòa thương hội mua mấy món đồ vật, một tên quản sự Thái Hòa thương hội nuốt riêng tiền của hắn... Việc này hẳn là có thật, có điều, tuyệt đối không đến một ngàn vạn Tử Nguyên tinh. Hẳn là tên này cố ý lừa bịp Thái Hòa thương hội.
Nói đến đây, hắn lắc đầu cười khổ:
Lá gan của hắn thật là mập a!
Đại trưởng lão lãnh đạm nói:
Không chỉ gan mập, người này còn quỷ tinh lắm!
Lão giả nhìn về phía Đại trưởng lão:
Có ý tứ gì?
Đại trưởng lão cười khẽ:
Đây vốn là sự tình của một mình hắn, thế nhưng hiện tại hắn đã mạnh mẽ biến thành sự tình của Thái Hòa thương hội và Đạo Nhất học viện ta.
Nói xong, hắn đứng dậy:
Đi thôi, đi xem một chút!
...
Thái Hòa thương hội, đám người Diệp Huyền đã cùng Thái Hòa thương hội đại chiến, vừa mới khai chiến, bên phía Thái Hòa thương hội đã bị áp chế toàn diện, dưới sự ra hiệu của Diệp Huyền, mấy người Tiêu Qua cũng điên cuồng cướp đoạt đồ vật bên trong Thái Hòa thương hội!
Ngay từ đầu, đám người Tiêu Qua còn có chút lưỡng lự, thế nhưng rất nhanh, bọn hắn còn điên cuồng hơn Diệp Huyền...
Thái Hòa thương hội là thương hội lớn nhất bên trong Đạo Nhất thành, đồ vật của bọn hắn, làm sao có thể là đồ vật bình thường?
Mà lão giả áo bào đen đại chiến với Diệp Huyền kia lại là vừa sợ vừa giận, sợ chính là hắn không nghĩ tới chiến lực của Diệp Huyền vậy mà khủng bố như thế dù chỉ mới là Chân Ngự Pháp cảnh, giận chính là đồ vật bên trong Thái Hòa thương hội đã bị đám người Tiêu Qua cướp sạch hơn phân nửa!
Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên từ giữa sân:
Dừng tay!
Thanh âm vừa dứt, một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên bao phủ đám người Diệp Huyền.
Mọi người ngừng lại!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, trên không, một nam tử trung niên lẳng lặng đứng đấy, mà nam tử trung niên đang nhìn hắn.
Nam tử trung niên nhìn xuống Diệp Huyền:
Là Đạo Nhất học viện cho ngươi lá gan này?
Thanh âm vừa dứt, một luồng áp lực vô hình đột nhiên giáng xuống từ trên trời, trực áp Diệp Huyền.
Diệp Huyền đang muốn xuất thủ, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chính là Đại trưởng lão!
Đại trưởng lão nhẹ nhàng vung lên tay phải, cỗ uy áp vô hình kia trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Đại trưởng lão xuất hiện trước mặt nam tử trung niên kia, cười nói:
Tống Liên huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!
Nam tử trung niên tên là Tống Liên lạnh lùng nhìn Đại trưởng lão:
Đại trưởng lão, Đạo Nhất học viện ngươi công nhiên tới cướp đoạt Thái Hòa thương hội ta, ngươi giải thích thế nào?
Đại trưởng lão lắc đầu cười một tiếng:
Tống Liên huynh, việc này, ngược lại là Thái Hòa thương hội ngươi không đúng! Học viên này của ta tới Thái Hòa thương hội ngươi mua đồ, mà quản sự của Thái Hòa thương hội ngươi lại muốn ăn hắc, hơn nữa còn đe doạ hắn. Việc này, Thái Hòa thương hội ngươi thật sự làm hết sức không tốt!
Tống Liên nhíu mày, hắn quay đầu nhìn lão giả áo bào đen phía dưới, lão giả áo bào đen trầm giọng nói:
Ta cũng không biết tình huống cụ thể!
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía nữ tử thanh tú cách đó không xa:
Rốt cục mọi chuyện là như thế nào?
Nữ tử thanh tú có chút lưỡng lự.
Thấy thế, vẻ mặt lão giả áo bào đen lập tức trầm xuống.
Lúc này, Đại trưởng lão cách đó không xa đột nhiên cười nói:
Tống Liên huynh, sự tình đã rất rõ ràng, không phải sao?
Nghe vậy, nữ tử thanh tú phía dưới vội vàng nói:
Không, Hứa quản sự chỉ lừa gạt hắn hai mươi vạn Tử Nguyên tinh, không phải một ngàn vạn Tử Nguyên tinh!
Lời vừa nói ra, vẻ mặt Tống Liên lập tức trở nên khó coi, mà bốn phía vang lên một mảnh hư thanh.
Ăn hắc!
Thái Hòa thương hội thật sự ăn hắc!
Tống Liên đột nhiên vung lên tay phải, nữ tử thanh tú kia trực tiếp hóa thành một đống thịt vụn.
Tống Liên lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền phía dưới, cuối cùng, hắn nhìn về phía Đại trưởng lão:
Chúc mừng quý viện thu nhận được học viên ưu tú như thế!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Phía dưới, Diệp Huyền vội vàng nói:
Một ngàn vạn Tử Nguyên tinh của ta!
Đại trưởng lão xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Tốt rồi, vậy thôi đi!
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Bọn hắn lừa ta, việc này sao có thể bỏ qua?
Khóe miệng Đại trưởng lão co quắp:
Ngươi đã đoạt hơn phân nửa thương hội người ta, kiếm lời!
Kiếm lời!
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, dường như đúng là như thế.
Lúc này, Đại trưởng lão đột nhiên nói:
Diệp Huyền, ngươi làm như thế, chẳng khác gì đắc tội Thái Hòa thương hội, ngươi có biết?
Diệp Huyền cười nói:
Đại trưởng lão, ta cũng không phải người gây tai hoạ, nhưng mà, Thái Hòa thương hội này lấn ta như thế, ta không nhịn được khẩu khí này.
Đại trưởng lão nhìn thoáng qua Diệp Huyền, lắc đầu thở dài:
Ngày sau nếu không có chuyện gì, tận lực đừng đi ra học viện, lần này thương hội ăn thua thiệt lớn như thế, ngược lại bọn hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Diệp Huyền gật đầu:
Ta hiểu rõ.
Đại trưởng lão khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Diệp Huyền dẫn theo đám người Tiêu Qua về tới Đạo Nhất học viện!
Bên trong nhà gỗ của Diệp Huyền, mọi người tề tụ, ngồi quanh bàn.
Chia của!
Tiêu Qua cười nói:
Lần này, chúng ta đạt được tổng cộng 600 vạn Tử Nguyên tinh, trong đó có 49 món bảo vật Thiên giai, một khoản thiên tài địa bảo đủ loại, ta đánh giá một chút, trị giá hai trăm vạn Tử Nguyên tinh không sai biệt lắm.
Tổng cộng khoảng tám trăm vạn!
Diệp Huyền cười nói:
Tiêu Qua ngươi chia một thoáng, các huynh đệ đều có phần!
Tiêu Qua cười hắc hắc, sau đó bắt đầu chia, đầu tiên hắn chia cho Diệp Huyền, mà Diệp Huyền lại nhăn mày:
Ngươi đây là có ý gì?
Hắn đạt được ba trăm vạn Tử Nguyên tinh!
Tiêu Qua cười nói:
Diệp huynh, sở dĩ lần này đạt được nhiều như vậy, hoàn toàn là nhờ vào ngươi, ngươi xuất lực lớn nhất, tự nhiên là được chia nhiều nhất, mấy người chúng ta đều không có ý kiến.
Mọi người dồn dập gật đầu, biểu thị không có ý kiến.
Diệp Huyền lại lắc đầu:
Nếu không có các huynh đệ, một mình ta cũng không ép được Thái Hòa thương hội, tất cả mọi người đều có công, chia đều.
Tiêu Qua còn muốn nói điều gì, Diệp Huyền lại nghiêm mặt nói:
Nói chia đều, cứ chia đều, làm theo đi!
Tiêu Qua thấy Diệp Huyền kiên định như vậy, hắn do dự một chút, sau đó gật đầu.
Rất nhanh, mọi người phân chia khoản tài phú này, bên trong phòng trúc, trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười xán lạn.
Đạt được khoản tài phú này, có thể nói trong khoảng thời gian ngắn bọn hắn sẽ không thiếu thốn Tử Nguyên tinh!
Mà lần này, địa vị của Diệp Huyền trong lòng mọi người cũng phát sinh một chút biến hóa...
Chương 585: Mặt Dày!
Sau khi mọi người rời đi, Diệp Huyền đi tới Thần Binh viện trong Đạo Nhất học viện.
Trong này, cất giữ rất nhiều kỳ trân dị bảo.
Mà mục đích của hắn lần này, chính là muốn đến tìm một chút, có vỏ kiếm thích hợp hay không.
Mà hắn vừa tới trước cửa sân Thần Binh viện, đã bị một lão giả ngăn lại, lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Có lệnh vào hay không?
Diệp Huyền ngây ngẩn cả người:
Lệnh vào? Lệnh vào gì?
Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Không có, vậy ngươi tới làm gì?
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Lệnh vào này tìm ai để lấy?
Lão giả lãnh đạm nói:
Đi tìm Đại trưởng lão!
Diệp Huyền cười nói:
Tốt, ta đi tìm Đại trưởng lão!
Nói xong, hắn xoay người chạy.
Lão giả: "..."
Đạo Nhất điện.
Diệp Huyền tìm được Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão nhìn Diệp Huyền trước mặt:
Ngươi muốn đi Thần Binh viện?
Diệp Huyền gật đầu.
Đại trưởng lão hỏi:
Đi làm gì?
Diệp Huyền nói:
Tìm đồ!
Khóe mắt Đại trưởng lão khẽ co rút:
Ngươi coi Thần Binh viện là địa phương nào? Muốn đến thì đến?
Diệp Huyền cười nói:
Ta hiểu rõ, muốn tiến vào bên trong, hẳn là có điều kiện gì, Đại trưởng lão không ngại nói một chút.
Đại trưởng lão lãnh đạm nói:
Cũng không có điều kiện gì hà khắc, chỉ cần lập công cho học viện, là có thể tiến vào bên trong.
Lập công!
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Ta cũng lập công cho học viện a!
Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Huyền, có chút kinh ngạc:
Ngươi lập công cho học viện lúc nào?
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Đại trưởng lão, ngươi cảm thấy Diệp Huyền ta thế nào?
Đại trưởng lão liếc mắt nhìn Diệp Huyền, sau đó nói:
Thiên phú không tồi, thực lực không tệ, chiến lực càng siêu quần bạt tụy, hiếm có.
Diệp Huyền chân thành nói:
Đại trưởng lão, không phải ta tự luyến, thiên tài như ta gia nhập Đạo Nhất học viện, bản thân chuyện này đã là lập công cho học viện a! Hơn nữa còn là lập đại công a!
Đại trưởng lão nghe xong, trợn mắt hốc mồm.
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hắn thật sự không nghĩ tới, trên đời này lại có người có da mặt dày như vậy.
Dày đến mức hắn không thể phản bác được.
Một lát sau, Đại trưởng lão lắc đầu cười một tiếng:
Ngươi cần gì?
Diệp Huyền vội vàng nói:
Tìm vỏ kiếm!
Vỏ kiếm?
Đại trưởng lão suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Đây cũng không phải việc khó gì, ngươi không cần tiến vào Thần Binh viện, ta cho ngươi một vỏ kiếm.
Diệp Huyền lại vội vàng lắc đầu:
Đại trưởng lão, vỏ kiếm ta cần cũng không phải vỏ kiếm bình thường, cần vỏ kiếm cực tốt.
Cần tốt tới trình độ nào?
Đại trưởng lão hỏi.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Thánh giai!
Theo như lúc trước hắn thử dùng kiếm kỹ kia, trực giác nói cho hắn biết, nếu không phải vỏ kiếm thánh giai, căn bản không chịu đựng nổi hai môn kiếm kỹ này!
Nhất định phải là thánh giai!
Nghe Diệp Huyền nói, Đại trưởng lão ngây ngẩn cả người, vội vàng lắc đầu:
Không có, lão phu có thể khẳng định với ngươi, trong viện không có vỏ kiếm đạt đến cấp bậc thánh giai.
Nói đến đây, hắn có chút dừng lại, nói tiếp:
Tiên Kiếm tông có lẽ sẽ có, nhưng mà, chắc chắn người ta sẽ không cho ngươi!
Tiên Kiếm tông!
Diệp Huyền trầm mặc.
Lúc này, Đại trưởng lão đột nhiên nói:
Ngoại trừ Tiên Kiếm tông, ngươi còn có thể đi một nơi.
Diệp Huyền vội hỏi:
Nơi nào?
Đại trưởng lão nói:
Tiệm rèn!
Tiệm rèn?
Diệp Huyền có chút không hiểu:
Là địa phương nào?
Đại trưởng lão cười nói:
Trong Đạo Nhất thành, có một tên thợ rèn, rất lợi hại, có lẽ hắn có thể đo ni đóng giày rèn cho ngươi một vỏ kiếm. Có điều, hắn có thể làm cho ngươi hay không, phải xem bản sự của cá nhân ngươi.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Ta đi thử một lần.
Đại trưởng lão cười nói:
Chúc ngươi may mắn!
Diệp Huyền lại nói:
Đại trưởng lão, ta muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện.
Đại trưởng lão nói:
Nói!
Diệp Huyền nói:
Ta cần ba món vật phẩm!
Đại trưởng lão nói:
Ba món lúc trước ngươi đi Thái Hòa thương hội mua sắm?
Diệp Huyền gật đầu.
Đại trưởng lão khẽ gật đầu:
Việc này ta có thể giúp ngươi, nhưng mà, ngươi phải tự bỏ tiền ra.
Diệp Huyền cười nói:
Dĩ nhiên! Như vậy, ngày khác ta trở lại bái phỏng Đại trưởng lão!
Nói xong, hắn khẽ thi lễ, sau đó quay người rời đi.
Nhìn Diệp Huyền rời đi, Đại trưởng lão lắc đầu cười khẽ:
Kỳ thật, tính tình cũng không phải rất xấu...
Ngay từ đầu, hắn quả thực đã ngấp nghé chí bảo của Diệp Huyền.
Nhưng đến cuối cùng, hắn lại dần cải biến chủ ý.
Như người áo đen thần bí lúc trước đã nói, thứ chí bảo trên người Diệp Huyền này, người nào cầm người đó không may, so với việc đi cưỡng đoạt miếng khoai lang bỏng tay này, không bằng kết một thiện duyên với Diệp Huyền, chăm chút cho ngày sau.
Hơn nữa hắn còn phát hiện, Diệp Huyền này, bình thường vẫn là dễ chung đụng.
Đương nhiên, cũng có chút táo bạo, nhưng cái táo bạo này, hiện tại hắn xem ra, kỳ thật cũng coi như là một loại cá tính...
Sau khi rời đi Đạo Nhất điện, Diệp Huyền đi tới Đạo Nhất thành, rất nhanh, hắn tìm được tiệm rèn mà Đại trưởng lão nói tới.
Tiệm rèn không lớn, phải nói là rất nhỏ, còn có chút cũ nát, trước tiệm rèn, chất chồng một đống sắt vụn rối loạn, nhìn một lượt, rất là hoang vu.
Diệp Huyền đi tới cửa trước gõ cửa một cái, lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền ra từ trong đó:
Cút!
Diệp Huyền: "..."
Diệp Huyền tự nhiên không có khả năng từ bỏ như vậy, hắn lại gõ gõ cửa, lúc này, một cỗ lực lượng cường đại từ bên trong chấn ra!
Diệp Huyền biến sắc, cánh tay phải giơ ra phía trước chặn lại!
Ầm!
Diệp Huyền liên tục lùi lại, vừa lui, trực tiếp lui xa mấy chục trượng!
Sau khi dừng lại, Diệp Huyền nhìn thoáng qua cánh tay phải của bản thân, toàn bộ cánh tay phải của hắn đã rạn nứt.
Thần sắc của hắn dần dần ngưng trọng lên!
Rất nhanh, Diệp Huyền lại đi tới trước cửa, hắn tiếp tục gõ cửa một cái...
Oanh!
Diệp Huyền lại bị đánh bay một lần nữa...
Cứ như vậy, kéo dài ước chừng sau nửa canh giờ, cửa mở ra!
Một lão giả ăn mặc rách rưới đi ra, sau khi ra ngoài hắn nộ chỉ Diệp Huyền:
Ngươi có phải bị bệnh hay không? Có phải bị điên hay không hả? Ngứa đòn đúng không? Ngươi...
Nói chưa xong, hắn đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì cách đó không xa, Diệp Huyền xoay người chạy.
Cả bóng người cũng không có thấy!
Lão giả ngây ngẩn cả người.
Chớp mắt sau, lão giả nổi giận mắng:
Thứ quỷ gì...
Nói xong, hắn quay người về tới bên trong phòng mình.
Ngày thứ hai, Diệp Huyền lại tới tiệm rèn, gõ cửa lần nữa...
Sau nửa canh giờ, cửa tiệm rèn đột nhiên bị mở tung ra, một đạo tàn ảnh từ trong đó mãnh liệt bắn ra, mà nơi xa, Diệp Huyền xoay người chạy.
Vẻ mặt lão giả lao ra cực kỳ khó coi.
Ngày thứ ba, Diệp Huyền vừa mới gõ cửa, một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên oanh ra từ bên trong cửa, Diệp Huyền xoay người chạy.
Mà lần này, lão giả lựa chọn đuổi theo.
Phát giác được lão giả đuổi theo, Diệp Huyền vội vàng tăng tốc bước chân, không chỉ như thế, còn dùng Hỗn Độn khí ẩn nấp bản thân, thế là rất nhanh, lão giả mất dấu!
Nơi nào đó ngoài thành, lão giả lạnh lùng nhìn thoáng qua bốn phía, giờ phút này, đã không còn bất kỳ khí tức gì của Diệp Huyền.
Một lát sau, hắn quay người rời đi.
Ngày thứ tư, Diệp Huyền lại tới tiệm rèn...
Cứ như vậy, sau khi kéo dài đến ngày thứ bảy, Diệp Huyền gõ cửa, xoay người chạy, mà lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ sau lưng hắn:
Tiểu tử chết tiệt, rốt cục ngươi muốn làm gì?
Chương 586: Lấy Ra Đi!
Diệp Huyền ngừng lại, hắn quay người, cửa tiệm rèn, lão giả đang lạnh lùng nhìn hắn.
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
Tiền bối tốt, vãn bối Diệp Huyền, đến từ Đạo Nhất học viện.
Lão giả lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:
Ngươi muốn làm gì.
Diệp Huyền cười nói:
Tiền bối, vãn bối muốn xin tiền bối hỗ trợ chế tạo một vỏ kiếm, ta...
Cút nhanh lên!
Lão giả khoát tay áo, hơi không kiên nhẫn nói:
Lão phu sẽ không chế tạo bất kỳ vật gì cho bất kỳ ai! Cút cút!
Nói xong, hắn quay người đi vào trong phòng.
Ngoài phòng, Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó quay người rời đi.
Ngày thứ hai, Diệp Huyền lại tới tiệm rèn, hắn gõ cửa một cái.
Cửa mở ra, nhìn thấy Diệp Huyền, lão giả nhăn mày lại:
Ngươi còn chưa chịu xong...
Diệp Huyền nói:
Ta muốn học đúc khí!
Đúc khí!
Hắn đã suy nghĩ một chút, hiện tại hắn cần một số lượng kiếm khổng lồ, mà nếu số kiếm này đều phải đi mua, cho dù với tài lực của hắn, cũng khó có thể chống đỡ được lâu.
Vì sao không tự mình chế tạo a?
Học đúc khí, tự chế tạo!
Nghe Diệp Huyền nói, lão giả hơi ngẩn người, sau đó nói:
Ngươi học đúc khí?
Diệp Huyền vội vàng nói:
Đúng, ta học đúc khí!
Lão giả cười lạnh:
Ngươi học đúc khí có liên quan cái rắm gì với lão phu, đi học người khác, lão phu không có thời gian phản ứng với ngươi!
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Nếu người không thu nhận ta, ta sẽ không bỏ qua!
Nghe vậy, lão giả đột nhiên giận dữ:
Ngươi đang uy hiếp ta đúng không?
Diệp Huyền vội vàng nói:
Không không, tiền bối, nói thật, trước tiên ngươi đừng cự tuyệt nhanh như vậy, ngươi xem ta một chút, ta rất không tệ!
Lão giả trừng mắt liếc Diệp Huyền:
Da mặt của ngươi sao lại dày như vậy?
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Tiền bối, ta thật sự nghiêm túc, nếu ngươi để ta thử xem, chắc chắn ngươi sẽ không thất vọng!
Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền rất lâu, sau đó nói:
Ngươi căn bản không phải da mặt dày, mà là đã đạt đến cảnh giới không biết xấu hổ!
Diệp Huyền: "..."
Lão giả liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:
Là ai bảo ngươi tới đây!
Diệp Huyền nói:
Đại trưởng lão!
Lão giả nhíu mày:
Đại trưởng lão Đạo Nhất học viện?
Diệp Huyền gật đầu:
Đúng!
Lão giả trầm mặc một lát, sau đó nói:
Lão phu không thu đồ đệ, cũng sẽ không chế tạo bất kỳ vật gì cho ai, ngươi chớ có làm phiền lão phu.
Nói xong, hắn quay người muốn vào nhà.
Diệp Huyền đột nhiên nói:
Tiền bối!
Lão giả dừng bước lại, hắn quay người nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói:
Tiền bối có đồ vật gì có khả năng tiến cử lên a? Ân, đồ vật bình thường cũng không cần đề cử! Ta cần vỏ kiếm, hơn nữa là loại cực tốt vô cùng tốt, chỉ có như vậy, mới có thể chống đỡ kiếm kĩ của ta!
Lão giả liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:
Ngươi cần vỏ kiếm? Mà không phải kiếm?
Diệp Huyền gật đầu.
Lão giả lãnh đạm nói:
Khẩu khí này của ngươi cũng là rất lớn, nói một chút, ngươi cần vỏ kiếm cấp bậc gì?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Thánh giai!
Khóe miệng lão giả nổi lên một vệt mỉa mai:
Thánh giai không quan trọng mà thôi... Đi đi, chớ có làm phiền lão phu!
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:
Cái gì mà thánh giai không quan trọng? Lão đầu, ngươi biết thánh giai là gì sao? Ngươi biết không?
Khóe mắt lão giả co rút:
Lão phu mà không biết thánh giai là gì sao?
Nói xong, tay phải của hắn khẽ vẫy, trong góc cách đó không xa, một Thiết Chùy dài khoảng cánh tay đột nhiên bay đến trước mặt Diệp Huyền:
Ngươi xem một chút!
Nhìn Thiết Chùy này, Diệp Huyền lập tức sửng sốt, bởi vì thiết chùy này thế mà là thánh giai!
Thật đúng là thánh giai!
Thần sắc Diệp Huyền trở nên ngưng trọng, lão đầu này là ai?
Lão giả cười lạnh:
Ngươi có thánh giai sao?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Lão đầu, không phải ta khoác lác, nếu ta lấy ra một vật, khẳng định sẽ dọa phá gan ngươi!
Khóe miệng lão giả nổi lên một vệt mỉa mai:
Dọa phá gan lão phu? Ngươi thật đúng là khẩu khí lớn! Cả đời này, có bảo vật gì lão phu chưa từng thấy qua?
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Lão đầu, đã như vậy, vậy đánh cược, nếu vật phẩm ta lấy ra khiến ngươi cảm thấy kinh diễm, ngươi phải chế tạo cho ta một vỏ kiếm, nếu không thể khiến ngươi cảm thấy kinh diễm, vậy ta sẽ rời đi, cũng không tiếp tục tới làm phiền ngươi, thế nào?
Lão giả lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Nói tới nói lui, vẫn là rèn vỏ kiếm a! Tiểu tử ngươi, không chỉ da mặt dày, tâm nhãn còn quá tặc, kiếm tu giống như ngươi, ngàn năm cũng khó gặp một lần a!
Diệp Huyền mặt không biểu tình:
Cứ trực tiếp nói đánh cược hay không đi!
Lão giả cười lạnh:
Cược, tự nhiên phải cược, lão phu ngược lại muốn nhìn xem, ngươi có bảo vật gì có thể khiến lão phu cảm thấy kinh diễm! Nhưng mà, chuyện phải nói trước tiên, nếu không thể khiến lão phu cảm thấy kinh diễm, ngươi phải mau rời đi, vĩnh viễn không tới nữa!
Diệp Huyền gật đầu:
Ngươi cũng phải nhớ kỹ, nếu khiến ngươi cảm thấy kinh diễm, ngươi phải chế tạo cho ta một vỏ kiếm không thua kém thánh giai.
Lão giả lãnh đạm nói:
Có khả năng! Hiện tại, lấy ra bảo vật của ngươi đi!
Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói:
Nơi này không tiện! Ngươi đi theo ta!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Lão giả cau mày, nhưng hắn vẫn đi theo.
Rất nhanh, Diệp Huyền dẫn theo lão giả đi tới một vùng núi bên ngoài Đạo Nhất thành, Diệp Huyền ngừng lại, hắn quay người nhìn về phía lão giả, lão giả lãnh đạm nói:
Lấy ra đi!
Diệp Huyền mỉm cười, hắn mở ra tay phải, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Thanh kiếm trên đỉnh tháp!
Lúc chuôi kiếm này xuất hiện trước mặt hắn, trong nháy mắt, thiên địa cũng vì đó biến sắc...
Lão giả ngây dại.
Chương 587: Chờ Đợi
Thời khắc này, hai mắt lão giả mở thật to, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, rất nhanh, hắn bước nhanh đến phía thanh kiếm kia.
Mà lúc này, Diệp Huyền thu hồi kiếm.
Chung quanh lập tức khôi phục bình tĩnh!
Lão giả đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn nhìn chằm chằm Diệp Huyền, không nói gì.
Diệp Huyền cười nói:
Tiền bối, từ nét mặt của ngài mà xem, hẳn là đã khiến ngươi cảm thấy kinh diễm!
Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
Đó là vật gì?
Diệp Huyền cười nói:
Kiếm của ta!
Lão giả trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu:
Kiếm này cũng không phải là tuyệt thế thần binh gì, mà là chủ nhân của kiếm này cực cường, giao phó cho nó sinh mệnh mới. Đơn giản mà nói, kiếm hết sức bình thường, nhưng người không bình thường, bởi vậy, kiếm mới có thể bất phàm!
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:
Ngươi chẳng qua chỉ là một Kiếm Tiên, còn không có năng lực giao phó sinh mệnh mới cho kiếm như vậy.
Diệp Huyền yên lặng, lão đầu này thật sự không đơn giản a!
Lúc này, lão giả lại nói:
Tốt, là lão phu nói! Không ngờ tới ở chỗ này, còn có thể gặp được thần vật như thế.
Nghe vậy, Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
Khi nào tiền bối có thể chế tạo vỏ kiếm cho ta?
Lão giả yên lặng.
Diệp Huyền sầm mặt lại, lão đầu này sẽ không chơi xấu a?
Dường như biết suy nghĩ của Diệp Huyền, lão giả cười lạnh:
Yên tâm, lão phu sẽ không chơi xấu.
Diệp Huyền cười hắc hắc:
Tiền bối làm nhân vật bực này, làm sao lại chơi xấu a? Đối với tiền bối, vãn bối là một trăm vạn phần yên tâm!
Lão giả lãnh đạm nói:
Đi theo ta!
Nói xong, Diệp Huyền đi theo lão giả về tới tiệm rèn.
Sau khi tiến vào tiệm rèn, một mùi nấm mốc âm lãnh lập tức đập vào mặt, cực kỳ khó ngửi!
Lão giả đi đến một bên, hắn nằm trên một tấm giường trúc, lãnh đạm nói:
Cho ta xem kiếm của ngươi một chút, ta cần phải đo kiếm rèn vỏ cho ngươi.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra chuôi Ám Thương kiếm thánh giai này!
Lão giả khẽ vẫy tay phải, Ám Thương kiếm bay đến trong tay hắn, hắn nhìn thoáng qua kiếm trong tay:
Ngụy thánh giai!
Ngụy thánh giai?
Diệp Huyền sửng sốt:
Có ý tứ gì?
Lão giả lạnh lùng nói:
Ý tứ chính là kiếm này của ngươi hết sức rác rưởi, hiểu không?
Vẻ mặt Diệp Huyền tối đen:
Tiền bối, kiếm này hết sức rác rưởi sao?
Lão giả cười lạnh:
Kỹ nghệ rèn đúc kiếm này cũng xem như hợp cách, thế nhưng tài liệu rèn kiếm lại vô cùng rác rưởi, nếu không phải kiếm linh này có chút đặc thù, ngay cả ngụy thánh giai, kiếm này cũng không bằng.
Nói xong, hắn vứt kiếm xuống trước mặt Diệp Huyền:
Kiếm này không được, đổi một thanh khác!
Diệp Huyền cười khổ:
Không có!
Nói đến đây, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn cười hắc hắc:
Tiền bối, nếu không, ngài trực tiếp chế tạo một thanh kiếm cho ta đi, kiếm và vỏ kiếm đồng thời chế tạo, hoàn mỹ biết bao nhiêu a!
Ngươi nghĩ hay lắm!
Lão giả trừng mắt liếc Diệp Huyền:
Lão phu chỉ làm vỏ kiếm cho ngươi.
Diệp Huyền có chút bất đắc dĩ:
Vỏ kiếm thì vỏ kiếm vậy!
Nói xong, hắn dương dương kiếm trong tay:
Kiếm này là kiếm tốt nhất của ta, cứ làm vỏ kiếm cho chuôi kiếm này đi!
Lão giả lãnh đạm nói:
Ngươi chắc chắn chứ? Phải biết, ngươi chỉ có một cơ hội lần này, nếu có kiếm tốt, sẽ có vỏ kiếm tốt hơn.
Diệp Huyền cười khổ:
Tiền bối, ta cũng muốn, thế nhưng ta không có kiếm khác! Tạm thời cứ thanh này trước đi!
Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Chuôi kiếm trước đó đâu?
Diệp Huyền giang tay ra:
Quá lợi hại, tạm thời không cầm được!
Lão giả trầm mặc một lát, sau đó nói:
Nếu như ngươi nguyện ý, có thể cho ta mượn kiếm này, ta mô phỏng cho ngươi một thanh, thế nào?
Diệp Huyền sửng sốt:
Mô phỏng? Có ý tứ gì?
Lão giả trầm giọng nói:
Chính là chế tạo một thanh giả, một thanh ngươi có thể dùng, thế nào?
Diệp Huyền yên lặng.
Lão giả lãnh đạm nói:
Nếu ngươi không yên lòng, cũng không có chuyện gì.
Diệp Huyền lắc đầu:
Cũng không phải không yên lòng gì, có điều tiền bối cũng biết, ta còn không thể khống chế kiếm này, phóng xuất nó, sẽ gây ra chấn động rất lớn.
Lão giả trầm mặc một lát, sau đó nói:
Theo ta đi một chỗ!
Nói xong, hắn đứng dậy đi đến phía bên ngoài.
Diệp Huyền vội vàng đi theo.
Diệp Huyền đi theo lão giả tới một chỗ cửa vào dưới mặt đất, hắn theo sau lão giả một đường đi xuống dưới, lần này, đi ước chừng gần hai canh giờ!
Lúc đi tới một cửa ra, trước mắt rộng mở trong sáng, ngoài trăm trượng trước mặt hắn, có một tòa phế tích hoang phế.
Lão giả dẫn theo Diệp Huyền đi tới phía trên mảnh phế tích kia, chỉ chốc lát, lão giả ngừng lại, trước mặt hắn, có một cái lò to lớn, bên trong lò, là dung nham!
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía lão giả:
Đây là?
Lão giả lãnh đạm nói:
Tòa thiết lô này kết nối với địa tâm dưới lòng đất, trong đó ẩn chứa lực lượng địa mạch và lực lượng dung nham cực lớn!
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:
Kiếm!
Diệp Huyền vung lên tay phải, thanh kiếm trên đỉnh tháp lập tức xuất hiện trước mặt hắn, một chớp mắt khi chuôi kiếm này xuất hiện, mặt đất chung quanh bắt đầu rung động kịch liệt!
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt lão giả lập tức trở nên ngưng trọng:
Oai của kiếm này vượt xa mảnh thế giới này... Chủ nhân phải mạnh mẽ đến bực nào?
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:
Tiểu tử ngươi cũng có lai lịch không đơn giản a!
Diệp Huyền ngượng ngập cười cười:
Không có, ta cũng không có chỗ dựa gì, thật!
Lão giả cười lạnh:
Yên tâm, lão phu cũng không có ý đồ gì với ngươi!
Nói xong, hắn vung lên tay phải, trong chốc lát, một cỗ lực lượng vô hình xuất hiện ở bốn phía, thời khắc này, Diệp Huyền cảm giác được không gian bốn phía dường như đang được tăng cường.
Lão giả không hề để ý đến Diệp Huyền, hắn vung lên tay phải lần nữa, ở bên phải hắn, xuất hiện một đống lớn đồ vật, những vật này có hình thù kỳ lạ quái dị, xem xét ra cũng không phải phàm phẩm!
Rất nhanh, dường như phát hiện vật gì, Diệp Huyền vội hỏi:
Tiền bối, những thứ này có phải là tài liệu đúc kiếm?
Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Nói nhảm! Để ngươi chuẩn bị tài liệu, ngươi có hay không?
Nghe vậy, Diệp Huyền lập tức mừng rỡ như điên, hiện tại hắn đột nhiên phát hiện, lão đầu này vẫn là rất tốt đó a!
Lão giả không để ý tới Diệp Huyền, hắn quay đầu nhìn về phía thanh kiếm của Diệp Huyền, nhìn chuôi kiếm này, trong mắt hắn hiện lên vẻ hưng phấn.
Diệp Huyền cũng có chút hưng phấn, chuôi kiếm trên đỉnh tháp này, tạm thời hắn vẫn không thể dùng, đây là sự tình trước giờ hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối! Mà nếu có một chuôi kiếm mô phỏng, đối với hắn mà nói, là một chuyện tốt không thể nghi ngờ, bởi vì vừa vặn có thể quá độ một thoáng!
Lão giả đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền:
Thu kiếm lại, lúc ta cần phải lấy ra lại!
Nghe vậy, Diệp Huyền làm theo, thu kiếm vào, mà lão giả lại nhẹ nhàng nhấc lên tay phải, rất nhanh, toàn bộ những bảo vật ở bên phải hắn bay lên, tiếp theo, từng món từng món bay vào trong thiết lô kia, đồng thời, hắn lấy ra một viên lệnh bài, hắn mặc niệm một thoáng, rất nhanh, tòa thiết lô khổng lồ kia bắt đầu rung động.
Mà bên trong thiết lô, những dung nham kia cũng bắt đầu chuyển động, chỉ chốc lát, vô số năng lượng thần bí đột nhiên bắt đầu tụ tập trong thiết lô.
Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Trông coi!
Nói xong, hắn thả người nhảy lên, trực tiếp bay vào bên trong thiết lô.
Bên ngoà thiết lô, Diệp Huyền có chút hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay, kiếm do lão đầu này chế tạo, chắc chắn kém nhất cũng là thánh giai!
Hơn nữa, còn có vỏ kiếm!
Đến lúc đó, hắn hợp nhất hai loại kiếm kỹ, khi đó, toàn thể thực lực của hắn sẽ tăng lên không chỉ một điểm!
Chờ!
Bây giờ hắn chỉ có thể chờ đợi!
Cứ như vậy, từng ngày đi qua, đến ngày thứ ba, bên trong thiết lô vẫn không có nửa điểm động tĩnh.
Diệp Huyền nhiều lần muốn đi vào dòm ngó, nhưng cuối cùng vẫn không đi, bởi vì hắn biết, nếu bị người cắt ngang ngay thời khắc mấu chốt, rất có thể sẽ phí công nhọc sức!
Tiếp tục chờ!
Cứ như vậy, đến ngày thứ năm, lò bắt đầu khẽ run lên, Diệp Huyền vội vàng đứng dậy!
Đây là muốn xong sao?
Mà đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên quay người, trước mặt hắn không xa, một tên nam tử thanh niên và một lão giả đi tới.
Chương 588: Kỳ Thật, Ta Là Cha Ngươi!
Hai người nam tử thanh niên vừa nhìn thấy Diệp Huyền, cũng hơi ngẩn người.
Nam tử thanh niên liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, nhăn mày lại:
Ngươi là người phương nào?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Các ngươi là người phương nào?
Nam tử thanh niên càng nhíu chặt chân mày:
Bản công tử đang hỏi ngươi!
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Đạo Nhất học viện, học viên nội viện!
Đạo Nhất học viện?
Nam tử thanh niên quay đầu nhìn thoáng qua lão giả, lão giả lãnh đạm nói:
Một học viện ở Bắc Vực, năm đó lúc Mục Đạo Nhất kia vẫn còn ở đây, cũng tạm được, hiện tại... bất nhập lưu!
Nghe vậy, nam tử thanh niên nhìn về phía Diệp Huyền:
Sao ngươi lại ở trong đây!
Diệp Huyền cười nói:
Làm một ít chuyện.
Nam tử thanh niên nhìn thẳng Diệp Huyền:
Hiện tại, lập tức lăn, ta sẽ không nói lần thứ hai!
Trước mặt nam tử thanh niên, Diệp Huyền yên lặng, thậm chí ngay cả mặt mũi của Đạo Nhất học viện, đối phương cũng không cho, rõ ràng, lai lịch không nhỏ.
Nếu mặt mũi của Đạo Nhất học viện không dùng được, xem ra cũng chỉ có thể động thủ!
Mà hắn lựa chọn hạ thủ trước!
Diệp Huyền đột nhiên xuất kiếm, một kiếm này chém ra rất nhanh, lại không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Nam tử thanh niên còn chưa kịp phản ứng, kiếm của Diệp Huyền đã trực tiếp đính giữa chân mày của hắn.
Mà cách đó không xa, chẳng biết lúc nào lão giả kia đã xuất hiện bên trái Diệp Huyền, tay trái của hắn cách bả vai Diệp Huyền còn khoảng mười mấy tấc, hắn không dám vồ xuống.
Diệp Huyền đột nhiên ra tay, khiến cho lão giả và nam tử thanh niên đều không kịp phản ứng, dĩ nhiên, bọn hắn đã quá tự tin, cũng quá xem thường Diệp Huyền.
Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
Thả hắn!
Diệp Huyền cười nói:
Ta không có ác ý, chẳng qua là không muốn hai vị quấy rầy một vị tiền bối của ta, chỉ thế thôi!
Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trong mắt bình tĩnh, nhưng lại tràn đầy sát ý:
Ba tiếng, nếu ngươi không thả hắn, lão phu...
Lúc này, tay phải Diệp Huyền đột nhiên nhẹ nhàng đâm thẳng ra phía trước!
Xuy!
Kiếm đính giữa chân mày nam tử thanh niên đâm vào nửa tấc, máu tươi bắn tung tóe!
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía lão giả, cười nói:
Đếm a! Sao ngươi lại không đếm a! Ta nghe đây!
Lão giả nhìn Diệp Huyền nửa ngày, sau đó nói:
Ngươi sẽ trả giá vì chuyện này...
Lúc này, kiếm của Diệp Huyền lại tiếp tục đâm ra phía trước, kiếm vào càng sâu, thân thể nam tử thanh niên trực tiếp run lên!
Lại sâu thêm một chút, chắc chắn hắn phải chết!
Mà lúc này, thanh âm của lão giả cũng hoàn toàn yên tĩnh lại!
Diệp Huyền nhìn lão giả, cười nói:
Đến, nói tiếp!
Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền, không tiếp tục nói chuyện.
Trước mặt Diệp Huyền, vẻ mặt nam tử thanh niên có chút dữ tợn:
Ngươi có biết ta là ai không!
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía nam tử thanh niên:
Vậy ngươi có biết ta là ai không?
Nam tử thanh niên nhe răng cười:
Phải không? Ta ngược lại muốn biết ngươi là ai!
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
Kỳ thật, ta là cha ngươi!
Ngươi!
Nam tử thanh niên đột nhiên giận dữ, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên cả giận nói:
Câm miệng cho lão tử! Lại tiếp tục oa oa một câu, lão tử chém ngươi!
Nam tử thanh niên còn muốn nói điều gì, lão giả cách đó không xa khẽ lắc đầu, ra hiệu hắn đừng nói.
Nam tử thanh niên trầm giọng nói:
Vân Khiếu thúc, ta cũng không tin hắn dám giết ta!
Diệp Huyền cười nói:
Ngươi muốn thử một chút sao?
Nam tử thanh niên đang muốn nói chuyện, lão giả tên là Vân Khiếu ở một bên đột nhiên nói:
Người trẻ tuổi, nói đi, rốt cục ngươi muốn làm gì!
Diệp Huyền cười nói:
Cũng không có gì, chỉ là muốn các ngươi chờ đợi, việc này có thể chứ?
Vân Khiếu hỏi:
Chỉ như vậy?
Diệp Huyền gật đầu:
Chỉ như vậy!
Vân Khiếu đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, thiết lô cách đó không xa đột nhiên run lên kịch liệt, ngay sau đó, một bóng người bay ra!
Chính là lão đầu chủ tiệm rèn, lão đầu đi đến trước mặt Diệp Huyền, mà trong tay hắn, ôm một chiếc hộp dài.
Diệp Huyền có chút hưng phấn nói:
Làm xong?
Lão đầu lắc đầu:
Còn thiếu một bước cuối cùng!
Nói xong, hắn đột nhiên nhìn về phía hai người Vân Khiếu cách đó không xa, vừa nhìn thấy hai người này, sắc mặt của hắn lập tức trở nên âm lạnh:
Các ngươi tới đây làm gì?
Cách đó không xa, nam tử thanh niên nói:
Tam thúc, phụ thân để ta tới mời ngươi trở về!
Trở về?
Lão đầu cười lạnh:
Trở về làm gì? Còn nữa, hiện tại ta đã không còn là người nhà họ Vân, cũng không phải Tam thúc của ngươi! Hai người các ngươi cút nhanh lên!
Nam tử thanh niên trầm giọng nói:
Tam thúc, ngươi cũng là người nhà họ Vân...
Lão đầu lạnh lùng nói:
Ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?
Nam tử thanh niên còn muốn nói điều gì, Vân Khiếu cách đó không xa đột nhiên nói:
Vân Thắng huynh, gia chủ có bàn giao, nếu ngươi không muốn trở về cũng không có việc gì, thế nhưng, Địa Mạch Lô là chí bảo của Vân gia, nhất định phải trả lại Vân gia, ngoài ra, đúc khí thuật của Vân gia cũng không thể truyền ra ngoài, bằng không...
Lão đầu cười lạnh:
Bằng không gì? Bằng không sẽ giết ta?
Vân Khiếu nhìn Vân Thắng, không nói gì.
Vân Thắng đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền trước mặt:
Hắn chính là truyền nhân của ta, các ngươi có bản lĩnh cứ giết hắn xem!
Diệp Huyền đen mặt lại, giời ạ, lão đầu này muốn chơi chết hắn a!
Nghe Vân Thắng nói, hai người Vân Khiếu lập tức nhìn về phía Diệp Huyền, vẻ mặt cực kỳ bất thiện.
Diệp Huyền cười nói:
Hai vị, các ngươi có ý kiến?
Vân Khiếu lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, cuối cùng, hắn nhìn về phía Vân Thắng:
Ngươi tự giải quyết cho tốt!
Nói xong, hắn dẫn theo nam tử thanh niên quay người rời đi.
Vân Thắng trầm mặc một lát, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:
Đi thôi!
Nói xong, hắn cũng dẫn theo Diệp Huyền rời đi.
Với Vân Thắng dẫn đầu, hai người đi tới trước một truyền tống trận, rất nhanh, hai người biến mất không thấy gì nữa.
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, hai người tới dưới một mảnh thác nước, thác nước dài đến mấy chục trượng, phía dưới là một đầm nước nhỏ!
Đây là?
Diệp Huyền hỏi.
Vân Thắng lãnh đạm nói:
Năm đó Vân gia ta mở ra được một địa tâm linh tuyền, đây là một bước rèn đúc cuối cùng, đổ linh tuyền vào. Năm đó lúc ta rời khỏi Vân gia, gần như đã mang đi toàn bộ, hiện đang ở phía dưới, hẳn là không còn lại bao nhiêu! Nhưng mà, đối với chúng ta mà nói, đầy đủ!
Nói xong, hắn vung ra tay phải, hộp dài trong tay hắn trực tiếp bay vào trong đầm nước, rất nhanh, đầm nước bắt đầu rung động kịch liệt, từng đạo kiếm quang không ngừng chấn động ra từ trong đầm nước.
Máu!
Chương 589: Người Vân Gia Tới Đạo Nhất Tông!
Lúc này, Vân Thắng nhìn về phía Diệp Huyền:
Hai giọt tinh huyết!
Diệp Huyền khẽ gật đầu, bấm tay một cái, hai giọt tinh huyết bay vào trong đầm nước ...
Oanh!
Toàn bộ đầm nước đột nhiên run lên kịch liệt!
Diệp Huyền có chút khẩn trương nói:
Tiền bối, đây hẳn là không có vấn đề gì a?
Vân Thắng lãnh đạm nói:
Có thể có vấn đề gì sao?
Diệp Huyền ngượng ngập cười cười:
Không có vấn đề, tiền bối ra tay làm sao có thể có vấn đề?
Vân Thắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Ngươi là tên xảo quyệt nhất trong tất cả kiếm tu ta từng gặp qua, ta rất hiếu kì, loại tính tình như ngươi đây, làm sao có thể trở thành kiếm tu? Hơn nữa còn trở thành Kiếm Tiên!
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Thiên phú! Sư phụ ta nói, ta là người có thiên phú tốt nhất từ xưa đến nay...
Sư phụ ngươi đánh rắ...
Vân Thắng tức đến kém chút chửi tục, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn dừng một chút, lại nói:
Chủ nhân của thanh kiếm kia nói như vậy?
Diệp Huyền gật đầu:
Tự nhiên, sư phụ ta nói, ta là thiên tài Kiếm đạo tuyệt hảo, ngày sau Vị Ương tinh vực này đều sẽ thần phục dưới kiếm của ta, Diệp Huyền ta, nhất định sẽ...
Ngừng ngừng!
Lão giả đột nhiên khoát tay áo:
Coi như lão phu chưa từng hỏi, ngươi tranh thủ thời gian yên tĩnh một điểm!
Diệp Huyền: "..."
Cứ như vậy, kéo dài ước chừng một lúc lâu sau, Vân Thắng đột nhiên khẽ vẫy tay phải, một thanh kiếm mang theo vỏ kiếm đột nhiên bay ra từ trong đầm nước, cuối cùng vững vàng rơi vào trước mặt hắn.
Vân Thắng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, đưa kiếm cho Diệp Huyền:
Nhìn một chút!
Diệp Huyền vội vàng tiếp nhận kiếm, sau đó rút kiếm...
Ông!
Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng chân trời!
Kiếm!
Trong tay Diệp Huyền, kiếm dài ba thước, rộng hai ngón tay, thân kiếm bình thường, chợt nhìn, chỉ là một thanh kiếm vô cùng bình thường!
Diệp Huyền nhìn về phía vỏ kiếm, vỏ kiếm hiện lên màu ám hắc, xung quanh vỏ kiếm có một chút hoa văn thần bí, ngoài ra, còn tản ra một cỗ khí tức âm lãnh.
Lúc này, Vân Thắng đột nhiên nói:
Kiếm này chỉ có hình của thanh kiếm kia, không có thần, nhưng mà, đối với ngươi bây giờ mà nói, kiếm này hẳn là vừa vặn. Còn vỏ kiếm này, vỏ kiếm này là ta dùng Băng Hàn thiết rèn đúc mà thành... Mặc kệ là kiếm, hay là vỏ kiếm, đều là thánh giai, hơn nữa đều là thánh giai cực phẩm.
Thánh giai cực phẩm!
Vẻ mặt Diệp Huyền rung động, hắn biết, thánh giai còn phân làm thánh giai hạ phẩm, thánh giai thượng phẩm, cùng với thánh giai cực phẩm.
Mà cả kiếm và vỏ kiếm này đều là thánh giai cực phẩm, thực sự có thể nói là giá trị liên thành!
Diệp Huyền thu hồi kiếm, nhìn về phía Vân Thắng:
Tiền bối, đa tạ!
Vân Thắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, lãnh đạm nói:
Không cần tạ ơn, lão phu chẳng qua là có chơi có chịu mà thôi! A, nếu ngươi thật sự muốn tạ ơn, về sau chớ có tìm đến lão phu là được.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Diệp Huyền đột nhiên nói:
Tiền bối, khi nào người mới dạy ta đúc khí thuật?
Đúc khí thuật?
Vân Thắng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:
Lão phu đáp ứng sẽ dạy ngươi đúc khí thuật khi nào?
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Trước đó tiền bối đã nói a, ta là truyền nhân của người!
Vân Thắng trừng mắt nhìn:
Ngươi thế mà cũng tin?
Diệp Huyền nói:
Đương nhiên tin!
Vân Thắng hừ lạnh một tiếng:
Lão phu thuận miệng nói, ngươi tin quỷ gì!
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Tiền bối thuận miệng nói, nhưng hai người trước đó ngược lại đã tin là thật...
Nói đến đây, hắn thấp giọng thở dài:
Ai, tiền bối có dạy hay không cũng không có gì, ta đây chỉ sợ ngày sau nếu ta bại hoại thanh danh của tiền bối, ta đây thật sự là tội đáng chết vạn lần!
Vân Thắng nhíu mày:
Bại hoại thanh danh của ta? Ngươi làm gì mà bại hoại thanh danh của ta?
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Người ngoài đều biết ta là đệ tử của tiền bối, mà đến lúc đó, nếu ta rèn đúc ra đồ vật rác rưởi gì đó, khi đó, chẳng phải là bại hoại thanh danh của tiền bối sao?
Nghe vậy, vẻ mặt Vân Thắng lập tức trầm xuống, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Huyền, Diệp Huyền xoay người chạy.
Tại chỗ, Vân Thắng trầm mặc một lát, sau đó quay người rời đi.
Diệp Huyền về tới Đạo Nhất học viện, mà hắn vừa trở lại Đạo Nhất học viện, đã bị Đại trưởng lão gọi vào Đạo Nhất điện.
Diệp Huyền vừa đi vào trong điện, lập tức ngây ngẩn cả người!
Trong điện có hai người, chính là hai người Vân Khiếu trước đó.
Nhìn thấy Diệp Huyền, Vân Khiếu mặt không biểu tình, mà vẻ mặt nam tử thanh niên kia lại có chút âm lãnh.
Đại trưởng lão nhìn thoáng qua Diệp Huyền phía dưới:
Hai vị này đến từ Vân gia Thiên Vực, nghe Vân Khiếu nói, giữa ngươi và bọn hắn phát sinh một chút mâu thuẫn?
Mâu thuẫn?
Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, có chút mờ mịt:
Mâu thuẫn gì?
Khóe mắt Đại trưởng lão khẽ co rút, tên này lại chơi chiêu giả ngây giả dại!
Một bên, Vân Khiếu lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Mâu thuẫn gì?
Nói xong, hắn chỉ nam tử thanh niên cách đó không xa:
Vết thương do kiếm giữa chân mày hắn không phải do ngươi làm sao? Lúc trước hắn kém chút đã chết trong tay ngươi, ngươi...
Diệp Huyền đột nhiên nói:
Tiền bối, ngươi cũng chớ nói lung tung! Luận bàn giữa ta và vị huynh đài này trước đó, đó là đánh khó hoà giải, khó phân cao thấp, nếu không phải tiền bối kịp thời gọi dừng, có lẽ lúc đó ta đã bại trong tay vị huynh đài này.
Nói xong, hắn ôm quyền với nam tử thanh niên kia:
Huynh đài thực lực mạnh mẽ, Diệp Huyền ta vạn phần bội phục!
Nghe vậy, nam tử thanh niên sửng sốt, mà cách đó không xa, vẻ mặt Vân Khiếu trở nên vô cùng âm trầm.
Trong điện, Vân Khiếu nhìn chằm chằm Diệp Huyền, vẻ mặt vô cùng âm trầm.
Lúc này, Đại trưởng lão đột nhiên cười nói:
Hóa ra là luận bàn a!
Nói xong, hắn nhìn về phía Vân Khiếu:
Vân Khiếu huynh, người trẻ tuổi luận bàn với nhau, có chút mâu thuẫn nho nhỏ, không thể tránh được a!
Vân Khiếu lãnh đạm nói:
Quý viện có thiên tài như thế, thật khiến người hâm mộ a!
Đại trưởng lão cười nói:
Không dám, tên tiểu tử này tính tình ngang bướng, nếu có chỗ đắc tội, hi vọng Vân Khiếu huynh rộng lòng tha thứ nhiều hơn.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền phía dưới:
Lui xuống đi!
Diệp Huyền xoay người rời đi, hiện tại, hắn còn bận rộn nhiều sự tình lắm! Nếu không phải cho Đại trưởng lão một chút mặt mũi, hắn cũng lười phản ứng hai người này!
Một khắc đồng hồ sau, hai người Vân Khiếu cũng rời đi Đạo Nhất học viện.
Ngoài học viện, nam tử thanh niên trầm giọng nói:
Khiếu thúc, cứ tính như vậy?
Vân Khiếu lạnh lùng nhìn thoáng qua nam tử thanh niên:
Bằng không còn có thể thế nào?
Nam tử thanh niên lạnh lùng nói:
Lúc trước kém chút hắn đã giết ta!
Vân Khiếu lãnh đạm nói:
Người ta nói luận bàn cùng ngươi, hơn nữa còn kém chút thua ngươi, ngươi bảo ta phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói với người ta, cả một chiêu của người ta ngươi cũng không thể đỡ được?
Vẻ mặt nam tử thanh niên có chút khó coi:
Hắn đánh lén, nếu không phải đánh lén, sao ta lại...
Vân Khiếu lắc đầu:
Ta đã tra xét người này một thoáng, người này trẻ tuổi như thế nhưng đã đạt đến Kiếm Tiên, không phải người bình thường.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua nam tử thanh niên:
Việc cấp bách hiện tại là trở về bẩm báo với gia tộc sự tình của Vân Thắng, về phần mối thù với thiếu niên này, ngày sau có rất nhiều cơ hội báo thù.
Nói xong, hắn quay người biến mất ở cuối chân trời.
Nam tử thanh niên do dự một chút, cuối cùng, hắn hung hăng nhìn thoáng qua phương hướng Đạo Nhất học viện, sau đó đi theo.
...
Chương 590: Mượn Dùng Trước!
Diệp Huyền đi tới phòng tu luyện trong Đạo Nhất học viện, Đạo Nhất học viện có phòng tu luyện đơn độc, những phòng tu luyện này có trận pháp gia trì, không chỉ kiên cố, còn phong bế bảo mệnh, có điều, cần giao nộp một số Tử Hỏa tinh nhất định.
Sau khi giao nộp Tử Hỏa tinh, Diệp Huyền tiến vào một gian phòng tu luyện.
Tu luyện!
Hiện tại hắn cần phải làm là dung hợp hai môn kiếm kỹ!
Đối với môn kiếm kỹ Nhất Kiếm Định Sinh Tử này, hắn đã vô cùng quen thuộc, mà đối với một môn kiếm kỹ khác, lúc trước hắn cũng hiểu rõ một chút, nhưng vẫn chưa đủ thấu triệt.
Có thể nói, Nhất Kiếm Định Sinh Tử là một loại tín niệm Kiếm đạo, một loại khí thế. Mà một môn kiếm kỹ kia lại là một loại kỹ xảo, kỹ xảo đơn thuần, nếu kết hợp cả hai, uy lực kia, khẳng định không kém.
Trong thời gian kế tiếp, Diệp Huyền bắt đầu điên cuồng tu luyện.
Rút kiếm!
Mỗi ngày hắn đều đang lặp lại một động tác, đó chính là rút kiếm, điên cuồng rút kiếm, mà hắn cần phải làm là trong nháy mắt vừa rút kiếm, nắm giữ điểm bùng nổ trong nháy mắt đó.
Ngay từ đầu còn tốt, tu luyện vẫn tính là thuận lợi, nhưng dần dần, Diệp Huyền có chút cố hết sức!
Bởi vì hắn phát hiện, nếu tách biệt hai loại kiếm kỹ, với hắn mà nói đều không phải đặc biệt khó, nhưng nếu muốn hợp nhất cả hai, cũng không phải khó khăn bình thường.
Mặc dù khó, nhưng Diệp Huyền rất rõ ràng, nếu hắn dung hợp thành công hai môn kiếm kỹ này, tăng thêm chuôi kiếm và vỏ kiếm của hắn hiện tại, vậy chắc chắn là uy lực vô cùng mạnh mẽ!
Điên cuồng rút kiếm!
Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút một, đến ngày thứ tư, Diệp Huyền đã không còn nhớ được bản thân đã rút kiếm bao nhiêu lần!
Nỗ lực là có thu hoạch, dần dần, hắn có một chút thu hoạch, thu hoạch này chính là sau khi tăng thêm kỹ xảo rút kiếm kia, Nhất Kiếm Định Sinh Tử của hắn bắt đầu cải biến.
Trở nên cường đại hơn!
Nhưng mà mấy ngày kế tiếp, hắn cũng tiêu hao cực lớn, bởi vì mỗi một lần rút kiếm, với hắn mà nói, đều là một loại tiêu hao cực lớn, nhưng cũng còn tốt, hắn có Tử Hỏa tinh, có đầy đủ năng lượng bổ sung, mới có thể giúp hắn duy trì tu luyện điên cuồng như vậy!
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã nửa vầng trăng trôi qua.
Trong phòng tu luyện, Diệp Huyền lẳng lặng đứng đấy, tay trái của hắn cầm chặt vỏ kiếm, trầm mặc, cứ như vậy, sau khoảng chừng một khắc đồng hồ đứng đấy, tay phải của hắn đột nhiên nắm chặt chuôi kiếm, sau đó đột nhiên rút ra.
Ông!
Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng, theo tiếng kiếm reo này vang vọng, toàn bộ phòng tu luyện trong nháy mắt đã bị tiếng kiếm reo này đánh rách tả tơi, không chỉ phòng tu luyện, không gian chung quanh hắn đều đã nứt ra.
Nhưng mà Diệp Huyền lại lắc đầu, bởi vì còn chưa đủ, xa xa không đủ, lực bộc phát khi rút kiếm còn có rất nhiều không gian tăng trưởng.
Thế nhưng hiện tại hắn đã cố hết sức, bởi vì phải làm thật nhanh, vô cùng nhanh, mà nhanh này, đối với hắn mà nói, không chỉ có tiêu hao trên tâm thần, còn có tiêu hao lực lượng thân thể.
Vừa rồi, rút ra một kiếm này, hắn phát hiện cánh tay phải của bản thân đã nứt ra, không chỉ như thế, giờ phút này, toàn thân hắn dường như bị vắt kiệt, cả người mềm nhũn.
Đối với thân thể, một kiếm này tiêu hao quá lớn!
Chân Ngự Pháp cảnh vẫn có chút không đủ!
Nhất định phải đạt đến Phá Không cảnh!
Mà muốn đạt tới Phá Không cảnh, nhất định phải có kiếm!
Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, hắn tính toán một chút tài vụ của bản thân bây giờ, hiện tại hắn có 160 vạn Tử Nguyên tinh, có một vạn một ngàn Tử Hỏa tinh, đổi thành Tử Nguyên tinh, chính là 110 vạn.
Khoản này, cũng đã đủ!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền rời đi Giới Ngục tháp, hắn cũng không phải đi tìm kiếm, bởi vì hắn còn có chuyện trọng yếu hơn.
Diệp Huyền đi tới Đạo Nhất điện, một khắc đồng hồ sau, hắn lại rời đi Đạo Nhất điện, sau đó tiến vào Tử Hỏa tháp.
Chỉ chốc lát, Diệp Huyền gặp được Viêm Già, Diệp Huyền mang theo ba món vật phẩm lấy được từ chỗ Đại trưởng lão, giao cho Viêm Già.
Viêm Già khẽ gật đầu:
Ta sẽ giúp nàng tái tạo thân thể, cần một chút thời gian, sau một tháng ngươi lại đến!
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:
Có nguy hiểm sao?
Viêm Già lắc đầu:
Không có nguy hiểm, nhưng mà, tạo nên thân thể một lần nữa, lại thêm linh hồn vốn có của nàng đã bị đánh tan, sau khi phục sinh, có thể nàng sẽ xuất hiện một vài vấn đề, mà những vấn đề này, ta cũng không thể nào xác định!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Bất kể thế nào, phiền phức tiền bối!
Viêm Già khẽ gật đầu:
Đi đi, một tháng sau lại đến!
Nói đến đây, dường như nàng nghĩ đến chuyện gì, lại nói:
Cẩn thận Giản Tự Tại lầu bốn kia, người này không đơn giản.
Diệp Huyền nói:
Hiện tại nàng hẳn là không có biện pháp ra tay với ta a?
Viêm Già cười nói:
Hiện tại không thể! Nhưng mà, ngươi cũng đừng tuỳ tiện thôi động tháp này, nếu ngươi thôi động tháp này, phong ấn trong tháp này yếu bớt, khi đó, nàng có thể chơi chết ngươi.
Thôi động Giới Ngục tháp!
Diệp Huyền cười khổ, bây giờ hắn thật sự không dám tùy ý thôi động Giới Ngục tháp.
Sợ!
Hắn thật sự có chút sợ, vừa thôi động tháp này, là lại có rất nhiều phiền toái!
Một lát sau, Diệp Huyền rời đi lòng đất, về tới Đạo Nhất học viện!
Mà bây giờ, hắn cần phải làm là đi thu thập kiếm, hơn nữa là kiếm Thiên giai thượng phẩm!
Mà muốn tìm kiếm, chỉ có thể đi hai địa phương, một là Thái Hòa thương hội, thương hội lớn nhất Đạo Nhất thành này, một nơi khác chính là Tiên Kiếm tông, tông môn kiếm tu lớn nhất Bắc Vực này.
Đi Thái Hòa thương hội?
Diệp Huyền phủ định ý nghĩ này, bởi vì giữa hắn và Thái Hòa thương hội có khúc mắc, đi tìm đối phương, khẳng định sẽ bị đối phương chơi chết!
Đi Tiên Kiếm tông?
Cũng không quá tốt!
Bởi vì Tiên Kiếm tông không có khả năng cho hắn kiếm, đi trộm sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền có chút lưỡng lự, đi trộm... việc này có chút không tốt lắm a!
Nghĩ một lát, Diệp Huyền đột nhiên nói:
Đi mượn... Mượn dùng trước một chút, sau này trả lại...
Nói xong, hắn trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Bên trong Giới Ngục tháp, một thanh âm đột nhiên vang lên:
Thật hiếm có không biết xấu hổ...
Chương 591: Đổi Người Tiếp Theo
Tiên Kiếm Tông.
Tiên Kiếm Tông ở Bắc Vực có địa vị vô cùng quan trọng, bởi vì ở toàn bộ Bắc Vực này, chỉ có một tông môn kiếm tu.
Kiếm tu luôn hiếm có, bởi vì kiếm tu cần thiên phú cực cao và tài nguyên tu luyện khổng lồ, bởi vậy, nếu không có thế lực bồi dưỡng, cho dù một người có thiên phú vô cùng tốt, thành tựu cũng có hạn.
Mà Diệp Huyền tu luyện tới hiện tại, có cảm nhận khắc sâu về tầm quan trọng của tiền.
Nếu không có đầy đủ tiền, trên con đường tu luyện căn bản là nửa bước khó đi, đặc biệt là hắn, mỗi một lần đột phá đều cần phải thôn phệ kiếm.
Thông qua truyền tống trận ở Đạo Nhất thành, Diệp Huyền đi tới Tiên Kiếm Tông.
Tiên Kiếm Tông tọa lạc phía trên một tòa núi sừng sững trong tinh không, núi rất lớn, như kiếm treo ngược tinh không, mà xung quanh ngọn núi này, thỉnh thoảng lại có phi kiếm bay qua.
Khí phái!
Đây là cảm giác đầu tiên khi Diệp Huyền nhìn thấy Tiên Kiếm Tông, Tiên Kiếm Tông này còn khí phái hơn cả Đạo Nhất học viện.
Diệp Huyền cũng không có lẻn vào Tiên Kiếm Tông, mà là quang minh chính đại đi đến Tiên Kiếm Tông, rất nhanh, một lão giả thân đeo trường kiếm xuất hiện ở trước mặt hắn.
Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Ngươi là?
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Vãn bối là Diệp Huyền học viên nội viện Đạo Nhất học viện, phụng mệnh Đại trưởng lão tới bái phỏng Tông chủ Tiên Kiếm Tông.
Đạo Nhất học viện!
Lão giả nhăn mày lại:
Ngươi là học viên Đạo Nhất học viện?
Diệp Huyền gật đầu:
Đúng vậy!
Lão giả nói:
Có chứng từ hay không?
Diệp Huyền lấy ra một viên lệnh bài, thấy viên lệnh bài này, lão giả khẽ gật đầu:
Chờ ta một lát!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía, bốn phía thỉnh thoảng lại có người ngự kiếm bay qua, mà những người này đều rất mạnh mẽ.
Lúc này, lão giả lúc trước lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, lão giả nói:
Đi theo ta!
Cứ như vậy, Diệp Huyền đi theo lão giả tiến vào Tiên Kiếm Tông.
Bên trong Tiên Kiếm Tông rất là rộng lớn, rất ít kiến trúc, chỉ có một vài ngôi đại điện, trên đường đi, Diệp Huyền gặp được không ít kiếm tu, hắn phát hiện một điểm, những kiếm tu này đều rất lãnh, vô cùng lãnh, trong lúc đi hắn đã chào hỏi những kiếm tu này, nhưng đối phương cũng chỉ nhìn hắn một cái, không hề đáp lại.
Không thể nghi ngờ, Tiên Kiếm Tông lợi hại hơn Thương Kiếm Tông rất nhiều, nhưng so sánh với Thương Kiếm Tông, lại thiếu đi chút vị tình người.
Rất nhanh, Diệp Huyền đi theo lão giả tiến vào bên trong đại điện, trong đại điện, Diệp Huyền gặp được một nam tử trung niên.
Người này, chính là Tông chủ Tiên Kiếm Tông Lý Thanh.
Lý Thanh nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Ngươi chính là Diệp Huyền.
Diệp Huyền sửng sốt, đối phương đã nghe về hắn sao?
Lý Thanh lãnh đạm nói:
Nghe nói ngươi là kiếm tu mạnh nhất trong tất cả học viên Đạo Nhất học viện!
Diệp Huyền cười cười:
Không dám không dám, cũng chỉ bình thường thôi!
Lý Thanh nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Nói ý tứ khi đến đây đi!
Diệp Huyền cười nói:
Đại trưởng lão để vãn bối tìm quý tông mua sắm một số kiếm Thiên giai!
Kiếm Thiên giai?
Lý Thanh nhíu mày:
Đạo Nhất học viện ngươi cần kiếm Thiên giai làm gì?
Diệp Huyền nói:
Làm kiếm trận.
Lý Thanh liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:
Hẳn là mua cho ngươi đi!
Diệp Huyền ngượng ngập cười cười:
Đúng thế.
Lý Thanh lắc đầu:
Kiếm Thiên giai, Tiên Kiếm Tông ta cũng có không ít, nhưng mà, không bán, ngươi trở về đi!
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
Vậy vãn bối cáo lui.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Trong điện, Lý Thanh nhìn thoáng qua Diệp Huyền rời đi:
Nghe nói người này mới mười sáu tuổi đã đạt đến Kiếm Tiên... Ngươi cảm thấy thế nào?
Phía dưới, lão giả kia lắc đầu:
Hẳn là không có khả năng, nhưng mà, thiên phú và chiến lực của người này là chắc chắn không thể nghi ngờ, bởi vì hắn đã đánh bại Nam Sơn một trong tứ đại yêu nghiệt nội viện, mà tiểu tử Nam Sơn này, trước đó vậy mà đã đạt đến Nguyên Cảnh!
Lý Thanh khẽ gật đầu:
Quả thật không tệ, đáng tiếc, gia nhập Đạo Nhất học viện...
Lão giả cười nói:
Quả thật có chút đáng tiếc, nếu gia nhập Tiên Kiếm Tông ta, được tông ta toàn lực bồi dưỡng, trong vòng hai năm giúp cho hắn đạt đến Đại Kiếm Tiên, tuyệt không phải việc khó.
Lý Thanh khẽ gật đầu:
Để mấy người Tiên Binh cẩn thận một chút, tiểu tử Diệp Huyền này có chút không biết xấu hổ, hẳn là hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế.
Lão giả cười nói:
Hẳn là không có khả năng hắn sẽ tới trộm hoặc cướp đoạt a?
Lý Thanh nói:
Cẩn thận một chút là được...
Đúng lúc này, một nam tử đột nhiên đi vào trong điện, nam tử khẽ thi lễ với hai người:
Tông chủ, bên trong Tiên Kiếm thành có một nam tử bố trí ra lôi đài, tuyên bố chỉ cần chiến thắng hắn là có thể đạt được mười vạn Tử Nguyên tinh!
Lý Thanh nhíu mày:
Có phải là Diệp Huyền kia không?
Nam tử gật đầu:
Đúng là hắn!
Lý Thanh và lão giả liếc mắt nhìn nhau, người sau trầm giọng nói:
Tên này đang làm trò quỷ gì?
Tiên Kiếm thành.
Thời khắc này, nội thành vô cùng náo nhiệt, bởi vì có người vừa bày xuống lôi đài, hơn nữa còn là một vị kiếm tu, một vị kiếm tu không phải của Tiên Kiếm Tông.
Một chỗ trên lôi đài, Diệp Huyền lẳng lặng đứng đấy, hai bên trái phải của lôi đài có hai bộ biểu ngữ, biểu ngữ bên trái viết: "Kiếm tu đệ nhất Bắc Vực", mà bên phải lại viết: "Không phục cứ tới chiến".
Phách lối!
Vô cùng phách lối!
Rất nhanh, rất nhiều kiếm tu của Tiên Kiếm Tông nghe tiếng chạy đến.
Một tên nam tử bay đến trên lôi đài, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, cười lạnh:
Khẩu khí thật lớn, vậy mà tự xưng là kiếm tu đệ nhất Bắc Vực, đến, để ta xem ngươi có bản lĩnh gì!
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Muốn khiêu chiến, cũng được, làm theo quy củ, trước tiên lấy ra một thanh kiếm Thiên giai, ngươi thua, kiếm về ta, ta thua, cho ngươi mười vạn Tử Nguyên tinh!
Vẻ mặt nam tử có chút khó coi:
Ta không có kiếm!
Diệp Huyền cả giận nói:
Không có kiếm vậy ngươi tới đánh quỷ gì hả? Đổi người tiếp theo!
Nam tử cả giận nói:
Lão tử chính là muốn đánh ngươi, ngươi...
Thanh âm của nam tử đột nhiên ngừng lại, bởi vì một thanh kiếm đã đính giữa chân mày của hắn.
Mà bốn phía cũng đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Diệp Huyền thu hồi kiếm:
Xuống!
Nam tử cũng không nói thêm lời gì, xoay người chạy.
Cứ như vậy, Diệp Huyền đợi ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, một tên kiếm tu đột nhiên cầm kiếm bay lên lôi đài.
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Biết quy củ sao?
Kiếm tu nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Biết.
Nói xong, hắn bấm tay một cái, một thanh kiếm bay đi cắm ở một bên.
Kiếm Thiên giai!
Diệp Huyền cười nói:
Ra tay đi!
Kiếm tu đột nhiên biến mất, sau một khắc, một đạo kiếm quang trực tiếp chém xuống từ đỉnh đầu Diệp Huyền.
Một kiếm rất nhanh!
Nhưng mà, lúc một kiếm này còn cách đỉnh đầu Diệp Huyền chỉ có vài tấc đã mạnh mẽ ngừng lại, bởi vì kiếm trong tay Diệp Huyền đã đính trên yết hầu của kiếm tu.
Thua!
Kiếm tu nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trong mắt là ngưng trọng.
Diệp Huyền thu hồi kiếm, cười nói:
Đổi người tiếp theo!
Chương 592: Việc Này Vừa Lợi Vừa Hại
Kiếm tu nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó quay người rời đi.
Diệp Huyền thu hồi kiếm Thiên giai ở một bên, trong lòng vui sướng.
Kỳ thật, hắn biết rõ, cao điệu như vậy, rất dễ bị đánh. Nhưng mà, hắn cũng vì không có cách nào nên mới ra hạ sách này.
Bây giờ hắn muốn đột phá, nhất định phải tìm được kiếm, mà khẳng định không thể đi Thái Hòa thương hội, Tiên Kiếm Tông người ta lại không chịu bán, hắn chỉ có thể dùng phương thức này để thu hoạch được kiếm!
Rất nhanh, lại một tên nam tử nhảy lên lôi đài...
Cứ như vậy, ước chừng một lúc lâu sau, Diệp Huyền đã thu được bảy chuôi kiếm Thiên giai.
Mà dần dần, người lên lôi đài đã tương đối ít.
Bởi vì mọi người cũng phát hiện, thực lực của Diệp Huyền rất mạnh... Người lên lôi đài đều không thể tiếp nổi một kiếm của Diệp Huyền.
Đúng lúc này, một tiếng kiếm reo đột nhiên vang lên từ chân trời nơi xa, ngay sau đó, một đạo kiếm quang rơi vào trên lôi đài.
Là một tên thanh niên nam tử, nam tử ước chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu trắng, cõng sau lưng một thanh kiếm mang vỏ, mà ở trên ngực trái của nam tử, có thêu một chữ "Tiên" nho nhỏ.
Là người Tiên Kiếm Tông!
Giữa sân có người kinh hô.
Tiên Kiếm Tông!
Giữa sân lập tức sôi trào.
Nam tử áo bào trắng nhìn Diệp Huyền:
Ngươi là học viên Đạo Nhất học viện!
Diệp Huyền gật đầu:
Đạo Nhất học viện!
Nam tử áo bào trắng nhìn thoáng qua hai bức biểu ngữ của Diệp Huyền:
Đợi chút nữa ta sẽ khiến cho ngươi nuốt ngược chúng vào!
Diệp Huyền cười nói:
Kiếm đâu?
Nam tử áo bào trắng vung lên tay phải, một thanh kiếm Thiên giai rơi vào một bên.
Diệp Huyền mỉm cười:
Ra tay đi!
Nam tử áo bào trắng lại lắc đầu, hắn vung lên tay phải lần nữa, bốn chuôi kiếm Thiên giai rơi vào một bên, hết thảy có năm chuôi kiếm!
Nam tử áo bào trắng nhìn về phía Diệp Huyền:
Tăng cược lớn, dám không?
Diệp Huyền cười nói:
Tăng thế nào?
Nam tử áo bào trắng lãnh đạm nói:
Nếu ta thua, năm chuôi kiếm này đều là của ngươi, nếu ngươi thua, không chỉ phải nuốt hai bức biểu ngữ kia vào, còn phải quỳ dưới chân núi Tiên Kiếm Tông ta ba ngày ba đêm, có dám không?
Diệp Huyền cười nói:
Được!
Nam tử áo bào trắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Ngươi rất có tự tin ha!
Thanh âm vừa dứt, bên trong vỏ kiếm sau lưng hắn, một thanh kiếm đột nhiên phóng lên tận trời, kiếm phóng thẳng vào mây trời, sau một khắc, một đạo kiếm khí từ trong mây xanh bắn nhanh xuống, nhắm thẳng Diệp Huyền trên lôi đài.
Kiếm Hoàng!
Một chớp mắt khi nam tử áo bào trắng này xuất kiếm, một cỗ kiếm thế cường đại bạo phát ra từ trên lôi đài.
Kiếm Hoàng thế!
Một kiếm rất nhanh!
Nhưng mà, Diệp Huyền lại càng nhanh hơn... Lúc đạo kiếm khí kia còn chưa chém vào trên lôi đài, Diệp Huyền đã trực tiếp xuất hiện trước mặt nam tử áo bào trắng, cùng lúc đó, một thanh kiếm gắt gao đính trên yết hầu nam tử áo bào trắng.
Bại?
Giữa sân yên tĩnh không một tiếng động.
Trước mặt Diệp Huyền, nam tử áo bào trắng nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
Ngươi là Kiếm Tiên!
Diệp Huyền mỉm cười, hắn thu hồi kiếm, sau đó đi đến một bên thu hết năm chuôi kiếm kia vào, tăng thêm bảy chuôi kiếm trước đó, hiện tại hắn thu được hết thảy mười hai chuôi kiếm Thiên giai, mà ban đầu hắn đã có khoảng mười chuôi kiếm Thiên giai, nói cách khác, hiện tại hắn có hơn hai mươi chuôi kiếm.
Thế nhưng còn chưa đủ!
Còn thiếu rất nhiều!
Hiện tại, đối với hắn mà nói, càng nhiều kiếm Thiên giai càng tốt!
Trên lôi đài, nam tử áo bào trắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó quay người rời đi.
Nơi nào đó, trong âm thầm, Tông chủ Tiên Kiếm Tông Lý Thanh nhìn Diệp Huyền trên lôi đài, không biết đang suy nghĩ gì.
Bên cạnh Lý Thanh, còn một lão giả đứng lấy, lão giả trầm giọng nói:
Chiến lực của người này không phải bình thường, ngay cả những đệ tử chân truyền kia cũng chưa chắc có thể chiến thắng hắn.
Lý Thanh mặt không biểu tình:
Mục đích của hắn hẳn là thu thập kiếm!
Lão giả gật đầu:
Không nghĩ tới hắn sẽ dùng phương thức này để thu thập kiếm...
Nói đến đây, hắn có chút dừng lại, lại nói:
Tiếp theo nên làm sao đây? Cũng không thể mặc kệ đi! Nếu mặc kệ, Tiên Kiếm Tông ta sẽ phải trở thành trò cười ở Bắc Vực này.
Lý Thanh lãnh đạm nói:
Chẳng phải bình thường trong tông mấy tên kia tranh đấu rất lợi hại sao? Hiện tại nên để bọn hắn đi ra ngoài biểu hiện một chút.
Lão giả suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Cũng nên vậy, nội đấu giỏi cũng không có gì tài ba, hiện tại hẳn là thời điểm để bọn hắn biểu hiện.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Một lúc lâu sau, bên trong Tiên Kiếm Tông, gần trăm tên kiếm tu đột nhiên xuống núi, tiến thẳng đến Tiên Kiếm thành.
Sau khi biết chuyện Diệp Huyền lập võ đài ở Tiên Kiếm thành, toàn bộ đệ tử Tiên Kiếm Tông nổi giận!
Bởi vì theo đệ tử Tiên Kiếm Tông, cử động của Diệp Huyền lần này là đang gây hấn với toàn bộ Tiên Kiếm Tông không thể nghi ngờ.
Có ai không biết Tiên Kiếm Tông là tông môn kiếm tu đệ nhất Bắc Vực?
Mà Diệp Huyền lại bố trí lôi đài trên địa bàn của Tiên Kiếm Tông, đồng thời còn tự xưng kiếm tu đệ nhất Bắc Vực... Đây là đang trần trụi trắng trợn gây hấn với Tiên Kiếm Tông.
Làm sao đệ tử Tiên Kiếm Tông có thể nhịn?
Rất nhanh, đệ tử Tiên Kiếm Tông tiến vào Tiên Kiếm thành...
...
Đạo Nhất học viện.
Bên trong Đạo Nhất điện, Đại trưởng lão đang thương nghị công việc với mọi người, lúc này, một người áo đen lặng yên xuất hiện bên cạnh Đại trưởng lão, không biết người áo đen đã nói gì, Đại trưởng lão bỗng nhiên trực tiếp đứng lên:
Hắn đi Tiên Kiếm thành khiêu chiến Tiên Kiếm Tông?
Trong điện, mọi người dồn dập nhìn về phía Đại trưởng lão, có chút mộng bức.
Người áo đen khẽ gật đầu:
Đã bắt đầu.
Đại trưởng lão nhăn mày lại:
Tiểu tử này lại làm trò quỷ gì?
Ở phía dưới không xa, một lão giả hỏi:
Làm sao vậy?
Đại trưởng lão trầm giọng nói:
Diệp Huyền đi Tiên Kiếm thành, hắn bố trí xuống lôi đài, tự xưng là kiếm tu đệ nhất Bắc Vực...
Nghe vậy, lão giả nói chuyện nhăn mày lại:
Hắn đi khiêu chiến Tiên Kiếm Tông?
Đại trưởng lão lắc đầu:
Cũng không phải hắn muốn đi khiêu chiến Tiên Kiếm Tông, hẳn là hắn muốn dùng cách này để thu thập kiếm.
Nói xong, hắn lắc đầu thở dài:
Tiểu tử này... Quả nhiên không phải đèn cạn dầu a!
Lão giả trầm giọng nói:
Đại trưởng lão, tiểu tử Diệp Huyền này thật sự quá không an phận, từ sau khi hắn tiến vào Đạo Nhất học viện ta, chuyện rắc rối càng ngày càng nhiều... Ta sợ sau này hắn sẽ làm liên lụy Đạo Nhất học viện ta!
Nghe vậy, trong điện yên tĩnh lại.
Diệp Huyền!
Tất cả mọi người đều thừa nhận thiên phú của Diệp Huyền, thế nhưng năng lực kiếm chuyện của Diệp Huyền còn phải khủng bố hơn!
Quá không an phận!
Một bên, một người mỹ phụ đột nhiên cười nói:
Kỳ thật, việc này vừa có hại vừa có lợi!
Chương 593: Một Kiếm Kinh Khủng
Mọi người nhìn về phía mỹ phụ, mỹ phụ cười nói:
Mọi người nghĩ nhiều, hắn gây rối, vì sao hắn có thể gây rối? Bởi vì hắn có bản lĩnh! Hơn nữa, lúc người này tiến vào nội viện, là Nam Sơn trêu chọc hắn trước, hắn mới đánh nhau với Nam Sơn, mà ngoại trừ Nam Sơn, các ngươi có nhìn thấy hắn chủ động trêu chọc người khác hay không? Không chỉ như thế, theo ta được biết, hiện tại có mười mấy người đi theo hắn, ngay cả Minh Khôn một trong tứ đại yêu nghiệt cũng đi theo hắn, điều này cũng chứng minh, hắn vẫn có mị lực cá nhân nhất định.
Cách đó không xa, lão giả kia cười khổ:
Huệ Tâm đạo sư, vậy ngươi có từng nghĩ qua, hắn ở bên ngoài gây sự như vậy, sẽ trêu chọc rất nhiều kẻ địch cho Đạo Nhất học viện ta.
Đạo sư tên là Huệ Tâm lãnh đạm nói:
Chư vị, thứ cho ta nói thẳng, học viên có thể kiếm chuyện không đáng sợ, đáng sợ là Đạo Nhất học viện ta không có học viên biết kiếm chuyện!
Nghe vậy, thần sắc đám người có chút ngưng trọng.
Không có học viên biết kiếm chuyện!
Lời này có nghĩa là học viện không có người.
Bất kỳ một thế lực nào, cũng phải có nội tình cường đại chống đỡ, thế nhưng, thế hệ tuổi trẻ cũng phải có người.
Nếu thế hệ tuổi trẻ không có người, nói chuyện cũng không dám!
Bởi vì thế hệ tuổi trẻ đại biểu cho tương lai!
Đây cũng là lý do vì sao người mới trọng yếu nhất một đời này!
Trong điện, mọi người không nói gì, đều nhìn về phía Đại trưởng lão.
Viện trưởng không ở đây, hiện tại mọi chuyện đều do Đại trưởng lão làm chủ.
Đại trưởng lão yên lặng một lát, sau đó nói:
Tạm thời cứ xem trước đi.
Lão giả hỏi:
Không ngăn cản?
Đại trưởng lão lãnh đạm nói:
Ngăn cản? Làm sao ngăn cản? Hiện tại, cho dù tiểu tử kia nguyện ý rời đi, Tiên Kiếm Tông cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nói xong, hắn đứng lên:
Đi thôi, đi xem một chút!
...
Tiên Kiếm thành.
Dưới lôi đài, đám người tách ra, hơn một trăm đệ tử Tiên Kiếm Tông đi tới dưới lôi đài.
Nhìn thấy nhiều đệ tử Tiên Kiếm Tông như vậy, Diệp Huyền nheo mắt, làm lớn chuyện rồi a!
Hai nam một nữ đi lên lôi đài, ba người tuổi tác cũng không lớn, hai mươi tuổi.
Bắc Vực tam kiếm!
Đúng lúc này, có người kinh hô:
Là Bắc Vực tam Kiếm Tiên!
Bắc Vực tam Kiếm Tiên!
Trong thế hệ tuổi trẻ Bắc Vực, có nhiều người khá nổi danh, Bắc Vực tam Kiếm Tiên này chính là ba vị tương đối nổi danh trong số đó.
Bởi vì ba người này đều là Kiếm Tiên, hơn nữa, đều chỉ có hai mươi tuổi!
Nam tử cầm đầu nhìn thoáng qua hai bức biểu ngữ của Diệp Huyền, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:
Khẩu khí này của người, rất lớn a!
Diệp Huyền ngượng ngập cười cười:
Nghĩ đến ba vị chính là yêu nghiệt Tiên Kiếm Tông! Không biết xưng hô thế nào?
Nam tử cầm đầu lắc đầu:
Ngươi không có tư cách biết tên của ta!
Diệp Huyền cười nói:
Vậy thì bắt đầu a? Ba vị người nào tới trước? Hay là cùng lên đi?
Cùng lên đi?
Nghe Diệp Huyền nói một câu này, giữa sân lập tức một mảnh xôn xao.
Hắn nghĩ hắn là ai? Cùng lên đi? Hắn điên rồi sao?
Thật sự quá cuồng vọng! Cả đời này lão tử cũng chưa từng thấy qua người nào cuồng vọng như vậy!
Đây là dốt nát...
"..."
Trên lôi đài, nghe Diệp Huyền nói, vẻ mặt ba người đều có chút khó coi!
Nam tử cầm đầu lại khẽ cười, hắn khẽ lắc đầu:
Dùng một đánh ba? Ngươi biết rõ chúng ta sẽ không lấy ba đánh một, lại còn nói ra một câu này, tâm cơ này...
Nói xong, hắn vung lên tay phải, mười chuôi kiếm xuất hiện ở một bên lôi đài.
Đều là Thiên giai!
Nam tử cầm đầu nhìn Diệp Huyền:
Tăng lớn tiền đặt cược, nếu ngươi thua, nuốt hai bức biểu ngữ này vào, không chỉ như thế, còn phải đến dưới núi Tiên Kiếm Tông ta, quỳ một tháng.
Diệp Huyền nhìn ba thanh kiếm kia, sau đó lắc đầu:
Quá ít! Ta thua thiệt, dù sao, nếu ngươi thua, chẳng qua là mất đi mười chuôi kiếm mà thôi, mà nếu ta thua, đó là phải mất mặt.
Nam tử lãnh đạm nói:
Vậy ngươi muốn mấy thanh!
Diệp Huyền dựng lên ba ngón tay:
30 thanh! Nếu ta thua, ta không chỉ ăn hết hai bức biểu ngữ, ta còn quỳ dưới núi Tiên Kiếm Tông ngươi một năm!
Quỳ một năm!
Nghe vậy, nam tử trước mặt Diệp Huyền lập tức hơi híp lại hai mắt:
Xem ra, ngươi hết sức tự tin vào bản thân!
Diệp Huyền cười nói:
Cược sao?
Nam tử yên lặng.
30 chuôi kiếm Thiên giai, hắn cũng không có!
Dường như nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu nhìn về phía hai người một nam một nữ ở một bên kia, hai người trầm mặc một chớp mắt, sau đó bấm tay một cái, hai mươi chuôi kiếm Thiên giai xuất hiện trên lôi đài cách đó không xa.
Tất cả có 30 chuôi kiếm Thiên giai!
Nơi xa, trong âm thầm, lão giả bên cạnh Lý Thanh mỉm cười:
Lúc đối đầu ngoại địch, bọn hắn có thể đoàn kết... Có khả năng!
Lý Thanh cũng khẽ gật đầu, người một nhà có khả năng cạnh tranh với nhau, thậm chí là nội đấu, nhưng nếu đến lúc gặp phải ngoại địch còn muốn nội đấu mà không chịu đoàn kết, loại người này, cho dù là yêu nghiệt, tông môn cũng sẽ không cần!
Trên lôi đài nơi xa, nam tử trước mặt Diệp Huyền nhìn về phía Diệp Huyền:
Bắt đầu đi?
Diệp Huyền cười nói:
Bắt đầu!
Thanh âm vừa dứt, nam tử mở ra lòng bàn tay, một thanh kiếm đột nhiên ngưng tụ mà thành từ trong lòng bàn tay của hắn, cùng lúc đó, toàn bộ lôi đài đột nhiên xuất hiện một cỗ kiếm ý!
Kiếm Tiên!
Nhìn thấy một màn này, phía dưới lập tức sôi trào lên!
Trên lôi đài, Diệp Huyền cũng khẽ gật đầu, người trước mắt này, từ kiếm ý và với khí thế mà xem, xác thực rất mạnh.
Không dám chủ quan, một hộp kiếm xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, cùng lúc đó, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm!
Đại Địa Chi Kiếm!
Đối với người trước mắt, hắn cũng không dám khinh thường!
Nam tử đột nhiên bước ra phía trước một bước, bước ra một bước này, cả người hắn trực tiếp mờ đi, mà nơi xa, vẻ mặt Diệp Huyền bỗng nhiên biến đổi, bởi vì trước mặt hắn, xuất hiện nhiều điểm kiếm quang, những điểm kiếm quang này tựa như cây kim nhỏ, đều trực chỉ yếu hại của hắn!
Diệp Huyền đột nhiên giẫm chân phải một cái, kiếm trong tay đột nhiên bổ ra phía trước.
Chỉ là một kiếm đơn giản!
Một kiếm này trảm ra, vô số đại địa chi lực từ bên trong kiếm lập tức đổ ra.
Oanh!
Lôi đài dưới chân hai người trực tiếp sụp đổ!
Cùng lúc đó, hai bóng người liên tục lùi lại, chính là Diệp Huyền và nam tử.
Chiến trường của hai người mở rộng!
Hai người dừng lại gần như cùng một lúc, mà ngay một khắc khi Diệp Huyền dừng lại, trong hộp kiếm sau lưng hắn, vô số chuôi kiếm đột nhiên chém bay ra, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã chém bay tới trước mặt nam tử kia.
Nhìn thấy những chuôi kiếm này, sắc mặt nam tử đại biến, không dám khinh thường, hai tay của hắn đột nhiên đè ép ra phía trước, trong nháy mắt, vô số kiếm khí bắn ra từ trong lòng bàn tay của hắn.
Ầm ầm!
Giữa sân, vô số kiếm khí bay vụt, mọi người xung quanh hoảng hốt, liên tục lùi lại, căn bản không dám tới gần hai người.
Mà ở ngay bên trong luồng kiếm khí này, Diệp Huyền đột nhiên thả người nhảy lên tới đỉnh đầu nam tử, sau một khắc, một đạo kiếm khí tàn nhẫn trảm xuống từ trên không, một kiếm có tốc độ cực nhanh.
Nhìn thấy một màn này, đồng tử của nam tử khẽ co rụt lại, sau một khắc, hai tay của hắn đột nhiên hợp lại, vừa hợp lại, hai thanh cự kiếm đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, cùng lúc đó, hai thanh cự kiếm này kẹp lại, trực tiếp kẹp lấy một kiếm của Diệp Huyền!
Nhưng dưới chân hắn, đại địa trực tiếp nổ tung!
Bởi vậy, rất rõ ràng, một kiếm này kinh khủng cỡ nào!
Nhưng mà, nam tử vẫn mạnh mẽ gánh vác một kiếm này!
Mà lúc này, Diệp Huyền đã thối lui ra bên ngoài mấy trượng, thế nhưng kiếm trong tay hắn đã biến đổi!
Chương 594: Hai Người Này, Đều Là Học Viên Đạo Nhất Học Viện Ta
Đại Địa Chi Kiếm biến thành Không Gian Chi Kiếm, một khắc khi kiếm biến đổi này, trong âm thầm, vẻ mặt hai người Lý Thanh phía dưới đột nhiên đại biến.
Trên lôi đài, vẻ mặt nam tử cũng bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, mà lúc này, Diệp Huyền lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, cùng lúc đó, Diệp Huyền lại mạnh mẽ chém xuống một kiếm.
Không có bất kỳ động tác gì ngoài sức tưởng tượng, chỉ là một kiếm đơn giản!
Nam tử đột nhiên giẫm chân phải một cái, hai tay hợp lại, sau đó kéo ra hai phía một phát, một phát kéo này, một đạo kiếm quang bắn ra từ giữa chân mày của hắn.
Ông!
Một tiếng kiếm reo vang vọng chân trời.
Oanh!
Một bóng người trong nháy mắt cấp tốc lùi lại!
Bóng người này chính là Diệp Huyền, mà trong nháy mắt Diệp Huyền lui lại, nam tử buông lỏng trong lòng, đang muốn thừa thắng xông lên, mà đúng lúc này, nhiều thanh kiếm đột nhiên vọt ra từ bên trong không gian xung quanh hắn.
Thuấn Không Nhất Kiếm!
Số kiếm này xuất hiện không chút dấu hiệu nào, mà nam tử cũng không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện nhiều kiếm như vậy, ngẩn người ngay lập tức, chỉ trong giây lát ngẩn người này, chờ hắn lấy lại tinh thần, những thanh kiếm kia đã chống đỡ trên từng yếu hại khắp toàn thân hắn.
Thế nhưng rất nhanh, số kiếm này hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, tất cả mọi người cũng không thể thấy rõ.
Trên lôi đài, nam tử có chút mờ mịt.
Âm thầm, vẻ mặt hai người Lý Thanh có chút âm trầm.
Mà lúc này, Diệp Huyền trên lôi đài đột nhiên ôm quyền với nam tử, cười nói:
Không hổ là Bắc Vực tam Kiếm Tiên, Diệp Huyền ta cực kỳ bội phục, hôm nay coi như ngang tay, thế nào?
Nam tử sửng sốt, hai người Lý Thanh phía dưới cũng sửng sốt.
Lúc này, Diệp Huyền thu hồi 30 thanh kiếm kia, cười nói:
Tiên Kiếm Tông lợi hại, Diệp Huyền ta bội phục, ngày khác nếu có cơ hội, lại đến lĩnh giáo chư vị tiền bối Tiên Kiếm Tông, cáo từ.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Mọi người: "..."
Bên trong Tiên Kiếm thành, đám người đưa mắt nhìn nhau.
Đây là đánh ngang tay?
Trên lôi đài, nam tử nhìn về phía Diệp Huyền rời đi, trầm mặc.
Mà một bên khác, một nam một nữ cũng trầm mặc.
Bởi vì bọn hắn biết, Diệp Huyền lưu thủ. Không chỉ lưu thủ, ngược lại còn lưu lại mặt mũi cho Tiên Kiếm Tông.
Phải biết, nếu như Diệp Huyền thật sự tàn nhẫn đạp nam tử, vậy thứ mất đi không chỉ là mặt mũi của nam tử, còn có thể diện của toàn bộ Tiên Kiếm Tông.
Nhựng Diệp Huyền cũng không có làm như vậy!
Lúc này, nam tử giao thủ cùng Diệp Huyền đột nhiên nói:
Hắn rất mạnh, còn chưa xuất toàn lực!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Bên trong Tiên Kiếm thành, mọi người cũng dần dần tán đi, đối với việc Diệp Huyền và nam tử bất phân thắng bại, tất cả mọi người vẫn có thể tiếp nhận, chỉ cần không phải Tiên Kiếm Tông bại là được.
...
Diệp Huyền vừa rời đi Tiên Kiếm thành, Lý Thanh và một lão giả đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Huyền khẽ thi lễ:
Gặp qua hai vị tiền bối.
Thấy thế, trong lòng hai người âm thầm gật đầu.
Lý Thanh nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Mục đích ngươi tới lần này, chính là vì kiếm?
Diệp Huyền cười khổ:
Đúng vậy. Trong học viện cũng không có kiếm, mà ta lại có một chút khúc mắc với Thái Hòa thương hội, không có cách, chỉ có thể tới đây, nếu có chỗ đắc tội, mong Lý Tông chủ thứ lỗi.
Lý Thanh trầm mặc một lát, sau đó bấm tay một cái, một viên nạp giới rơi vào trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua, trong nạp giới, có mười hai chuôi kiếm Thiên giai, hơn nữa đều là thượng phẩm.
Diệp Huyền có chút không hiểu nhìn về phía Lý Thanh:
Đây là?
Lý Thanh nói:
Cảm tạ lúc trước ngươi đã lưu thủ, lần sau nếu có thời gian, có thể tới Tiên Kiếm Tông ta giao lưu trao đổi với bọn hắn!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Tại chỗ, Diệp Huyền mỉm cười, thu hồi nạp giới, ngự kiếm biến mất ở cuối chân trời.
Mà trong một chỗ âm thầm, đám người Đại trưởng lão nhìn Diệp Huyền rời đi, đều âm thầm gật đầu.
Bên cạnh Đại trưởng lão, một lão giả nói khẽ:
Tên này... Không chỉ có thiên phú cực cường, da mặt cực dày, cách làm việc cũng có chừng mực... Hắn nháo trò như thế, Tiên Kiếm Tông không chỉ không cừu thị hắn, ngược lại còn cảm kích hắn...
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão nói:
Trở về đi!
Rất nhanh, mọi người rời đi.
Diệp Huyền về tới Đạo Nhất học viện, mà giờ khắc này, Tú môn đã lớn mạnh đến mười lăm người, phải biết, toàn bộ nội viện còn chưa tới bốn mươi người học viên!
Sau khi trở lại nội viện, Diệp Huyền bắt đầu tu luyện.
Xông vào Phá Không cảnh!
Hiện tại, hắn cảm giác rõ ràng cảnh giới không đủ, bởi vì một số kiếm kỹ mạnh mẽ đều cần có cảnh giới để duy trì.
Hiện tại hắn có hết thảy gần 70 chuôi kiếm Thiên giai!
70 chuôi kiếm Thiên giai!
Diệp Huyền đi tới phòng tu luyện, hắn xếp bằng ngồi dưới đất, sau đó lấy ra tất cả số kiếm Thiên giai.
Diệp Huyền hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên cầm lấy một thanh kiếm đâm vào trong cơ thể.
Thôn phệ!
Điên cuồng thôn phệ!
Trong phòng tu luyện, khí tức của Diệp Huyền đang bắt đầu tăng cường từng chút từng chút...
Mà ngay lúc Diệp Huyền đang tu luyện, một lão giả mang theo hai tên cường giả thân mặc áo giáp màu ám kim đi tới Đạo Nhất thành.
Bên ngoài Đạo Nhất thành, lão giả nhìn thoáng qua Đạo Nhất thành, cười lạnh, sau đó tiến vào bên trong thành.
Một khắc đồng hồ sau, ba người lão giả đi tới bên trong Đạo Nhất học viện.
Tiếp đãi ba người lão giả, là Đại trưởng lão!
Bên trong Đạo Nhất điện, Đại trưởng lão liếc mắt nhìn ba người lão giả, sau đó nói:
Ba vị là?
Lão giả cười nói:
Lão phu Mục Thiên khách khanh Độc Cô gia, lần này đại biểu Độc Cô gia mà tới!
Nghe vậy, sắc mặt Đại trưởng lão hơi đổi một chút:
Có phải là Độc Cô gia Thiên Vực?
Lão giả gật đầu:
Đúng vậy!
Vẻ mặt Đại trưởng lão trở nên ngưng trọng!
Một lát sau, Đại trưởng lão nói:
Không biết mục đích các hạ đến đây là gì?
Lão giả cười nói:
Độc Cô gia ta muốn mang đi hai người từ quý viện.
Mang đi hai người?
Đại trưởng lão nhăn mày lại:
Hai người nào?
Lão giả nhìn thẳng Đại trưởng lão:
Diệp Huyền, Diệp Linh!
Nghe vậy, Đại trưởng lão ngây ngẩn cả người. Một lát sau, hắn trầm giọng nói:
Các hạ có ý tứ gì?
Mục Thiên trầm giọng nói:
Đại trưởng lão, đây là một chuyện xấu của Độc Cô gia ta, ta cũng không muốn nói nhiều! Hôm nay tới đây, là muốn mang hai người này về.
Đại trưởng lão trầm giọng nói:
Huynh muội bọn hắn là người Độc Cô gia?
Mục Thiên cười lạnh:
Tự nhiên không phải.
Nói xong, hắn ôm quyền:
Đại trưởng lão, còn xin giao hai người này cho ta, để lão phu mang về.
Đại trưởng lão trầm giọng nói:
Hai người này đều là học viên Đạo Nhất học viện ta.
Chương 595: Sờ Khắp Toàn Thân! (Chúc Mừng Năm Mới)