Chương 2158. Ta quên mất cách dùng rồi
Chương 2158. Ta quên mất cách dùng rồi
Giáo tông nhìn Diệp Huyền và cười: “Sao nào, ngươi có muốn tự mình giao nộp không?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Hắn từng nghĩ đến việc giao thư ốc ra để đối phương tự tàn sát lẫn nhau!
Thế nhưng hắn lại không làm vậy!
Bởi lẽ hắn nghĩ được điều gì thì đối phương cũng sẽ nghĩ được. Như vậy cũng có nghĩa là dù hắn có giao thư ốc ra thì đối phương vẫn sẽ liên thủ giải quyết hắn trước thôi!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Lần này đối phương thực sự không cho hắn một chút cơ hội nào!
Năm mươi vị cường giả Độn Nhất cảnh!
Bây giờ Ngũ Duy còn chẳng có ai là cường giả Độn Nhất cảnh!
Bọn họ quá coi trọng Diệp Huyền hắn rồi!
Lúc này, giáo tông đột nhiên nói: “Nếu ngươi bằng lòng giao thư ốc ra thì ta có thể cho ngươi và những người xung quanh ngươi được giải quyết nhanh gọn. Nhiều khi nhanh gọn chết cũng là một loại phúc đấy!”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Trước khi chết, ta muốn thử xem cường giả Độn Nhất cảnh mạnh như thế nào, chỉ bằng giáo tông đại nhân cho ta cơ hội đi?”
Giáo tông lắc đầu: ‘Ta sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn về phía Tri Sự trưởng lão: “Cùng ra tay đi, cứ giết hắn trước đã.”
Tri Sự trưởng lão gật đầu: “Được!”
Đấu đơn độc ư?
Giáo tông không hề sợ Diệp Huyền, nhưng hắn ta không xem thường đối phương.
Đấu đơn độc với Diệp Huyền, đánh thắng là chuyện thường, tất cả mọi người đều thấy điều này là lẽ đương nhiên. Còn nếu đánh thua thì không còn bình thường nữa. Không những danh tiếng bị hủy hoại mà thậm chí còn có thể mất mạng!
Người trước mắt này là Diệp Thanh Tri năm đó!
Sau khi được Tri Sự trưởng lão đồng ý, giáo tông bèn nhìn Diệp Huyền phía dưới: “Ra tay! Người này không thể giữ lại!”
Nghe vậy, ba mươi sáu vị cường giả Độn Nhất cảnh bèn xông xuống dưới!
Ở phía dưới, sắc mặt mấy người Quan Âm tái nhợt. Lần này nàng không ngờ Đạo Giới và Cổ Tự lại cố hết sức tấn công Ngũ Duy!
Bọn họ chuẩn bị không chừa một chút cơ hội nào cho Ngũ Duy đây mà!
Đánh kiểu gì bây giờ?
Khoảnh cách chênh lệch quá lớn!
Quan Âm nhìn Diệp Huyền phía xa xa, hiện giờ mọi hi vọng đều đặt lên người hắn.
Diệp Huyền nhìn đám người đang xông về phía mình, hắn biết rất rõ với thực lực hiện tại của mình thì không thể nào đấu lại được. Mặc dù Diệp Huyền hắn đã vượt qua thử thách nhưng số lượng người này quả thực quá nhiều!
Hắn lại không đánh không được!
Diệp Huyền xòe tay ra, Giới Ngục tháp bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Vẻ mặt hắn dần trở nên dữ tợn: “Xuất trận!”
Uỳnh!
Dưới chân Diệp Huyền, tinh không bắt đầu rung chuyển. Ngay sau đó, một tinh không trận pháp cực lớn bắt đầu hiện ra!
Hắn phất tay trái, một thanh kiếm bèn xuất hiện trên tay hắn!
Là Thiên Đạo Kiếm!
Kiếm mà Mộ Niệm Niệm cho hắn!
Hắn vẫn chưa dùng thanh kiếm này bao giờ, bởi vì không biết tác dụng của nó!
Diệp Huyền nhắm hai mắt lại rồi bỗng nhiên chỉ kiếm lên trời. Chỉ trong chớp mắt, cả đất trời đột nhiên rung chuyển. Rất nhanh sau đó, vô số luồng sức mạnh như những làn sóng cuộn trào khắp bốn phía!
Không đúng, không phải bốn phía mà là cả Ngũ Duy vũ trụ này đều sục sôi cả lên!
Sức mạnh lớn mạnh ấy đương đầu trực tiếp với những cường giả Độn Nhất cảnh đang xông xuống kia!
Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều sững sờ.
Ngay cả Diệp Huyền cũng không ngờ thanh kiếm này lại lợi hại như vậy?
Ở xung quanh, những luồng sức mạnh đang không ngừng kéo đến chỗ Diệp Huyền, cộng thêm sức mạnh của trận pháp nữa nên lúc này cảm giác như thể hắn có thể phá vỡ cả vũ trụ vậy!
Diệp Huyền lặng lẽ cất Giới Ngục tháp đi. Hắn đột nhiên phát hiện mình có thể dựa vào trận pháp và thanh kiếm này để đối phó với tình hình trước mắt!
Còn về liều mạng thì cứ đợi một chút đã!
Hắn ngẩng đầu nhìn mấy người giáo tông, giáo tông nói: “Ngoại lực rồi cũng trở thành hư vô mà thôi!”
Nói đoạn, hắn ta đột nhiên đánh một quyền xuống!
Một quyền này của hắn ta vừa ra thì quyền ấn đã xuất hiện. Nơi mà quyền ấn đi qua đều cuộn trào lên.
Một quyền của hắn ta đã ảnh hưởng đến cả bản nguyên của Ngũ Duy vũ trụ!
Ở phía dưới, Diệp Huyền vung kiếm về phía trước!
Mọt đường kiếm quang trắng như tuyết xé gió bay đi. Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, kiếm của Diệp Huyền chém mạnh lên quyền ấn của giáo tông!
Uỳnh!
Kiếm quang vỡ tan, quyền ấn cũng hư ảo hơn một chút, sau đó lại tiếp tục nhắm vào Diệp Huyền!
Lúc này, hắn lại chém kiếm tiếp.
Vụt!
Một đường kiếm quang xé gió bay đi, đâm thẳng vào quyền ấn kia.
Uỳnh!
Lần này thì quyền ấn không thể chống đỡ được kiếm khí của Diệp Huyền, nó nổ tung cùng với kiếm khí của hắn!
Trên bầu trời, giáo tông liếc nhìn hắn với vẻ mặt lạnh lùng: “Cùng ra tay đi! Phá trận, phá bản nguyên của thế giới này!”
Nói đoạn, hình như hắn ta nhớ ra điều gì đó mà quay người nhìn mấy người Tri Sự trưởng lão: “Các hạ, cùng ra tay đi!”
Tri Sự trưởng lão do dự một lát rồi nói: “Người phía sau lưng Diệp Huyền, chúng ta không thể không đề phòng!”
Bọn họ đã điều tra Diệp Huyền, phía sau hắn còn có một vài người thần bí. Mặc dù bọn họ không biết những người đó là ai, lai lịch thế nào nhưng lại không dám xem thường!
“Có người?”
Giáo tông nhếch khóe miệng: “Hôm nay kẻ nào tới thì kẻ đó sẽ phải chết!”
Nói đoạn, hắn ta bèn cùng đám cường giả xông xuống dưới.
Ở một bên khác, Tư Đồ đột nhiên nhìn về phía A Tửu ở bên cạnh: “Chẳng phải chúng ta còn một con bài khác sao?”
A Tửu gật đầu.
Ti Đồ nhíu mày: “Thế sao vẫn không dùng?”
A Tửu trầm mặc một hồi rồi rút kiếm ra.
Đây là thanh kiếm mà năm xưa sư tổ của Trích Tiên Đảo đã để lại!
Tư Đồ nói: “Mau dùng đi! Bằng không thì tên kia sẽ chết đó!”
A Tửu không có động tĩnh gì cả.
Tư Đồ nhìn A Tửu, A Tửu trầm giọng nói: “Ta quên mất cách dùng rồi!”
Tư Đồ: “…”