Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 495 - Chương 2185. Thế Thì Sao?

Chương 2185. Thế thì sao? Chương 2185. Thế thì sao?

Chương 2185: Thế thì sao?

Diệp Huyền nhìn Lý lão: “Có thể dừng lại được rồi!”

Lý lão gật đầu, hắn ta khẽ vỗ tay. Rất nhanh sau đó, những lá kim sắc phù văn bèn lặng xuống!

Diệp Huyền liếc nhìn cơ thể của mình. Sức mạnh bên trong cơ thể hắn vẫn chưa biến mất, có điều, chúng cũng không lưu lại trong cơ thể hắn mà đang chầm chậm rút đi.

Lúc này, Lý lão đột nhiên nói: “Những luồng sức mạnh này đều được ta cho người nén lại vào bên trong những lá phù văn từ trước. Những lá phù văn này chính là một trận pháp, mỗi một trận pháp đều bao hàm một luồng sức mạnh cực lớn. Nếu như giao chiến với người khác thì Diệp minh chủ có thể sử dụng sức mạnh từ những lá phù văn này, cộng thêm sức mạnh vốn có của ngươi nữa. Có thể nói, hiện giờ ngươi hoàn toàn có thể mượn sức mạnh của trận pháp để giết những cường giả như Giáo tông vậy.”

Diệp Huyền đột nhiên nói: “Vẫn phải tăng cường hơn nữa!”

Lý lão sững sờ, hắn ta nói: “Vẫn cần phải tăng cường sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Lý lão, kẻ địch của chúng ta không chỉ là Đạo Giới mà còn cả Ngũ Duy Kiếp nữa! Thế nên chúng ta cần phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất!”

Lý lão trầm giọng nói: “Nhưng nếu cứ tiếp tục tăng cường thì nhục thân của Diệp công tử…”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta chống đỡ được!”

Nếu như là trước kia thì chắc chắn hắn không thể chống đỡ được, thế nhưng hiện giờ hắn có thể!

Bởi lẽ hắn nhận ra nhục thân của mình đã là Kim Cang Phật Thể!

Lý lão nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Được! Ta sẽ bảo mọi người tiếp tục gia cố trận pháp!”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn về phía Quan Âm: “Quan cô nương, cũng mong ngươi tiếp tục phái người tới trận pháp để gia tăng lực lượng!”

Quan Âm gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa!”

Lý lão nhìn Diệp Huyền: “Diệp minh chủ, ngươi còn yêu cầu gì nữa không?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hai vị, các ngươi phải nhớ kĩ, kẻ địch lớn nhất của chúng ta là Ngũ Duy Kiếp! Thế nên chúng ta bắt buộc phải chuẩn bị tốt về mọi mặt, bằng không chúng ta sẽ phải chết hết!”

Quan Âm gật đầu: “Ta hiểu!”

Lý lão gật đầu: “Ta sẽ gia cố trận pháp bằng bất cứ giá nào!”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, đoạn nói: “Trừ Ngũ Duy Kiếp ra thì chúng ta vẫn còn một kẻ địch nữa, kẻ địch ở bên ngoài thì cứ để ta xử lí!”

Quan Âm gật đầu: “Được!”

Diệp Huyền đột nhiên ngoảnh đầu nhìn, hắn trông thấy một nữ tử đang chầm chậm bước đến.

Người này chính là Thiên Mạt!

Thiên Mạt bước tới trước mặt Diệp Huyền: “Nói chuyện riêng được không?”

Quan Âm bèn bảo: “Các ngươi nói chuyện đi! Ta đi làm việc đây!”

Nói đoạn, nàng và Lý lão bèn quay người rời đi.

Diệp Huyền nhìn Thiên Mạt: “Thiên Mạt cô nương có chuyện gì thế?”

Thiên Mạt nói: “Huyết mạch của ta đã đột phá rồi!”

Diệp Huyền sững sờ, sau đó mỉm cười: “Đó là chuyện tốt!”

Thiên Mạt liếc nhìn hắn, nàng không lên tiếng.

Diệp Huyền nói: “Nếu ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng, ta…”

Thiên Mạt đột nhiên hỏi: “Muốn song tu không?”

Diệp Huyền trợn mắt há mồm: “Hả?”

Muốn song tu không ư?

Diệp Huyền ngớ người.

Chuyện gì thế này?

Vẻ mặt Thiên Mạt vẫn lạnh lùng như thế: “Sao nào, không muốn à?”

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Thiên Mạt cô nương, ngươi…”

Thiên Mạt nhún vai: “Mặc dù huyết mạch của ta đã đột phá, thế nhưng huyết mạch của ngươi vẫn có thể giúp ta tiến bộ hơn được!”

Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao chứ?”

Thiên Mạt lạnh lùng nói: “Bởi vì huyết mạch chi lực của ngươi mạnh hơn ta!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Thiên Mạt nhíu mày: “Rốt cuộc ngươi có làm hay không đây?”

Vẻ mặt Diệp Huyền có hơi kì lạ: “Thiên Mạt cô nương, ngươi đang lợi dụng ta đấy à?”

Thiên Mạt bảo: “Là ta chịu thiệt hay ngươi chịu thiệt hả?”

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì lúc này, Thiên Mạt đột nhiên kéo lấy vai hắn: “Bớt nói nhảm đi! Tranh thủ…”

Nói đoạn, nàng ta đã đưa hắn biến mất luôn.

Diệp Huyền: “…”

“Thiên Mạt cô nương, ta là một người có nguyên tắc…”

“Ngươi có nguyên tắc thì ngươi phản ứng làm chi?”

“…”



Đạo Giới.

Đám người Khương Vũ trở về Đạo Giới xong lại không đi tìm Đạo Thôn ngay lập tức mà bắt đầu trị thương.

Còn về Đạo Thôn thì bọn họ không dám coi thường một chút nào!

Đạo Thôn là thế lực thần bí nhất, sở dĩ bảo bọn họ thần bí là bởi mọi người đều không biết thực lực của đối phương như thế nào!

Không ai biết cả!

Thế nên Khương Vũ cũng không dám lỗ mãng.

Có điều hắn ta sẽ không từ bỏ!

Dẫu sao thì hiện giờ phe hắn ta có gần năm mươi hai cường giả Độn Nhất cảnh cơ mà!

Vì Đạo Kinh, ngày càng có nhiều người theo phe hắn ta.

Có thể nói, hiện giờ hắn ta chẳng phải sợ ai cả!

Nhiều người!

Hôm ấy, có một nữ tử tới Tiên Các. Nữ tử này mặc một bộ váy dài màu xanh, mái tóc bay bay, trong tay còn cầm một chiếc quạt gấp màu đen.

Nữ tử bước đến trước cửa đại điện Tiên Các. Lúc này, các chủ Tiên Các Khương Vũ cũng xuất hiện trước mặt nàng.

Khương Vũ nhìn nữ tử: “Người của Đạo Thôn?”

Nữ tử gật đầu: “Lý Thanh của Đạo Thôn xin chào Khương các chủ!”

Khương Vũ nở nụ cười lạnh lùng: “Đạo Thôn các ngươi cũng nhiều thủ đoạn đấy!”

Lý Thanh lắc đầu: “Lần này ta tới đây là để làm rõ với Khương các chủ một chuyện, thư ốc kia không ở Đạo Thôn chúng ta.”

Khương Vũ nhíu mày: “Không ở chỗ Đạo Thôn các ngươi ư?”

Lý Thanh gật đầu: “Thật sự không nằm trong tay Đạo Thôn chúng ta! Còn về tại sao giáo tông lại nói như vậy thì chắc là muốn gây xích mích giữa Đạo Thôn chúng ta và chư vị!”

Khương Vũ liếc nhìn nàng: “Hắn ta lấy cả mạng mình ra để gây hiềm khích giữa chúng ta và Đạo Thôn các ngươi à? Không đến nỗi phải vậy chứ?”

Lý Thanh mỉm cười: “Đây cũng là chỗ mà ta thắc mắc, bởi vì Đạo Thôn chúng ta và giáo tông không hề có ân oán gì cả!”

Khương Vũ lạnh lùng nói: “Thế thì sao?”
Bình Luận (0)
Comment