.
Trên không, nữ tử váy trắng đang muốn ly khai, đột nhiên, nàng cúi đầu nhìn xuống nơi nào đó phía dưới, nàng nhíu mày:
Tên kia...
Thanh âm vừa dứt, nàng trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, rất nhanh, nàng đi tới phía trên phiến rừng rậm Diệp Huyền đang ở đây, mà nhìn bộ dáng của nàng, chắc chắn chẳng qua chỉ là đi ngang qua, nhưng vào lúc này, trong rừng rậm, một đạo khí tức cường đại đột nhiên phóng lên tận trời...
Hình ảnh hơi ngừng.
Diệp Huyền nhìn về phía Ám Ma nhân trước mắt, không cần phải nói, lúc nữ tử váy trắng đi ngang qua mảnh rừng rậm này, khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó.
Trước mặt Diệp Huyền, Ám Ma nhân nói:
Đây chính là sự tình đã phát sinh ở mảnh thế giới này.
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Hiểu rõ. Nếu nàng tới tìm ta, ta sẽ để nàng tới nơi đây một chuyến. Dĩ nhiên, có tới hay không, là chuyện của nàng, nhưng mà, lời của ngươi nhất định ta sẽ truyền lại!
Ám Ma nhân nói:
Có khả năng!
Diệp Huyền khẽ gật đầu, quay người rời đi.
Hắn không biết lúc nữ tử váy trắng đi qua nơi này đã xảy ra chuyện gì với Ám Ma Tộc, thế nhưng hắn có thể xác định, bình thường nữ tử váy trắng sẽ không tìm người ta gây phiền phức trước, bởi vì những chuyện như thế này, khó mà làm cho nàng để ý.
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, những việc này đều không có quan hệ gì với hắn.
Diệp Huyền chuẩn bị rời đi mảnh thế giới này, bởi vì mảnh thế giới này quá nguy hiểm, hắn không muốn tiếp tục dạo quanh nơi đây.
Rất nhanh, Diệp Huyền đi tới bên trong tinh không, mà lúc này, một nam tử trung niên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Tông chủ Thượng Tiêu tông Mạc Ngôn Tiêu!
Mạc Ngôn Tiêu nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Đệ tử Thượng Tiêu tông ta, là ngươi giết?
Diệp Huyền lắc đầu:
Không phải!
Mạc Ngôn Tiêu lạnh lùng nói:
Học viên Đạo Nhất học viện ngươi ở cùng một chỗ với đệ tử Thượng Tiêu tông ta, mà học viên Đạo Nhất học viện ngươi đều sống sót đi ra, nhưng đệ tử Thượng Tiêu tông ta lại một người cũng không thể thoát ra.
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Dường như chuyện này không có quan hệ gì với ta!
Mạc Ngôn Tiêu híp lại hai mắt, vẻ mặt có chút bất thiện, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên cười nói:
Mạc tông chủ, đệ tử của ngươi biến mất ở phía dưới, ngươi cảm thấy Diệp Huyền ta có năng lực dùng sức một người toàn diệt bọn hắn?
Mạc Ngôn Tiêu yên lặng.
Bởi vì hắn thấy, Diệp Huyền quả thực không có khả năng dùng lực lượng một người mà tru diệt toàn bộ đệ tử Thượng Tiêu tông!
Dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:
Nhưng ngươi hẳn phải biết bọn hắn đã chết như thế nào!
Diệp Huyền cười nói:
Nếu tiền bối muốn biết, có thể tự mình đi xuống điều tra một phen, dĩ nhiên sẽ biết được đáp án. Vãn bối còn có việc, không thể phụng bồi!
Nói xong, hắn trực tiếp ngự kiếm biến mất ở phần cuối nơi xa.
Tại chỗ, Mạc Ngôn Tiêu trầm mặc một lát, sau đó lao thẳng xuống phía dưới, chỉ chốc lát, phía dưới truyền đến từng đợt tiếng đánh nhau.
Mà Diệp Huyền đã về tới Đạo Nhất thành, hắn đi tới chỗ tiệm thợ rèn ban đầu, mà giờ khắc này, tiệm thợ rèn vốn đã được hắn sửa xong đã trở thành một vùng phế tích!
Xảy ra chuyện!
Diệp Huyền sầm mặt lại, vội vàng liên hệ với Vân Thắng, nhưng mà, lại không có bất kỳ lời hồi đáp nào!
Lúc này, Đại trưởng lão đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Đại trưởng lão trầm giọng nói:
Đi theo ta!
Nói xong, Đại trưởng lão trực tiếp mang theo Diệp Huyền về Đạo Nhất học viện.
Bên trong Đạo Nhất điện, tất cả trưởng lão đạo sư Đạo Nhất học viện đều ở đây.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Đại trưởng lão, có phải là đã xảy ra chuyện gì?
Đại trưởng lão khẽ gật đầu:
Vân Thắng đã bị người Vân gia mang đi, mà bọn hắn, yêu cầu Đạo Nhất học viện ta giao ngươi ra! Ngoài ra, Độc Cô gia Thiên Vực cũng phái người đến đây, yêu cầu Đạo Nhất học viện ta trong ba ngày nhất định phải giao ngươi ra, bằng không, bọn hắn sẽ trực tiếp động thủ!
Độc Cô gia?
Diệp Huyền nhíu mày:
Đây là gia tộc gì? Ta chưa từng nghe thấy.
Đại trưởng lão nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Ngươi xác định chưa từng nghe qua?
Diệp Huyền gật đầu:
Xác định!
Đại trưởng lão trầm giọng nói:
Ngươi đến từ Diệp gia Thanh Thành, thế nhưng, mẹ ngươi thì sao?
Mẫu thân?
Nghe vậy, Diệp Huyền sững sờ ngay tại chỗ.
Nàng đến từ Độc Cô gia?
Trong điện, Diệp Huyền trầm mặc.
Kỳ thật, trong đầu hắn, nữ nhân kia đã càng ngày càng mơ hồ.
Hoặc là nói, hắn đã dần dần quên lãng!
Hận?
Nói không hận đó là giả, phải biết, lúc đối phương rời đi, hắn chẳng qua chỉ mới mười hai tuổi. Cũng chính vì đối phương đột nhiên rời đi, hắn và muội muội mới kém chút chết thảm ở Diệp phủ.
Bởi vậy, qua nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ muốn đi tìm đối phương.
Mà bây giờ, tộc nhân của đối phương lại đến tìm hắn.
Trên đại điện, Đại trưởng lão nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Nếu như ngươi không muốn trở về Độc Cô gia, Đạo Nhất học viện ta sẽ bảo đảm ngươi đến cùng, nhưng nếu ngươi muốn trở về, chúng ta cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng mà, Độc Cô gia này muốn mang ngươi trở về, có khả năng không có hảo tâm gì!
Diệp Huyền nhăn mày lại:
Không có hảo tâm? Đại trưởng lão có ý tứ gì?
Đại trưởng lão trầm giọng nói:
Theo ta suy đoán, có thể là bọn hắn nhằm vào món chí bảo trên người ngươi!
Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:
Ta có thể gặp mặt bọn hắn một lần sao?
Đại trưởng lão khẽ gật đầu:
Ta sẽ an bài.
Diệp Huyền khẽ thi lễ, sau đó lui xuống.
Trong điện, Đại trưởng lão thấp giọng thở dài:
Hắn đúng là một mầm mống tốt, đáng tiếc, thân mang trọng bảo, ta sợ Đạo Nhất học viện ta không thể bảo đảm được hắn!
Phía dưới, một lão giả khẽ gật đầu:
Xác thực, nếu hắn lưu tại Đạo Nhất học viện chúng ta, sợ là Đạo Nhất học viện chúng ta sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Trong điện, mọi người đều yên lặng.
Bởi vì từ lúc mới bắt đầu đến giờ, đã có rất nhiều người tới Đạo Nhất học viện tìm kiếm Diệp Huyền.
Mà Đạo Nhất học viện cũng giúp Diệp Huyền ngăn cản được rất nhiều người, bao quát cả Vân gia và Độc Cô gia hiện tại.
Nếu như không nhờ Đạo Nhất học viện, hai nhà này đã trực tiếp đi tìm Diệp Huyền.
Mà bọn hắn hiểu rõ, Đạo Nhất học viện cũng không chống đỡ được bao lâu!
Một món bảo vật trên bảng tinh tế treo giải thưởng, đối với vô số thế lực mà nói, thứ này có dụ hoặc quá lớn!
Chương 608: Vẫn Có Thể Sống?!
Lúc này, Đại trưởng lão đứng lên, hắn thấp giọng thở dài:
Còn viện trưởng, cũng không thông báo có sớm trở về hay không...
Nghe vậy, mọi người trong điện đều cười khổ không thôi.
Bởi vì người viện trưởng này, đã có mấy năm không ở trong học viện.
...
Diệp Huyền về tới nhà gỗ của bản thân, mà giờ khắc này, đám người Minh Khôn đều chờ ở đây.
Nhìn thấy Diệp Huyền bình an trở về, đám người Minh Khôn lập tức thở dài một hơi.
Diệp Huyền cười nói:
Sao các ngươi lại tới đây?
Minh Khôn trầm giọng nói:
Diệp huynh, ta nhận được tin tức, bên ngoài có hai thế lực dường như đang muốn tìm ngươi! Có vẻ là kẻ đến không thiện!
Diệp Huyền cười nói:
Minh Khôn huynh cũng là tin tức linh thông, xác thực có một số thế lực đang tìm ta, chẳng qua không quan hệ, ta có thể ứng phó!
Minh Khôn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Nếu có việc cần hỗ trợ, cứ nói thẳng.
Tiêu Qua ở một bên cũng gật đầu:
Nếu muốn đánh nhau, học viên trong viện chúng ta chưa từng sợ ai!
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Nếu thật sự có đánh nhau, nhất định sẽ gọi các ngươi!
Tiêu Qua cười nói:
Vậy cứ quyết định như thế.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, cười nói:
Đến, tối nay các huynh đệ Tú môn chúng ta phải tụ họp vui vẻ một trận!
Chỉ chốc lát, trong phòng truyền đến tiếng mọi người cười vui.
Nửa đêm, Diệp Huyền đi ra khỏi nhà gỗ, hắn ngồi ở trên thềm đá trước nhà gỗ, ngẩng đầu nhìn qua chân trời.
Trên bầu trời đêm, một vầng trăng sáng treo lơ lửng.
Diệp Huyền cứ lẳng lặng ngồi như vậy, một lát sau, Minh Khôn đi ra, hắn ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyền.
Minh Khôn nhìn về phía Diệp Huyền:
Tới tìm ngươi, là Độc Cô gia và Vân gia, ngươi có biết hai gia tộc này không?
Diệp Huyền lắc đầu.
Minh Khôn trầm giọng nói:
Ở Thiên Vực, có một số cường tộc hào phú, Độc Cô gia này chính là một trong số đó, thế lực của bọn hắn cực kỳ to lớn, lực ảnh hưởng cũng cực lớn, đặc biệt là mấy trăm năm trước, toàn bộ Thiên Vực, ngay cả Vị Ương cung cũng phải kiêng kị bọn hắn ba phần. Mà những năm gần đây, gia tộc Độc Cô này mới dần dần tàn lụi, tuy không có yêu nghiệt nào đặc biệt xuất chúng, thế nhưng, nội tình của bọn hắn vẫn còn!
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:
Đạo Nhất học viện ta, không cách nào đối kháng bọn hắn, trừ phi là Đạo Nhất học viện ở thời đại Mục tổ sư kia, còn có thể đối kháng một chút. Mà bây giờ, nếu hai bên thật sự liều chết, Đạo Nhất học viện không có phần thắng!
Diệp Huyền nói khẽ:
Còn Vân gia thì sao?
Minh Khôn nói:
Vân gia chính là thế gia đúc khí, có địa vị siêu nhiên ở Thiên Vực, bởi vì rất nhiều thế lực đều phải tìm bọn hắn đúc khí, ngay cả Vị Ương cung, cũng đều phải đến tìm bọn hắn. Mặc dù thực lực của bọn hắn không mạnh mẽ như Độc Cô gia, thế nhưng, sự giao thiệp của bọn hắn lại không phải Độc Cô gia có thể so sánh được.
Diệp Huyền cười khổ:
Nói cách khác, ta chỉ có một con đường chết?
Minh Khôn trầm mặc một lát, sau đó nói:
Diệp huynh có thể khiến cho hai thế lực này nhằm vào, nghĩ đến bản thân ngươi phải có chỗ bất phàm, đúng không?
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:
Bất phàm cái gì... Hẳn là ngươi cũng nghe nói qua, trên người ta có một món bảo vật, có bảo vật này trên người, ta đây rất phiền phức a, phiền cả một đời cũng không phải nói chơi.
Minh Khôn khẽ gật đầu, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Diệp huynh, món chí bảo kia thật sự ở trên thân thể ngươi?
Diệp Huyền cười nói:
Ngươi nói xem?
Minh Khôn cười khổ:
Diệp huynh đây là có đại cơ duyên a! Nhưng mà, chí bảo như thế trên thân, sợ là thật sự có không ít phiền phức.
Nói đến đây, hắn có chút dừng lại, lại nói:
Bây giờ, cũng chỉ có thể xem xem học viện có thể đứng vững trước áp lực của hai thế lực này hay không.
Diệp Huyền cười cười, không nói gì thêm.
Lúc trời sắp sáng, Đại trưởng lão đi tới trước phòng trúc, Diệp Huyền đứng dậy, cười nói:
Đi thôi!
Đại trưởng lão khẽ gật đầu, sau đó dẫn theo Diệp Huyền đi tới một quán trà trong Đạo Nhất thành.
Trong quán trà, Diệp Huyền gặp được một lão giả, lão giả mặc một bộ cẩm bào lộng lẫy, trên ngón tay phải mang theo một chiếc nhẫn bạch ngọc, phía trên bạch ngọc giới, có hai chữ nho nhỏ: Độc Cô!
Mà ở sau lưng lão giả, còn có hai người áo đen đứng đấy.
Đại trưởng lão dẫn theo Diệp Huyền đi tới trước mặt lão giả, lúc này, ánh mắt của lão giả rơi vào trên thân Diệp Huyền, hắn liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, sau đó nói:
Kiếm Tiên không đến hai mươi tuổi, hơn nữa chiến lực càng vượt xa Kiếm Tiên... Không hổ là trên thân có huyết mạch Độc Cô gia ta!
Diệp Huyền cười nói:
Không biết Độc Cô gia có bao nhiêu vị Kiếm Tiên?
Lão giả cẩm bào lãnh đạm nói:
Trong thế hệ tuổi trẻ, không có Kiếm Tiên!
Nụ cười của Diệp Huyền càng ngày càng sáng lạn:
Ta đây trở thành Kiếm Tiên, lại có quan hệ gì với huyết mạch Độc Cô gia?
Nghe vậy, lão giả cẩm bào híp lại hai mắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Bầu không khí giữa sân lập tức có chút khẩn trương.
Một lát sau, lão giả cẩm bào lãnh đạm nói:
Lần này lão phu đến đây, không phải đùa nghịch miệng lưỡi với ngươi. Giao ra vật kia, theo ta trở về Độc Cô gia.
Ngữ khí chắc chắn không thể nghi ngờ.
Diệp Huyền cười nói:
Nếu ta nói không thì sao?
Lão giả cẩm bào cười lạnh:
Ngươi cũng có thể thử xem, nhìn xem Đạo Nhất học viện có thể giữ được ngươi hay không!
Một bên, Đại trưởng lão đột nhiên nói:
Các hạ, thiên phú của hắn, dù cho đặt vào Thiên Vực, cũng tính là người nổi bật, chẳng lẽ Độc Cô gia thật sự không dung được hắn?
Lão giả cẩm bào yên lặng.
Kỳ thật, Độc Cô gia cũng có điều tra về Diệp Huyền, đối với thiên phú của Diệp Huyền, bọn hắn cũng có chút khiếp sợ.
Nếu như người này lưu lại Độc Cô gia, đối với Độc Cô gia mà nói, tự nhiên phải là một chuyện tốt.
Thế nhưng, toàn bộ Độc Cô gia không người nào dám lưu Diệp Huyền.
Bởi vì đến nay mẫu thân của Diệp Huyền vẫn còn bị giam giữ ở Vô Gian luyện ngục, không chỉ như thế, bởi vì mẫu thân của Diệp Huyền, đến bây giờ một siêu cấp thế gia Thiên Vực khác là Cổ gia vẫn còn canh cánh trong lòng, nếu Độc Cô gia thu nhận Diệp Huyền, nhất định sẽ chọc giận Cổ gia!
Hơn nữa, Độc Cô gia cũng sợ, sợ Diệp Huyền triệt để trưởng thành, sau đó trở mặt thành thù với gia tộc.
Độc Cô gia không muốn nuôi hổ gây họa!
Bởi vậy, Diệp Huyền càng yêu nghiệt, Độc Cô gia lại càng kiêng kị, càng không yên lòng!
Lão giả cẩm bào thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, lãnh đạm nói:
Giao ra vật kia, theo ta trở về Độc Cô gia, có lẽ vẫn có thể sống!
Vẫn có thể sống!
Chương 609: Sư Phụ, Chúng Ta Đi!
Nghe vậy, Đại trưởng lão cau lại chân mày, đầu óc Độc Cô gia này có bệnh hay sao?
Diệp Huyền là một thiên tài như vậy, nếu có thể lưu lại trong tộc, bồi dưỡng thật tốt, nhất định ngày sau sẽ là siêu cấp cường giả một phương.
Mà Độc Cô gia này lại muốn dồn hắn vào tử địa!
Trước mặt lão giả cẩm bào, Diệp Huyền cười nói:
Kỳ thật, ngươi rất rõ ràng, ta trở về với ngươi, chỉ có một con đường chết, hoặc là nói, sống còn không bằng chết! Đúng không?
Lão giả cẩm bào lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:
Ta hiểu rõ ý tứ của ngươi!
Nói xong, hắn đứng lên:
Cẩn thận nhìn đi, Đạo Nhất học viện không gánh nổi hai huynh muội ngươi!
Mà đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên đứng lên, hắn nhếch miệng cười một tiếng:
Thế nào, còn muốn đụng đến muội muội ta sao?
Lão giả cẩm bào cười lạnh:
Hai huynh muội ngươi, một người cũng chạy không thoát! Ta...
Đúng lúc này, Diệp Huyền ở trước mặt hắn đột nhiên rút kiếm chém ra một trảm.
Kiếm trong tay Diệp Huyền là Tiên Linh kiếm, mà một kiếm này, là Nhất Kiếm Định Sinh Tử kết hợp với kỹ thuật rút kiếm kia!
Một kiếm rút ra, toàn bộ quán trà trực tiếp nổ tung, không chỉ quán trà, ngay cả không gian bốn phía đều trực tiếp bị đánh nứt ra ngay thời khắc này.
Mà tất cả mọi người cũng không nghĩ tới Diệp Huyền lại đột nhiên ra tay, đặc biệt là lão giả cẩm bào kia, bởi vậy, lúc Diệp Huyền chém xuống một kiếm này, hắn mới phản ứng được.
Mà giờ khắc này, đã chậm rồi!
Bởi vậy, hắn chỉ có thể theo bản năng vung lên tay phải, muốn ngăn lại một kiếm này của Diệp Huyền.
Kiếm của Diệp Huyền chém xuống.
Oanh!
Một bóng người trực tiếp bay ra ngoài, vừa bay, bay xa trọn vẹn trăm trượng, mà phòng ốc những nơi bóng người này đi qua trực tiếp tầng tầng nổ tung.
Bóng người này, chính là lão giả cẩm bào kia.
Trăm trượng ngoài xa, lão giả cẩm bào vừa dừng lại, thân thể của hắn trực tiếp nứt toác ra, cùng lúc đó, đại địa dưới chân hắn cũng nổ tung ngay thời khắc này.
Lão giả cẩm bào nhìn thoáng qua linh hồn của bản thân, trong lòng cực kỳ chấn động, hắn thế mà lại bị một thiếu niên một kiếm hủy diệt thân thể!
Một kiếm!
Đối phương chỉ dùng một kiếm lại có thể phá hủy thân thể của hắn!
Đây là loại yêu nghiệt gì?
Lão giả cẩm bào nhìn Diệp Huyền phía xa, trong lòng giống như sóng triều đang quay cuồng.
Không chỉ có lão giả cẩm bào, ngay cả Đại trưởng lão ở một bên cũng sợ ngây người.
Hắn biết chiến lực của Diệp Huyền cực cường, ngay cả cường giả Nguyên Cảnh cũng có thể đánh bại dễ dàng, thế nhưng, hắn không nghĩ tới, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, thực lực của Diệp Huyền vậy mà đã tăng cường đến trình độ này!
Phải biết, lão giả cẩm bào phía đối diện kia chính là tồn tại cùng một cấp bậc với hắn đấy a!
Nhưng mà, lại không thể đỡ nổi một kiếm này của Diệp Huyền?
Lúc này, Diệp Huyền dẫn theo kiếm đi đến phía lão giả cẩm bào, sắc mặt hắn mang theo nét cười, chẳng qua là nụ cười này thật sự có chút làm người ta sợ hãi.
Dần dần, nụ cười này của hắn trở nên có chút dữ tợn, hắn rút kiếm chỉ vào lão giả cẩm bào:
Gì mà Độc Cô gia hay không Độc Cô gia, dám đánh chủ ý vào muội muội ta, hiện tại lão tử nói cho các ngươi biết, lão tử và các ngươi tuyệt không đội trời chung!
Nói xong, hắn trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Đối với Diệp Huyền hắn mà nói, muội muội vĩnh viễn là vảy ngược của hắn!
Người nào đụng, người đấy chết!
Lão già đã là linh hồn thể nhìn chằm chằm vào đao, thần sắc hắn vô cùng dữ tợn:
Diệp Huyền, ngươi muốn chết à, ngươi...
Nói đến đây, Diệp Huyền ở đằng xa đã lao về phía hắn!
Lão già áo gấm biến sắc, nhưng lão cũng nhanh chóng trấn định lại. Cùng lúc đó, hai tay hắn vẫy một cái, một luồng linh hồn lực cường đại bao phủ về phía Diệp Huyền.
Ngay lúc này, Diệp Huyền xuất kiếm đâm ra!
Một kiếm này đâm ra, luồng linh hồn lực kia trực tiếp biến mất không còn tăm hơi!
Cùng lúc đó, thanh kiếm này dễ dàng cắm giữa chân mày của lão già áo gấm.
Nhất Kiếm Định Hồn!
Có thể nói chiêu kiếm này của Diệp Huyền trời sinh khắc chế các loại linh hồn!
Toàn trường tĩnh lặng trở lại!
Linh hồn của lão già áo gấm tiêu tan với tốc độ cực nhanh, hắn hoảng sợ nhìn Diệp Huyền:
Sao... sao ngươi lại mạnh như vậy...
Diệp Huyền không trả lời lão già áo gấm, hắn quay sang nhìn hai người áo đen khác. Hai người kia biến sắc, quay người định bỏ chạy.
Nhưng ngay lúc này, Diệp Huyền trực tiếp biến mất tại chỗ.
Một khắc đồng hồ sau.
Hai người áo đen đã nằm trên mặt đất!
Cách đó không xa, đại trưởng lão nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.
Diệp Huyền nói nhỏ:
Đại trưởng lão, ta muốn rời khỏi Đạo Nhất học viện!
Đại trưởng lão trầm giọng nói:
Chúng ta có thể chịu được!
Diệp Huyền cười khổ:
Không cần vì một mình ta mà liên lụy tới toàn bộ Đạo Nhất học viện! Hơn nữa trên người ta có trọng bảo, không chỉ Độc Cô gia, sẽ có rất nhiều người tới tìm ta gây sự. Ta ở đây, Đạo Nhất học viện vĩnh viễn không thể bình an!
Đại trưởng lão im lặng.
Vì đúng như Diệp Huyền nói, chỉ cần Diệp Huyền còn ở đây, Đạo Nhất học viện sẽ không yên bình. Nếu vẫn còn trong thời Mục Đạo Nhất, có lẽ Đạo Nhất học viện còn có thể giữ được Diệp Huyền, thế nhưng hiện giờ, bình tĩnh xem xét lại, Đạo Nhất học viện không gánh nổi Diệp Huyền!
Lúc này, Diệp Huyền lại nói:
Đại trưởng lão, muội muội ta thế nào rồi?
Đại trưởng lão trầm giọng nói:
Nàng đi theo viện trưởng, không biết ở đâu!
Diệp Huyền gật đầu:
Sau khi ta rời khỏi Đạo Nhất học viện sẽ thu hút hỏa lực, sau này Độc Cô gia sẽ không tới gây sự với nàng nữa.
Nói xong hắn khom người thi lễ với đại trưởng lão:
Thời gian vừa qua đã được học viện chiếu cố, Diệp Huyền xin cảm tạ. Đại trưởng lão, sau này chúng ta còn gặp lại!
Nói xong hắn quay người rời khỏi.
Ngươi định đi đâu?
Đột nhiên, đại trưởng lão hỏi.
Diệp Huyền dừng bước.
Đại trưởng lão, người của Vân gia dẫn Vân Thắng tiền bối về Thiên vực à?
Đại trưởng lão lắc đầu:
Không phải! Bọn họ còn ở trong Đạo Nhất thành, muốn Đạo Nhất học viện ta giao ngươi ra.
Diệp Huyền gật nhẹ đầu:
Sau khi đại trưởng lão trở về xin hãy tuyên bố với bên ngoài, nói Diệp Huyền ta đã không còn là học sinh của Đạo Nhất học viện nữa.
Nói xong, hắn biến mất ở cuối chân trời.
Đại trưởng lão đứng tại chỗ hạ giọng thở dài, thật ra hắn vẫn muốn giữ Diệp Huyền lại.
Bởi vì Diệp Huyền thể hiện thực lực thật sự quá kinh khủng!
Kinh khủng tới mức khiến hắn tim đập chân run!
Thiên tài như vậy, có lẽ có thể dẫn dắt Đạo Nhất học viện tái hiện vinh quang năm xưa... Nhưng hắn biết rõ, Đạo Nhất không chờ nổi đến ngày đó, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Một lát sau, đại trưởng lão lắc đầu thở dài, quay người đi khỏi.
. . .
Sau khi Diệp Huyền rời khỏi Đạo Nhất học viện, hắn đi tới trong Đạo Nhất thành.
Diệp Huyền đi tới một quán rượu, trước khi hắn vào quán rượu, một lão già xuất hiện trước mặt hắn.
Trước ngực trái lão già có một chữ ‘Vân’ nho nhỏ.
Vân gia!
Lão già nhìn thoáng qua Diệp Huyền, cười lạnh:
Hạng người như ngươi mà cũng xứng được truyền thừa đúc khí thuật của Vân gia ta? Ta...
Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém tới.
Viu!
Không chút dấu hiệu nào, đầu của lão già bay thẳng ra ngoài.
Trực tiếp giết chết!
Diệp Huyền đi vào trong quán rượu. Trong quán rượu, hắn gặp được Vân Thắng, toàn thân Vân Thắng bị xích đen không biết tên trói chặt, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt.
Vân Thắng nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền chém kiếm tới, đống xích sắt trực tiếp vỡ vụn.
Diệp Huyền đi tới trước mặt Vân Thắng, nói khẽ:
Sư phụ, chúng ta đi thôi!
Chương 610: Vân Sư Rời Đi!
Nói xong, hắn cõng Vân Thắng ra ngoài quán rượu, nhưng bên ngoài quán rượu, một nam nhân trung niên chặn đường hắn lại.
Vân Thắng đột nhiên nói:
Vân Long, ta là một trong tứ đại hộ pháp của Vân gia.
Nam tử trung niên đưa mắt đánh giá Diệp Huyền, sau đó lắc đầu:
Đường huynh, ánh mắt ngươi thật quá tệ, loại người không có căn cốt đúc khí này mà ngươi cũng để ý tới à?
Vân Thắng đang định nói gì, nhưng đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xông thẳng về phía trước, xuất kiếm chém xuống.
Nam tử trung niên hai mắt híp lại, hắn vung tay phải, một thanh trường đao chém ra.
Ầm!
Tiếp đó một tiếng nổ vang lên, nam tử trung niên lui liền vài chục trượng!
Nhưng nam tử trung niên kia vừa dừng lại, một thanh kiếm đột nhiên lao ra từ không gian trước mặt hắn. Nam tử trung niên nheo mắt, vô thức lao sang bên cạnh, nhưng đã hơi muộn:-
Viu!
Cánh tay phải của nam tử trung niên bay thẳng ra ngoài!
Cách xa vài chục trượng, nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt vô cùng nặng nề. Lúc này trong mắt hắn đã không còn chút khinh thường nào.
Diệp Huyền đang định ra tay tiếp nhưng Vân Thắng trên lưng hắn đột nhiên nói:
Đi khỏi đây đã.
Diệp Huyền gật đầu, sau đó mang Vân Thắng biến mất tại chỗ.
Còn võ lâm kia do dự một hồi, cuối cùng không lựa chọn truy đuổi. Một lát sau, hắn lấy một viên truyền âm phù ra bóp nát...
Ngoài thành.
Vân Thắng yêu cầu Diệp Huyền ngừng lại, hắn nhìn Diệp Huyền, ánh mắt khá phức tạp.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Sư phụ, ngài không sao chứ?
Vân Thắng lắc đầu:
Ta vốn là con thứ ba của gia chủ tiền nhiệm Vân gia. Ở trong tộc, thiên phú của ta cao nhát, thành tựu của ta cũng cao nhất, đáng lý ra ta sẽ trở thành gia chủ của Vân gia. Đáng tiếc, ta chỉ say mê đạo đúc khí, không am hiểu quyền mưu. Cuối cùng Vân gia rơi vào tay đại ca ta.
Nói xong hắn nhìn về phía Diệp Huyền.
Ngươi có biết vì sao từ trước đến giờ bọn họ không chịu bỏ qua cho ta không?
Diệp Huyền nói:
Nhổ cỏ tận gốc?
Vân Thắng cười khẽ:
Đây chỉ là lý do đầu, còn nguyên nhân thực sự, đó là hắn muốn lấy được bảo bối gia truyền của Vân gia ta, ‘Tạo Hóa lô’ cùng với Thần Binh đồ. Tạo Hóa lô này do tiên tổ của Vân gia ta tình cờ nhận được, cứ là vật do lô này tạo ra, chắc chắn là cực phẩm. Còn Vân gia có thể có địa vị siêu phàm tại Thiên Vực như vậy, cái lò này có công lao không thể bỏ qua.
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
Còn Thần Binh đồ, bên trong nó ghi chép nơi hạ lạc của ba loại binh khí, trong các đời, chỉ có tộc trưởng mới được phép nắm giữ.
Diệp Huyền hỏi:
Thần binh gì vậy?
Vân Thắng đột nhiên nói:
Mượn kiếm của ngươi dùng một chút!
Diệp Huyền ngạc nhiên, hắn nhanh chóng đưa Tiên Linh kiếm cho Vân Thắng. Vân Thắng giơ ngón tay gõ nhẹ lên Tiên Linh kiếm, Tiên Linh kiếm rung nhẹ, tiếp đó thân kiếm trực tiếp tách ra, một bản vẽ bay ra từ trong đó.
Diệp Huyền:
“...”
Vân Thắng nói nhỏ:
Ba món thần binh này lần lượt là Xã Tắc ấn, Hám Thiên phủ...
Nói tới đây, hắn ngừng lại.
Diệp Huyền hỏi:
Còn một món cuối cùng thì sao?
Vân Thắng lắc đầu:
Thứ cuối cùng không có tên.
Nói đến đây hắn nhìn về phía Diệp Huyền:
Nếu ba món thần binh này xuất hiện lần nữa, như vậy thứ hạng trên Tinh Tế Huyền Thưởng bảng sẽ thay đổi rất lớn.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Gia chủ các đời của Vân gia không ai tìm được à?
Vân Thắng cười khổ:
Không thể tìm!
Diệp Huyền hỏi:
Vì sao?
Vân Thắng đáp:
Tổ huấn Vân gia, đệ tử Vân gia không được tìm ba món thần binh này. Nếu Vân gia tìm được ba món thần binh này, cho dù chỉ là một món, Vân gia sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
Diệp Huyền nói:
Gia chủ các đời của Vân gia thật sự không tìm à?
Vân Thắng nói khẽ:
Đương nhiên không phải. Gia chủ đời thứ mười bảy từng tìm thử, đáng tiếc hắn không trở về. Từ đó trở đi, Vân gia không dám tìm ba món thần binh này nữa.
Nói xong hắn nắm chặt chuôi Tiên Linh kiếm, sau đó niệm một khẩu quết. Rất nhanh chóng, một nhẫn trữ vật màu đen bay ra từ chuôi kiếm. Hắn đưa cả nhẫn trữ vật và tấm Thần Binh đồ kia cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền lại không nhận.
Vân Thắng cười nói:
Sợ?
Diệp Huyền lắc đầu:
Ngài phải biết, ta không phải người của Vân gia.
Vân Thắng cười nói:
Trước đó không nói cho ngươi biết trong kiếm có hai thứ này là vì còn đang suy nghĩ. Nhưng hiện giờ Vân gia đối xử với ta như vậy, ta còn nghĩ cái nỗi gì?
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:
Ta chỉ có một yêu cầu, ngày sau nếu ngươi có năng lực, nhớ phải giết đại ca ta, nhưng không cần diệt Vân gia. Chỉ giết một mình hắn là được.
Diệp Huyền im lặng.
Vân Thắng nói khẽ:
Không được à?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Sao ta cứ cảm thấy tiền bối đang để lại di ngôn vậy?
Vân Thắng cười khẽ:
Thằng ngốc này, ngươi nghĩ ta còn sống được sao? Biết cái xích sắt khóa ta lúc trước là gì không? Nó tên là Đoạt Hồn liên, chúng sẽ điên cuồng thôn tính linh hồn của ta. Khi ngươi tới, linh hồn của ta đã sắp cạn rồi.
Nói xong, hắn đặt nhẫn trữ vật và Thần Binh đồ trước mặt Diệp Huyền:
Truyền thừa cả đời ta đều đã giao cho ngươi, quãng đường còn lại ngươi phải tự tìm tòi rồi. Đáp ứng ta, đừng từ bỏ đạo đúc khí... Không, chắc chắn ngươi sẽ không, bởi khi tới Thiên Vực, ngươi sẽ phát hiện một đúc khí sư nổi danh cỡ nào, sẽ có rất nhiều lợi ích!
Nói xong câu này, giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ.
Diệp Huyền biến sắc, vội vàng nói:
Tiền bối, để ta dẫn ngươi về Đạo Nhất học viện, họ...
Vân Thắng lắc đầu nói nhỏ:
Vô dụng thôi, linh hồn tiêu tán, không thứ nào bù đắp nổi...
Tâm thần Diệp Huyền chìm vào cơ thể:
Đại thần tầng hai...
Vô dụng thôi!
Đại thần tầng hai trực tiếp ngắt lời Diệp Huyền:
Trừ phi nàng ở đây sau đó cưỡng ép tụ tập linh hồn tiêu tán của hắn...
Diệp Huyền đương nhiên biết ‘nàng’ mà tầng hai nói tới là ai, chính là cô gái váy trắng.
Nhưng lúc này, Vân Thắng đột nhiên nói:
Sau khi ta chết, chôn ta tại đây đi!
Nói xong, hắn nhìn bốn phía xung quanh:
Nguyện vọng cả đời của ta là rèn được một món binh khí có hạng trên Tinh Tế Huyền Thưởng bảng, đáng tiếc, không còn cơ hội rồi...
Giọng nói nhỏ dần, hai mắt hắn khép lại hoàn toàn.
Diệp Huyền đứng yên tại chỗ trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hắn chôn Vân Thắng trước một gốc cây, hắn thi lễ rất lâu:
Ơn thụ nghiệp chắc chắn sẽ hồi báo. Vân sư yên tâm, ngày sau Diệp Huyền ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi!
Nói xong, hắn thu hồi nhẫn trữ vật và Thần Binh đồ, định đi khỏi nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, nhìn lướt qua Thần Binh đồ sau đó trước ngây ngốc.
Vị trí của món bảo vật thứ ba là trong một tòa tháp...
. . .
Phóng tác: Hắc Ám Chi Lôi
Chương 611: Xã Tắc Ấn, Hám Thiên Phủ!
Trong tháp!
Diệp Huyền hoàn toàn bối rối.
Bởi vì tòa tháp này chính là Giới Ngục tháp trong cơ thể hắn!
Chỉ có điều, khiến Diệp Huyền khá nghi hoặc là, trên đỉnh tòa tháp trong tranh vẽ không có ba thanh kiếm!
Còn ngoài ra, mọi thứ đều giống hệt Giới Ngục tháp!
Cái này quá trùng hợp!
Quan trọng nhất là, người vẽ bức tranh này là ai?
Làm sao đối phương biết Giới Ngục tháp?
Hơn nữa, trên đỉnh tòa tháp trong bức tranh không có ba thanh kiếm, nói cách khác, bức tranh này vẽ tòa tháp từ trước khi gặp biến cố!
Phải biết, tòa tháp biến thành như hiện tại là do từng bị trọng thương!
Bởi vậy, rất rõ ràng, người vẽ bức tranh này thật không đơn giản!
Diệp Huyền ngừng suy nghĩ, giờ việc khiến hắn tò mò hơn là ba món bảo vật này trong Giới Ngục tháp, ở tầng thứ mấy?
Trong tranh không viết ở tầng thứ mấy, chỉ viết trong Giới Ngục tháp!
Tầng thứ năm?
Tâm thần Diệp Huyền chìm vào trong Giới Ngục tháp, sau đó dùng thần thức nhìn quanh tầng năm. Trong tầng năm như bị thứ gì đó ngăn cản, thân trí của hắn không vào được!
Dường như nghĩ đến đều gì, Diệp Huyền đột nhiên tìm tới Tiểu Linh Nhi. Tiểu Linh Nhi đang ôm một viên linh quả gặm lấy gặm để, thi thoảng lại lúc lắc cái đầu, rất đáng yêu.
Diệp Huyền cười hì hì:
Tiểu Linh Nhi, ngươi từng tới tầng năm chưa?
Tiểu Linh Nhi nhìn sang Diệp Huyền:
Chưa từng tới!
Diệp Huyền vội vàng hỏi:
Vậy ngươi có thể tới đó không?
Tiểu Linh Nhi nghĩ cả nửa ngày rồi mới lắc đầu:
Ta cũng không biết!
Diệp Huyền mặt đen lại, ngươi không biết sao phải nghĩ tới nửa ngày!
Lúc này, Tiểu Linh Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn:
Ta tới thử nhé?
Diệp Huyền vội vàng gật đầu:
Đi xem thử đi! Ừm, phải cẩn thận, nếu cảm thấy sẽ nguy hiểm thì đừng đi vào!
Tiểu Linh Nhi gật cái đầu nhỏ, sau đó biến mất trước mặt Diệp Huyền.
Một lát sau, Tiểu Linh Nhi lại xuất hiện.
Còn nàng lúc này, sắc mặt đã tái nhợt, thân thể run rẩy...
Diệp Huyền vội vàng hỏi:
Sao vậy?
Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Diệp Huyền, run rẩy nói:
Đen... rất đên... mắt... mắt đỏ đỏ...
Nói xong nàng lao vào trong lòng Diệp Huyền, khóc nức nở:
Đáng sợ quá...
Lúc này giọng nói của gtt đột nhiên vang lên:
Tốt xấu gì cũng là bản nguyên chi linh của một thế giới, hơn nữa còn là bản nguyên chi linh đặc biệt, linh thể mạnh mẽ như vậy, sao ngươi lại nhát gan thế?
Diệp Huyền:
“...”
Diệp Huyền nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Linh Nhi, rốt cuộc con bé thấy cái gì?
Một lát sau, Diệp Huyền quyết định không quan tâm tới lầu năm nữa, bởi vì hiện giờ hắn còn chưa giải quyết được lầu bốn kia mà!
Việc khẩn cấp trước mắt của hắn là ứng phó với hành động trả thù của Độc Cô gia và Vân gia!
Bởi vì hắn biết rõ, mọi chuyện không thể lừa nổi, chắc chắn đối phương sẽ đến báo thù.
Sau khi an ủi Tiểu Linh Nhi, Diệp Huyền rời khỏi Giới Ngục tháp.
Còn lúc này giọng nói của Giản Tự Tại lại vang lên:
Món bảo bối thứ nhất trên bức tranh của ngươi, cái Xã Tắc ấn gì đó, ta biết vị trí cụ thể của nó ở đâu!
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
Ngươi định để ta đi tìm phải không?
Giản Tự Tại cười nói:
Ngươi không muốn à?
Diệp Huyền lạnh giọng đáp:
Ngươi không có lòng tốt như vậy, ngươi bảo ta đi ìm chắc lại định tìm cách bẫy chết ta!
Giản Tự Tại nói:
Xã Tắc ấn là do Thần Hoàng của Thiên Khải tinh vực dùng khí của núi non sông ngòi và nhật nguyệt tinh thần Thiên Khải tinh vực ngưng tụ thành. Có được ấn này là có thể trấn áp yêu tà, tụ tập khí của núi non sông ngòi, tụ tập khí của nhật nguyệt tinh thần. Quan trọng nhất là trong ấn này có truyền thừa của Thần Hoàng vô địch hậu thế. Năm xưa người này tự sáng tạo ra vương đạo chi quyền và Vô Địch Kim Thân, có thể nói là đắp khắp cả chư thiên không địch thủ.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
Có lợi hại bằng Kiếm Tiên tỷ tỷ của ta không?’
Giản Tự Tại im lặng.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng:
Không chứ gì?
Giản Tự Tại lạnh nhạt đáp:
Ngươi đắc ý cái gì? Có phải ngươi lợi hại đâu! Còn nữa, vì sao ngươi cứ nghĩ tới chuyện dựa vào người khác? Nếu nàng không về được chẳng lẽ ngươi cứ chờ chết à?
Diệp Huyền im lặng.
Đúng như Giản Tự Tại nói, mình không thể dựa vào Kiếm Tiên tỷ tỷ được!
Không thể có tư tưởng ỷ lại được!
Giản Tự Tại lại nói:
Nếu ngươi nhận được ấn này sẽ có lợi ích rất lớn đối với cá nhân ngươi. Hơn nữa, theo ta được biết, trong ấn này còn có Chư Thần Hoàng Hôn mà vị thần hoàng đó từng mặc. Nếu ngươi nhận được Chư Thần Hoàng Hôn này, với cảnh giới của ngươi hiện giờ, cho dù là cảnh giới vô thượng kia, ngươi cũng có thể tùy ý chém giết.
Diệp Huyền vẫn lắc đầu:
Đúng là ta đã động tâm, thế nhưng Giản Tự Tại, người nổi tiếng không nói tiếng lóng, ta không tin ngươi!
Giản Tự Tại lạnh nhạt nói:
Ta biết ngươi không tin ta, thế nhưng ngươi không nghĩ cho mình, chẳng lẽ cũng không nghĩ cho muội muội ngươi?
Diệp Huyền nhíu mày nói:
Có ý gì?
Giản Tự Tại cười lạnh:
Ngươi có thể bỏ trốn thế nhưng Độc Cô gia và Vân gia sẽ bỏ qua cho muội muội ngươi ư? Còn nếu bọn họ gây áp lực với Đạo Nhất học viện, ngươi cảm thấy Đạo Nhất học viện sẽ liều mạng với hai nhà này vì muội muội của ngươi ư? Ngươi nghĩ bọn họ có làm vậy không?
Diệp Huyền im lặng, vẻ mặt rất khó coi.
Giản Tự Tại lại nói:
Bọn họ không tự gánh được bản thân mình, làm sao giữ được muội muội của ngươi? Còn nữa, trên người ngươi có trọng bỏng, đến lúc đó sẽ có một số cường giả vượt qua mức ngươi biết tới tìm ngươi. Khi đó ngươi định làm thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn nàng bảo vệ ngươi cả đời à?
Diệp Huyền im lặng một lát, sau đó nói:
Ngươi cứ muốn ta tìm Xã Tắc ấn này, mục đích của ngươi là gì?
Giản Tự Tại cười nói:
Yên tâm, lần này mục đích của ta không phải muốn ngươi chết, ngược lại ta còn hy vọng ngươi có thể nhận được ấn này. Bởi vì ấn này hữu dụng với ta, đó là mục đích của ta.
Diệp Huyền hỏi:
Chỉ thế thôi à?
Giản Tự Tại lạnh nhạt nói:
Nếu ngươi không tin thì đừng có đi là được, dẫu sao ta cũng đợi được, còn ngươi, có lẽ chẳng đợi được đâu.
Diệp Huyền suy nghĩ một hồi lâu sau đó nói:
Giản cô nương, ngươi dẫn đường đi!
Cuối cùng hắn vẫn quyết định đi tìm.
Đúng như Giản Tự Tại đã nói, hắn không thể đem tương lai của mình và muội muội đặt vào người khác được, hắn cũng không muốn liên lụy tới Đạo Nhất học viện.
Còn nếu muốn tự vệ, nếu muốn sinh sống trên thế giới này, vậy nhất định phải mạnh lên!
Còn Giản Tự Tại, đương nhiên hắn không hoàn toan tin tưởng, hắn luôn luôn lưu lại chút đề phòng với nữ nhân này!
So với Giản Tự Tại, hắn đột nhiên cảm thấy đại thần tầng hai vẫn rất tốt, tuy tính khí nóng nảy nhưng nàng không dùng âm mưu! Còn Giản Tự Tại tuy thể hiện tính tình rất tốt nhưng thực chất vô cùng nham hiểm.
Diệp Huyền nhanh chóng trở về dnt, sau đó mua một chiếc Tinh Vân hạm, không bao lâu sau hắn đã tiến vào tinh không mịt mờ...
...
Phóng tác: Hắc Ám Chi Lôi
Chương 612: Lòng Tham!
Thiên Vực, Độc Cô gia.
Trong một đại điện, một nam tử trung niên lẳng lặng nhìn cuộn sách trước mặt.
Người này chính là gia chủ Độc Cô gia, Độc Cô Liên!
Một lát sau, Độc Cô Liên mỉm cười.
Thuấn sát một cường giả Nguyên Cảnh đỉnh phong... Chậc chậc, xem ra đứa cháu ngoại của ta thật bất phàm!
Bên dưới, một lão già trầm giọng nói:
Người này có thể trưởng thành đến mức độ đó ở nơi như Thanh Thương giới, chắc chắn là vì chí bảo của Độc Cô gia ta. Độc Cô gia ta nhất định phải đoạt món bảo vật này về.
Độc Cô Liên lạnh nhạt nói:
Du trưởng lão, ngươi không tìm hiểu thiên phú của hắn trước à?
Độc Cô Du mặt không biểu tình:
Lão phu đã kiểm tra! Thiên phú quả thật không kém, nhưng vậy thì đã sao, chẳng lẽ lại đưa hắn về tập trung bồi dưỡng à?
Độc Cô Liên cười nói:
Chẳng lẽ không được à?
Độc Cô Du lắc đầu:
Chắc trong lòng tộc trưởng cũng biết, hắn chắc chắn không cam tâm tình nguyên giao bảo vật này ra, hơn nữa cho dù giao ra trong lòng cũng có oán hận. Hơn nữa bây giờ mẫu thân của hắn vẫn bị cầm tù trong Vô Gian Luyện Ngục của Độc Cô gia ta. Nếu hắn biết, tộc trưởng cảm thấy hắn sẽ ngồi im mặc kệ ư?
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút rồi nói:
Về phần Cổ gia, nếu chúng ta đón hắn về, chắc chắn vị kia của Cổ gia sẽ tức giận...
Nghe vậy nụ cười ung dung trên mặt Độc Cô Liên dần dần biến mất.
Một lát sâu, Độc Cô Liên cười nói:
Vậy theo Du trưởng lão thấy, chúng ta nên làm thế nào?
Độc Cô Du lạnh lùng nói:
Lập tức phái cường giả tới giết chết hắn, chấm dứt hậu hoạn. Người này có chiến lực cực cao, hơn nữa hình như Đạo Nhất học viện định bao che cho hắn, vì vậy lần này nhất định phâỉ...
Độc Cô Liên đột nhiên nói:
Vậy để Du trưởng lão đích thân tới đó, sao nào?
Độc Cô Du im lặng một lát, sau đó nói:
Đương nhiên là được.
Độc Cô Liên gật đầu:
Nghe nói hắn còn một muội muội, thiên phú cực tốt, vả lại viện trưởng của Đạo Nhất học viện kia còn đích thân nhận con bé làm học sinh...
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Độc Cô Du:
Cũng diệt trừ đi! Tránh cho sau này thêm phiền toái!
Độc Cô Du trầm giọng nói:
Còn một chuyện, ta từng điều tra thử, hình như sau lưng kẻ này có một vị cường giả thần bí. Có điều không tra ra được tin tức cụ thể của người thần bí này!
Độc Cô Liên cười khẽ:
Thanh Thương giới... Nơi đó hình như từng có một vị Kiếm Chủ Thương Giới, năm xưa người này thật bất phàm, còn người sáng lập của Hộ Giới Minh kia nữa... Nhiều năm qua đi nhưng hai người này vẫn không trở lại. Mà cho dù là hai người này, Độc Cô gia ta việc gì phải sợ?
Độc Cô Du gật đầu:
Đúng vậy...
Độc Cô Liên lại nói:
Việc này tạm thời đừng để Cổ gia biết! Tránh gây thêm phiền phức!
Độc Cô Du nói:
Đương nhiên.
Nói xong hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
Để tránh chuyện ngoài ý muốn, ta muốn mang bốn Ảnh Tử theo.
Độc Cô Liên im lặng một lúc rồi nói:
Duyệt. Nhớ kỹ, mang đầu của hai huynh muội bọn chúng về đây. Ta nghĩ nếu Cố huynh thấy đầu của hai huynh muội bọn chúng, chắc chắn sẽ rất vui.
Nói xong hắn cười tự giễu một tiếng:
Không ngờ Độc Cô gia ta lại tới mức ủy khuất để cầu toàn như vậy...
Độc Cô Du im lặng, bởi vì bây giờ, mạch máu của Độc Cô gia đều nằm trong tay người ta.
. . .
Trên một thảo nguyên mịt mờ, một ông lão dẫn một cô bé chậm rãi bước đi.
Trên đường, ông lão đột nhiên hỏi:
Linh Nhi, lúc trước ta cho ngươi hai bảo vật thánh giai, không ngươi không luyện hóa?
Sau lưng ông lão, cô bé nói:
Ta muốn giữ lại cho ca ca!
Ngươi không ăn mấy viên linh quả thánh giai, cũng định giữ l ại cho hắn à?
Đúng vậy! Đồ tốt mà, ca ca chưa từng được ăn, làm sao ta ăn trước dc!.
Còn chỗ Tử Hỏa tinh mà ta đưa cho ngươi...
Ca ca một thân một mình, hết sức vất vả, ta muốn giữ lại cho ca ca...
Ca ca của ngươi tên là gì, ta muốn đánh chết hắn!
Trong tinh không mịt mờ, một chiếc Tinh Vân hạm lao nhanh vào sâu trong tinh không.
Diệp Huyền đứng trên mũi thuyền nhìn bầu trời sao vô tận, một lần nữa cảm thấy nhân loạt thật nhỏ bé.
Lúc này, Diệp Huyền nghĩ tới cô gái váy trắng.
Vũ trụ, vô cùng vô tận.
Thế nhưng tiềm lực của con người cũng là vô hạn!
Cường giả như cô gái váy trắng đó, nếu nàng đứng ở đây, cho dù có nhỏ bé, nhưng thứ nên sợ lại là bầu trời sao mênh mông này.
Nhớ lại hồi Thanh Thành, khi đó mỗi ngày mình chỉ nghĩ làm sao cho muội muội sống thật tốt, làm sao chữa bệnh cho muội muội!
Còn bây giờ, sơ tâm của hắn vẫn không đổi.
Thế nhưng hắn lại phát hiện, mục tiêu của mình có vẻ càng lúc càng khó.
Năng lực càng lớn, tiếp xúc với người càng mạnh, những chuyện gặp phải cũng càng lớn.
Một lát sau, Diệp Huyền cười khẽ:
Trên thế giới này, muốn sống đã không dễ dàng gì, muốn sống thật tốt càng không dễ dàng gfi!
Lúc này, giọng nói của Giản Tự Tại vang lên:
Nếu bây giờ ngươi đã cảm thấy không dễ dàng, vậy ta khuyên ngươi nên từ bỏ Giới Ngục tháp đi, ngoan ngoãn làm một Kiếm Tiên tự tại trong thế giới này. Với lực lực của ngươi hiện tại cùng với bảo vật mà ngươi nhận được, ngươi có thể sống rất tốt trên thế giới này.
Diệp Huyền nói:
Ý ngươi là sao?
Giản Tự Tại cười khẽ:
Bây giờ ngươi vẫn chỉ đấu với người thôi, hơn nửa đám người này chẳng qua là con sâu cái kiến, chờ tới lúc ngươi gặp những bá chủ tinh vực, cuộc sống của ngươi sẽ càng gian nan. Vả lại, phía sau người còn có trời, chỉ cần ngươi không ngừng mạnh lên, muốn sống sót tiếp, vậy không chỉ phải đấu với người, còn phải đấu với trời.
Diệp Huyền im lặng.
Câu này, cô gái váy trắng cũng từng nói với hắn.
Đấu với người, đấu với trời.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Vì sao lại phải đấu? Cũng như Giản cô nương, hai chúng ta làm bằng hữu không phải tốt sao?
Giản Tự Tại cười lạnh:
Ngươi thật ngây thơ đáng yêu! Tiểu Linh Nhi còn không ngây thơ như ngươi.
Diệp Huyền:
“...” .
Giản Tự Tại nói:
Người sống, muốn sống sót tiếp vậy nhất định phải cố gắng mạnh lên, mà muốn cố nỗ lực mạnh lên nhất định phải đoạt lực lượng của thiên địa. Hơn nữa ngươi càng mạnh, uy hiếp đối với chư thiên vạn vật càng lớn. Cũng giống như ngươi hiện tại, đám Độc Cô gia và Vân gia gì đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, bởi vì bọn chúng sẽ không để một yêu nghiệt ngày sau có thể uy hiếp được tới mình trưởng thành.
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút rồi nói:
Ngươi có tòa thàp này, kẻ địch của ngươi sễ càng lcú càng mạnh. Cho nên ta đề nghị thật lòng đấy, bây giờ ngươi đưa tháp này cho ta, mọi phiền phức sau này ta sẽ gánh thay cho ngươi, ta nói thật lòng đấy.
Diệp Huyền mặt đen kịt, hóa ra ý của nữ nhân này là vậy!
Giản Tự Tại lại nói:
Ngươi không nghĩ thử à?
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
Giản cô nương, ta có một vấn đề, hỏi ra hơi mạo muội... Có điều ta vẫn muốn hỏi câu này. Người mạnh mẽ như ngươi sao lại bị giam trong tòa tháp này?
Giản Tự Tại im lặng.
Diệp Huyền lại nói:
Giản cô nương, ngươi sống lâu hơn ta, đương nhiên cũng gặp nhiều người nhiều chuyện hơn ta, chắc chắn hiểu những đạo lý cuộc đời này hơn ta. Có điều, ta có một lời muốn tặng Giản cô nương. Làm người, không thể quá tham lam, thứ không thuộc về mình thì đừng cướp đoạt.
Lòng tham!
Phóng tác: Hắc Ám Chi Lôi
Chương 613: Thần Hoàng!
Diệp Huyền hiểu rõ, rất nhiều người thường chết vì lòng tham của bản thân mình.
Ví dụ như đám cờ bạc kia, thắng không ít, thế nhưng bọn họ lại muốn thắng nhiều hơn, mà kết quả cuối cùng thường là thua sạch sành sanh.
Giản Tự Tại đột nhiên cười nói:
Lòng tham? Bây giờ ngươi đi tìm Xã Tắc ấn kia chẳng lẽ không phải lòng tham? Nhiều lúc trong cuộc đời này nếu không đánh cược một ván, vậy cả đời chỉ là người thường, hiểu không?’
Diệp Huyền im lặng.
Đúng như Giản Tự Tại nói, nhiều lúc trong cuộc đời này cần đánh cược một lần!
Giản Tự Tại nói:
Vừa nãy ngươi hỏi ta vì sao ta lại bị giam cầm trong đây. Ta nói cho ngươi, ta bị giam trong đây không phải vi ta tham, mà vì ta quá mạnh.
Diệp Huyền:
“...” .
Đến rồi!
Lúc này Giản Tự Tại đột nhiên nói.
Diệp Huyền dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn lại, trước mặt, trong tinh không cách đó không xa có một vùng tinh không loạn thạch lưu.
Diệp Huyền trầm giọng:
Chẳng có gì cả.
Giản Tự Tại lạnh nhạt nói:
Nếu rõ ràng như vậy thì làm gì tới phiên ngươi lấy bảo vật này? Nào, niệm theo ta... Thiên địa làm mắt ta, nhất nhãn quan chư thiên...
Diệp Huyền vô thức niệm theo:
Thiên địa làm mắt ta, nhất nhãn quan chư thiên...
Âm thanh vừa dứt, hai mắt Diệp Huyền đột nhiên mở ra, một khắc sau, như có hai luồng sáng trắng quét ngang trong mắt hắn.
Chỉ chớp mắt, tinh không trước mặt Diệp Huyền đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Trước mắt hắn đã xuất hiện một con đường lớn màu vàng, con đường này nối sâu vào trong tinh không.
Diệp Huyền kinh hãi, vì lcú này hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên rõ ràng. Lúc này mọi giác quan của hắn đều lên tới cực hạn, cho dù là một con kiến ở cách xa cả vạn dặm, hắn cũng thấy rõ được.
Lúc này, hắn cảm thấy mình là chúa tể của vạn vật!
Diệp Huyền vội vàng hỏi:
Giản Tự Tại, đây là thần thông gì mà lợi hại vậy?
Giản Tự Tại lạnh nhạt nói:
Hỏi nhiều vậy làm gì? Mau sang đi.
Diệp Huyền lại hưng phấn nói:
Có thể dahỵ ta chiêu này không?’
Giản Tự Tại nói:
Có thể! Nhưng ngươi định báo đáp ta thế nào?
Diệp Huyền nói:
Ngươi muốn ta báo đáp thế nào?
Giản Tự Tại nói:
Ngươi có thể đưa tháp này cho ta!
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Tòa tháp này sao thể hiện được thành ý của ta? Hay là ta lấy thân báo đáp nhé!
Giản Tự Tại nói:
Ngươi? Ha ha...
Tiếng cười rất rất lớn, sau khi cười một lúc, nàng nói:
Ngươi muốn ta cười chết à?
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Ngươi không nghĩ thử chút à? Ta cảm thấy mình thật sự không tệ đâu.
Giản Tự Tại cười nói:
Da mặt của ngươi còn dày hơn cả chư thiên. Nói thật nhé, ta đề nghị ngươi tự sáng tạo một môn công pháp da mặt dày đi. Với độ dày của da mặt ngươi, việc xưng bá chư thiên vạn giới ngay trong tầm tay!
Diệp Huyền:
“...”
Diệp Huyền lười đấu võ mồm với nữ nhân này, tiếp hắn lập tức đi theo con đường lớn màu vàng kia.
Trên con đường lớn màu vàng, Diệp Huyền cảm nhận được một luồng năng lượng vàng óng. Luồng năng lượng vàng óng này cực kỳ tinh thuần, thậm chí còn tinh khiết hơn Tử Hỏa tinh một chút.
Giản Tự Tại nói:
Đây là long khí mà vị Thần Hoàng năm xưa phát hiện ra, nếu có Long Nguyên thì có thể hấp thu thứ này. Đáng tiếc, ngươi không có.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Không có cách nào khác à?
Giản Tự Tại nói:
Có!
Cái gì?
Diệp Huyền vội vàng hỏi.
Không nói cho ngươi!
Diệp Huyền:
“...”
Giản Tự Tại nói không nói là thật sự không nói. Diệp Huyền biết chắc chắn nữ nhân này đang trả thù chuyện lúc nãy!
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đi tiếp.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyền dừng lại, trước mặt hắn là một cánh cửa vàng kim.
Diệp Huyền dừng lại trước cửa, một lúc lâu sau vẫn không bước vào.
Giản Tự Tại nói:
Sao vậy, sợ à?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Giản cô nương, nói một lời thật lòng, lần này ngươi không bẫy ta đấy chứ?
Giản Tự Tại nói:
Nếu ngươi sợ có thể quay lại.
Diệp Huyền cười khổ, không nói gì đó, lập tức đi vào.
Ngay khi Diệp Huyền đi vào cánh cửa ánh sáng, con đường màu vàng kia đột nhiên biến mất không còn tung tích, cứ như chưa bao giờ xuất hiện, toàn bộ tinh không khôi phục tĩnh lặng.
Không biết bao lâu sau, Diệp Huyền cảm thấy xung quanh yên tĩnh trở lại. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, lúc này hắn đang đứng trước một tòa thành.
Một tòa thành cực kỳ rộng lớn!
Tường thành rất cao, ít nhất cũng phải trăm trượng. Trước cửa hành là hai con cự long đang nằm. Hình thể của hai con cự long này rất lớn, lân phiến quanh người như lưỡi đao, tỏa ra ánh sáng sắc bén chói mắt, nhìn qua sinh động như thật.
Diệp Huyền đi tới trước hai con rồng lớn đó, thở dài nói:
Giống thật quá...
Nói xong, hắn định sờ thử.
Nhưng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu hắn:
Muốn chết cứ sờ thử đi!
Diệp Huyền biến sắc:
Có ý gì?
Giản Tự Tại nói:
Ngươi nhìn kxy lại đi!
Nghe vậy Diệp Huyền lại quan sát hai con cự long, một lúc sau hắn biên sắc, lập tức lùi lại, vì hai con cự long này là thật!
Cứ long sống!
Diệp Huyền kinh hãi, vì đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến cự long khổng lò như vậy. Phải biết trước đây hắn chỉ nghe nói về yêu thú cấp bậc này.
Giản Tự Tại lại đột nhiên nói:
Đi vào đi!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Hai con rồng bảo vệ ở đây...
Giản Tự Tại nói:
Chúng nó đã ngủ say rồi, chỉ cần ngươi không cố ý đụng vào chúng, chúng nó sẽ không tỉnh.
Diệp Huyền gật đầu:
Thì ra là thế, chẳng qua, Giản cô nương, ta đang rất tò mò, rốt cuộc Thần Hoàng này là người phương nào?
Giản Tự Tại nói :
Đã từng là chủ nhân Thiên Khải tinh vực, sáng lập ra Thần Hoàng đế quốc, tự xưng là Thần Hoàng, thực lực cường đại.
Diệp Huyền nói:
Hắn vẫn lạc rồi?
Giản Tự Tại nói:
Nói nhảm, hắn không chết thì sao Thiên Khải tinh vực lại mất được?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Ai giết hắn?
Giản Tự Tại nói:
Sao ngươi nói nhảm nhiều vậy?’
Diệp Huyền nói:
Ta chỉ hỏi chút thôi mà!
Giản Tự Tại nói:
Dẫu sao cũng không phải ngươi giết, mau vào đi.
Diệp Huyền im lặng, không tiếp tục hỏi mà đi vào trong thành. Lúc này trong thành hoàn toàn tĩnh lặng, không có một vật sống!
Cực kỳ cô quạnh.
Diệp Huyền đi theo con đường, hắn phát hiện hai bên đường đều có chân dung một nam tử trung niên đứng tuổi. Trong chân dung, nam tử khí vũ hiên ngang, trên người mang theo một khí thế bá đạo bễ nghễ thiên hạ.
Diệp Huyền nói khẽ:
Đây chắc là vị Thần Hoàng kia!
Giản Tự Tại nói:
Người này khi mười ba tuổi đã đạt tới cảnh giới Vô Thượng, mười sáu tuổi đã võ đạo thông thần, lĩnh ngộ chân lý võ đạo. Lúc đó, trong thế hệ trẻ của Thiên Khải tinh vực, hắn đã không có đối thủ. Không chỉ thế hệ trẻ tuổi, cường giả thế hệ trước cũng không mấy ai sánh được với hắn.
Nghe vậy, Diệp Huyền hơi xấu hổ, đây là sự thật, người không sánh nổi người! Mình năm mười chín tuổi mới là Đại Kiếm Tiên, vẫn kém đối phương một chút!
Giản Tự Tại lại nói:
Đừng khiếp sợ. Núi cao còn có núi cao hơn, hắn yêu nghiệt, còn có người yêu nghiệt hơn hắn.
Diệp Huyền gật đầu, đúng vậy, trên người còn có người, trên núi còn có núi!
Không có yêu nghiệt nhất, chỉ có càng yêu nghiệt.
Diệp Huyền tiếp tục đi xuống, đột nhiên hắn biến sắc, bởi vì hắn cảm nhận được kiếm ý ở phía trước.
Một luồng kiếm y vô cùng cường đại!
. . .
Phóng tác: Hắc Ám Chi Lôi
Chương 614: Liều Một Phen!
Kiếm ý!
Diệp Huyền thấy hiếu kỳ, thế nên bước chân của hắn nhanh hơn. Hắn đi tới trước một cung điện, nhìn từ ngoài vào thì cung điện này cực kỳ xa hoa, thế nhưng bây giờ chỉ có vẻ hoang vu.
Còn phía trước cung điện này là một nam tử trung niên. Nam tử trung niên mặc một bộ áo hoa lớn, mái tóc xõa ngang vai, đầu hơi ngửa lên nhìn về phái chân trời, ánh mắt mờ mịt.
Thần Hoàng!
Nam tử trung niên trước mắt hắn chính là Thần Hoàng.
Còn giữa chân mày của Thần Hoàng có một luồng kiếm quang, luông kiếm quang này nhắm thẳng vào mi tâm của hắn, không biết bao nhiêu năm qua đi nhưng không hề tiêu tán.
Diệp Huyền đi tới trước mặt Thần Hoàng, bây giờ vị Thần Hoàng này đã hoàn toàn không còn hơi thở, đã vẫn lạc.
Chỉ có điều thân thể của đối phương dẫu trải qua vô số năm tháng nhưng vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.
Diệp Huyền nói khẽ:
Giản cô nương, hắn vẫn lạc đã bao nhiêu năm rồi?
Giản Tự Tại nói:
Đã rất rất nhiều năm.
Diệp Huyền nỏi:
Hắn bị một vị kiếm tu giết chết?
Giản Tự Tại im lặng.
Diệp Huyền không hỏi lại.
Cứ như vậy, sau khi im lặng một lúc, Giản Tự Tại lại đột nhiên nói:
Xã Tắc ấn ở trong cơ thể hắn, hủy thân thể hắn đi, ấn này sẽ tự bay ra!
Hủy thân thể hắn đi?
Diệp Huyền ngây người, sau đó hắn nói:
Giản cô nương, làm vậy không được hay cho lắm?
Giản Tự Tại lạnh nhạt nói:
Người đã chết rồi, thân thể có lưu lại cũng làm được gì? Còn nữa, ngươi không hủy thân thể hắn đi thì làm sao nhận được Xã Tắc ấn và truyền thừa của hắn?
Diệp Huyền lắc đầu:
Chắc chắn phải có cách khác chứ?
Giản Tự Tại nói:
Vậy ngươi tự nghĩ cách đi.
Diệp Huyền nhìn vị Thần Hoàng trước mặt, suy nghĩ một hồi,Diệp Huyền đang định nói gì đó thì một luồng sáng trắng đột nhiên bay ra từ thi thể Thần Hoàng.
Luồng sáng trắng đó nhanh chóng hóa thành một bóng người, chính là Thần Hoàng.
Một luồng linh hồn thể!
Diệp Huyền thầm run rẩy, trong lòng âm thầm đề phòng. Đồng thời hắn cũng vui mừng vì không ra tay hủy thân thể đối phương, nếu không bây giờ có chết như thế nào cũng không biết!
Thần Hoàng liếc mắt đánh gia Diệp Huyền, lắc đầu:
Ngươi là kiếm tu, không thích hợp với truyền thừa của bản hoàng, đi đi!
Khóe miệng Diệp Huyền giật giật, mới đó đã bị từ chối rồi!
Diệp Huyền không phải người bị vài lời từ chối là bỏ cuộc, hắn vội vàng nói:
Tiến bối, vãn bối không thấy thế!’
Thần Hoàng nhìn Diệp Huyền, đợi hắn nói tiếp đoạn sau.
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Tiền bối, bao năm như vậy rồi, có bao nhiêu người từng tới đây?
Thần Hoàng nói:
Hai người!
Diệp Huyền hỏi:
Vì sao hắn không nhận được truyền thừa của tiền bối?
Thần Hoàng nói:
Nàng không cần truyền thừa của bản hoàng.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút rồi mặt dày nói:
Ta cần!
Thần Hoàng:
“...”
Diệp Huyền lại nói:
Tiền bối, ta tới được đây chứng tỏ ta và tiền bối hữu duyên, tiền bối bảo ta đi khỏi như vậy, vãn bối thật sự không cam tâm. Hơn nữa, tuy vãn bối là kiếm tu nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới việc ta kế thừa truyền thừa của tiền bối.
Nói tới đây, hắn nghiêm mặt nói:
Tiền bối, để ta thử đi!
Thần Hoàng đánh giá Diệp Huyền, cười khẽ:
Thằng nhóc nhà ngươi thật thú vị.
Nói xong hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
Như ngươi đã nói, ngươi đến được đây chứng tỏ ngươi và ta có duyên, đã có duyên thì thử chút cũng chẳng sao.
Nghe vậy trong lòng Diệp Huyền vui vẻ.
Lúc này, Thần Hoàng hỏi:
Thế nào là võ đạo?
Thế nào là võ đạo?
Diệp Huyền trầm mặc.
Nếu hỏi hắn thế nào là kiếm đạo có lẽ hắn còn trả lời được một chút, nhưng hỏi hắn thế nào là võ đạo, hắn chỉ biết ngây ngốc.
Thần Hoàng nói:
Ta nghĩ trước khi đến đây ngươi cũng từng học võ đạo, vì trên thân thể ngươi ta cảm nhận được chiến ý mỏng manh! Nhưng so với kiếm ý của ngươi, nó yếu hơn rất nhiều. Như vậy nghĩa là trong hai thứ võ đạo và kiếm đạo ngươi đã lựa chọn kiếm đạo. Kiếm võ song tu không phải không được nhưng rất khó khăn. Nếu muốn thông hiểu cả hai là khó càng thêm khó, vả lại có thể được không bù nổi mất, kết quả là cả hai đều bình thường.
Diệp Huyền im lặng một lát sau đó cười nói:
Vãn bối thụ giáo.
Nói xong hắn thi lễ với Thần Hoàng:
Tiền bối, cáo từ.
Nói xong hắn xoay người đi khỏi.
Đi rất tiêu sái.
Nhưng lúc này Thần Hoàng đột nhiên nói:
Đợi đã.
Diệp Huyền dừng bước quay lại nhìn Thần Hoàng, Thần Hoàng cười nói:
Có vẻ ngươi không hề thất vọng.
Diệp Huyền lắc đầu:
Không có gì đáng thất vọng.
Thần Hoàng cười hỏi:
Vì sao?
Diệp Huyền nói:
Ta rất hy vọng nhận được truyền thừa của tiền bối, thế nhưng không phải không thể không lấy được. Một câu thôi, ta đã cố hết sức, nếu nhận được là mau mắn của ta, nếu không nhận được cũng không quan trọng, ta đã tận lực, không hề tiếc nuối.
Nghe Diệp Huyền nói vậy, ánh mắt Thần Hoàng thoáng hiện vẻ kinh ngạc:
Chẳng trách ngươi đạt được thành tựu kiếm đạo như vậy.
Nói xong hắn lại đánh giá Diệp Huyền một hồi rồi nói:
Tuy ngươi không thích hợp với truyền thừa của bản hoàng, nhưng cứ chờ đợi như vậy, có lẽ bản hoàng cũng chẳng thể đợi được người thích hợp nhất tới đây. Cũng được...
Nghe tới đây, Diệp Huyền kích động hẳn lên!
Đúng là quanh co khúc khủy!
Nhưng đúng lcú này, Thần Hoàng đột nhiên nói:
Trước khi vào thành có thấy hai con cự long kia không?
Diệp Huyền gật đầu:
Có thấy!
Thần Hoàng cười nói:
Chiến thắng chúng, có thể nhận được truyền thừa của ta!
Diệp Huyền ngây ngốc.
Chiến thắng cự long?
Suy nghĩ đầu tiên của Diệp Huyền là không thể nào. Trực giác nói cho hắn là không thể, vì thực lực của hai con cự long kia vượt xa hắn!
Thần Hoàng cười nói:
Cảm thấy đánh không nổi?
Diệp Huyền cười khổ:
Chắc là không đánh nổi!
Thần Hoàng nói:
Không thử sao biết?
Diệp Huyền trầm mặc.
Thần Hoàng cười nió:
Truyền thừa của ta không truyền cho kẻ tầm thường. Nếu ngươi chiến thắng chúng nó thì mới nhận được truyền thừa của ta. Nếu thấy khó quá thì có thể đi.
Diệp Huyền im lặng một hồi, sau đó cười nói:
Vậy ta thử xem sao!
Nói xong hắn quay người đi ra ngoài thành.
Đúng như Thần Hoàng nói, không thử sao biết được?
Có điều khi Diệp Huyền đi tới trước mặt hai con cự long ngủ say, hắn lại do dự!
Đây là cự long, là thần thú đấy!
Hơn nữa nhìn vẩy rồng khắp người đối phương, Diệp Huyền không dám chắc liệu kiếm của mình có để lại vết tích gì không!
Nhưng nếu không thử, hắn lại không cam tâm!
Liều một phen!
Phóng tác: Hắc Ám Chi Lôi
Chương 615: Tiếp Nhận Truyền Thừa!
Chân phải Diệp Huyền giẫm nhẹ một cái, mặt đất rung chuyển kịch liệt. Lúc này, một con cự long trước mặt Diệp Huyền đột nhiên mở mắt. Chỉ trong nháy mắt, một luồng long uy cường đại ép thẳng về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền biến sắc, vội vàng thi triển kiếm thế của bản thân, nhưng kiếm thế của hắn không thể cản được luồng long uy này!
Diệp Huyền bị luồng long uy đó ép cho liên tục lùi về phía sau. Lần này hắn lùi liền hai trăm trượng, còn nơi hắn lui lại tạo thành một cái rãnh rất sâu.
Cự long không đứng dậy, nó nhìn xuống Diệp Huyền cách đó không xa, ánh mắt hờ hững như đang nhìn con sâu cái kiến.
Diệp Huyền cười ngượng ngập:
Chúng ta luận bàn một chút! Điểm đến là dừng thôi! Điểm đến là dừng thôi!’
Cự long đột nhiên đứng dậy, một khắc sau, một cái đuôi rồng dài trăm trượng trực tiếp quét về phía Diệp Huyền. Nhát quét này khiến cả không gian vặn vẹo, vô cùng kinh khủng.
Chứng kiến cảnh này, Diệp Huyền không dám khinh thường, lập tức tung người nhảy lên, rút kiếm chém ra.
Bạt Kiếm Định Sinh Tử!
Không chỉ như vậy, hắn còn gia trì thêm hai loại kiếm ý của mình!
Có thể nói đây là chiêu kiếm mạnh nhất của hắn từ trước tới nay!
Một kiếm chém ra, không gian lập tức bị cắt rách tả tơi!
Ầm!
Kiếm cương của Diệp Huyền chém vào đuôi rồng, thân thể của hắn trực tiếp bay thẳng ra ngoài. Trăm trượng bên ngoài, mặt đất đột nhiên rung động kịch liệt, sau đó xuất hiện một hố vừa sâu vừa lớn, trong hố đó là Diệp Huyền!
Còn một kiếm vừa rồi của Diệp Huyền chỉ lưu lại một vết kiếm mờ nhạt trên đuôi con cự long, rất nông, gần như không thể thấy!
Trước cửa thành, cự long nhìn Diệp Huyền trong hố, ánh mắt đầy khinh miệt.
Trong hố, Diệp Huyền đứng dậy. Lúc này toàn thân hắn run rẩy, run rẩy cực kỳ kịch liệt, đặc biệt là tay phải. Toàn bộ cánh tay phải của hắn đã không còn cảm giác.
Đánh không lại!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía con cự long xa xa, con cự long này không tiếp tục ra tay mà lẳng lặng nhìn hắn.
Khinh thường!
Đối phương khinh thường trắng trợn!
Còn Thần Hoàng kia đang đứng trên tường thành, hắn nhìn Diệp Huyền, như đang chờ câu trả lời của Diệp Huyền.
Diệp Huyền im lặng một hồi, đang định nói gì đó, nhưng đúng lúc này Giản Tự Tại lại đột nhiên nói:
Ngươi cảm thấy mình không đánh được nó?
Diệp Huyền gật đầu:
Không đánh nổi!
Giản Tự Tại nói:
Ngươi có biết vì sao kiếm kỹ của nữ nhân kia tới tay ngươi lại rất bình thường không?
Không đợi Diệp Huyền trả lời, nàng lại nói:
Bởi vì ngươi thiếu loại loại khí phách quyết chiến sinh tử. À không đúng, ngươi có loại này chứ, nhưng ta mới thấy có trong một trường hợp, đó là lúc có người định làm tổn thương muội muội của ngươi! Lúc đó, ngươi sẽ vứt bỏ tất cả, không để ý tới bất cứ hậu quả gì, không nghĩ tới bất cứ chuyện gì. Khi đó ngươi chỉ muốn làm một việc, đó là giết chết người trước mắt!
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút rồi nói:
Khi đó trong lòng ngươi không có tạp niệm, chỉ có giết người. Còn lúc bình thường, ngươi lại nghĩ quá nhiều. Ví dụ như lúc này đây, ngươi cảm thấy đánh không lại nên chọn cách không đánh. Ngay khi trong lòng ngươi phủ định bản thân mình như vậy, ngươi đã thua. Thử tưởng tượng xem, nếu con cự long này định nuốt sống muội muội của ngươi, vậy ngươi sẽ làm thế nào?
Nuốt sống muội muội của mình?
Ngay khi nghĩ tới điều này, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức trở nên dữ tợn. Một khắc sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hai con cự long đnag nhắm mắt:
Con mẹ nó, ai dám hại muội muội ta!
Âm thanh vừa vang lên, hắn trực tiếp cầm kiếm lao về phía con cự long kia.
Giờ khắc này, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ!
Lao tới!
Lao thẳng vào chỗ chết!
Khi một người bỏ qua tất cả, không để ý tới bất cứ thứ gì, tiềm lực bộc phát ra vô cùng kinh khủng.
Đặc biệt là kiếm kỹ của Diệp Huyền!
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Kiếm kỹ này cần loại khí thế như vậy, khí thế ta nhất định phải giết chết ngươi!
Phát hiện ra biến hóa trên người Diệp Huyền, con cự long kia mở hai mắt. Một khắc sau, nó gầm lên một tiếng giận dữ với Diệp Huyền, một luồng long tức cường đại như dung nham ập về phía Diệp Huyền.
Cách đó không xa, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm.
Ong!
Một tiếng kiếm ngâm vang vọng chân trời, một khắc sau, Diệp Huyền chém thẳng kiếm xuống!
Ầm!
Luồng lập tức kia lập tức bị chiêu kiếm này chém tan, tiếp đó con cự long kia cũng bị chiêu kiếm này ép lui vài chục trượng!
Còn Diệp Huyền hạ xuống mặt đất phía sau. Lấy hắn làm trung tâm, mặt đất phương viên vài trăm trượng trực tiếp tan thành bột mịn!
Trên tường thành, Thần Hoàng nhìn Diệp Huyền bên dưới, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc:
Kiếm kỹ này...
Còn bên dưới, con cự long sau khi bị Diệp Huyền xuất kiếm chém lui, lập tức ngây ngốc. Một khắc sau nó đột nhiên nổi giận, đang định xuất thủ lần nữa, Thần Hoàng trên tường thành lại đột nhiên nói:
Lui ra!
Bên dưới, con cự long trực tiếp ngừng lại, sau đó lùi về bên tường thành, thế nhưng ánh mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Thần Hoàng xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, đánh giá kẻ trước mặt:
Kiếm kỹ mà ngươi vừa sử dụng gọi là gì?
Diệp Huyền nói:
Bạt Kiếm Định Sinh Tử! Kiếm kỹ này vốn là hai loại kiếm kỹ do hai vị tiền bối truyền lại, ta dung hợp nó thành một loại.
Thần Hoàng gật đầu:
Kiếm kỹ này thật bất phàm, hai vị tiền bối của có vẻ không đơn giản!
Diệp Huyền cười, không nói gì.
Thần Hoàng nhìn Diệp Huyền:
Ngươi có biết vì sao ta bảo ngươi đánh con cự long này không?’
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Không phải tiền bối muốn ta chiến thắng con cự long này mà muốn xem ta có quyết tâm chiến đấu với con cự long này không.
Thần Hoàng mỉm cười:
Ngươi thật sự không tệ.
Nói xong hắn nhìn qua con cự long cách đó không xa rồi nói nhỏ:
Võ giả chúng ta tối kỵ là trong lòng có sợ hãi. Con đường võ đạo vô cùng vô tận, trên con đường này có vô số phiền toái. Còn nếu trong lòng ngươi có sợ hãi, chắc chắn không thể đi xa được!
Nói đến đây, hắn nhìn sang phía Diệp Huyền:
Trong lòng ngươi không chỉ không sợ hãi, càng hiếm có hơn nữa là ngươi có quyết tâm, quyết tâm giao chiến sinh tử.
Diệp Huyền cười ngượng ngùng.
Tiền bối quá khe. Thật ra vừa rồi ta cũng muốn chạy trốn!
Thần Hoàng cười nói:
Không hổ là kiếm tu, không che che giấu giấu!
Nói xong, tay phải hắn mở ra, một luồng sáng trắng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Thần Hoàng nhìn Diệp Huyền:
Nhận được truyền thừa của ta mang ý nghĩa kết nhân quả với ta, có lẽ vì chuyện ngày hôm nay, ngày sau ngươi sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái. Ngươi phải hiểu rõ.
Diệp Huyền cười khổ:
Ta đã có rất nhiều phiền toái rồi! Có nhiều thêm một chút, ta cũng không để ý.
Thần Hoàng gật đầu:
Tuy Thiên Khải tinh vực đã mất nhưng rất nhiều thủ hạ cũ của ta vẫn còn. Bọn họ đều là những người kiêu ngạo không chịu nghe lệnh. Ngươi nhận được truyền thừa của ta, nếu thực lực không đủ, bọn họ sẽ không phục ngươi. Không chỉ không phục ngươi, thậm chí có thể sẽ giết chết ngươi. Vì vậy sau khi rời khỏi nơi này, trước khi ngươi chưa hoàn toàn trưởng thành, cố gắng kín tiếng một chút.
Nói xong, tay phải của hắn đảo ngược, luồng sáng trắng đó trực tiếp chìm vào mi tâm của Diệp Huyền.
Thân thể Diệp Huyền run rẩy, vô số tin tức nhanh chóng tràn vào trong đầu hắn.
Cùng lúc đó, trong thức hải của hắn nhiều thêm một vật.
Phóng tác: Hắc Ám Chi Lôi
Chương 616: Kiếm Long Huyết!
Diệp Huyền không quan sát vật này, vì thân thể vị Thần Hoàng trước mặt hắn dần dần mờ nhạt.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Tiền bối vẫn lạc thật sao?
Thần Hoàng cười nói:
Nếu không vẫn lạc, sao lại để truyền thừa ở đây?
Diệp Huyền trầm giọng nió:
Cường giả như tiền bối, theo đạo lý mà nói đáng ra rất khó vẫn lạc mới đúng!
Thần Hoàng nói nhỏ:
Võ đạo không có điểm cuối, càng đi càng khó!
Nói xong thân thể của hắn càng ngày càng hư ảo, chuẩn bị biến mất.
Nhưng ngay lúc này, Diệp Huyền như nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi:
Tiền bối, ngài có biết Giản Tự Tại không?
Nghe vậy, vẻ mặt Thần Hoàng sắp biến mất đột nhiên thay đổi:
Giản Tự Tại... ngươi nhận ra nàng?
Diệp Huyền gật đầu:
Coi như có biết! Tiền bối biết nàng à?
Thần Hoàng trầm giọng nói:
Đó là người của Thần Vực được gọi là kẻ đánh nhau giỏi nhất Thần Vực. Thứ đáng sợ nhất của nàng không phải vũ lực, mà là...
Đúng lúc này, Thần Hoàng đột nhiên biến mất!
Diệp Huyền sửng sốt một hồi, tiếp đó hắn cả giận nói:
Giản Tự Tại, có phải ngươi giở trò quỷ không?
Giản Tự Tại lạnh nhạt nói:
Hắn lắm mồm quá! Ta tiễn hắn một đoạn!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Giản Tự Tại, có phải ngươi đánh nhau giỏi lắm không?
hắn vẫn chưa quên, vừa rồi Thần Hoàng đã nói! Giản Tự Tại này là kẻ đánh nhau giỏi nhất Thần Vực...
Giản Tự Tại nói:
Hắn đã giao truyền thừa cho ngươi, ngươi xem thử đi.
Nghe vậy Diệp Huyền không để ý tới Giản Tự Tại nữa, tâm thần của hắn chìm vào trong cơ thể.
Thần Hoàng để lại cho hắn là một môn võ kỹ và một môn thần thông, ngoài ra còn có một cái ấn màu vàng với một thanh trường thương, một cái áo giáp, hai cái bao cổ tay, hai cái bao đầu gối, hai chiếc giày chiến, một tấm thuẫn dài màu vàng...
Khi thấy những thứ này, Diệp Huyền ngây ngốc.
Một khắc sau, Diệp Huyền lại vui mừng nhưu điên.
Lời rồi!
Lời to rồi!
Diệp Huyền thiếu chút nữa cất tiếng cười vang, nhưng đúng lúc này giọng nói của Giản Tự Tại lại vang lên:
Giờ cứ cười đi, ngày sau có lúc ngươi khóc thôi.
Nụ cười của Diệp Huyền biến mất:
Nghĩa là sao?
Giản Tự Tại lạnh nhạt nói:
Nhân quả có hiểu không? Không hiểu thì đừng hỏi, không hứng thú giảng cho ngươi thứ thấp kém như vậy.
Diệp Huyền không để ý tới câu này của Giản Tự Tại, đầu tiên hắn xem kỹ môn võ kỹ và thuật thần thông kia.
Võ kỹ tên là Vương Đạo Chi quyền!
Giản Tự Tại đột nhiên nói:
Ngươi không thích hợp tu luyện quyền này. Cái gọi là Vương Đạo Chi quyền nghĩa là quyền lợi càng lớn, uy lực của quyền càng mạnh. Trong thời kỳ đỉnh phong Thần Hoàng thống trị toàn bộ Thiên Khải tinh vực, một quyền đấm ra có uy lực diệt thế. Còn ngươi không có quyền lợi, vì vậy ngươi không cách nào tu luyện được tinh túy của quyền này.
Sau khi Diệp Huyền đọc kỹ một lượt cũng âm thầm tiếc nuối.
Đúng như Giản Tự Tại nói, Vương Đạo chi quyền này không thích hợp cho hắn tu luyện.
Có điều hắn nghĩ tới một người, một người chắc chắn sẽ thích hợp để tu luyện.
Liên Vạn Lý và Thác Bạt Ngạn!
Hai người này cực kỳ thích hợp tu luyện quyền kỹ này!
Lúc này Giản Tự Tại lại nói:
Vô Địch Kim Thân Kia thì ngươi tu luyện được. Đây là một môn thần thông thuật, tu luyện thành công ngươi có thể mở Kim Thân trong thời gian ngắn, còn cường độ của Kim Thân này phải xem bản thân ngươi.
Diệp Huyền vội vàng xem sang Vô Địch Kim Thân
Bởi vì nếu tu luyện thành công Vô Địch Kim Thân, khi ở trạng thái Kim Thân, h thân thể của hắn còn cường đại hơn cả cự long!
Mà vừa rồi hắn đã tự mình cảm nhận năng lực phòng ngự của cự long!
Kiếm của hắn là Thánh giai đỉnh phong nhưng vẫn không để lại vết tích nào trên người đối phương!
Nếu tu luyện thành công chẳng khac nào trong một khoảng thời gian hắn có thể vô địch!
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền càng lúc càng hưng phấn!
Có điều hắn không lập tức tu luyện mà nhìn về phía cái ấn kia!
Cái ấn này hẳn là Xã Tắc ấn.
Nhưng khi Diệp Huyền vừa phóng thích cái ấn này, cái ấn lại đột nhiên biến mất. Diệp Huyền ngây ra một hồi rồi lập tức biến sắc:
Giản Tự Tại!
Tầng bốn, giọng nói của Giản Tự Tại vang lên:
Cái ấn này tạm thời hữu dụng với ta, mượn dùng một chút, ba ngày sau sẽ trả lại ngươi!
Diệp Huyền trầm giọng:
Ngươi bảo ta tới đây, mục đích thực sự là cái ấn này?
Giản Tự Tại không trả lời.
Diệp Huyền đang định hỏi tiếp, đại thần tầng hai lại đột nhiên nói:
Chắc nàng cần khí núi non sông ngòi trong ấn để khôi phục thân thể.
Diệp Huyền nói:
Nếu nàng khôi phục có thể phá tháp đi ra không?
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền cũng hơi sợ. Bởi vì nếu đánh, chắc chắn hắn không đánh nổi nữ nhân này, nếu nữ nhân này đi ra, hắn là kẻ chết đầu tiên.
Đại thần lầu hai lạnh nhạt nói:
Ai mà biết nàng có phá tháp đi ra được ko?!
Diệp Huyền:
“...”
Một lát sau, Diệp Huyền không buồn để ý tới Giản Tự Tại nữa. Giờ nghĩ mấy chuyện này cũng chẳng nghĩa lý gì. Hắn vung tay phải, một bộ trang bị xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Huyền biết, bộ trang bị này chính là Chư Thần Hoàng Hôn mà Giản Tự Tại nhắc tới!
Diệp Huyền bấm ngón tay một cái, một giọt máu chui vào bộ giáp. Sau đó, bộ Chư Thần Hoàng Hôn trực tiếp biến mất, còn khi nó xuất hiện trở lại đã là trên người Diệp Huyền.
Khi mặc bộ Chư Thần Hoàng Hôn này vào, sắc mặt Diệp Huyền đại biến. Hắn vội vàng cởi ra, nhưng lúc này thân thể của hắn đã nứt toác, máu tươi giàn dụa, trông chẳng khác nào một người đầy máu.
Giản Tự Tại đột nhiên nói:
Ngươi muốn chết à? Bộ Chư Thần Hoàng Hôn này là tiên khí, mỗi món đều là tiên khí cực phẩm. Bây giờ thân thể của hắn vốn không chịu nổi lực lượng của chúng. Nếu cưỡng ép mặc vào, thân thể của ngươi sẽ trực tiếp nổ tung!
Diệp Huyền cười khổ:
Sao ngươi không nói sớm!
Giản Tự Tại nói:
Ta đang ước ngươi chết luôn đi đấy!
Diệp Huyền:
“...” .
Một lát sau, Diệp Huyền ngồi xuống nhìn bộ Chư Thần Hoàng Hôn trước mặt, hắn chỉ thấy buồn bực.
Không dùng được!
Đồ tốt thế mà không dùng được, thế thì có khác gì đống sắt vụn cơ chứ!
Bây giờ hắn như có một cái rương vàng, nhưng bản thân lại không có chìa khóa!
Giản Tự Tại lại nói:
Nếu ngươi tu luyện Vô Địch Kim Thân thành công, như vậy khi thi triển Vô Địch Kim Thân, ngươi có thể mặc bộ Chư Thần Hoàng Hôn này!
Diệp Huyền đứng bật dậy:
Đúng vậy! Nếu tu luyện thành công Vô Địch Kim Thân, trong thời gian thi triển thân thể là vô địch, đương nhiên sẽ mặc được bộ Chư Thần Hoàng Hôn này...
Nói tới đây hắn lại kích động.
Tu luyện Vô Địch Kim Thân!
Nhưng Diệp Huyền phát hiện, muốn tu luyện Vô Địch Kim Thân cần ngoại vật tương trợ, mà thứ đầu tiên chính là máu rồng!
Máu rồng!
Diệp Huyền quay đầu lại nhìn về phía hai con cự long. Rồng thì có rồi nhưng làm sao lấy máu đây...
Diệp Huyền không cảm thấy đối phương sẽ đứng đó cho hắn cầm kiếm xin tí máu rồng.
Đầu tiên phải kiếm được máu rồng đã!
Phóng tác: Hắc Ám Chi Lôi
Chương 617: Lừa Gạt!
Diệp Huyền im lặng một hồi sau đó đi tới trước mặt con cự long từng giao thủ với mình. Con cự long kia mở mắt rồng, rất lớn, còn lớn hơn người Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười ngượng ngùng:
Long tiền bối, ta là truyền nhân của Thần Hoàng.
Cự long nhìn Diệp Huyền, không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát.
Diệp Huyền nhắm mắt lại nói:
Cái này, có thể cho ta mượn chút máu rồng được không? Không nhiều, một thùng là được.
Lúc này ánh mắt con cự long kia lạnh xuống, khóe mắt Diệp Huyền nháy loạn, hắn vội vàng nói:
Nửa thùng cũng được!
Cự long đột nhiên nâng long trảo định vỗ xuống. Thấy cảnh này Diệp Huyền xoay người bỏ chạy.
Tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất nơi cuối chân trời.
Cự long ngây ngốc.
Có thế đã chạy rồi?
Cự long không đuổi theo, một lát sau nó thu móng lại. mà lúc này, nó đột nhiên ngẩng đầu, trước mặt nó, cách đó không xa là một người áo đen đang lơ lửng trên không.
Khí tức của người áo đen này như có như không, tựa như không tồn tại!
Con cự long nhìn chằm chằm vào người áo đen, ánh mắt đầy phòng bị.
Nhưng lúc này, người áo đen vẫy nhẹ tay phải, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu người áo đen. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ thiên địa đều biến sắc...
Thấy thanh kiếm kia, ánh mắt cự long đầy kiêng dè. Thế nhưng nó không lùi lại mà gầm lên với người áo đen, có điều nó cũng không động thủ, rõ ràng đang rất kiêng kị.
Người áo đen đột nhiên đi về phía cự long:
Kiếm này của ta chém xuống, có thể ngươi sẽ chết!
Cự Long:
“...”
Ngoài cửa thành, con cự long chăm chú nhìn người áo đen trước mặt, trong mắt nó đầy kiêng kỵ.
Nó không cảm thấy người áo đen kia cường đại đến đâu, thế nhưng nó có thể cảm nhận được thanh kiếm này kinh khủng tới mức nào. Nó hiểu rõ, với thân thể hiện tại của mình hoàn toàn không thể gánh được chiêu kiếm này.
Có điều, long tộc kiêu ngạo vĩnh viễn không bao giờ cúi đầu trước kẻ địch.
Cự long gầm lên với người áo đen, ánh mắt kiên định, rõ ràng nó đã chuẩn bị để tử chiến.
Nhưng lúc này, người áo đen đột nhiên dừng lại, đồng thời thu thanh kiếm của mình về.
Cự long kinh ngạc.
Người áo đen lạnh nhạt nói:
Nói chuyện nhé?
Cự long nhìn người áo đen:
Nhân loại, ngươi định làm gì?
Người áo đen nói:
Không có gì. lão phu có một đệ tử, cần một chút máu rồng, các hạ có thể cho chút không? Lão phu sẽ ghi nhớ ân tình này.
Máu rồng!
Cự long ngây ngẩn, sau đó trầm giọng nói:
Là thiếu niên kia?
Người áo đen gật đầu.
Cự long trầm giọng nói:
Hắn đã có sư tôn cường đại như ngươi, vì sao còn muốn tới nhận truyền thừa của chủ nhân ta?
Người áo đen nói:
Võ đạo kiếm đạo, vốn là trăm sông đổ về một biển, hai bên không hề mâu thuẫn.
Cự long im lặng một lúc, sau đó giọt máu lớn cỡ nắm đấm lơ lửng tới trước mặt người áo đen.
Người áo đen thu hồi giọt máu:
Cám ơn.
Nói xong hắn quay người định đi, nhưng lúc này hắn lại như nghĩ ra điều gì, bèn hỏi:
Thần Hoàng đã vẫn lạc, ngươi vẫn muốn đợi ở đây à?
Cự long trầm giọng nói:
Hai huynh đệ chúng ta đã thề, cả đời này trung thành với ngài ấy.
Người áo đen nói:
Nhưng hắn đã vẫn lạc! Lời thề này cũng nên biến mất.
Cự long im lặng.
Người áo đen nói:
Thân tử đạo tiêu, mọi thứ về không, lời thề này đương nhiên cũng nên biến mất. Nếu các ngươi tiếp tục ở lại đây, đó là cổ hủ, không biết ứng biến chứ không phải tuân thủ lời hứa.
Cự long im lặng một hồi lâu, sau đó nói:
Một phần ba thần hồn của chúng ta nằm trong Xã Tắc ấn kia...
Người áo đen nói:
Thế này thì sao, ta bảo tên đệ tử của mình trả lại thần hồn cho các ngươi.
Cự long ngây ngẩn, sau đó nói:
Chúng ta phải trả giá ra sao?
Người áo đen nói:
Không cần trả giá gì, chỉ là nếu hắn có chuyện muốn nhờ, các ngươi đến giúp hắn một lần, không thể cự tuyệt.
Cự long im lặng một lúc rồi nói:
Được!
Giao dịch như vậy, có lời!
Người áo đen gật đầu, biến mất trong hư không.
Nhìn người áo đen biến mất trong hư không, vẻ mặt cự long dần dần nghiêm nghị...
ĐƯơng nhiên người áo đen chính là Diệp Huyền.
Khi biết trong Xã Tắc ấn có thần hồn của hai con cự long, Diệp Huyền từng có ý nghĩ thu phục hai con cự long này.
Thế nhưng, cuối cùng hắn không làm vậy.
Bởi vì sau khi tiếp xúc, hắn phát hiện tính cách con cự long này cực kỳ cao ngạo, đối phương sẽ không thần phục hắn. Nếu hắn cưỡng ép làm vậy chỉ gây ra kết quả ngược lại.
Bởi vậy, hắn thay đổi cách thức, đó là để đối phương ra tay giúp đỡ một lần.
Ra tay một lần, đối phương chắc chắn sẽ không cự tuyệt, cũng không có lý do gì để cự tuyệt, bởi như vậy không có gì thiệt thòi.
Còn đối với hắn, để đối phương ra tay tương trợ một lần đã là đủ.
Diệp Huyền lại đi về phía cửa thành, hắn trực tiếp bảo Giản Tự Tại trả thần hồn lại cho hai con cự long. Sau khi nhận lại thần hồn, hai con cự long lập tức phóng lên trời.
Trên không, hai con rồng bay lượn vòng quanh, che khuất cả bầu trời!
Một lát sau, một trong hai con cự long đột nhiên nhìn xuống Diệp Huyền bên dưới, rất nhanh chóng, một sợi râu rồng bay tới trước mặt Diệp Huyền:
Nếu có chuyện gì cứ truyền âm vào trong sợi râu rồng này, chúng ta sẽ tự chạy tới.
Nói xong hai con cự long trực tiếp biến mất ở cuối chân trời.
Bên dưới, Diệp Huyền bước vào trong thành. Hắn đi tới trong một cung điện, trong cung điện không có thứ gì, hết sức yên tĩnh.
Diệp Huyền tiến vào Giới Ngục tháp, sau đó hắn lấy khối máu rồng ra. Khối máu rồng này có màu rất đậm, tựa như dung nham.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Giản cô nương, cái này tu luyện thế nào?
Giản Tự Tại nói:
Nếu thoa ngoài da, cơ thể của ngươi sẽ rất cường đại nhưng nội tạng và kinh mạch lại không được tăng cường. Còn nếu uống vào, kinh mạch và nội tạng của ngươi đều gia tăng về chết, nhưng sẽ phải chịu cơn đau do máu rồng thiêu đốt. Ngươi tự lựa chọn đi.
Uống vào!
Diệp Huyền không hề do dự, trực tiếp chọn uống máu rồng vào. Sau khi uống xong, ngũ quan của hắn lập tức vặn vẹo.
Đau đớn!
Giờ khắc này, Diệp Huyền cảm thấy cơ thể mình như bị đôt trong lửa.
Lúc này, Giản Tự Tại độThần Hoàng nhiên nói:
Ai bảo ngươi nuốt như vậy! Vật này cần thứ chí hàn để tương dung, như vậy mới đỡ đau...
Diệp Huyền gào lên trong lòng:
Sao ngươi không nói sớm!
Ngươi đâu có hỏi...
Diệp Huyền:
“...”
Một lát sau, thân thể Diệp Huyền co thành một đống, quanh người hắn tỏa ra sóng nhiệt nồng đậm, không chỉ như vậy, toàn bộ thân thể đỏ bừng như bị nướng chín.
Đau đớn!
Như vậy chẳng khác nào dùng lửa thiêu đốt thân thể, còn là thiêu trực tiếp trên ng.!
Chịu đựng!
Vậy duy nhất hắn có thể làm bây giờ là cố gắng chịu đựng!
Cách đó không xa, Linh nhi nhìn Diệp Huyền có vẻ rất lo lắng, dường như nghĩ đến điều gì, hai bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng đặt vào mi tâm của Diệp Huyền. Một luồng linh khí tinh thuần nhanh chóng tràn vào trong cơ thể của Diệp Huyền.
Lực lượng bản nguyên!
Trên cường giả cảnh giới Phá Không là Nguyên cảnh, mà muốn đạt tới Nguyên Cảnh thì buộc phải nắm giữ Nguyên Lực.
Mà Linh nhi là bản nguyên Thanh Châu, nói đơn giản hơn nàng là nơi phát ra Nguyên Lực. Nhưng nàng không biết chuyện này, Diệp Huyền lại càng không biết.
Cứ như vậy, không bao lâu sau Diệp Huyền nằm dưới đất dần dần bình tĩnh lại, còn Linh nhi đã mệt mỏi tựa người vào hắn, đang ngáy nói nói.
Phóng tác: Hắc Ám Chi Lôi
Chương 618: Sử Dụng Xã Tắc Ấn!