Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 481 - Chương 2171. Tại Sao Không Giết Luôn Cho Xong

Chương 2171. Tại sao không giết luôn cho xong Chương 2171. Tại sao không giết luôn cho xong

Khương Vũ trầm giọng nói: "Nếu các vị biết bất kỳ trận pháp sư hoặc thiên tài nào thì đều có thể gọi tới, ta không tin rằng không ai có thể phá vỡ cấm chế do vị tiên tri này đặt ra!"

Nói rồi, hắn ta nhìn giáo tông: "Giáo tông, Thần Đình và Tiên Các ta có quan hệ khá sâu rộng, cho nên ta cũng nhờ giáo tông bận tâm nhiều hơn một chút!"

Giáo tông gật đầu: "Ta đã thông báo rồi, một số trận pháp sư và thuật sĩ trong Thần Đình của ta đã nhanh chóng lên đường rồi!"

Khương Vũ gật đầu: "Vậy thì tốt quá!"

Giáo tông đột nhiên nói: "Ta luôn cảm thấy Diệp Huyền là một hiểm họa lớn!"

Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn hắn ta, hiển nhiên vị giáo tông này vẫn muốn Diệp Huyền chết!

Khương Vũ trầm giọng nói: "Giáo tông, ngươi phải hiểu một chuyện, đó là nữ tử váy trắng và Đế Lâm Uyên có thể đã lấy được Đạo Kinh, chẳng lẽ uy hiếp của nữ tử váy trắng và Đế Lâm Uyêm không lớn hơn Diệp Huyền sao?"

Giáo tông im lặng.

Khương Vũ nói tiếp: "Việc cấp bách của chúng ta bây giờ là mở được thư ốc, sau đó nghiên cứu Đạo Kinh, phấn đấu đạt tới trên Độn Nhất trước nữ tử váy trắng và Đế Lâm Uyên, nếu không, một khi hai người bọn họ đạt tới trên Độn Nhất thì chúng ta đều phải chết!"

Một lão giả Độn Nhất cảnh gật đầu: "Những gì Khương các chủ nói rất có lý, việc cấp bách nhất chính là mở thư ốc ra rồi mới đạt đến trên Độn Nhất!"

Những cường giả còn lại của Độn Nhất cảnh cũng liên tục gật đầu.

Giáo tông và Diệp Huyền là kẻ thù truyền kiếp, nhưng bọn họ không có nhiều thù hận với Diệp Huyền như vậy.

Trong lòng bọn họ, Đạo Kinh là quan trọng nhất!

Giáo tông nhìn đám đông và không nói gì nữa.

Nếu nói tiếp thì sẽ trở thành kẻ thù của tất cả mọi người!

Rất không khôn ngoan!

Nhưng hắn ta biết mối đe dọa từ Diệp Huyền còn hơn cả Đế Lâm Uyên kia.

Đúng lúc này, một vài người lục tục đuổi tới Tiên Các, những người này đều được triệu tập đến phá cấm chế của thư ốc!

Và trong nhóm người này có một nữ tử đang cầm cá nướng trên tay, nàng trà trộn vào trong đám đông, không ai chú ý đến nàng bởi vì thực sự trông nàng rất bình thường.

Mọi người tiến vào bên trong đại điện, Khương Vũ lấy thư ốc ra. Đương nhiên là bọn hắn sẽ không sợ người khác giành mất thư ốc.

Đùa hả, hiện giờ ở chỗ bọn họ có hơn bốn mươi cường giả Độn Nhất cảnh đấy!

Ai có thể giành được chứ?

Lúc này, một bạch phát lão giả bước tới trước thư ốc. Hắn ta quan sát thư ốc một hồi rồi trầm giọng nói: “Khương các chủ, ta dùng thần thức do thám một chút được không?”

Khương các chủ gật đầu: “Đương nhiên là được rồi!”

Bạch phát lão giả gật đầu rồi bắt đầu thi triển thần thức bao bọc lấy thư ốc. Thế nhưng rất nhanh sau đó hắn ta nhận ra rằng thần thức của mình không thể tiến vào thư ốc được.

Bạch phát lão giả khẽ chau mày, hắn ta càng đẩy mạnh thần thức hơn. Mà lúc này, thư ốc bỗng nhiên bùng lên một luồng sức mạnh cực lớn!

Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi!

Lúc này, bạch phát lão giả kia đã bước vào và nhìn thư ốc với sắc mặt nghiêm trọng vô cùng: “Khương các chủ, bên trong thư ốc này có một luồng sức mạnh điên cuồng cực kì lớn, nếu như cưỡng chế thì e là thư ốc sẽ bị hủy diệt!”

Khương các chủ gật đầu: “Không thể cưỡng chế nên mới triệu tập chư vị đến đây, mong rằng chư vị hãy nghĩ cách để phá giải nó. Nếu như có thể phá giải thì chắc chắn ta sẽ không quên công lao của các vị!”

Bạch phát lão giả trầm giọng nói: “Phải nghiên cứu đã! Lão phu cũng không nắm chắc một trăm phần trăm!”

Khương Vũ gật đầu: “Thư ốc đang ở chỗ này, chư vị cứ nghiên cứu!”

Bạch phát lão giả và mọi người gật đầu. Rất nhanh sau đó, mọi người bèn vây quanh thư ốc.

Nữ tử cầm cá nướng cũng sáp tới xem. Nàng nhìn thư ốc, thỉnh thoảng lại đưa con cá nướng lên gặm, không biết đang nghĩ gì.

Những cường giả Độn Nhất cảnh xung quanh đều thận trọng vô cùng. Mặc dù bọn họ không sợ mấy người này có ý đồ xấu nhưng cũng không dám lơ là.

Rất nhanh sau đó, bên trong đại điện náo nhiệt hẳn lên.

Không ai có phát hiện gì cả, nữ tử ăn cá nướng cũng đã sắp ăn xong con cá trong tay!

Ở bên ngoài còn có nhiều người không ngừng tới.

Trong đó không chỉ có trận pháp sư mà còn có một vài phù văn sư… Tóm lại, phàm là những người có chút tài năng thì đều tới hết!

Khoảng một khắc sau, nữ tử cầm cá nướng trong đám người đã ăn xong con cá!

Nàng phủi tay rồi liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người giáo tông. Nữ tử khẽ nhếch miệng, sau đó khẽ phất tay phải. Chỉ trong chớp mắt, bốn phía bỗng nhiên rơi vào đêm tối!

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi!

Khoảnh khắc không gian biến thành một màu đen, có một giọng nói đột nhiên vang lên: “Rút!”

Rút!

Giọng nói ấy vừa kết thúc thì không gian lại trở lại bình thường, thế nhưng thư ốc đã biến mất!

Lúc này, một giọng nói vang lên: “Giáo tông đâu rồi?”

Giáo tông đâu?

Mọi người đồng loạt nhìn về vị trí của giáo tông, mà bấy giờ, vị trí đó đã trống không!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Khương Vũ lập tức gào lên: “Giáo tông!”

Nói đoạn, hắn ta và mọi người bèn biến mất ngay lập tức, tất cả cùng lao tới Thần Đình!

Ở một tinh không nào đó, sắc mặt Giáo tông nghiêm trọng vô cùng. Bởi lẽ hắn ta đã bị ai đó cưỡng ép đưa đến nơi này!

Mà hắn ta còn không biết sao mình lại bị đưa đến cái nơi này cơ!

Rốt cuộc kẻ nào đã làm việc này?

Giáo tông liếc mắt nhìn xung quanh. Bốn bề yên tĩnh vô cùng, một xíu sức sống cũng không có, cũng chẳng có một bóng người nào.

Hắn ta trầm mặc một hồi, sau đó quay người rời đi.

Trực giác nói với hắn ta rằng chuyện này có gì đó sai sai!

Sau khi giáo tông rời đi, một nữ tử bèn xuất hiện.

Nữ tử này chính là Mộ Niệm Niệm!

Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai nàng: “Ngươi có thể giết hắn ta, đúng chứ?”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy!”

Giọng nói kia lại vang lên: “Thế tại sao ngươi không giết hắn ta luôn cho xong?”
Bình Luận (0)
Comment