Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 47 - Chương 596: Truyền Thừa!

. Nghe vậy, hai mắt Mục Thiên híp lại: Đại trưởng lão nói vậy là có ý gì?
Đại trưởng lão cười nói:
Nếu như hắn nguyện ý trở về cùng các hạ, Đạo Nhất học viện ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản, hai huynh muội bọn hắn đều có tự do tuyệt đối. Nhưng nếu như hắn không nguyện ý rời đi, Đạo Nhất học viện ta sẽ không để người khác cưỡng ép mang đi hai huynh muội bọn hắn!
Mục Thiên cười lạnh:
Đại trưởng lão, Đạo Nhất học viện ngươi muốn chen vào việc nhà của Độc Cô gia ta?
Đại trưởng lão lắc đầu:
Ta không có bất kỳ hứng thú gì đối với việc nhà của Độc Cô gia, chẳng qua là hi vọng các hạ hiểu rõ, hiện tại, hai người bọn hắn là học viên Đạo Nhất học viện ta, chỉ thế thôi.
Mục Thiên nhìn thẳng Đại trưởng lão:
Nói như vậy, Đạo Nhất học viện không nguyện ý giao ra hai người bọn hắn!
Vẻ mặt Đại trưởng lão cũng lạnh đi:
Thế nào, chẳng lẽ các hạ còn muốn cướp đoạt trắng trợn hay sao?
Vẻ mặt Mục Thiên có chút dữ tợn:
Nếu như là thời đại của Mục Đạo Nhất, có lẽ Độc Cô gia ta sẽ còn kiêng kị Đạo Nhất học viện ngươi một chút, thế nhưng hiện tại... Lão phu nói cho ngươi biết, trong ba ngày, nếu Đạo Nhất học viện ngươi không giao ra hai người này, Đạo Nhất học viện ngươi sẽ hối hận cả đời.
Nói xong, hắn quay người rời đi.

Trong điện, vẻ mặt Đại trưởng lão âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, Đại trưởng lão nói:
Triệu tập chư vị đạo sư.
Rất nhanh, đạo sư nội viện Đạo Nhất học viện đều đi tới bên trong Đạo Nhất điện.

Giao ra huynh muội Diệp Huyền? Như vậy sao được? Nếu như Đạo Nhất học viện ta giao ra bọn hắn, chúng ta làm sao có thể tiếp tục tồn tại ở Bắc Vực này?

Xác thực không được! Giao ra huynh muội Diệp Huyền, người Bắc Vực này sẽ chế nhạo Đạo Nhất học viện ta!

Sự tình mất mặt như vậy, tuyệt đối không thể làm!

Độc Cô gia này cũng quá bá đạo, vậy mà nhúng tay tới tận Bắc Vực!

Bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ...

Một lát sau, trong điện yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn về phía Đại trưởng lão, Đại trưởng lão mỉm cười:
Hiếm khi mọi người có thể thống nhất ý kiến như thế.
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ngoài điện nơi xa:
Chẳng qua sợ là lần này Độc Cô gia này sẽ không từ bỏ ý đồ a... Thông báo viện trưởng.
Phía dưới, một lão giả trầm giọng nói:
Sự tình nghiêm trọng như vậy?
Đại trưởng lão cười khổ:
Đâu chỉ nghiêm trọng... Hiểu biết của các ngươi đối với Độc Cô gia này là quá ít! Gia tộc này ở Thiên Vực có địa vị vô cùng quan trọng, ngay cả thời kì đỉnh phong của Đạo Nhất học viện ta, cũng không nhất định có thể chống lại a...
...

Trong phòng tu luyện, thời khắc này, Diệp Huyền đã thôn phệ hơn hai mươi thanh kiếm, hiện tại, khí tức của hắn đang đang từ từ tăng cường.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút từng chút, ba ngày sau, Diệp Huyền đã thôn phệ hơn năm mươi thanh kiếm, mà khí tức của hắn cũng đã mạnh rất rất nhiều so với trước kia.

Ngày thứ tư, trong phòng tu luyện, Diệp Huyền đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt hắn, hai đoàn kiếm quang bắn ra.

Xuy xuy!

Trên vách tường nơi xa trực tiếp xuất hiện hai vết rách sâu không thấy đáy!

Cùng lúc đó, một cỗ khí tức cường đại phát tán ra từ quanh thân Diệp Huyền.

Phá Không cảnh!

Sau khi thôn phệ 67 chuôi kiếm Thiên giai, cuối cùng hắn đã đạt đến Phá Không cảnh!

Sau khi đạt đến Phá Không cảnh, Diệp Huyền nhẹ nhàng đè ép tay phải ra phía trước, trong nháy mắt, không gian nơi lòng bàn tay hắn trực tiếp nứt ra, ngay sau đó, vô số Ám năng lượng trào ra từ bên trong vết nứt không gian kia.

Cảm thụ được những Ám năng lượng đó, vẻ mặt Diệp Huyền có chút ngưng trọng, hiện tại hắn đã biết rõ vì sao cường giả Phá Không cảnh mạnh mẽ hơn cường giả chân Ngự Pháp cảnh nhiều như vậy! Những Ám năng lượng này thật sự rất mạnh, ngay cả hắn cũng cảm giác được tim đập nhanh.

Không suy nghĩ nhiều nữa, sau khi đạt đến Phá Không cảnh, Diệp Huyền bắt đầu tiếp tục tu luyện kiếm kĩ của bản thân!

Mà bây giờ, mỗi một lần hắn rút kiếm, cảm giác không còn cố hết sức như trước nữa!

Nhưng mà, mỗi một lần rút kiếm này cũng đều tiêu hao cực lớn, với tình huống hiện tại của hắn, trong vòng nửa canh giờ nhiều nhất chỉ có thể rút kiếm hai lần!

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền mỉm cười:
Kiếm kỹ này do hai loại kiếm kỹ dung hợp mà thành, phải đặt tên lần nữa! Lấy tên gì đây a?
Nói xong, hắn trầm tư, một lát sau, khóe miệng của hắn hơi hơi nhếch lên:
Dứt khoát gọi là Bạt Kiếm Định Sinh Tử đi! Hắc hắc...
Cười một thoáng, hắn đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, hắn vung lên tay phải, hai thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn.

Ám Thương kiếm, còn có thanh kiếm Vân Thắng chế tạo cho hắn.

Hai thanh kiếm này đều là thánh giai, dĩ nhiên, thanh kiếm Vân Thắng chế tạo cho hắn, càng tốt hơn một chút.

Mà chuôi kiếm Vân Thắng chế tạo cho hắn, hắn đặt tên: Linh Tiên.

Trước đó hắn điên cuồng tu luyện Bạt Kiếm Định Sinh Tử, nhưng đều dùng kiếm bình thường, một mực chưa từng dùng đến Linh Tiên kiếm này.

Bởi vì không dám dùng!

Nếu như dùng thanh kiếm này, chắc chắn có thể sẽ hủy đi cả phòng tu luyện này.

Mặc dù hắn rất tò mò uy lực sau khi phối hợp chuôi kiếm này với Bạt Kiếm Định Sinh Tử, nhưng hắn vẫn không dám thử.

Chừa chút lo lắng!

Diệp Huyền rời đi phòng tu luyện, hắn đi tới thế giới dưới lòng đất dưới Tử Hỏa đạo.

Sự tình của Việt Kỳ, từ trước tới giờ hắn vẫn chưa từng quên đi.

Nhưng mà, khi hắn đi vào gian đại điện kia, cửa đại điện lại nhanh chóng đóng chặt lại.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền nhăn mày lại, hắn đang muốn lặng lẽ chui vào, lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, một thanh âm truyền ra:
Vào đi!
Thanh âm của Viêm Già!

Diệp Huyền vội vàng đi vào, trước mặt Viêm Già, có đặt một cái bàn dài rực lửa, mà trên bàn dài, một nữ tử đang nằm.

Nữ tử này, chính là Việt Kỳ!

Việt Kỳ lẳng lặng nằm đấy, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có nửa điểm khí tức, trọng yếu nhất, chính là giờ phút này toàn thân nàng không một mảnh vải.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền nhìn về phía Viêm Già:
Này, không thể mặc một chút quần áo cho nàng sao?
Viêm Già nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Thời khắc này thân thể của nàng còn đang trong giai đoạn bồi đắp, không thể có ngoại vật đụng vào.
Nghe vậy, Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Thì ra là thế!
Lúc này, Viêm Già lại nói:
Ngươi tới thật đúng lúc, có chuyện cần ngươi tương trợ.
Diệp Huyền vội vàng nói:
Chuyện gì?
Viêm Già nói:
Có phải trong cơ thể ngươi có Hỗn Độn Chi Khí kia không?
Diệp Huyền hơi hơi ngẩn người:
Làm sao ngươi biết?
Viêm Già nói:
Ngươi nói xem?
Diệp Huyền ngượng ngập cười cười, kém chút quên, Viêm Già này vốn dĩ là ở bên trong Giới Ngục tháp.

Viêm Già chỉ chỉ Việt Kỳ:
Dùng Hỗn Độn Chi Khí của ngươi tẩm bổ nhục thể của nàng.
Diệp Huyền nói:
Đưa Hỗn Độn Chi Khí vào trong cơ thể nàng?
Viêm Già gật đầu:
Bây giờ nàng vẫn chưa có ý thức, sau khi ngươi đưa Hỗn Độn Chi Khí vào trong cơ thể nàng, cần phải dẫn dắt Hỗn Độn Chi Khí chậm rãi tẩm bổ thân thể nàng...
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:
Trong quá trình này, ngươi phải sờ khắp toàn thân nàng một lượt, ngươi sẽ không có ý nghĩ gì không tốt a?
Diệp Huyền: "..."
Chương 596: Truyền Thừa! Sờ khắp toàn thân...
Diệp Huyền sững sờ ngay tại chỗ rất lâu, cuối cùng, hắn nhìn về phía Viêm Già:
Việc này hoàn toàn có thể do tiền bối làm thay, đúng không?
Viêm Già nhìn Diệp Huyền:
Đúng là có thể, nhưng mà, Hỗn Độn Chi Khí này chính là thần vật, giao cho ta, ngươi yên tâm sao?
Diệp Huyền cười cười, hắn vung lên tay phải, sợi Hỗn Độn Chi Khí kia xuất hiện trước mặt Viêm Già, sau đó hắn quay người lui qua một bên.

Viêm Già nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì nữa, bắt đầu điều khiển Hỗn Độn Chi Khí giúp Việt Kỳ ôn dưỡng thân thể.

Một bên, Diệp Huyền lẳng lặng chờ đợi.

Nhìn Việt Kỳ phía xa, Diệp Huyền nghĩ đến Thanh Thương giới, Thương Kiếm Tông...

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, ước chừng hai ngày sau, Việt Kỳ đột nhiên mở mắt, Diệp Huyền cách đó không xa vội vàng đi tới.

Trong mắt Việt Kỳ có chút mờ mịt, Diệp Huyền vội vàng nói:
Việt sư tôn?
Việt Kỳ nhìn về phía Diệp Huyền:
Ngươi là?
Nghe vậy, Diệp Huyền sầm mặt lại, hắn quay đầu nhìn về phía Viêm Già, người sau nói:
Thân thể và linh hồn của nàng vừa mới dung hợp, phương diện trí nhớ tạm thời vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, cho nàng một chút thời gian.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Việt Kỳ, cười nói:
Không nhớ ta sao?
Việt Kỳ nhìn Diệp Huyền, chân mày hơi nhăn lại:
Có một chút ấn tượng...
Diệp Huyền cười nói:
Không có việc gì, về sau từ từ suy nghĩ.
Lúc này, Việt Kỳ khẽ nhìn qua thân thể của bản thân, lúc phát hiện toàn thân mình không một mảnh vải, nàng càng nhíu chặt chân mày, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:
Ngươi cởi sao?
Diệp Huyền vội vàng khoát tay:
Không không, là vị tiền bối bên cạnh này làm, cũng là nàng cứu được người!
Việt Kỳ nhìn về phía Viêm Già cách đó không xa, sau đó nàng đứng lên, này vừa đứng, Diệp Huyền đã vội vàng xoay người, nói:
Việt sư tôn, ngươi mặc vào một bộ y phục trước đi!
Việt Kỳ nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Ngược lại đều đã bị ngươi nhìn hết, không phải sao?
Diệp Huyền: "..."

Việt Kỳ khẽ thi lễ với Viêm Già:
Đa tạ.
Viêm Già nói:
Ngươi có thể nhớ lại một chút gì đó, đúng không?
Việt Kỳ gật đầu.

Viêm Già khẽ gật đầu:
Ngươi bây giờ, thân thể và linh hồn vừa mới dung hợp, tạm thời vẫn vô phương khôi phục thực lực, chờ sau khi thân thể và linh hồn triệt để dung hợp, lại nghĩ đến chuyện khôi phục thực lực, hiểu chưa?
Việt Kỳ gật đầu, sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:
Cho ta một bộ y phục!
Diệp Huyền vội vàng lấy ra một bộ trường bào phủ thêm cho Việt Kỳ, hắn do dự một chút, sau đó nói:
Ngươi thật sự không nhớ ra ta sao?
Việt Kỳ nhìn hắn một cái, không nói gì.

Diệp Huyền cười khổ:
Cũng không có chuyện gì, về sau từ từ suy nghĩ.
Nói xong, hắn nhìn về phía Viêm Già cách đó không xa:
Tiền bối, ta muốn để nàng tạm thời lưu lại nơi này.
Việt Kỳ hiện tại, một chút thực lực cũng không có, nếu nàng theo chân hắn trở lại phía trên kia, là vô cùng nguy hiểm không thể nghi ngờ.

Viêm Già nói:
Xem ý tứ của bản thân nàng.
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Việt Kỳ:
Hiện tại bên ngoài tương đối nguy hiểm, ngươi lưu ở nơi đây trước đi, sau đó chậm rãi khôi phục thực lực, được chứ?
Việt Kỳ trầm mặc một lát, sau đó nói:
Thương Kiếm Tông thế nào?
Diệp Huyền nói khẽ:
Hộ Giới minh đã bị diệt... Kiếm Huyền sư bá, còn có Tông chủ, mấy người chiến Thiết sư thúc... Đều đã ngã xuống.
Việt Kỳ yên lặng.

Diệp Huyền nói khẽ:
Thương Huyền sư thúc, còn có Cố sư thúc đều còn sống, về sau Thương Kiếm Tông sẽ càng ngày càng cường đại.
Việt Kỳ khẽ lắc đầu, sau đó nàng nói khẽ:
Ngươi trở về đi!
Diệp Huyền trầm mặc một hồi, sau đó quay người rời đi, khi đi đến cửa đại điện, hắn đột nhiên dừng lại:
Ngươi đang trách ta sao?
Việt Kỳ không nói gì.

Diệp Huyền chờ giây lát, không nhận được câu trả lời chắc chắn, hắn rời đi đại điện.

Trong điện.

Viêm Già đột nhiên nói:
Hắn vô cùng quan tâm ngươi.
Việt Kỳ nói khẽ:
Ta không trách hắn.
Viêm Già hỏi:
Vậy vì sao không trực tiếp nói với hắn?
Việt Kỳ nói:
Vừa rồi suy nghĩ nhiều chuyện, thất thần.
Viêm Già: "..."

Diệp Huyền vừa rời đi lòng đất, Đại trưởng lão đã nhanh chóng tìm được hắn:
Lão đầu tiệm thợ rèn kia xảy ra chuyện.
Vân Thắng?

Diệp Huyền nhăn mày lại:
Chuyện gì?
Đại trưởng lão trầm giọng nói:
Lúc trước bên trong Đạo Nhất thành phát sinh đại chiến, tiệm thợ rèn bị hủy...
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:
Đây cũng là sự tình nội bộ Vân gia, ngươi sẽ không nhúng tay a?
Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, nói:
Dĩ nhiên sẽ không!
Đại trưởng lão nói khẽ:
Bởi vì ngươi có món chí bảo kia, rất nhiều người phi thường ngấp nghé bảo vật đó, vậy nên ngươi chớ có tiếp tục lẫn vào vũng nước đục lần này.
Diệp Huyền gật đầu:
Hiểu rõ!
Đại trưởng lão khẽ gật đầu:
Ngươi có biết Độc Cô gia?
Diệp Huyền lắc đầu:
Chưa từng nghe thấy!
Đại trưởng lão nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền cười khổ:
Thật sự chưa từng nghe qua.
Đại trưởng lão do dự một chút, sau đó nói:
Đây là một đại tộc đến từ Thiên Vực... Tóm lại, trước khi viện trưởng trở về đây, ngươi tận lực đừng rời đi học viện.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Lại có người nhằm vào ta sao?
Đại trưởng lão nhìn hắn một cái:
Ngươi a, hiện tại tận lực điệu thấp một chút đi!
Nói xong, hắn quay người rời đi.

Tại chỗ, Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó quay người biến mất ngay tại chỗ.

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đi tới bên trong Đạo Nhất thành, lúc hắn đi tới căn nhà tiệm thợ rèn kia lần nữa, tiệm thợ rèn kia đã tan nát rồi!

Xảy ra chuyện rồi!

Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống, hắn nhìn lướt qua bốn phía, đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chính là Vân Thắng kia!

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Vân Thắng giữ chặt hắn trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Bên ngoài Đạo Nhất thành, Vân Thắng mang theo Diệp Huyền đi tới một chỗ trong núi sâu, một chỗ dưới thác nước, hai người vừa xuống đất, Vân Thắng đã trực tiếp ngồi trên mặt đất.

Diệp Huyền biến sắc, bởi vì giờ khắc này hắn mới phát hiện, Vân Thắng bị trọng thương.

Diệp Huyền trầm giọng nói:
Tiền bối?
Vân Thắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Ngươi muốn đúc khí?
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:
Đúng là có chút muốn.
Vân Thắng đột nhiên cả giận nói:
Cái gì gọi là có chút muốn?
Diệp Huyền vội vàng nói:
Ý của ta là, đúc khí kiếm được tiền sao?
Vân Thắng cả giận nói:
Nói nhảm, tại Thiên Vực, đúc khí sư chính là nghề nghiệp tôn quý nhất, cũng là nghề nghiệp giàu có nhất, ngươi nói có kiếm được tiền hay không?
Diệp Huyền vội vàng nói:
Muốn, ta vô cùng muốn trở thành một tên đúc khí sư, thật!
Vân Thắng thấp giọng thở dài, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, trong mắt có chút phức tạp.

Diệp Huyền nói:
Tiền bối dưỡng thương trước đi!
Vân Thắng lắc đầu:
Ta không có nhiều thời gian như vậy!
Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Vân Thắng đột nhiên nhìn về phía hắn, sau đó lấy ra một viên hắc ấn đặt vào trước mặt hắn:
Bên trong ấn này, là truyền thừa đúc khí thuật của Vân gia ta, cùng với một kiện chí bảo của Vân gia ta ở trong đó, hiện tại, cho ngươi.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Tiền bối, người đây là ý gì? Chương 597: Luyện Tập! Vân Thắng lắc đầu: Những năm gần đây, ta vẫn một mực tìm kiếm truyền nhân, hi vọng lưu lại sở học một đời, đáng tiếc, vẫn một mực chưa thể tìm tới.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:
Không ngờ tới, truyền thừa cả đời này của ta lại giao cho ngươi!
Diệp Huyền cười khổ:
Có phải tiền bối không nhìn trúng ta hay không!
Vân Thắng lãnh đạm nói:
Ngươi cũng không phải đặc biệt thích hợp với đúc khí, nhưng mà, nếu ngươi thật lòng ưa thích đúc khí, dụng tâm đi học, ngày sau thành tựu trên đúc khí đạo cũng sẽ không thấp.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Tiền bối, chuyện đúc khí này trước hết cứ để một bên, ngươi trước tiên hãy dưỡng thương cho tốt, ta...
Đúng lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người không xa, lão giả này, Diệp Huyền nhận biết, chính là Vân Khiếu rời đi trước đó, mà sau lưng Vân Khiếu, còn có hai lão giả.

Vân Khiếu lạnh lùng nhìn thoáng qua Vân Thắng, cười lạnh:
Ta biết chắc ngươi sẽ còn xuất hiện ở tiệm thợ rèn....
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, vẻ mặt rất lạnh:
Lại gặp mặt!
Diệp Huyền nhìn về phía Vân Thắng, người sau trầm giọng nói:

Ta ngăn chặn bọn hắn, ngươi trở về Đạo Nhất học viện!

Ngăn chặn?

Nơi xa, Vân Khiếu cười lạnh:
Vân Thắng, ngươi chặn được sao?
Vân Thắng không để ý tới Vân Khiếu, mà là nhìn về phía Diệp Huyền, cả giận nói:
Còn không đi mau?
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:

Tiền bối, kỳ thật, ta đánh nhau rất giỏi!

Ngươi đánh cái rắm!

Vân Thắng cả giận nói:
Ngươi có thể đánh thắng được ba tên cường giả Nguyên Cảnh sao?
Diệp Huyền suy nghĩ một chút:
Cũng có thể thử xem!
Vân Thắng: "..."

Diệp Huyền quay người đi về phía ba người Vân Khiếu cách đó không xa:
Ba vị, cho Diệp Huyền ta một chút mặt mũi, có được không?
Vân Khiếu cười lạnh:
Cho ngươi một chút mặt mũi? Ngươi...
Đúng lúc này, Diệp Huyền trước mặt hắn đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, mà khi xuất hiện lần nữa, Diệp Huyền đã ở trước mặt hắn.

Sắc mặt Vân Khiếu đại biến, có điều hắn phản ứng cực nhanh, một cỗ khí tức cường đại bạo phát ra từ trong cơ thể hắn.

Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên chém xuống một kiếm.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Oanh!

Một kiếm này chém xuống, Vân Khiếu trực tiếp bị chém bay ra ngoài trăm trượng.

Nhìn thấy một màn này, Vân Thắng cách đó không xa đang muốn xuất thủ lập tức ngây ngẩn cả người.

Mà nơi xa, Vân Khiếu kia cũng một mặt sửng sốt, mạnh như thế?

Diệp Huyền cầm kiếm tiếp tục đi về phía ba người Vân Khiếu:
Ba người các ngươi cùng lên đi! Bằng không, thật sự không có độ khó!
Nghe vậy, Vân Khiếu đột nhiên giận dữ:
Ngươi quá cuồng vọng!
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên biến mất, sau một khắc, một cỗ lực lượng cường đại bức thẳng đến Diệp Huyền.

Mà lúc này, Diệp Huyền ngừng lại, đột nhiên, một thanh phi kiếm chợt lóe lên ở trong sân.

Xuy!

Giữa sân dường như có thứ gì đó bị xé nứt!

Một hơi thở sau, giữa sân yên tĩnh trở lại.

Vân Khiếu ngừng lại ở vị trí hơn một trượng trước mặt Diệp Huyền, mà giữa chân mày của hắn, một thanh kiếm chống đỡ ở đấy, một thanh kiếm màu đỏ thẫm!

Ám Thương kiếm!

Giờ phút này, Diệp Huyền cũng có chút kinh hãi, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Ám Thương kiếm, mà hắn không nghĩ tới, Ám Thương kiếm này sau khi đạt đến thánh giai vậy mà có được tốc độ nhanh đến thế, nhanh đến mức ngay cả một cường giả Nguyên Cảnh cũng không kịp phản ứng!

Quá nhanh!

Vân Thắng cách đó không xa cũng một mặt ngưng trọng, thực lực của Diệp Huyền này thật sự có chút nằm ngoài dự đoán của hắn. Dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, ánh mắt có chút biến hóa.

Trước mặt Diệp Huyền, Vân Khiếu nhìn chằm chằm vào hắn, giờ khắc này, nội tâm của hắn cũng vô cùng chấn động, bởi vì hắn thật sự không nghĩ tới Diệp Huyền lại mạnh mẽ như vậy, ngay cả hắn cũng không hề có lực hoàn thủ!

Quá yêu nghiệt!

Diệp Huyền cười nói:
Nếu như ta thả ngươi, ngươi có còn tiếp tục tới tìm ta gây phiền phức?
Vân Khiếu lạnh lùng nói:
Diệp Huyền, đây là sự tình của Vân gia ta, nếu ngươi nhúng tay, Vân gia ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
Ta không có ý gây thù hằn, thế nhưng... Nếu có ai muốn đối địch với ta, lão tử phụng bồi tới cùng.
Thanh âm vừa dứt, hắn gọt ra một kiếm.

Xuy!

Vân Khiếu trực tiếp bay đầu!

Giết!

Sau lưng Diệp Huyền, Vân Thắng trực tiếp sửng sốt, cứ giết như vậy?

Hai tên cường giả Nguyên Cảnh khác cũng sửng sốt, hai người đều không nghĩ tới Diệp Huyền vậy mà lại trực tiếp hạ sát thủ!

Bọn hắn đại biểu Vân gia đấy a!

Nhưng mà đúng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất, sắc mặt hai tên cường giả Nguyên Cảnh còn lại kia đại biến, hai người vội vàng ra tay.

Dùng một đánh hai!

Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, giữa sân yên tĩnh trở lại, mà ở trước mặt Diệp Huyền, là ba bộ thi thể!

Diệp Huyền đứng trước ba bộ thi thể, hai mắt hắn nhắm nghiền, đang lợi dụng Xiển U giới hấp thu năng lượng của ba bộ thi thể.

Mà nơi xa, Vân Thắng nhìn Diệp Huyền, gương mặt ngưng trọng, chiến lực của Diệp Huyền, xa xa nằm ngoài dự đoán của hắn.

Qua rất lâu sau, Diệp Huyền thu hồi Xiển U giới, sau đó thu lấy nạp giới của ba người Vân Khiếu, trong nạp giới, Tử Nguyên tinh cộng lại có hơn trăm vạn!

Còn lại cũng có hơn ba mươi món bảo vật Thiên giai, nhưng mà, một món thánh giai cũng không có!
Ngươi có biết ngươi đã làm gì không?
Lúc này, cách đó không xa, Vân Thắng đột nhiên nói.

Diệp Huyền cười nói:
Tiền bối muốn nói, ta giết người Vân gia, Vân gia sẽ không bỏ qua cho ta, đúng không?
Vân Thắng gật đầu:
Vân gia không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Diệp Huyền nói:
Chính là bởi vì như thế, cho nên ta mới giết ba người bọn hắn. Hiện tại, có ai biết là ta giết người của Vân gia?
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Vân Thắng:
Tiền bối ngươi sẽ không đi mật báo a?
Vân Thắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền đi đến trước mặt Vân Thắng, cười nói:
Tiền bối theo ta trở lại Đạo Nhất học viện hay sao a?
Vân Thắng lắc đầu:
Ta sẽ không trở về!
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:
Trong khoảng thời gian này ngươi hãy ở lại nơi đây với ta, học tập đúc khí thuật cho tốt!
Diệp Huyền vội vàng thi lễ:
Gặp qua sư phụ!
Vân Thắng lắc đầu cười một tiếng:
Tiểu tử ngươi đây!
Đúc khí thuật!

Thời gian kế tiếp, mỗi ngày Diệp Huyền đều đi theo Vân Thắng học tập đúc khí thuật, hắn học rất chân thành, bởi vì hắn biết rõ, sau này hắn sẽ cần rất rất nhiều kiếm, nhưng nếu muốn đi mua tất cả số kiếm này, hắn còn chưa có tài lực đó.

Tự mình chế tạo!

Mà Vân Thắng cũng rất hài lòng đối với Diệp Huyền, phải nói là Diệp Huyền khiến cho hắn khá kinh ngạc, bởi vì Diệp Huyền vô cùng nỗ lực học tập, rất chân thành, tiếp thu cũng nhanh. Bởi vậy, đối với Diệp Huyền, Vân Thắng càng ngày càng hài lòng.

Mà Diệp Huyền cũng là càng học càng có lực, bởi vì hắn phát hiện, đúc khí đạo này hết sức có ý tứ, đặc biệt là mỗi một lần nhìn lại đồ vật do bản thân chế tạo ra, hắn có cảm giác đặc biệt thành công.

Thế là, Diệp Huyền càng ngày càng dụng tâm.
Chương 598: Nơi Này Quỷ Dị! Ban đêm.
Diệp Huyền về tới Đạo Nhất học viện, mà hắn vừa trở lại Đạo Nhất học viện, đã bị Tiêu Qua gọi vào bên trong Tử Hỏa tháp.

Trong thạch động, người của Tú môn cũng đã đến, hết thảy có mười ba người, mười ba người này, đều là cường giả Phá Không cảnh, trong đó, Minh Khôn càng đã đạt đến Nguyên Cảnh, dĩ nhiên, đây là Diệp Huyền suy đoán, hắn cũng không có hỏi trực tiếp.

Diệp Huyền nhìn về phía Tiêu Qua, tên này tụ tập mọi người lại, nhất định là có chuyện.

Tiêu Qua cười hắc hắc, có chút hưng phấn nói:
Diệp huynh, gần nhất Bắc Vực chúng ta phát sinh một sự kiện, có nghe qua không?
Diệp Huyền hỏi:
Chuyện gì?
Tiêu Qua nói:
Cách chúng ta mấy chục vạn dặm về phía nam, phát hiện một tiểu thế giới, chỉ vừa phát hiện!
Tiểu thế giới?

Diệp Huyền nhăn mày lại:
Vậy thì thế nào?
Một bên, Minh Khôn cười nói:
Diệp huynh có chỗ không biết, nếu như chỉ vừa phát hiện, vậy có nghĩa là tiểu thế giới này vẫn chưa có bị người chiếm lĩnh, tất cả tài nguyên đều là vô chủ.
Nghe vậy, Diệp Huyền hiểu rõ! Dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn nhìn về phía Tiêu Qua:
Là ai phát hiện?
Tiêu Qua trầm giọng nói:
Không biết, nhưng mà chắc chắn sẽ nhanh chóng truyền khắp các thế lực lớn, cho nên, trước tiên chúng ta cần phải đi nhanh!
Diệp Huyền nói:
Loại chuyện tốt này khẳng định sẽ có rất nhiều người muốn lẫn vào?
Tiêu Qua cười nói:
Tự nhiên, lần này khẳng định có không ít người đi, nhưng mà, có thể đạt được bao nhiêu chỗ tốt từ nơi đó, hoàn toàn là xem bản lãnh của mỗi người. Diệp huynh, có hứng thú đi một chuyến hay không?
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Đi!
Tiêu Qua cười nói:
Tốt, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát!
Diệp Huyền nói:
Không nói với mấy người Đại trưởng lão một tiếng sao?
Tiêu Qua nói:
Ta đã nói chuyện với Đại trưởng lão! Đối với việc này, mấy người Đại trưởng lão cũng không phản đối, chẳng qua là nhắc nhở chúng ta cẩn thận một chút, có chuyện, lập tức thông báo nội viện!
Nghe đến đây, Diệp Huyền thở dài trong lòng.

Có chỗ dựa thật sự rất tốt!

Ý tứ của mấy người Đại trường lão, chính là cứ đi đến bên kia, nếu không đánh thắng được, có thể thông báo học viện... Mà nếu là tán tu, đánh không thắng, hoặc là chạy, hoặc là chết!

Đãi ngộ kém quá nhiều!

Sau nửa canh giờ, mười ba người xuất phát.

Bên trong tinh không, mười ba người ngồi Tinh Vân Hạm tiến thẳng đến tiểu thế giới mới phát hiện kia.

Bên trong gian phòng, Diệp Huyền vẫn đang nghiên cứu đúc khí thuật Vân Thắng truyền cho hắn. Hiện tại, hắn đã có chút mê say.

Theo Vân Thắng nói, đúc khí đạo bác đại tinh thâm, nếu như đi đến cực hạn, bảo vật tạo ra có thể hủy thiên diệt địa.

Cũng giống với những bảo vật trên bảng tinh tế treo giải thưởng kia!

Những bảo vật này, như Vân Thắng nói, có một số món cũng là do người chế tạo ra!

Mà việc này càng khiến Diệp Huyền tò mò hơn về lai lịch của Giới Ngục tháp!

Giới Ngục tháp này cũng do người chế tạo ra sao?

Đáng tiếc, mặc kệ là Đại thần lầu hai hay là lầu bốn, đều không có cách nào trả lời vấn đề này của hắn. Bởi vì ngay cả hai người bọn hắn cũng không biết tháp này thuộc niên đại nào!

Bất kể thế nào, đúc khí đạo này, tiềm lực vô tận, có khả năng vô hạn!

Một lát sau, Diệp Huyền tiến vào Giới Ngục tháp, trong tháp, Tiểu Linh Nhi ôm một viên linh quả đang nằm ngáy o o.

Mà trong tầng thứ nhất, khắp nơi đều là linh quả!

Hiện tại niềm vui thú duy nhất của Tiểu Linh Nhi này chính là trồng linh quả, hoặc là thỉnh thoảng tản bộ khắp nơi một thoáng!

Mà bên cạnh Tiểu Linh Nhi, một chữ "Mộng" nho nhỏ đang phiêu đãng.

Mộng chi đạo tắc!

Nhìn đạo Mộng chi đạo tắc này, Diệp Huyền rơi vào trầm mặc.

Mộng chi kiếm!

Đây là một thanh kiếm đạo tắc hắn vẫn muốn ngưng tụ, mà trước đó, hắn một mực không dám nếm thử, bởi vì đạo tắc này quá mức khủng bố, hắn vẫn không thể khống chế được lực lượng!

Mà bây giờ, hắn đã đạt đến Phá Không cảnh!

Cho nên, hắn muốn thử một chút!

Nhưng mà, chuyện này vẫn phải cần Mộng chi đạo tắc này phối hợp! Bởi vì nếu đối phương không chịu phối hợp, hắn tuyệt đối không có khả năng thành công!

Mà muốn Mộng chi đạo tắc này phối hợp, nhất định phải câu thông với đối phương!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó đi đến trước mặt Mộng chi đạo tắc, hắn nhếch miệng cười một tiếng:
Có việc, tâm sự a!
Mộng chi đạo tắc không có phản ứng!

Diệp Huyền suy nghĩ một chốc lát, sau đó lại nói:
Ngươi có điều kiện gì, nói một chút thôi!
Đạo tắc này vẫn không có phản ứng!

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, thanh âm của Đại thần lầu hai vang lên lần nữa:
Đừng tốn sức! Ngươi bây giờ, nó hoàn toàn chướng mắt, đừng nói là nó, nếu Đại Địa đạo tắc và Không Gian đạo tắc khôi phục được một chút, chúng nó cũng chướng mắt ngươi bây giờ!
Diệp Huyền đen mặt lại:
Ta cũng không có kém cỏi như vậy a?
Lầu hai lãnh đạm nói:
Không cần hoài nghi, ngươi bây giờ, chính là rất yếu.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng:
Đại thần lầu hai, lúc ngươi còn trẻ giống như ta bây giờ, có lợi hại như ta sao?
Lầu hai trầm mặc.

Diệp Huyền cười lạnh:
Không có chứ gì? Ta...
Lúc này, thanh âm của Đại thần lầu hai đột nhiên vang lên:

Lúc ta còn trẻ giống như ngươi bây giờ, ở vùng thế giới kia, ta đã là vô địch thủ. Ngươi bây giờ, còn không bằng cái tên bị giam ở tầng thứ nhất kia, mà hắn, nếu không phải lĩnh ngộ được một tia Kiếm đạo chân lý, ngay cả tư cách bị giam ở tầng thứ nhất cũng không có!

Kiếm đạo chân lý?

Diệp Huyền nhăn mày lại:
Đó là cái gì?
Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:
Nếu ngươi lĩnh ngộ được Kiếm đạo chân lý, cũng coi như đột phá cấp độ Kiếm Tiên.
Diệp Huyền vội hỏi:
Lĩnh ngộ thế nào?
Đại thần lầu hai cả giận nói:
Ta biết hỏi ai đây? Ta cũng không phải kiếm tu!
Diệp Huyền: "..."

Lúc này, cửa gian phòng đột nhiên vang lên, Diệp Huyền rời đi Giới Ngục tháp!

Diệp Huyền mở cửa phòng, người tới là Tiêu Qua, Tiêu Qua cười nói:
Đã đến!
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Đi thôi!
Nói xong, hắn đi cùng Tiêu Qua tới trên boong thuyền Tinh Vân Hạm.

Trên boong thuyền, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, phía dưới, dãy núi mênh mông vô bờ, mà ở giữa những dãy núi này, có sương mù trắng lượn lờ, nhìn một lượt, tựa như Tiên cảnh!

Diệp Huyền nói khẽ:
Thật yên tĩnh!
Bên cạnh Diệp Huyền, Tiêu Qua trầm giọng nói:
Đúng là hết sức yên tĩnh, nơi này có chút quỷ dị, chúng ta phải cẩn thận mới được!
Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn nhìn lướt qua bốn phía, cuối cùng, hắn nhìn về phía bên phải, ở ngoài mấy chục dặm về bên phải, có một ngọn núi, núi có chút kỳ lạ, tựa như một tòa cung điện hình tròn, hết sức quái dị.

Tiêu Qua cũng nhìn về phía ngọn núi kia:
Núi này có chút quái dị, đi xem một chút chứ?
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Đi thôi! Chương 599: Tiểu Thế Giới! Nói xong, hắn và đám người Tiêu Qua nhảy xuống Tinh Vân Hạm, tiến thẳng đến ngọn núi kia, rất nhanh, mười mấy người đi tới dưới ngọn núi kia, giờ phút này bọn hắn mới phát hiện, ngọn núi này trôi nổi lơ lửng, cách mặt đất khoảng vài chục trượng, không chỉ như thế, ở bốn phía chân núi, còn có một số cột đá, phía trên cột đá, có vẽ đủ loại phù văn thần bí!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Những địa phương này khẳng định đã từng có người ở lại!
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Tiêu Qua:
Trước đây khu vực này cũng không có tiểu thế giới này, đúng không?
Tiêu Qua lắc đầu:
Ta cũng không biết, chỉ biết là nơi này đột nhiên xuất hiện!
Một bên, Minh Khôn trầm giọng nói:
Có chút quỷ dị.
Lúc này, một tên học viên nội viện ở một bên đột nhiên chỉ tới cách đó không xa:
Các ngươi xem!
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên vách núi đá cách đó không xa, có một cánh cửa, một cánh cửa đang đóng chặt.

Có khả năng tiến vào!

Mọi người đi tới trước cánh cửa kia, cửa rất lớn, hai bên cánh cửa, có hình hai đầu dị thú dữ tợn.

Diệp Huyền chỉ chỉ hai đầu dị thú kia:
Có ai nhận ra không?
Tiêu Qua lắc đầu:
Chưa từng thấy qua!
Mọi người nhìn về phía Minh Khôn, bởi vì Minh Khôn từng đi qua Thiên Vực, có thể nói là kiến thức rộng rãi!

Minh Khôn nhìn chằm chằm hai tôn dị thú kia rất lâu, sau đó cũng lắc đầu:
Chưa từng thấy qua!
Tiêu Qua nhìn về phía Diệp Huyền:
Diệp huynh, đi vào sao?
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Đã tới rồi! Chẳng lẽ còn muốn rời khỏi hay sao?
Nói đến đây, hắn có chút dừng lại:
Trước tiên cứ chờ chút đã!
Nói xong, tâm thần của hắn chìm vào trong cơ thể:
Đại thần lầu hai, bên trong có nguy hiểm không?
Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:
Không biết!
Diệp Huyền có chút không hiểu:

Làm sao ngươi lại không biết đây a? Ngươi lợi hại như vậy...

Cút!

Đại thần lầu hai đột nhiên giận dữ.

Diệp Huyền: "..."

Một lát sau, Diệp Huyền lại hỏi:

Tiểu Linh Nhi, bên trong có nguy hiểm không?

Không nguy hiểm!

Chắc chắn chứ?

Ách...

Rốt cục ngươi có xác định hay không?

Ta cũng không chắc chắn lắm nha...

Diệp Huyền: "..."

Tại chỗ, vẻ mặt Diệp Huyền rất đen, Tiểu Linh Nhi này, cũng không phải đáng tin cậy lắm!

Diệp Huyền còn muốn hỏi, Đại thần lầu hai đột nhiên nói:
Có nguy hiểm hay không, tự ngươi đi vào chẳng phải sẽ biết? Hỏi làm gì?
Diệp Huyền cười khổ:
Ta đây cũng chỉ muốn an toàn một chút thôi!
Đại thần lầu hai nói:
Ngươi chính là sợ chết!
Diệp Huyền cười hắc hắc:
Có ai không sợ chết đâu?
Nói xong, hắn nhìn về phía cánh cửa trước mặt kia, hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Ta và Tiêu Qua còn có Minh Khôn huynh đi vào, những người còn lại ở bên ngoài trông coi, chờ đợi tin tức của chúng ta.
Nghe vậy, mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong đó có mấy người muốn nói điều gì, Diệp Huyền lại nói:
Cứ quyết định như vậy đi.
Cứ như vậy, hắn đi đến trước cánh cửa kia, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cái.

Kẽo kẹt!

Cánh cửa bị mở ra rất dễ dàng, trong cánh cửa, có chút đen kịt.

Diệp Huyền và Minh Khôn còn có Tiêu Qua đi vào, sau khi tiến vào, một cỗ khí tức âm lãnh đập vào mặt.

Chung quanh rất tối, hết sức yên tĩnh.

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, giờ phút này, hẳn là bọn hắn đang ở trong một lối đi.
Diệp huynh!
Minh Khôn đột nhiên nói:
Nơi này có chút không đơn giản, chúng ta cần phải cẩn thận một chút.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, đối với những địa phương xa lạ thế này, hắn cũng không dám khinh thường.
Diệp huynh, các ngươi xem!
Lúc này, Tiêu Qua ở một bên đột nhiên chỉ tới vách tường bên cạnh:
Các ngươi mau nhìn xem!
Diệp Huyền và Minh Khôn nhìn về phía vách tường, trên vách tường, có một bộ bích hoạ, bên trên bích hoạ, là một số yêu thú, còn có một số người, nhưng mà những người này có hình thể cao lớn, trông có chút không giống bình thường.
Hả?
Lúc này, bên trong Giới Ngục tháp đột nhiên truyền đến một tiếng kêu kinh dị.

Thanh âm của nữ tử thần bí lầu bốn.

Diệp Huyền vội hỏi:

Giản ác độc, a không đúng, Giản tiền bối, ngươi biết đây là cái gì sao?

Biết!

Nữ tử thần bí lầu bốn nói.

Diệp Huyền hỏi:
Là cái gì?
Nữ tử thần bí lầu bốn nói:
Không nói cho ngươi!
Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền không tiếp tục tự rước lấy nhục mà hỏi, hắn dẫn theo Minh Khôn và Tiêu Qua tiếp tục đi tới.

Trên đường, nữ tử thần bí lầu bốn đột nhiên nói:
Đây là một địa phương tốt, ngươi phải chơi cho thật vui sướng mới được.
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Ngươi hù dọa ta à?
Giản Tự Tại cười nói:
Gan ngươi mập như thế, ai dám dọa ngươi?
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Giản ác độc, mục đích của ngươi hẳn là muốn ra ngoài, mà ta lại không ngăn cản việc ngươi đi ra, vì sao ngươi lại nhiều lần muốn hại chết ta đây? Không nên đâu a?
Giản Tự Tại lãnh đạm nói:
Bị giam lâu như vậy, không cần báo thù a?
Diệp Huyền có chút cả giận nói:
Cũng không phải là ta nhốt ngươi, ngươi muốn báo thù mặc kệ ngươi, tìm ta làm gì?
Giản Tự Tại nói:
Ngươi là tháp chủ!
Diệp Huyền nói:
Không phải ta nhốt ngươi! Ngươi hẳn là phải đi tìm người nhốt ngươi kia a!
Giản Tự Tại lãnh đạm nói:
Ngươi là tháp chủ.
Diệp Huyền giận không nói ra lời! Mẹ nó, nữ nhân này quyết tâm muốn tìm hắn để gây sự a!

Không cãi lý với nữ nhân này nữa, hắn tiếp tục dẫn theo hai người Tiêu Qua đi xuống dưới.

Càng đi vào bên trong, chung quanh càng âm lãnh, mà trên những vách tường xung quanh kia, toàn bộ đều là đủ loại bích hoạ.

Mà ba người cũng vô cùng đề phòng, không dám có chút chủ quan hay khinh thị.

Ước chừng nửa canh giờ sau, ba người ngừng lại, ở trước mặt bọn hắn không xa, có một cánh cửa đá, hai bên cửa đá, có hai bức tượng đá cầm trường mâu trong tay đứng đấy.

Diệp Huyền đi tới trước cửa đá, trên cửa đá, có một số chữ viết quái dị, những văn tự này, hắn chưa bao giờ thấy qua.
Biết chữ viết trên cửa nghĩa là gì không?
Giản Tự Tại đột nhiên hỏi.

Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Ngươi có rắm thì mau phóng đi!
Giản Tự Tại cười nói:
Trên đó viết: Kẻ tự tiện đi vào, chết! Ngươi vẫn muốn đi vào sao?
Diệp Huyền cười nói:
Trông ngươi giống như có chút không muốn ta đi vào a!
Giản từ đang trầm mặc.

Diệp Huyền đặt tay phải lên trên cửa đá, sau đó nhẹ nhàng đẩy.

Cửa đá lập tức bị mở ra, lúc nhìn thấy cảnh tượng phía trong cửa đá, vẻ mặt ba người Diệp Huyền lập tức trở nên ngưng trọng.

Phía trong cửa đá, là rất nhiều những bộ quan tài, toàn bộ những quan tài này đều do kim thiết không biết tên chế tạo thành, có hơn ba mươi bộ, mà phía trên mỗi một bộ quan tài đều có một chén đèn nhỏ.
Đây là?
Bên cạnh Diệp Huyền, Tiêu Qua nhăn mày lại:
Toàn bộ đều là quan tài?
Lúc này, Minh Khôn đột nhiên chỉ tới cách đó không xa:
Các ngươi xem! Chương 600: Sợ Rồi?! Hai người Diệp Huyền nghe tiếng nhìn lại, cách bọn hắn không xa, có một người đang ngồi, trông người này không quá giống nhân loại, hắn cao hơn nhân loại bình thường khá nhiều, lỗ tai khá lớn, cánh tay cực to, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là loại hình xăm quỷ dị kia.
Minh Khôn trầm giọng nói:
Rốt cục tất cả những thứ này là gì?
Tiêu Qua lắc đầu:
Không biết!
Nhưng vào lúc này, cửa đá sau lưng ba người đột nhiên đóng sầm lại.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt ba người đại biến.

Mà nơi xa, người ngồi trên ghế kia đột nhiên ngẩng đầu, mở mắt, ánh mắt của hắn là màu nâu, hắn nhìn chằm chằm vào ba người Diệp Huyền, nói một câu mà ba người Diệp Huyền hoàn toàn không nghe hiểu được.

Lúc này, Giản Tự Tại đột nhiên nói:
Hắn nói, kẻ tự tiện đi vào, chết! Các ngươi phải chết!
Diệp Huyền: "..."

Cách đó không xa, người ngồi trên ghế kia đột nhiên đứng lên, sau một khắc, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên bao phủ tới phía ba người Diệp Huyền.

Thật khủng khiếp!

Sắc mặt ba người Diệp Huyền đại biến, Diệp Huyền đột nhiên quay người chém xuống một kiếm.

Oanh!

Cửa đá kia trực tiếp nổ tung!
Trốn!
Ba người Diệp Huyền trực tiếp bay ra ngoài, mà lúc này, một bàn tay khổng lồ đột nhiên chộp tới từ sau lưng ba người, tốc độ cực nhanh!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, mà hai người Tiêu Qua cũng lập tức dừng lại, Diệp Huyền đột nhiên nói:
Các ngươi đi trước!
Nói xong, hắn quay người, trong tay đột nhiên có thêm một thanh kiếm mang vỏ!

Sau một khắc, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm trảm ra.

Ông!

Một tiếng kiếm reo vang vọng, cùng lúc đó, bàn tay khổng lồ kia bị một kiếm này của Diệp Huyền mạnh mẽ cản lại.

Mà Tiêu Qua và Minh Khôn cũng không hề rời đi, hai người đứng ở bên cạnh Diệp Huyền, Diệp Huyền trầm giọng nói:
Các ngươi đi trước.
Tiêu Qua cười khổ:
Đi như thế, quá không có nghĩa khí!
Minh Khôn gật đầu:
Không thể không coi nghĩa khí ra gì như thế!
Diệp Huyền còn muốn nói điều gì, mà lúc này, người ngồi trên ghế trước đó xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, sau một khắc, một nắm đấm to lớn đánh thẳng đến bọn hắn!

Sắc mặt ba người đại biến, sau một khắc, ba người đồng loạt ra tay ——

Oanh!

Theo một tiếng nổ vang vang lên, ba người trực tiếp bay ra ngoài, cuối cùng đập ầm ầm vào trên vách tường.

Trên mặt đất, Diệp Huyền cấp tốc đứng lên, mà giờ khắc này, đầu óc hắn cực kỳ nặng nề, ý thức cũng có chút mơ hồ!

Mà hai người Tiêu Qua và Minh Khôn càng trực tiếp ngất đi!

Thật mạnh!

Diệp Huyền biết, người thần bí trước mắt này căn bản không phải hắn bây giờ có thể chống lại!

Nhưng vào lúc này, thanh âm của Giản Tự Tại lại vang lên:
Nhanh, thôi động tháp này, thôi động tháp này nhất định có thể đánh lui hắn!
Thôi động Giới Ngục tháp!

Diệp Huyền sầm mặt lại, hóa ra nữ nhân này đánh chủ ý này.

Lúc này, người kia lại muốn xuất thủ, Diệp Huyền biến sắc, sau một khắc, hắn mở ra lòng bàn tay, một thanh kiếm xuất hiện ở trước mặt hắn, một khắc khi thanh kiếm này xuất hiện, một cỗ kiếm thế cường đại lập tức xuất hiện ở giữa sân.

Thanh kiếm trên đỉnh tháp!

Mà vừa nhìn thấy chuôi kiếm này, người kia lập tức ngừng lại, hắn nhìn thanh kiếm trước mặt Diệp Huyền, trong mắt là ngưng trọng cùng với kiêng kị!

Một lát sau, hắn quay người rời đi.

Diệp Huyền lập tức thở dài một hơi!

Lúc này, trong tháp đột nhiên vang lên thanh âm của Giản Tự Tại:
Đồ đần độn! Ngu xuẩn như thế, khó trách sẽ bị diệt tộc! Ngu! Ngu!
Diệp Huyền không để ý tới Giản Tự Tại đã có chút nổi điên kia, hắn vội vàng mang theo hai người Tiêu Qua rời khỏi lối đi.

Bên ngoài.

Lúc Diệp Huyền mang theo hai người đi ra đã nhanh chóng phát hiện người Tú môn đang giằng co với một đám người, đối phương cũng có mười mấy người.

Diệp Huyền thả hai người Tiêu Qua nằm trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Lý Xuyên cách đó không xa:
Xảy ra chuyện gì?
Lý Xuyên trầm giọng nói:
Những người này đều là người Thượng Tiêu tông.
Thượng Tiêu tông!

Diệp Huyền nhăn mày lại, lần trước, ở bên ngoài Đạo Nhất thành, trong số những cường giả muốn cướp tháp, có Tông chủ Thượng Tiêu tông Mạc Ngôn Tiêu.

Lúc này, Lý Xuyên lại nói:
Bọn hắn muốn đi vào.
Diệp Huyền cười cười:
Không có việc gì, núi này cũng không phải của chúng ta, ai muốn đi vào cứ đi vào đi!
Lý Xuyên nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Nghe Diệp ca.
Nói xong, hắn lui qua một bên.

Diệp Huyền nói:
Chúng ta rút lui trước!
Đối với tồn tại trong núi kia, mặc dù hắn cũng rất tò mò, thế nhưng hắn biết rõ, với thực lực của hắn bây giờ, nếu lại đi vào, chẳng khác gì chịu chết.

Cho nên, hắn quyết định rút lui trước!

Lúc này, một tên đệ tử Thượng Tiêu tông cách đó không xa đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:
Bên trong có cái gì?
Diệp Huyền cười nói:
Thái độ của ngươi không tốt, ta không nói cho ngươi!
Nghe vậy, nam tử híp lại hai mắt, sau một khắc, hắn đột nhiên vỗ ra một chưởng về phía Diệp Huyền, một chưởng này đánh ra, trong lòng bàn tay của hắn, một cỗ lực lượng tựa như dòng nước uốn lượn cuốn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền đã sớm có phòng bị, trong một chớp mắt khi nam tử kia ra tay, hắn đột nhiên rút kiếm trảm tới.

Oanh!

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, nam tử ra tay kia trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, vừa bay, bay trọn vẹn mấy trăm trượng!

Tất cả mọi người giữa sân ngây ngẩn cả người.

Diệp Huyền dẫn theo kiếm đi tới trước mặt nam tử kia, giờ phút này, nam tử nằm trên mặt đất, toàn thân đã rạn nứt, trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.

Diệp Huyền cầm kiếm chỉ nam tử:
Ai cho ngươi dũng khí ra tay?
Nam tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
Muốn giết cứ giết, muốn...
Lúc này, kiếm của Diệp Huyền đột nhiên đâm xuống một cái.

Xuy!

Giữa chân mày nam tử trực tiếp bị một kiếm này của Diệp Huyền xuyên thủng!

Nhìn thấy một màn này, đám đệ tử Thượng Tiêu tông cách đó không xa giận dữ, vọt thẳng đến phía Diệp Huyền, mà sau lưng Diệp Huyền, đám người Lý Xuyên nhìn thấy một màn này, cũng vọt thẳng đến phía đám đệ tử Thượng Tiêu tông.

Trong nháy mắt, hai bên bắt đầu đại chiến.

Diệp Huyền đang muốn xuất thủ, mà đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên từ trong đầu Diệp Huyền:
Nếu như ta là ngươi, ta sẽ chạy ngay lập tức.
Thanh âm của Đại thần lầu hai!

Diệp Huyền đang muốn hỏi, Giản Tự Tại lầu bốn đột nhiên nói:

Chạy làm quỷ gì? Không cần chạy, cũng không có chuyện gì!

Lão tử tin ngươi mới là quỷ á!

Diệp Huyền tức giận mắng một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người Lý Xuyên cách đó không xa:
Không cần đánh nữa, chạy mau!
Lý Xuyên ngây ngẩn cả người, sau đó nói:
Diệp ca, chúng ta đánh thắng a!
Diệp Huyền nói:
Đánh quỷ gì a, nhanh lên, đều chạy cho ta, rời đi nơi này!
Nhìn thấy Diệp Huyền không giống nói chơi, Lý Xuyên do dự một chút, sau đó vội vàng nhìn về phía những học viên Tú môn ở một bên:
Mọi người chạy! Chạy nhanh lên!
Nghe Lý Xuyên nói, mọi người ngây ngẩn cả người, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vội vàng chạy theo Lý Xuyên.

Nhìn thấy đám người Diệp Huyền chạy trốn, những đệ tử Thượng Tiêu tông đó lập tức ngây ngẩn cả người.

Thế mà sợ rồi?
Chương 601: Đầu Hàng! Diệp Huyền dẫn theo mọi người về tới phía trên Tinh Vân Hạm, hắn lập tức khởi động Tinh Vân Hạm, Tinh Vân Hạm đang muốn rời khỏi, mà lúc này, cánh cửa đá ở ngọn núi lớn nơi xa kia đột nhiên mở ra, cùng lúc đó, một người đi ra!
Chính là người ở trong đường hầm ra tay với ba người bọn hắn trước đó!

Sau khi người kia đi ra, vung lên tay phải, toàn bộ những đệ tử Thượng Tiêu tông cách đó không xa trực tiếp biến thành tro bụi!

Tiếp theo, người kia ngẩng đầu nhìn về phía Tinh Vân Hạm, chuẩn xác mà nói, là nhìn về phía Diệp Huyền.

Đối phương đang nhìn vào hắn!

Lúc này, người kia nâng lên tay phải, nhắm ngay Tinh Vân Hạm!

Phát giác được một màn này, vẻ mặt Diệp Huyền bỗng nhiên đại biến, hắn vội vàng nhảy xuống Tinh Vân Hạm, mà tay của người kia cũng theo đó hạ xuống, nhắm ngay hắn.

Diệp Huyền dựng lên hai tay:
Đầu hàng!
Nơi xa, người kia ngây ngẩn cả người, sau một khắc, hắn để tay phải xuống.

Đầu mẹ gì hàng!

Bên trong Giới Ngục tháp, thanh âm của Giản Tự Tại đột nhiên vang lên:

Diệp Huyền, ngươi có còn là nam nhân hay không!

Ngươi câm miệng cho lão tử!

Diệp Huyền đột nhiên cả giận nói:
Giản ác độc, ngươi tin lão tử giết chết ngươi trước hay không!
Giản Tự Tại cười lạnh:
Tới nha, ngươi tới lầu bốn a!
Khóe miệng Diệp Huyền khẽ co rút, con mẹ nó, nữ nhân này thật đúng là không dễ chơi.

Bởi vì hắn có thể xác định, hiện tại hắn tuyệt đối không đánh lại nữ nhân này.

Không thèm để ý nữ nhân này nữa, bởi vì trước cửa đá nơi xa, người kia đang đi tới phía hắn.

Diệp Huyền trầm giọng nói:
Đại thần lầu hai, ngươi biết lai lịch của đối phương sao?
Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:
Không biết!
Diệp Huyền cười khổ.

Đúng lúc này, người kia đã chạy tới trước mặt hắn, người kia mở ra tay phải, một bức vẽ to lớn xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Trên bức vẽ, có vẽ hình một nữ tử, một nữ tử thân mặc váy trắng, trong tay phải của nữ tử váy trắng, còn cầm một thanh kiếm.

Nhìn thấy nữ tử này, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Bởi vì nữ tử này, chính là nữ tử váy trắng thần bí kia.

Trước mặt Diệp Huyền, người kia chỉ chỉ Diệp Huyền, đột nhiên nói:
Nhân loại, thanh kiếm trong tay ngươi kia có phải là kiếm của người nọ?
Nói bằng tiếng nhân loại!

Diệp Huyền có chút lưỡng lự, bởi vì hắn không xác định được quan hệ giữa nữ tử váy trắng và đối phương là như thế nào.

Trước đó Giản Tự Tại có nói, đối phương bị diệt tộc, nếu chuyện này là do nữ tử váy trắng làm ra... Vậy hắn thừa nhận, chẳng khác nào là chịu chết.

Lúc này, người kia đột nhiên bước ra phía trước một bước:
Trả lời ta!
Tiếng như chuông lớn, đinh tai nhức óc.

Diệp Huyền trầm giọng nói:
Phải!
Hắn biết, muốn giấu cũng không được, bởi vì thanh kiếm hắn đã lấy ra vừa rồi, chính là kiếm của nữ tử váy trắng.

Nghe Diệp Huyền nói, người kia thu hồi bức tranh, sau đó nói:
Đi theo ta!
Nói xong, hắn quay người rời đi.

Nghe vậy, Diệp Huyền lập tức buông lỏng trong lòng, xem ra, chủng tộc thần bí này cũng không phải do nữ tử váy trắng diệt!

Bằng không, hắn thật sự phải lạnh rồi!

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, hắn đi theo nam tử cao lớn tiến vào bên trong cửa đá kia lần nữa.

Rất nhanh, hai người lại tới bên trong toà đại điện có mấy chục bộ quan tài kia.

Nam tử cao lớn ngồi trên ghế, hắn nhìn xuống Diệp Huyền:
Quan hệ giữa ngươi và nàng là thế nào!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Ta là kiếm tu, nàng dạy ta Kiếm đạo!
Nam tử cao lớn nhìn chằm chằm Diệp Huyền rất lâu, cuối cùng, thần sắc của hắn trở nên nhu hòa:
Bây giờ nàng đang ở nơi nào?
Diệp Huyền lắc đầu:
Ta cũng không biết!
Nói xong, hắn nhìn về phía nam tử cao lớn:
Tiền bối nhận biết nàng?
Nam tử cao lớn khẽ gật đầu:
Nhận biết, năm đó, tộc ta gặp đại nguy, bởi vì sự xuất hiện của nàng, mới giúp cho tộc ta bảo lưu lại một tia hương hỏa, nếu không có nàng, tộc ta đã hoàn toàn biến mất trong vùng thế giới này.
Nghe vậy, Diệp Huyền có chút hiếu kỳ:
Nàng cứu được tộc của tiền bối?
Trong ấn tượng của hắn, nữ tử váy trắng không giống như một người ưa thích làm việc tốt... Dĩ nhiên, nữ tử váy trắng đối xử với hắn là vô cùng tốt.

Nam tử cao lớn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Tại sao ngươi lại tới nơi đây?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Tiểu thế giới này vừa vặn xuất hiện ở đây, cho nên, ta cùng bằng hữu của ta muốn đến xem!
Nghe vậy, nam tử cao lớn nhăn mày lại:
Nơi này là nơi nào?
Diệp Huyền có chút kinh ngạc:
Tiền bối không biết nơi này là nơi nào?
Nam tử cao lớn lắc đầu:
Trước đó, ta một mực rơi vào trạng thái ngủ say, là các ngươi đến đánh thức ta!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Trước đó không phải tiền bối ở trong đây sao?
Nam tử cao lớn cau lại chân mày, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn, một lát sau, hắn càng nhíu chặt chân mày:
Hóa ra, trận pháp đã biến mất!
Trận pháp biến mất?

Diệp Huyền cười khổ:
Tiền bối, có thể nói rõ một chút sao?
Nam tử cao lớn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Vì tự vệ, tộc ta lợi dụng đại trận ẩn nấp toàn bộ thế giới này, sau đó để mặc phiêu đãng trong tinh không mênh mông... Bây giờ, hẳn là đã trôi dạt đến mảnh tinh vực này của các ngươi. Mà bây giờ trận pháp bị phá toái, hẳn là sẽ kinh động đến cường giả ở mảnh tinh vực này!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Vậy tiếp sau đó tiền bối có tính toán gì không?
Nam tử cao lớn trầm mặc một lát, sau đó nói:
Bây giờ đại trận đã mất, nếu lại tiếp tục phiêu đãng, rất nguy hiểm.
Diệp Huyền cười khổ:
Nếu tiền bối muốn lưu lại vùng tinh vực này, sợ là sẽ có rất nhiều phiền phức!
Hiện tại các thế lực ở Bắc Vực này căn bản đều đang ngó chừng tiểu thế giới này, có thể nói, nếu như nam tử cao lớn này muốn ở lại chỗ này, khẳng định sẽ có phiền toái lớn.

Nam tử cao lớn lãnh đạm nói:
Không sao, giết mấy người, là có thể đặt chân lần nữa.
Diệp Huyền: "..."

Nam tử cao lớn đột nhiên nói tiếp:
Mảnh thế giới này, đã từng là địa bàn của tộc ta, ở phương bắc, đã từng có một tông môn, là tông môn kiếm tu, năm đó nàng tới nơi đây, mục đích chính là đi đến tông môn kia, mà bây giờ, tông môn kia đã bị hủy diệt, nhưng mà, ngươi có thể đi xem một chút, có lẽ sẽ có cơ duyên gì đó!
Phương bắc!

Diệp Huyền khẽ thi lễ:
Đa tạ.
Nam tử cao lớn khẽ gật đầu:
Mảnh thế giới này có một vài kẻ ngoại lai, có một số còn không yếu, tạm thời ta cần phải điều dưỡng một phen, còn không thể ra tay quá nhiều, tự ngươi phải cẩn thận nhiều hơn, nếu có nguy hiểm, có thể chạy tới nơi đây.
Diệp Huyền vội vàng nói:
Đa tạ! Tiền bối bảo trọng!
Nói xong, hắn lui ra ngoài.

Mà trong điện, nam tử cao lớn lại lấy ra bức họa của nữ tử váy trắng lần nữa, nhìn nữ tử váy trắng bên trong bức họa, nam tử cao lớn rơi vào trầm tư.

Năm đó, nhờ nữ nhân này tiện tay ra một kiếm, cứu được nhất tộc bọn hắn...

Chỉ là một kiếm tiện tay mà thôi!

...
Chương 602: Chủ Nhân Kiếm Trên Tháp?! Sau khi Diệp Huyền rời khỏi lòng núi, hắn tiến thẳng đến phương bắc.
Địa phương nữ tử váy trắng đã từng đi qua, tự nhiên hắn cũng rất hiếu kì. Dường như nghĩ đến chuyện gì, tâm thần Diệp Huyền chìm vào trong cơ thể, cười lạnh:
Giản ác độc, lão tử lại biến nguy thành an, ngươi có tức hay không a?
Giản Tự Tại không có trả lời.

Diệp Huyền lại nói:
Giản ác độc, ngươi hư hỏng như vậy, về sau sẽ gặp báo ứng!
Giản Tự Tại đột nhiên nói:
Có bản lĩnh thì tiến đến đánh ta! Ngươi tiến đến a!
Diệp Huyền cười lạnh:
Ta ngược lại sẽ không đi vào!
Giản Tự Tại lãnh đạm nói:
Ta cũng không tin đại đạo khí vận này sẽ một mực làm bạn với ngươi.
Diệp Huyền cười hắc hắc:
Vận khí ta rất tốt, ta chọc ngươi tức chết a!
Hiện tại, hắn nhìn Giản Tự Tại này vô cùng khó chịu, nữ nhân này không giây không phút nào không muốn hại hắn a!

Thật sự là đánh không lại, bằng không, hắn nhất định sẽ đi vào đánh chết nữ nhân này!

Giản Tự Tại cũng không tiếp tục nói chuyện với Diệp Huyền, bởi vì nàng phát hiện, người này vô cùng tiện, trên miệng, nàng không chiếm được bất kỳ tiện nghi gì!

Diệp Huyền cũng không tiếp tục dây dưa với Giản Tự Tại, tốc độ của hắn tăng nhanh, trên đường đi, hắn gặp được một số di chỉ hoang phế, rõ ràng, tiểu thế giới này không chỉ có nhất tộc của nam tử cao lớn kia, còn có một số sinh linh khác.

Đáng tiếc, dường như đều đã hết rồi!

Cứ như vậy, ước chừng một lúc lâu sau, Diệp Huyền ngừng lại, ngoài mấy trăm trượng ở trước mặt hắn, có một thanh cự kiếm Kình Thiên lơ lửng giữa không trung, kiếm dài ít nhất trăm trượng, dựng ngược treo lơ lửng. Mà phía dưới thanh kiếm, là một tòa quảng trường thật lớn, phía trên quảng trường là một vùng phế tích!

Rõ ràng, đây chính là tông môn kiếm tu mà nam tử cao lớn kia nói tới!

Diệp Huyền đi tới, trên đường, hắn thấy được một số xương trắng, thoạt nhìn, đã chết từ rất lâu!

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đi tới trước một tòa sơn môn, một bên sơn môn đã sụp đổ, trong cát đá sơn môn sập vỡ, Diệp Huyền nhìn thấy được một tấm bảng hiệu, trên tấm bảng, có khắc hai chữ: Kiếm Tông.

Kiếm Tông?

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó tiếp tục tiến lên, ở khắp nơi xung quanh hắn, còn có thật nhiều xương trắng, trên tay những bộ xương trắng này vẫn còn cầm kiếm, rõ ràng, trước khi chết vẫn đang chiến đấu.

Khẳng định là nơi này đã từng phát sinh một trận đại chiến thảm liệt!

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, đột nhiên, hắn bước nhanh tới trước một khối đá vụn, bên cạnh khối đá vụn kia, có một cỗ thi thể, cỗ thi thể này cũng không phải thi thể nhân loại, mà giống như một loại yêu thú. Hình dạng giống như trùng, thân thể có chút khổng lồ, trên thân còn đang phát tán ra một cỗ khí tức quỷ dị.

Diệp Huyền đang muốn đi vào nhìn kỹ, lúc này, thanh âm của Đại thần lầu hai đột nhiên vang lên:
Ngươi muốn chết sao?
Diệp Huyền hơi ngẩn người, sau đó nói:
Vì sao lại nói như vậy?
Đại thần lầu hai trầm giọng nói:
Thứ khí tán phát kia là thứ chí độc, nếu ngươi hút vào, cho dù không chết, thân thể cũng sẽ không chịu nổi!
Sắc mặt Diệp Huyền hơi đổi một chút:
Không có khủng bố như vậy a?
Đại thần lầu hai cười lạnh:
Không có khủng bố như vậy? Nếu không phải ngươi có Hỗn Độn Chi Khí trên thân, ngươi còn chưa tới gần nơi đây cũng đã chết rồi!
Nói đến đây, Đại thần lầu hai có chút dừng lại, sau đó lại nói:
Dị vật này có chút quỷ dị, không giống như yêu thú, tông môn này hẳn là đã bị những dị vật này tiêu diệt.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Đại thần lầu hai cũng chưa từng thấy qua?
Đại thần lầu hai nói:

Không có! Nhưng mà, lầu bốn kia hẳn là đã gặp qua!

Vì sao?

Diệp Huyền cực kỳ không hiểu.
Bởi vì nàng có chút đặc thù!
Đại thần lầu hai nói:
Nếu ngươi có thể tạo mối quan hệ với nàng, sẽ có chỗ tốt vô cùng lớn.
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Ngươi cũng thấy đấy! Không phải là ta muốn đối địch với nàng, là nàng nhiều lần muốn hại chết ta! Tạo mối quan hệ với nàng? Ngược lại ta cũng không ôm hi vọng gì!
Đại thần lầu hai nói:
Đó là chuyện của ngươi, ta chẳng qua là cho ra một đề nghị!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Nàng có chút đặc thù nghĩa là thế nào?
Đại thần lầu hai nói:
Ngày sau ngươi sẽ biết, hiện tại nói cho ngươi cũng không có ý nghĩa gì.
Khóe miệng Diệp Huyền khẽ co rút, nói hồi lâu cũng giống như không nói a!

Diệp Huyền nhìn về phía yêu thú quỷ dị trước mặt kia, trên thân yêu thú, còn tản ra những khí tức quỷ dị kia.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Đại thần lầu hai, ta có khả năng thu thập những khí tức này không?
Đại thần lầu hai nói:
Ngươi không có đồ vật để chứa đựng, nếu thứ này nhiều hơn một chút, cả mảnh thiên địa này cũng có thể bị hủy đi, ngươi lấy thứ gì để giữ chứ?
Diệp Huyền nói:

Giới Ngục tháp có thể chứ?

Không thể!

Đại thần lầu hai trầm giọng nói:
Tiểu Linh Nhi ở ngay lầu thứ nhất, nàng cũng không có cách nào chống cự vật này...
Nói đến đây, nàng dừng một chút, lại nói:
Lầu thứ ba?
Diệp Huyền gật đầu.

Đại thần lầu hai trầm mặc một lát, sau đó nói:
Ngươi có khả năng thử xem, nhưng mà, trước tiên hãy dùng Hỗn Độn Chi Khí bảo vệ bản thân!
Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó thôi động Hỗn Độn Chi Khí, tiếp theo, hắn thận trọng thu cỗ thi thể của yêu thú quái dị kia vào tầng thứ ba của Giới Ngục tháp.

Món đồ chơi này về sau có thể sẽ có tác dụng lớn!

Diệp Huyền tiếp tục đi tới, đi ước chừng một khắc đồng hồ, hắn đột nhiên sửng sốt, sau đó ngừng lại.

Ở trước mặt hắn không xa, có tượng điêu khắc của một nam tử, nam tử cầm một thanh kiếm, mắt nhìn phía trước, trên bờ vai còn có một tiểu gia hỏa dựa vào đầu hắn...

Nhìn thấy này bức tượng điêu khắc, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Bởi vì tượng điêu khắc này và người truyền cho hắn kiếm kỹ rút kiếm lúc trước giống nhau như đúc!

Chẳng lẽ Kiếm Tông này là đối phương sáng lập?

Diệp Huyền đi đến trước bức tượng điêu khắc kia, dưới điêu khắc, có một hàng chữ, đáng tiếc, đã mơ hồ, nhìn không rõ là viết cái gì.

Đúng lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên bay ra.

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi lại ngẩng đầu nhìn về phía tiểu gia hỏa trên bờ vai nam tử điêu khắc kia, nhìn tiểu gia hỏa kia, trong mắt Tiểu Linh Nhi có một tia tò mò.
Làm sao vậy?
Diệp Huyền nhẹ giọng hỏi.

Tiểu Linh Nhi nhìn tiểu gia hỏa kia rất rất lâu, cuối cùng nàng nhếch miệng cười một tiếng, sau đó quay người về tới bên trong Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền đang muốn rời khỏi, mà lúc này, thanh kiếm ở giữa trên đỉnh tháp kia đột nhiên run rẩy.

Diệp Huyền dừng bước lại, hắn nhìn về phía bức tượng điêu khắc trước mặt kia, hắn biết, chủ nhân của tượng điêu khắc này, chính là chủ nhân của thanh kiếm trong tháp kia!

Diệp Huyền đột nhiên có chút hiếu kỳ, tò mò chủ nhân của một thanh kiếm khác, bởi vì chủ nhân của thanh kiếm ở giữa kia và thanh kiếm bên phải nhất hắn đều đã gặp, mà chủ nhân của chuôi kiếm bên trái nhất này sẽ là một người thế nào đây?

Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Huyền quay người rời đi.

Những người này, đều là tuyệt đỉnh kiếm tu, cường đại đến mức vượt ra khỏi phạm trù mà hắn nhận biết.

Hiện tại hắn hẳn là phải nghĩ xem làm thế nào để mạnh lên!
Chương 603: Kiếm Ý Hà! Diệp Huyền tiếp tục đi vào bên trong, trên đường đi, thi hài nằm khắp nơi trên đất, chỉ chốc lát, hắn đi tới bên trong một gian đại điện cũ nát.
Trong đại điện tro bụi rất dày, khắp nơi tản ra một cỗ mùi nấm mốc khó ngửi.

Ngay phía trước đại điện, có một pho tượng, giống pho tượng bên ngoài kia như đúc. Mà bức tượng điêu khắc này, một chút tro bụi cũng không có, sạch sẽ vô cùng.

Diệp Huyền đi đến trước pho tượng, đúng lúc này, hắn đột nhiên quay đầu, ở bên phải nơi đó, có một lão giả lưng còng đang nhìn hắn!

Có người sống!

Diệp Huyền giật mình trong lòng, tay trái cầm thật chặt kiếm.

Lão giả lưng còng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó đi đến trước bức tượng điêu khắc kia, hắn khẽ thi lễ thật sâu, sau đó lấy ra một tấm khăn bắt đầu lau chùi tượng điêu khắc.

Diệp Huyền nói khẽ:
Tiền bối?
Lão giả lưng còng hỏi lại:
Ngươi là kiếm tu?
Diệp Huyền gật đầu.

Lão giả lưng còng ngừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:
Đã rất rất nhiều năm không có người đi tới nơi này!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Tiền bối, rốt cục nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Lão giả lưng còng nói khẽ:
Chẳng phải ngươi đã thấy hết kết quả đấy sao?
Diệp Huyền nhìn về phía pho tượng kia:
Hắn mạnh mẽ như thế, vì sao tông môn của hắn lại rơi vào kết cục như vậy? Mong rằng...
Lão giả lưng còng đột nhiên cười lạnh:
Nếu hắn ở đây, tông môn ta làm sao lại rơi vào kết cục như thế này?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Có ý tứ gì?
Lão giả lưng còng nói khẽ:
Hắn sớm đã đi đến địa phương không biết nào đó...
Nghe vậy, Diệp Huyền hiểu rõ!

Chủ nhân của pho tượng này, hẳn là đã sớm rời đi mảnh thế giới này. Cũng thế, nếu đối phương còn ở đây, hẳn là tông môn này sẽ không rơi vào kết cục hiện tại.

Lão giả lưng còng đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền:
Người thiếu niên, ngươi tới đây có mục đích gì?
Diệp Huyền nói:
Tầm bảo!
Lão giả lưng còng hơi ngẩn người, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền sẽ trực tiếp như vậy. Hắn liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, sau đó yên lặng.

Diệp Huyền nói:
Nếu tiền bối vẫn còn, vậy vãn bối xin cáo từ!
Nói xong, hắn quay người rời đi.

Nếu không có người, hắn khẳng định phải tìm kiếm kỹ càng một phen, nhìn xem có bảo vật gì không. Nhưng đã có người ở, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ!

Ngay lúc Diệp Huyền muốn ly khai, lão giả lưng còng đột nhiên nói:
Chờ một chút!
Diệp Huyền dừng bước lại, quay người nhìn về phía lão giả lưng còng:
Ân?
Lão giả lưng còng trầm mặc một lát, sau một khắc, hắn đột nhiên bấm tay một cái, một sợi kiếm quang chém thẳng đến Diệp Huyền.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Diệp Huyền biến hóa, không suy nghĩ nhiều, hắn rút kiếm chém ra một trảm.

Oanh!

Sợi kiếm quang kia trực tiếp vỡ tan!

Mà lão giả lưng còng càng một mặt khó có thể tin nhìn Diệp Huyền:
Ngươi... Vừa rồi ngươi rút kiếm... Ngươi làm sao lại… Chiêu kiếm kỹ này!
Diệp Huyền nói:
Một vị tiền bối truyền lại!
Lão giả lưng còng nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
Có phải là hắn hay không!
Diệp Huyền gật đầu.

Lão giả lưng còng nhìn Diệp Huyền rất rất lâu, cuối cùng, hắn cười:
Thiên ý, thật đúng là thiên ý!
Diệp Huyền: "..."

Lão giả lưng còng nhìn về phía Diệp Huyền:
Đi theo ta!
Nói xong, hắn quay người đi đến phía bên ngoài.

Diệp Huyền không suy nghĩ nhiều, đi theo.

Rất nhanh, Diệp Huyền đi theo lão giả lưng còng đi tới trước một dòng sông nhỏ, nước sông trong veo, đáy nước là vô số đá cuội lớn bằng nắm đấm.

Diệp Huyền không hiểu gì nhìn về phía lão giả lưng còng, người sau nói khẽ:
Kiếm Ý hà, chỗ cường giả các thời đại Kiếm Tông ta lĩnh hội, trong sông tụ tập kiếm ý của cường giả Kiếm Tông ta.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:
Ngươi rõ chưa?
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Hiểu rõ! Đa tạ tiền bối!
Nói đến đây, hắn có chút dừng lại, lại nói:
Vì sao?
Lão giả lưng còng cười nói:
Nếu hắn đã truyền kiếm kỹ kia cho ngươi, vậy chứng minh ngươi và Kiếm Tông ta hữu duyên, mà bây giờ, Kiếm Tông chúng ta ở mảnh thế giới này đã xuống dốc, nếu những vật này không có người kế thừa, vậy thật sự sẽ phải biến mất hoàn toàn. Mà ngươi, có tư cách kế thừa.
Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:
Bất kể thế nào, vãn bối đa tạ!
Lão giả lưng còng mỉm cười, sau đó lui xuống.

Diệp Huyền đi đến bờ sông, hắn ngồi xếp bằng xuống, rất nhanh, hai loại kiếm ý xuất hiện ở bốn phía.

Thiện Ác kiếm ý!

Mà sau khi hai loại kiếm ý xuất hiện, dòng sông đột nhiên sôi trào lên, cùng lúc đó, vô số kiếm ý vọt tới phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, đây là muốn làm gì?

Đúng lúc này, trong lòng Diệp Huyền kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện, những kiếm ý trong dòng sông kia vậỵ mà muốn thôn phệ kiếm ý của hắn!

Căm thù!

Sau khi kiếm ý của hắn xuất hiện, rõ ràng những kiếm ý trong dòng sông kia đã cảm nhận được sự uy hiếp!

Diệp Huyền đang muốn thu hồi kiếm ý của bản thân, nhưng Ác Niệm kiếm ý của hắn đột nhiên vọt tới phía dòng sông, rất nhanh, Ác Niệm kiếm ý bắt đầu điên cuồng thôn phệ những kiếm ý kia...

Mà những kiếm ý trong dòng sông kia cũng đang điên cuồng phản công!

Lập tức đánh nhau!

Mặt mũi Diệp Huyền tràn đầy mộng bức.

Rất nhanh, Diệp Huyền phát hiện, Ác Niệm kiếm ý có chút không chống đỡ nổi! Bởi vì trong dòng sông kia có rất rất nhiều kiếm ý, hơn nữa đều rất mạnh mẽ, bởi vậy, Ác Niệm kiếm ý có chút khó có thể ngăn cản.

Cũng còn tốt, những kiếm ý này đều ở trạng thái vô chủ, bằng không, chỉ sợ là Ác Niệm kiếm ý sẽ bị đánh tan tác trong nháy mắt!

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền đột nhiên bắt lấy một sợi Thiện Niệm kiếm ý, cả giận nói:
Ngươi còn không mau đi hỗ trợ!
Bởi vì từ lúc mới bắt đầu đến giờ, Thiện Niệm kiếm ý chỉ ở một bên nhìn xem, không có chút ý tứ hỗ trợ nào!

Tên này thật không có nghĩa khí!

Sau khi bị Diệp Huyền mắng, những Thiện Niệm kiếm ý đó vội vàng vọt tới hỗ trợ, dù sao Diệp Huyền cũng là chủ nhân, nó vẫn không dám vi phạm.

Sau khi Thiện Niệm kiếm ý gia nhập, thế cục trong sân lại dần dần phát sinh cải biến, nhưng mà, Thiện Ác kiếm ý vẫn còn có chút gian nan, bởi vì trong dòng sông có rất rất nhiều kiếm ý.

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền lại vội vàng nói:
Thôn phệ những kiếm ý yếu kia trước, bắt đầu thôn phệ từ yếu nhất...
Sau khi nghe được lời Diệp Huyền nói, Thiện Ác kiếm ý bắt đầu chuyên môn chọn những kiếm ý yếu kém kia mà thôn phệ, cứ như vậy, hai ngày trôi qua, trong dòng sông càng ngày càng ít kiếm ý, mà Diệp Huyền kinh hỉ phát hiện, hai loại kiếm ý của hắn sau khi thôn phệ hết những kiếm ý kia, vậy mà đã mạnh lên!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền có chút hưng phấn!

Cứ như vậy, ước chừng ba ngày sau, bên trong Kiếm hà chỉ còn lại hai loại kiếm ý, chính là Thiện Ác kiếm ý của Diệp Huyền.

Mà giờ khắc này, sau khi thôn phệ vô số loại kiếm ý, Diệp Huyền phát hiện, kiếm ý của hắn mạnh hơn trước đó ít nhất không chỉ mấy lần!

Phát hiện này, làm cho Diệp Huyền mừng rỡ không thôi.
Chương 604: Dị Thú! Kiếm Tiên có chia Tiểu Kiếm Tiên và Đại Kiếm Tiên, mà hiện tại, hắn hẳn là Đại Kiếm Tiên!
Hiện tại, nếu hắn vận dụng Tiên Linh kiếm, tăng thêm Bạt Kiếm Định Sinh Tử, còn có hai loại kiếm ý, cường giả Nguyên Cảnh bình thường căn bản là không thể nào chống đỡ được hắn!

Đúng lúc này, lão giả lưng còng kia đi tới trước mặt Diệp Huyền, lão giả lưng còng liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, mỉm cười:
Ngươi bây giờ hẳn là cấp độ Đại Kiếm Tiên đi?
Diệp Huyền gật đầu:
Hẳn là vậy!
Lão giả lưng còng nói khẽ:
Lão phu muốn nhờ tiểu hữu giúp một chút!
Diệp Huyền nói:
Mời tiền bối nói!
Lão giả lưng còng nhìn lướt qua bốn phía, nói khẽ:
Ngày sau nếu tiểu hữu gặp được người truyền cho ngươi kiếm kỹ, còn xin nói cho hắn biết một tiếng, người diệt Kiếm Tông ta năm đó, là Bà Sa tộc, tộc này ở Bà Sa tinh vực...
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Nếu có thể gặp được, nhất định sẽ truyền lại lời này!
Lão giả lưng còng mỉm cười:
Đại chiến năm đó, vật có giá trị trong tông môn đều đã bị cướp đi, nhưng mà, ở bên trong tòa đại điện kia, còn có một vật, vật này gọi là Đảm Thạch kiếm, đối với ngươi bây giờ có tác dụng rất lớn, thích hợp với ngươi đi!
Nói xong, thân thể của hắn dần dần hư ảo.

Diệp Huyền yên lặng.

Kỳ thật, từ lúc mới bắt đầu hắn đã nhìn ra lão giả lưng còng chỉ còn là linh hồn thể, hơn nữa chẳng qua chỉ là một sợi linh hồn thể!

Nghiêm chỉnh mà nói, đối phương đã sớm ngã xuống.

Rất nhanh, lão giả lưng còng hoàn toàn biến mất ngay trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền khẽ thi lễ về phía trước, sau đó quay người rời đi. Hắn đi tới gian đại điện trước đó, ở trong đại điện, hắn tìm được viên Đảm Thạch kiếm lão giả lưng còng nói tới kia!

Đảm Thạch kiếm này chỉ lớn bằng bàn tay, nằm vừa vặn trong tay!

Mà Diệp Huyền phát hiện, lúc hắn nắm chắc miếng Đảm Thạch kiếm này, một cỗ kiếm ý cực kỳ cường đại đột nhiên tuôn ra từ Đảm Thạch kiếm, cuối cùng hội tụ vào trên cánh tay của hắn.

Cỗ kiếm ý này tuyệt đối không yếu hơn Thiện Ác kiếm ý của hắn!

Đồ tốt!

Diệp Huyền có chút hưng phấn, bởi vì có miếng Đảm Thạch kiếm này, có nghĩa là khi hắn thi triển kiếm kỹ sẽ có ba loại kiếm ý gia trì!

Chiến!

Hiện tại, hắn muốn tìm người chiến một trận!

Dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn đột nhiên nói:
Giản ác độc, ngươi đi ra, chúng ta đơn đấu!
Giản Tự Tại lãnh đạm nói:
Ngươi tiến đến a!
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng:
Tiến đến thì tiến đến, ngươi cho rằng ta sợ ngươi a!
Nói xong, hắn đang muốn đi vào, mà lúc này, Đại thần lầu hai đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, tiếp theo, Đại thần lầu hai giơ một bàn tay đập lên trên đầu hắn.

Bành!

Diệp Huyền trực tiếp bay ra ngoài.

Diệp Huyền: "..."

Đại thần lầu hai lạnh lùng nhìn vào mặt Diệp Huyền phía xa:
Đi vào? Ngươi não heo sao? Nếu ngươi đi vào, nữ nhân kia thổi một ngụm khẩu khí cũng có thể giết chết ngươi!
Diệp Huyền có chút không phục:
Xin nhờ, hiện tại ta cũng rất mạnh, có được không?
Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:
Phải không? Vậy kế tiếp hãy để ta nhìn xem ngươi mạnh bao nhiêu.
Nói xong, nàng trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.

Diệp Huyền có chút mộng, có ý tứ gì? Sau một khắc, sắc mặt hắn bỗng nhiên đại biến, mãnh liệt xoay người, chớp mắt sau, hắn dựng lên hai tay:
Đầu hàng…
Ở trước mặt Diệp Huyền, là một đầu dị thú hình người dáng dấp xấu xí, dị thú này và thi thể dị thú bên trong tầng thứ ba Giới Ngục tháp của hắn giống nhau như đúc.

Phải biết, ngay cả Đại thần lầu hai cũng vô cùng kiêng kỵ đối với đầu dị thú đã là thi thể kia, mà bây giờ, lại có một đầu sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn có thể không kiêng kị sao?

Dị thú kia nhìn chằm chằm Diệp Huyền, con ngươi trong mắt đang xoay tròn, rất là quỷ dị.

Nhưng mà, nó cũng không có động thủ!

Diệp Huyền chậm rãi thối lui về phía sau, mà hắn lui một bước, dị thú kia sẽ tiến lên trước một bước, Diệp Huyền không thể không dừng lại!

Diệp Huyền trầm giọng nói:
Ngươi muốn làm gì!
Mà lúc này, tầm mắt của dị thú kia đột nhiên rơi vào phần bụng Diệp Huyền, sau một khắc, nó vọt thẳng đến Diệp Huyền!

Mà quanh thân nó, tản ra một cỗ khí tức cực kỳ quỷ dị!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền biến sắc, xoay người chạy!

Tốc độ của Diệp Huyền rất nhanh, thế nhưng tốc độ của dị thú kia cũng không chậm, nó vẫn điên cuồng truy đuổi Diệp Huyền.

Dần dần, Diệp Huyền phát hiện, nếu như cứ tiếp tục chạy như thế, đối phương không sớm thì muộn cũng sẽ đuổi kịp!

Bởi vì dường như tốc độ của đối phương nhanh hơn hắn một chút!

Diệp Huyền dừng lại, hắn quay người rút kiếm chém ra một trảm.

Kiếm trong tay là Tiên Linh kiếm!

Chém xuống một kiếm!

Oanh!

Dị thú kia trong nháy mắt đã bị chấn bay ra bên ngoài mấy trăm trượng!

Nhưng mà, vẻ mặt Diệp Huyền lại trở nên vô cùng ngưng trọng, bởi vì dị thú kia sau khi cứng rắn gánh chịu một kiếm của hắn, dường như một chút việc cũng không có!

Khủng bố như vậy?

Nơi xa, dị thú kia gào thét Diệp Huyền một hồi, sau đó lại lần nữa vọt tới phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền xoay người chạy!

Trong quá trình chạy trốn, trong lòng Diệp Huyền vội vàng hỏi:
Đại thần lầu hai, sao tên này lại thề sống chết truy đuổi ta à!
Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:
Chẳng phải ngươi cảm thấy bản thân rất lợi hại đấy sao? Ngươi đánh nó a!
Diệp Huyền: "..."

Khoảng cách giữa một người một thú càng ngày càng gần, vẻ mặt Diệp Huyền càng âm trầm, lại tiếp tục như thế, bị đuổi kịp chỉ là chuyện sớm hay muộn!

Đánh thì đánh không lại, chạy cũng không chạy nổi...

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền đột nhiên cải biến hướng đi.

Đi đến ngọn núi kia!

Hiện tại chỉ có thể đi… ngọn núi đó tìm nam tử cao lớn kia, bởi vì đối phương từng nói qua, gặp nguy hiểm có thể đi tìm hắn!

Mà đúng lúc này, dị thú phía sau hắn kia giống như là điên cuồng, gầm thét một hồi, cùng lúc đó, tốc độ của nó tăng nhanh hơn rất nhiều...

Diệp Huyền nheo mắt, hắn vội vàng dừng lại, sau đó quay người rút kiếm chém xuống một kiếm.

Đầu dị thú kia không tránh không né, trực tiếp đánh tới kiếm của Diệp Huyền!

Oanh!

Dị thú kia trong nháy mắt đã bay ra ngoài, mà bản thân Diệp Huyền cũng liên tục lùi lại, vừa lui, lui xa trọn vẹn hơn trăm trượng!

Mà sau khi hắn dừng lại, trong miệng lập tức phun ra một ngụm tinh huyết.

Trọng thương!

Một kích vừa rồi kia, toàn thân hắn bao quát cả ngũ tạng trực tiếp bị hao tổn, không chỉ như thế, còn có một cỗ khí tức quỷ dị đang quấn quanh trong cơ thể hắn, không ngừng ăn mòn hắn, cũng còn tốt là có Hỗn Độn Chi Khí chống đỡ, bằng không hắn đã trực tiếp mất mạng!

Mà Diệp Huyền phát hiện, Hỗn Độn Chi Khí cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cỗ khí tức quỷ dị kia!

Mà nơi xa, đầu dị thú kia vẫn không hề nhận một chút tổn thương gì, không chỉ như thế, nó càng thêm nóng nảy!

Rất nhanh, đầu dị thú kia một lần nữa đuổi tới phía Diệp Huyền, Diệp Huyền nheo mắt, xoay người chạy!

Giờ khắc này, hắn phát hiện, hắn thật sự đánh không lại đối phương!

Nếu như vận dụng Giới Ngục tháp, có lẽ có thể thử xem.

Nhưng mà, một khi vận dụng Giới Ngục tháp, phiền phức sẽ càng lớn, bởi vì Giản Tự Tại trong tháp kia tuyệt đối là càng phiền phức hơn so với tên trước mắt này!

Hiện tại hắn chỉ có thể mau chóng chạy đến bên trong ngọn núi hình tròn tìm nam tử cao lớn kia!
Chương 605: Nàng Ở Nơi Nào! Diệp Huyền tăng tốc, rất nhanh, hắn đi tới trước một mảnh rừng rậm, mà hắn vừa tới trước rừng rậm, hắn đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn phát hiện, dị thú phía sau hắn kia đã ngừng lại từ trước.
Diệp Huyền quay người nhìn về phía đầu dị thú kia, dị thú kia đang nhìn chằm chằm mảnh rừng rậm phía sau hắn, trong mắt nó, có vẻ kiêng kị!

Kiêng kị!

Diệp Huyền sầm mặt lại, rừng rậm sau lưng này có đồ vật gì a! Hắn quay người nhìn thoáng qua rừng rậm trước mắt, những cây cối ở đây rất lớn, rất dài, mà bộ dáng đều xiêu xiêu vẹo vẹo.

Có chút quỷ dị!

Diệp Huyền cũng không dám tiến vào!

Từ sau khi đi vào tiểu thế giới này, hắn phát hiện, tất cả mọi thứ ở nơi này đều không phải đơn giản như vậy, vẫn là phải cẩn thận mới được!

Nhìn thấy Diệp Huyền dừng lại, đầu dị thú nơi xa kia gầm thét với Diệp Huyền một hồi, vừa gầm thét, đại địa dưới chân Diệp Huyền trực tiếp nứt toác ra.

Khóe miệng Diệp Huyền khẽ co rút, tên này thật mạnh mẽ a! Nhưng mà, dị thú kia vẫn là không dám tiến tới.

Thấy thế, Diệp Huyền đi về phía bên cạnh, chuẩn bị chạy hướng khác, nhưng mà dị thú kia vẫn theo sát hắn.

Diệp Huyền sầm mặt lại, tên này không định bỏ qua a!

Trong lòng Diệp Huyền trầm giọng nói:
Đại thần lầu hai, có phải rừng rậm sau lưng ta đây có chỗ nào đấy không bình thường?
Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:
Chẳng phải ngươi đi vào sẽ biết ngay sao?
Diệp Huyền cười khổ:
Tiền bối, nơi này rất quỷ dị, ta sợ đi vào sẽ không ra được.
Đại thần lầu hai nói:
Ngươi tự mình giải quyết!
Nói xong, lầu hai triệt để trầm mặc.

Diệp Huyền: "..."

Cứ như vậy, một người một thú giằng co ước chừng một canh giờ, lúc này, trời tối.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh!

Diệp Huyền có chút tê dại da đầu, trước giờ hắn tự nhiên không sợ đêm tối, thế nhưng tình huống bây giờ khác biệt, phía trước có dị thú này, đằng sau còn có một mảnh rừng rậm quỷ dị, nói không hoảng hốt, đó là giả.

Đúng lúc này, trong rừng rậm sau lưng Diệp Huyền đột nhiên truyền đến một thanh âm rất nhỏ, thanh âm này giống như tiếng bước chân, tựa như là thanh âm chân đạp trên lá cây.

Nghe được thanh âm này, Diệp Huyền biến sắc, mà đầu dị thú đối diện hắn kia lại chậm rãi lui về sau.

Có chuyện!

Diệp Huyền cũng lui về sau, mà hắn vừa lui, dị thú kia lại ngừng lại, nó nhìn chằm chằm Diệp Huyền, thân thể không ngừng phá động mặt đất, toàn bộ mặt đất rung động từng đợt.

Rõ ràng, đây là nó muốn hãm hại Diệp Huyền!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền sầm mặt lại, sau một khắc, hắn vọt thẳng đến đầu dị thú kia!

Mẹ nó, hắn không nhịn được cục tức này, muốn chết, cũng phải lôi kéo dị thú này đệm lưng mới được!

Mà ngay một chớp mắt khi Diệp Huyền đột nhiên lao ra kia, dị thú đối diện hắn kia đột nhiên quái khiếu một hồi, sau đó xoay người chạy, thế nhưng, nó còn chưa chạy được mấy bước, đột nhiên, nó trực tiếp ngã trên mặt đất.

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.
Cẩn thận!
Lúc này, thanh âm của Đại thần lầu hai đột nhiên vang lên.

Diệp Huyền trầm giọng nói:
Xảy ra chuyện gì?
Đại thần lầu hai không có trả lời.

Diệp Huyền cũng không có hỏi lại, hắn đi tới trước thi thể của dị thú kia, giờ phút này, dị thú kia còn chưa chết hẳn, thân thể của nó còn đang run rẩy từng trận.

Mà Diệp Huyền phát hiện, trên yết hầu của dị thú này, có một vết rách.

Có vật gì đó động thủ với đầu dị thú này!

Mà hắn không hề nhìn thấy gì cả!

Không thể nghi ngờ, tồn tại không biết kia tuyệt đối không phải hắn có thể đối kháng!

Diệp Huyền không chút suy nghĩ, trực tiếp chạy đi!

Mà hắn vừa mở rộng bước chân, thi thể dị thú phía sau hắn kia trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, cùng lúc đó, một bóng đen mơ hồ đột nhiên lóe lên từ trước mắt hắn, hơn nữa còn mang theo tiếng cười quái dị.

Diệp Huyền ngừng lại, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía, bốn phía cũng không có gì!

Mà hắn biết, những thứ không biết kia vẫn ở ngay chung quanh hắn!

Ngay cả dị thú kia cũng có thể miểu sát được, rõ ràng, thực lực của đối phương phải vượt xa hắn!

Đối mặt với tồn tại này, không thể dùng sức mạnh, chỉ có thể dùng trí!

Diệp Huyền không nói gì, hắn vung lên tay phải, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

Thanh kiếm trên đỉnh tháp kia!

Sau khi chuôi kiếm này xuất hiện, một cỗ kiếm thế mạnh mẽ lập tức xuất hiện ở bốn phía...
Ngươi có thể đổi một chiêu khác hay không?
Lúc này, thanh âm của Giản Tự Tại đột nhiên vang lên:
Chỉ biết dùng chiêu này hù dọa, không ngượng ngùng sao?
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
Liên quan gì đến ngươi a! Giản ác độc, ta cho ngươi biết, nếu như ta chết, trước khi chết ta nhất định sẽ dẫn nổ Giới Ngục tháp, đồng quy vu tận với ngươi!
Giản Tự Tại cười lạnh:
Dẫn nổ tháp này? Ngươi quá đề cao bản thân!
Diệp Huyền không tiếp tục quan tâm nữ nhân này, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, bốn phía hết sức yên tĩnh.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó thu hồi thanh kiếm kia, xoay người chạy.

Thế nhưng rất nhanh, hắn phát hiện, mặc kệ hắn chạy như thế nào, cũng đều ở tại chỗ!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền sầm mặt lại, đối phương không định buông tha hắn a!

Diệp Huyền trầm giọng nói:
Vị tiền bối trong âm thầm này, có thể đi ra tâm sự một chút không?
Bốn phía không có trả lời.

Diệp Huyền cũng không tiếp tục nói chuyện, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, cứ chờ như vậy, đối phương không có hạ sát thủ với hắn ngay lần đầu tiên, rõ ràng, đối phương vẫn không muốn giết hắn!

Nếu không muốn giết hắn, khẳng định là đối phương có mục đích gì khác.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, ngay lúc sắp hừng đông, một bóng dáng mơ hồ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

Diệp Huyền căn bản không thể thấy rõ bộ dáng chân thực của đối phương!

Bóng dáng mơ hồ này đột nhiên nhúc nhích một chút, rất nhanh, trước mặt Diệp Huyền xuất hiện một nữ tử do năng lượng tạo thành!

Nữ tử này không phải ai khác, chính là nữ tử váy trắng!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người!

Lại là nữ tử váy trắng!

Chẳng lẽ nữ tử váy trắng cũng có gì đó sâu xa với tên này?

Bóng dáng mơ hồ kia đột nhiên chỉ chỉ Diệp Huyền, sau đó lại chỉ chỉ nữ tử váy trắng kia.

Rõ ràng, đây là đang hỏi Diệp Huyền có nhận biết nữ tử váy trắng hay không.

Diệp Huyền vội vàng nói:
Nhận biết, rất quen, vô cùng quen, ta...
Đúng lúc này, bóng dáng mơ hồ kia đột nhiên biến mất, sau một khắc, vẻ mặt Diệp Huyền bỗng nhiên đại biến, hắn rút kiếm đột nhiên chém ra phía trước!

Một trảm này chém ra, một đạo kiếm quang trực tiếp xé rách không gian!

Một kiếm toàn lực!

Nhưng mà một kiếm này của Diệp Huyền vừa mới chém xuống, cả người hắn đã bay ngược ra ngoài, vừa bay, trực tiếp bay về tới bên trong mảnh rừng rậm kia, cuối cùng đập ầm ầm vào trên một gốc cây, cùng lúc đó, từng sợi nhánh cây trực tiếp quấn chặt hắn lại!

Đầu óc Diệp Huyền có chút mộng bức, đây là có chuyện gì?

Đúng lúc này, bên trong Giới Ngục tháp đột nhiên vang lên thanh âm của Giản Tự Tại:
Lần này, ngươi xong đời!
Bên ngoài Giới Ngục tháp, bóng dáng mơ hồ kia xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền không xa, hắn nhẹ nhàng giật giật, sau một khắc, một thanh âm có chút trầm thấp đột nhiên vang lên từ trong đầu Diệp Huyền:
Nàng ở nơi nào! Chương 606: Ta Không Biết Ngươi Mạnh Như Vậy! Diệp Huyền trầm giọng nói: Ngươi tìm nàng làm gì!
Một thanh âm tựa như dã thú gào thét đột nhiên vang lên từ trong đầu Diệp Huyền:
Ta muốn chém nàng thành muôn mảnh!
Xong!

Sắc mặt Diệp Huyền tái đi, hóa ra tên này có thù với nữ tử váy trắng...

Có thù!

Diệp Huyền cười khổ không thôi, vốn tưởng rằng lần này có khả năng biến nguy thành an, nhưng lại không nghĩ đến, đối phương lại có thù với nữ tử váy trắng!

Lần này xong chắc rồi!

Lúc này, bóng dáng mơ hồ kia đột nhiên trôi dạt đến trước mặt Diệp Huyền, ngay cả khi gần như vậy, Diệp Huyền vẫn như cũ không cách nào thấy rõ bộ dáng của đối phương.

Rốt cục là thứ gì?

Diệp Huyền có chút hiếu kỳ.

Lúc này, một thanh âm vang lên trong đầu Diệp Huyền:
Nàng ở nơi nào!
Thanh âm của đối phương đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Ta cũng không biết nàng ở nơi nào!

Vì sao ngươi có được kiếm của nàng!

Thanh âm kia vang lên lần nữa.

Diệp Huyền nói:
Ngẫu nhiên đoạt được.
Người thần bí lạnh lùng nói:
Để nàng tới đây!
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Hiện tại nàng không ở vùng tinh vực này, ngươi thả ta đi, chờ nàng tới tìm ta, ta để nàng tới tìm ngươi, thế nào?
Lúc này, những nhánh cây đó đột nhiên co lại, Diệp Huyền lập tức cảm thấy toàn thân muốn nổ tung ra!

Tên này muốn động thủ!

Diệp Huyền vội vàng nói:
Đánh không lại lớn, quay qua đánh nhỏ? Ta xem thường ngươi!
Đột nhiên, những nhánh cây đó ngừng lại.

Một lát sau, những nhánh cây quanh thân Diệp Huyền đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, Diệp Huyền khôi phục tự do.

Diệp Huyền có chút không hiểu.

Người thần bí nói:
Ta không lấn hậu bối của nàng, nếu có một ngày nàng tới tìm ngươi, thay ta truyền một câu nói, để nàng tới nơi đây tìm ta!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Lời này nhất định sẽ đưa đến.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Mà lúc này, người thần bí kia đột nhiên nói:
Ngươi đã là truyền nhân của nàng, làm sao lại yếu như thế?
Nghe vậy, Diệp Huyền đen mặt lại:
Bây giờ ta chỉ mới hai mươi tuổi, bằng chừng ấy tuổi, chẳng lẽ ta có thể nghịch thiên hay sao?
Người thần bí trầm mặc một lát, rất nhanh, hắn lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền lần nữa, mà giờ khắc này, Diệp Huyền đã thấy rõ hình dạng của hắn.

Vô cùng giống với nhân loại, nhưng lại có điểm khác biệt, lỗ tai của hắn hết sức nhọn, thân thể dài nhỏ, toàn thân phảng phất như Ám năng lượng tạo thành.
Ám Ma nhân!
Lúc này, thanh âm của Đại thần lầu hai đột nhiên vang lên từ trong đầu Diệp Huyền, trong thanh âm mang theo một tia ngưng trọng.
Ám Ma nhân?
Trong lòng Diệp Huyền vội hỏi:
Có ý tứ gì?
Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:
Một chủng tộc cỗ lão, đã từng uy danh hiển hách, cực kỳ cường đại, chẳng qua là sau này chẳng biết lý do tại sao, đột nhiên mai danh ẩn tích. Không nghĩ tới, lại gặp được một Ám Ma nhân ở nơi đây.
Nói đến đây, nàng có chút dừng lại, sau đó lại nói:
Mảnh thế giới này thật không đơn giản, nam tử cao lớn mà ngươi gặp được trong lòng núi trước đó, hẳn là Cự Nhân tộc, cũng là một chủng tộc đã từng cực kỳ nổi danh, đáng tiếc sau này đều không hiểu thấu mà biến mất.
Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, Ám Ma nhân ở trước mặt hắn kia đột nhiên nói:
Nhân loại, hỏi ngươi một chuyện, là nàng mạnh, hay là ta mạnh?
Diệp Huyền sửng sốt.

Hỏi vấn đề này!

Hắn thấy, Ám Ma nhân trước mắt này rất mạnh, vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng, nữ tử váy trắng càng mạnh hơn!

Nữ tử thần bí mạnh, là mạnh mẽ đến không giảng đạo lý!

Hơn nữa, hắn nhìn thấy được vẫn chỉ là phân thân của nữ tử váy trắng. Hắn khó có thể tưởng tượng, bản thể của nữ tử váy trắng mạnh đến mức nào!

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Đối với nàng, ta có hiểu biết một chút, nhưng đối với ngươi, không thể nào hiểu rõ, cho nên, ta cũng không biết trong các ngươi ai mạnh hơn!
Ám Ma nhân trầm mặc một lát, sau đó lại nói:
Ngươi đi đi!
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:
Mảnh thế giới này rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại rơi vào tình cảnh như thế này?
Ám Ma nhân vung lên tay phải, rất nhanh, một màn ánh sáng xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, bên trong màn sáng, chính là mảnh thế giới này.

Đột nhiên, bất ngờ xảy ra chuyện, không trung của vùng thế giới này trực tiếp tối đen lại, ngay sau đó, một chiếc hắc hạm gần như che lấp bầu trời xuất hiện ở phía trên vùng thế giới này.

Rất nhanh, từng bóng đen không ngừng bay xuống từ trên không.

Dị thú!

Những bóng đen này đúng là loại dị thú hắn gặp qua trước đó!

Rất nhanh, Diệp Huyền thấy được người của mảnh thế giới này bắt đầu phản kích, trong đó, có kiếm tu, còn có người Cự Nhân tộc, cũng có Ám Ma nhân...

Thảm liệt!

Bởi vì cường giả của mảnh thế giới này trực tiếp bị nghiền ép, những dị thú kia cực kỳ hung hãn, cường đại đến mức khiến cho cường giả của mảnh thế giới này phải tuyệt vọng.

Ngay lúc mảnh thế giới này gần như sắp bị diệt tuyệt triệt để, một nữ tử váy trắng đột nhiên xuất hiện phía trên chiếc vân hạm màu đen kia.

Nữ tử váy trắng nhìn thoáng qua phía dưới, thần thức không ngừng quét qua bốn phía, dường như đang tìm kiếm thứ gì.

Mà đối với trận kịch chiến phía dưới, cả liếc mắt nhìn nàng cũng không.

Một lát sau, nữ tử váy trắng thu hồi ánh mắt, nàng chậm rãi đóng hai mắt lại, nói khẽ:
Rốt cục ngươi ở nơi nào...
Nàng vượt qua vô số tinh vực, đi qua vô số thế giới, chỉ vì tìm một người kia...

Tinh vực mịt mờ, muốn tìm một người, khó biết bao?

Ba vạn năm!

Ba vạn năm ròng rã!

Nữ tử váy trắng mở mắt, nàng nhìn về phía cuối chân trời, trong mắt có chút mờ mịt.

Giờ khắc này, nữ tử váy trắng lại lộ ra tịch liêu như vậy...

Một lát sau, nữ tử váy trắng đang muốn ly khai.

Nhưng mà vào lúc này, một đầu dị thú khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu nàng, dị thú này phi thường to lớn, so với dị thú Diệp Huyền nhìn thấy, lớn hơn ít nhất gấp trăm lần, đơn giản là che khuất bầu trời.

Dị thú nhìn xuống nữ tử váy trắng, trong mắt có một tia kiêng kị:
Nữ nhân, ngươi rất mạnh mẽ.
Nữ tử váy trắng nhìn thoáng qua dị thú, không nói gì, nàng tiếp tục lướt tới tinh không ở phía chân trời.

Không thèm để ý tới!

Dị thú kia đột nhiên giận dữ, nó đột nhiên gầm thét với nữ tử váy trắng một hồi, nhưng mà vào lúc này, nữ tử váy trắng đột nhiên quay đầu, ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, phải nói là hờ hững, tựa như một nhân loại đang nhìn một con kiến hôi!

Loại ánh mắt này, làm cho dị thú kia rất không thoải mái, nó gào thét với nữ tử váy trắng một hồi, một đạo khí tức quỷ dị bao phủ đến nữ tử váy trắng, những nơi cỗ khí tức quỷ dị này đi qua, không gian trực tiếp bị xóa đi...

Nữ tử váy trắng lạnh lùng nhìn qua dị thú kia, sau một khắc, nàng mở ra tay phải, một thanh kiếm hư ảo đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu dị thú kia, nàng xoay tay phải lại, đè ép xuống.

Kiếm chém xuống!

Xuy!

Nơi xa, dị thú kia trực tiếp bị một kiếm này đâm xuyên, cùng lúc đó, kiếm vẫn chém thẳng xuống, trực tiếp rơi vào phía trên chiếc hắc hạm kia.

Oanh!

Toàn bộ chiếc hắc hạm ầm ầm vỡ vụn, vô số dị thú chết thảm.

Trên không, thân thể của dị thú to lớn kia dần dần hư ảo, nó có chút mờ mịt nhìn nữ tử váy trắng:
Ta không biết ngươi mạnh như vậy...
Thanh âm vừa dứt, nó trực tiếp hóa thành hư vô.
Chương 607: Lựa Chọn!
Bình Luận (0)
Comment