Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 484 - Chương 2174. Ta Ăn Rồi

Chương 2174. Ta ăn rồi Chương 2174. Ta ăn rồi

Diệp Huyền cầm một cái màn thầu lên, hắn mỉm cười, sau đó nhìn về phía một người quen khác là Tri Sự trưởng lão: “Tri Sự trưởng lão, ta thấy hiện giờ tình cảnh của Cổ Tự nguy hiểm lắm đó!”

Tri Sự trưởng lão liếc nhìn hắn: “Sao ngươi lại nói như vậy?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Một khi Đạo Giới mở được thư ốc thì tới khi ấy, chúng ta đều phải chết, ngươi nói xem?”

Tri Sự trưởng lão lạnh lùng nói: “Dù bọn họ có mở được thư ốc thì cũng không thể đạt tới cảnh giới trên Độn Nhất cảnh chỉ trong một thời gian ngắn được!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Bọn họ đều đã đạt đến cực hạn của Độn Nhất cảnh, với bọn họ mà nói thì giờ chỉ thiếu đúng một cơ hội thôi. Mà Đạo Kinh chính là cơ hội ấy!”

Tri Sự trưởng lão trầm mặc.

Diệp Huyền lại nói: “Tri Sự trưởng lão, và cả chư vị ở đây nữa, ta biết mọi người đều kiêng dè Diệp Huyền ta, cho rằng ta sẽ uy hiếp đến Cổ Tự. Còn ta chỉ muốn nói với chư vị rằng hiện giờ Đạo Giới mới là người uy hiếp nhiều nhất đến các vị!”

Tri Sự trưởng lão và mọi người trầm mặc.

Diệp Huyền lại nói: “Các ngươi đề phòng ta, đây là điều không cần thiết, ta là một người tốt mà!”

Tri Sự trưởng lão liếc nhìn hắn: “Diệp công tử, ngươi là người tốt sao?”

Diệp Huyền mỉm cười, hỏi ngược lại: “Ta có làm gì gây hại đến mọi người chưa?”

Tri Sự trưởng lão trầm mặc.

Mặc dù Diệp Huyền đã giết rất nhiều người, thế nhưng ngươi lại không thể nói hắn độc ác muôn phần được.

Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Chư vị, ta nhắc lại lần cuối cùng, đối thủ của các ngươi là Đạo Giới chứ không phải là Diệp Huyền ta!”

Nói đoạn, hắn lại nhìn Tri Sự trưởng lão: “Tri Sự trưởng lão, nếu ngày xưa ngươi và ta hợp tác thì hiện giờ Đạo Kinh đã nằm trong tay chúng ta rồi. Quyết định khi đó của ngươi đã khiến Cổ Tự rơi vào tình cảnh bị động như ngày hôm nay.”

Nói đoạn, hắn lại cầm hai cái màn thầu lên và rời đi.

Lúc này, lão tăng kia đột nhiên lên tiếng: “Diệp công tử!”

Diệp Huyền quay người nhìn lão tăng: “Đại sư có chuyện gì sao?”

Lão tăng chắp hai tay lại: “Diệp công tử, mỗi người chỉ một cái màn thầu thôi, không được lấy nhiều hơn!”

Diệp Huyền: “…”

Một lát sau, hắn bèn rời khỏi thực đường. Các tăng nhân bên trong thực đường đều sầm mặt, bọn họ không ăn nữa.

Đạo Giới!

Trong khoảng thời gian này, điều mà bọn họ lo lắng nhất chính là nhỡ đâu Đạo Giới mở được thư ốc, có được Đạo Kinh và Phật Kinh chí bảo của Cổ Tự thì đúng là chẳng khác gì một mối họa cực lớn đối với Cổ Tự!

Lúc này, nữ tử tăng nhân kia đột nhiên lên tiếng: “Hắn đi ra hậu sơn rồi!”

Hậu sơn!

Nghe vậy, các tăng nhân bèn ngoảnh đầu nhìn về phía sau núi. Rất nhanh sau đó, Tri Sự trưởng lão bèn biến mât.

Cái tên này sao thích chạy lung tung thế nhỉ?

Các tăng nhân đưa mắt nhìn nhau.

Diệp Huyền rảnh rỗi nên ra hậu sơn. Nơi này của Cổ Tự yên tĩnh vô cùng, cộng thêm lúc này đang là sáng sớm nên lại càng yên ắng hơn.

Hắn bước đi trên một con đường nhỏ, lúc này trong lòng lại bình tĩnh vô cùng!

Hiếm khi Diệp Huyền đi dạo như bây giờ lắm!

Hỗn loạn!

Thực ra hắn biết mình vẫn còn rất nhiều vấn đề, ví dụ như sự hỗn loạn. Kiếm tu tu kiếm, ngoài ra còn tu tâm, thế nhưng nhiều khi tâm của hắn lại hỗn loạn vô cùng!

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ trông thấy mặt trời đỏ rực.

Hướng về mặt trời, tâm cảnh như đọng lại!

Diệp Huyền xòe tay ra, một đường kiếm quang bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Tâm tự tại!

Hiện giờ trình độ kiếm đạo của hắn đã tăng lên rất nhiều so với ngày trước. Có thể nói, hiện giờ hắn hoàn toàn có thể đối đầu với một cường giả Độn Nhất cảnh mà không cần phải mượn sức mạnh của một ngoại vật nào cả!

Nếu như cảnh giới của hắn được ổn định thì không cần dùng ngoại vật và huyết mạch chi lực mà vẫn có thể giết cường giả Độn Nhất cảnh!

Thế nhưng đối với mấy cường giả như giáo tông và trụ trì thì vẫn phải dùng ngoại vật mới được!

Hắn thu hồi tâm tư và tiếp tục đi về phía trước. Không lâu sau, Diệp Huyền đi tới trước một ngôi chùa nhỏ. Phía trước ngôi chùa nhỏ này có một vài tăng nhân lưng gù đang quét dọn.

Tuổi của các tăng nhân này đã cao, gương mặt già nua nhưng trông vẫn rất hiền từ.

Lúc này, tảo địa tăng nhân kia ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta chắp hai tay, khẽ hành lễ với đối phương.

Diệp Huyền cũng đáp lễ, hắn nói: “Chào đại sư!”

Tảo địa tăng nhân khẽ gật đầu: “Chào Diệp công tử!”

Diệp Huyền mỉm cười, hắn nói: “Đại sư, tại sao thế nhân đều nói Cổ Tự vô cùng thần bí, thế nhưng sau khi ta tới đây, ta lại thấy hình như Cổ Tự cũng bình thường thôi.”

Tảo địa tăng nhân khẽ mỉm cười: “Không biết thì sẽ thấy nơi này rất thần bí!”

Diệp Huyền hỏi: “Tại sao Cổ Tự lại cấm người khác vào?”

Tảo địa tăng nhân lắc đầu: “Chúng ta không hề cấm người khác tới đây, chỉ là nhiều người cho rằng chúng ta cấm bọn họ đến đây.”

Diệp Huyền trầm mặc.

Tảo địa tăng nhân lại nói: “Bên trong Cổ Tự có rất nhiều tăng nhân, bọn họ đều tới từ bên ngoài. Đương nhiên, đúng là chúng ta sẽ không để một vài người có suy nghĩ bất chính tới đây.”

Diệp Huyền chỉ vào mình: “Đại sư, ngươi nói xem ta có phải những người đó không?”

Tảo địa tăng nhân mỉm cười: “Diệp công tử không phải người xấu!”

Diệp Huyền cũng bật cười: “Ta không phải người xấu thì tại sao Cổ Tự phải giết ta chứ?”

Tảo địa tăng nhân mỉm cười, chỉ về con gà đang mổ thóc phía không xa, nói: “Diệp công tử, ngươi đã ăn thịt gà bao giờ chưa?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta ăn rồi!”

Tảo địa tăng nhân lại hỏi: “Thế con gà có từng làm chuyện ác gì không?”
Bình Luận (0)
Comment