Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 482 - Chương 2172. Hàng Chục Cường Giả Độn Nhất Cảnh

Chương 2172. Hàng chục cường giả Độn Nhất cảnh Chương 2172. Hàng chục cường giả Độn Nhất cảnh

Chương 2172: Hàng chục cường giả Độn Nhất cảnh

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ngốc quá, nếu như ta giết hắn ta thì mấy tên ở Đạo Giới sẽ liên thủ để tìm ta khắp nơi mất! Ngươi nghĩ mà xem, bọn họ có gần năm mươi cường giả Độn Nhất cảnh đấy!

Ngoài ra, bọn họ toàn là những thế lực lớn, có con bài bảo mệnh, nhất là Thần Đình với Tiên Các. Bọn họ mà gọi tổ tiên nhà mình ra thì ngươi nói xem, ta có gặp nhiều phiền phức không hả?”

Giọng nói kia ngừng lại như đang suy nghĩ điều gì đó, đoạn lại vang lên: “Hình như đúng là thế thật!”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Với cả nếu như bọn họ phát hiện ra một mình ta có thể giết giáo tông thì chẳng phải họ sẽ càng đoàn kết hơn sao?”

Giọng nói kia đáp: “Đúng vậy!”

Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười: “Thế nên tại sao không để bọn họ tự tàn sát lẫn nhau chứ?”

Giọng nói kia đáp: “Bọn họ sẽ tự tàn sát lẫn nhau sao?”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Đương nhiên! Bởi vì thư ốc này rất quan trọng đối với bọn họ!”

Giọng nói kia lại vang lên: “Ngươi có mở được thư ốc không?”

Mộ Niệm Niệm nhìn thư ốc trong tay mà cười: “Ngươi nói xem?”

Giọng nói kia tỏ vẻ thâm trầm: “Nếu ngươi mở được thì tại sao không mở nó ra để lấy Đạo Kinh?”

Mộ Niệm Niệm cười đáp: “Ta không đi con đường mà người khác vạch sẵn!”

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Lúc này, giọng nói kia lại vang lên: “Niệm Niệm, chỉ có nữ tử váy trắng mới khiến ngươi cảm nhận được nguy hiểm đúng không?”

Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Vũ trụ này có rất nhiều thứ nguy hiểm, chỉ là ta không tiếp xúc với chúng mà thôi!”

Nói đoạn, nàng lại mỉm cười: “Đừng bảo là ngươi cho rằng trừ nữ tử váy trắng ra thì ta là vô địch đấy nhé?”

Giọng nói kia hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải vậy à?”

Mộ Niệm Niệm bật cười, nàng nói: “Nếu như sức khỏe của ta có vấn đề…”

Nói đoạn, nàng khẽ lắc đầu: “Những điều này không có ý nghĩa gì nữa rồi. Linh Nhi, ngươi thấy Diệp Huyền thế nào?”

Giọng nói kia đáp: “Ngươi định đưa ta cho hắn à?”

Mộ Niệm Niệm trợn trắng mắt: “Ngươi cũng có phải đồ vật đâu, sao nói đưa cho hắn là đưa cho hắn được? Ý ta là ngươi đi theo hắn, ít nhất còn được đối đãi tử tế. Hơn nữa, hắn quen tiểu gia hỏa màu trắng kia đấy, sau này ngươi cũng có thêm một phần cơ duyên lớn!”

Linh Nhi đáp: “Ta đi theo ngươi cơ!”

Mộ Niệm Niệm lắc đầu mỉm cười: “Cũng được, tạm thời không bàn vấn đề này nữa!”

Nói đoạn, hình như nàng nhớ tới điều gì đó, lại hỏi: “Theo lý mà nói thì ngươi tới từ nơi đó, chắc cũng phải biết rất nhiều cường giả chứ nhỉ!”

Linh Nhi trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta không biết nhiều lắm, dù sao trong lòng ta thì ngươi là lợi hại nhất!”

Mộ Niệm Niệm bật cười ha ha: “Đúng là muốn tới chỗ các ngươi xem sao mà! Có điều, ta còn phải bận nhiều chuyện quá!”

Linh Nhi vội vàng nói: “Không đi được đâu!”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Được!”

Nói đoạn, nàng đã biến mất ở tận cùng tinh không.



Mấy người Khương Vũ nhanh chóng đuổi đến Thần Đình. Lúc bọn họ đến nơi chỉ thấy mọi người ở Thần Đình ai nấy cũng tái mét mặt mày, bởi lẽ rõ ràng là mấy người Khương Vũ không hề có thiện chí khi tới nơi này.

Một lão giả hành lễ với Khương Vũ rồi nói: “Khương các chủ, các ngươi thế này là sao?”

Khương Vũ nhìn chằm chằm lão giả: “Giáo tông đâu?”

Lão giả đang định nói gì đó thì đúng lúc này, một luồng khí tức cực lớn bỗng nhiên xuất hiện. Rất nhanh sau đó, một nam tử đã xuất hiện trước mặt mọi người. Người này chính là giáo tông đã biến mất!

Trông thấy giáo tông, các cường giả Độn Nhất cảnh đều sầm mặt lại, ánh mắt bọn họ không hề thiện chí một chút nào.

Giáo tông chau mày: “Sao thế?”

Khương Vũ nhìn chằm chằm giáo tông: “Giáo tông, thư ốc đâu?”

Nghe vậy, sắc mặt giáo tông lập tức sầm xuống, hắn ta nói: “Không ở trong tay ta!”

Khương Vũ phẫn nộ: “Không ở trong tay ngươi! Ngươi đang đùa đấy hả?”

Những cường giả Độn Nhất cảnh nhìn chằm chằm giáo tông với vẻ mặt dữ tợn vô cùng!

Giáo tông trầm giọng nói: “Khương huynh, thư ốc đó thực sự không ở trong tay ta!”

Khương Vũ nhìn hắn ta: “Ngươi và thư ốc cùng nhau biến mất cơ mà!”

Giáo tông trầm giọng nói: “Có người cố ý đưa ta đi!”

Khương Vũ nhếch miệng tỏ vẻ trào phúng: “Cố ý đưa ngươi đi? Giáo tông, ngươi đùa vậy cũng hơi quá đáng rồi đó?”

Sắc mặt giáo tông khó coi vô cùng: “Khương huynh, có người hãm hại ta.”

Vẻ mặt Khương Vũ lạnh lùng vô cùng: “Sao ta lại thấy ngươi đang đổi trắng thay đen thế nhỉ?”

Giáo tông: “…”

Khương Vũ đột nhiên nói: “Giáo tông, nể tình bao nhiêu năm nay ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi giao thư ốc ra thì mọi người có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, còn không ngươi đừng trách chúng ta không khách khí!”

Giáo tông hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế để mình không phát điên lên: “Khương huynh, con người ta như thế nào ngươi còn không rõ sao? Nếu như thật sự là do ta làm thì ta chắc chắn sẽ nhận, nhưng chuyện này không phải do ta làm! Khương huynh, thực sự có người đang hãm hại ta, muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau…”

Đúng lúc đó, Khương Vũ đột nhiên nói: “Ra tay!”

Nói đoạn, hắn ta xông thẳng về phía giáo tông!

Những người phía sau Khương Vũ cũng đồng loạt xông lên.

Giết giáo tông!

Khoảnh khắc ấy, trong đầu bọn họ chỉ có suy nghĩ đó.

Ai cướp thư ốc thì người đó chính là kẻ địch của bọn họ!

Thấy mấy người Khương Vũ xông tới, sắc mặt giáo tông lập tức thay đổi, vội nói: “Xuất trận!”

Dứt lời, bên trong Thần Đình có một luồng khí tức cực lớn đột nhiên xông thẳng lên bầu trời. Chỉ trong chớp mắt, cả bầu trời được bao phủ bởi những lá kim sắc phù văn. Những lá kim sắc phù văn ấy xoay chuyển, từng đường kim sắc quang mang tỏa ra khắp bốn phía!

Không thể không nói, trận pháp này rất mạnh, thế nhưng mạnh cũng không ngăn được cả chục vị cường giả Độn Nhất cảnh!

Lúc này, trận pháp đó đã bị các cường giả Độn Nhất cảnh phá vỡ. Giáo tông thì lùi về Thần Đình. Ở bên cạnh hắn ta còn có bảy cường giả Độn Nhất cảnh, tất cả đều là cường giả siêu cấp của Thần Đình!

Lúc này, mặt mày bảy cường giả Độn Nhất cảnh ấy đều xám xịt.
Bình Luận (0)
Comment