Chương 2173. Chuyện duyên phận đúng là khó nói
Chương 2173. Chuyện duyên phận đúng là khó nói
Hàng chục cường giả Độn Nhất cảnh đấy!
Như thế thì sao Thần Đình có thể chống đỡ được?
Hiện giờ thực lực của Thần Đình hoàn toàn không thể đánh lại được nhiều cường giả như thế!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía giáo tông!
Giáo tông nhìn chằm chằm Khương Vũ: “Khương huynh, nếu như ta có được thư ốc thì sao còn phải về đây để mà tự chui đầu vào lưới? Ngươi nghĩ kĩ lại mà xem, chẳng lẽ chuyện này chỉ đơn giản vậy thôi ư?”
Khương Vũ gằn giọng nói: “Giáo tông, ai mà biết ngươi có đang giở trò hay không, ngươi muốn lừa ta à?”
Một lão giả Độn Nhất cảnh cũng nói: “Giáo tông, lúc ấy ngươi và thư ốc cùng nhau biến mất! Ban nãy ngươi nói có người cố ý đưa ngươi đi, thử hỏi ngoài Kiếm Tông, Đạo Giới có ai có thể đưa ngươi đi một cách thần không biết quỷ không hay như thế? Còn ngươi lại nói có người đang hãm hại ngươi, ta hỏi ngươi, ngươi cho rằng ai đang hãm hại ngươi nào? Là chúng ta sao?”
Giáo tông trầm giọng nói: “Có thể là Diệp Huyền!”
“Ngươi thôi đi!”
Lúc này, Khương Vũ đột nhiên phẫn nộ nói: “Giáo tông, cái tên Diệp Huyền kia đang ở Ngũ Duy, hắn hãm hại ngươi kiểu gì? Trong tình cảnh này rồi mà hắn còn muốn hãm hại ngươi, hắn đào mộ tổ tiên nhà ngươi chắc?”
Sắc mặt Giáo tông khó coi vô cùng: “Khương huynh, ta thấy có khả năng là hắn lắm, ngươi…”
Khương Vũ đột nhiên nói: “Giết!”
Nói đoạn, hắn ta và mọi người lại xông về phía giáo tông!
Thấy mấy người Khương Vũ xông tới, sắc mặt giáo tông lập tức thay đổi.
Lần này hắn ta biết mình có nhảy xuống sông cũng không thanh minh được cho mình.
Có người hãm hại hắn ta, còn hắn ta lại không thể giải thích!
Thực ra điều này cũng bình thường.
Trước kia, lúc ở trong Tiên Các Điện, chỉ có hắn ta và thư ốc cùng nhau biến mất, người ta không nghi ngờ hắn ta thì nghi ngờ ai?
Nghĩ đến đây, giáo tông không hề do dự mà quay người chạy như bay.
Nhoáng cái hắn ta đã biến mất ở cuối chân trời.
Hắn ta hiểu rất rõ rằng hiện giờ Thần Đình không thể ngăn mấy người Khương Vũ lại được, dẫu có dùng hết mọi cách cũng không thể!
Trốn thôi!
Đây là con đường duy nhất của hắn ta!
Thấy giáo tôngchạy trốn, tất cả mọi người đều sững sờ!
Mấy người Thần Đình cũng ngơ ngác luôn!
Giáo tông cứ thế bỏ mặc người của mình rồi chạy thoát thân ư?
Sắc mặt mấy người Khương Vũ dần trở nên dữ tợn.
Giáo tông chạy trốn chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ chắc chắn hắn ta đã có được thư ốc!
Hắn ta đang chột dạ!
Nghĩ đến đây, Khương Vũ đột nhiên nói: “Đuổi theo!”
Nói đoạn, hắn ta bèn dẫn mọi người đuổi theo giáo tông.
Thấy mấy người Khương Vũ đuổi theo giáo tông, các cường giả trong Thần Đình bèn thở phào một hơi. Thế nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt bọn họ lại trở nên khó coi.
Hành động ban nãy của giáo tông đúng là quá vô tình!
Hắn ta cứ thế vứt bỏ người của mình!
Bên trong Thần Đình, mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Khoảnh khắc ấy, bọn họ đều có rất nhiều suy nghĩ!
Không thể ở lại Thần Đình này nữa rồi…
Rất nhanh sau đó, tin tức giáo tông cướp được thư ốc đã lan truyền đi khắp Đạo Giới. Lúc này, tất cả các cường giả của Đạo Giới đều đang lùng sục hắn ta.
Nhất là mấy người Khương Vũ, bọn họ cứ như phát điên lên vậy!
…
Lục Duy vũ trụ, Cổ Tự.
Bên trong một căn nhà nhỏ, trụ trì vẫn đang giảng giải Tam Tạng Kinh cho Diệp Huyền.
Ban đầu Diệp Huyền nghe mà thấy hơi đau đầu, bởi lẽ hắn thực sự chẳng có hứng thú gì với Phật pháp cả. Thế nhưng rất nhanh sau đó, hắn bỗng nhiên thấy nó cũng thú vị.
Phật pháp!
Đây là một môn học. Có thể nói, đây cũng là một dạng tu hành. Đương nhiên, cái này không thuộc về đạo của hắn. Thế nhưng tìm hiểu một chút thì cũng không phải không có ích!
Hơn nữa, Tạng Kinh này thực sự có tác dụng ổn định cảnh giới đối với Diệp Huyền!
Cứ thế, hắn cũng học thử đôi chút. Thấy hắn muốn học, nụ cười trên gương mặt của trụ trì lại càng rõ nét hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, trụ trị đột nhiên buông kinh thư trong tay xuống, đoạn bảo: “Diệp công tử, ăn sáng thôi!”
Nói rồi, hắn ta bèn đứng dậy rời đi.
Diệp Huyền cũng đứng dậy. Mà lúc này, một tiểu hòa thượng bước vào. Tiểu hòa thượng này tầm mười sáu, mười bảy tuổi, trông có vẻ trẻ con.
Tiểu hòa thượng đi tới trước mặt Diệp Huyền, lấy một bộ tăng y màu xám ra đưa cho hắn: “Diệp công tử, mời ngươi thay tăng y để loại bỏ bụi trần trên người!”
Vẻ mặt Diệp Huyền bỗng trở nên kì lạ: “Tiểu sư phụ, ta không phải người của Cổ Tự!”
Tiểu hòa thượng chắp hai tay lại: “Mời Diệp thí chủ nhập gia tùy tục!”
Diệp Huyền cạn lời, chẳng lẽ mấy tên này coi hắn là hòa thượng thật đấy à?
Hắn nghĩ ngợi một lát rồi mặc tăng y, sau đó nhìn tiểu hòa thượng và nói: “Đừng bảo là còn bắt ta cạo đầu nữa đấy nhé!”
Tiểu hòa thượng lắc đầu: “Diệp công tử nghĩ nhiều rồi! Muốn vào Cổ Tự chúng ta cũng không đơn giản như vậy thôi đâu!”
Diệp Huyền: “…”
Rất nhanh sau đó, tiểu hòa thượng bèn dẫn hắn tới thực đường. Đây là một thực đường khá cũ kĩ, chỉ dựng lên bằng mấy cột gỗ. Đồ ăn cũng rất đơn giản, chỉ có chút cháo và màn thầu.
Mà lúc này, có sáu, bảy tăng nhân đang ăn cơm.
Trong đó, Diệp Huyền trông thấy một người quen.
Chính là lão tăng đầu tiên tới Ngũ Duy vũ trụ tìm hắn!
Bên cạnh lão tăng này còn có một nữ tử. Nữ tử này đã cạo trọc đầu, mặc tăng y, trông khá anh tuấn.
Lão tăng liếc nhìn Diệp Huyền rồi chắp tay lại: “Diệp công tử!”
Diệp Huyền bước đến bên cạnh lão tăng, hắn mỉm cười: “Đại sư, không ngờ lại gặp mặt ở đây!”
Lão tăng khẽ gật đầu: “Chuyện duyên phận đúng là khó nói.”