Chương 2186. Ma Sư
Chương 2186. Ma Sư
Lý Thanh mỉm cười: “Khương các chủ, chúng ta chỉ muốn làm rõ, còn về việc Khương các chủ có tin hay không thì phải xem bản thân ngươi rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Lúc này, Khương Vũ đột nhiên nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”
Lý Thanh dừng bước, nàng nhìn đối phương: “Khương các chủ, não là một thứ quan trọng, mong ngươi có não!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Lúc này, Khương Vũ bỗng nhiên xuất thủ.
Lý Thanh cũng chẳng quay đầu nhưng một đường thanh quang lóe lên.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Khương Vũ bay ngược về vị trí cũ.
Mà lúc này, Lý Thanh đã biến mất không thấy đâu.
Sắc mặt Khương Vũ nghiêm trọng vô cùng.
Lúc này, Mạc Đạo xuất hiện bên cạnh Khương Vũ, hắn ta trầm giọng nói: “Các chủ, chuyện này đúng là có một vài khúc mắc thật!”
Khương Vũ trầm giọng nói: “Sao ngươi lại nói vậy?”
Mạc Đạo nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thứ nhất, cái chết của giáo tông có vài điểm đáng nghi. Theo lí mà nói thì hắn ta không thể hi sinh bản thân mình vì Đạo Thôn được. Đừng nói đến việc hi sinh mình vì Đạo Thôn, dù có là con trai ruột thì hắn ta cũng chẳng làm như vậy đâu.
Thứ hai, ta nhớ lại khoảng thời gian này thì phát hiện, đầu tiên là Ma Đạo gia tộc bị hủy diệt, thứ hai đến Đế tộc cũng dần dần ngã xuống, thứ ba thì là Thần Đình! Chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi mà Đạo Giới chúng ta chỉ còn mỗi chúng ta và Đạo Thôn thôi! Mà hiện giờ chúng ta và Đạo Thôn lại mâu thuẫn với nhau…”
Khương Vũ nhíu mày: “Ý ngươi là có người đang khiến các thế lực Đạo Giới tàn sát lẫn nhau?”
Mạc Đạo gật đầu: “Đúng vậy!”
Khương Vũ trầm giọng nói: “Là ai?”
Mạc Đạo do dự một lát rồi nói: “Ta nghĩ có lẽ là Cổ Tự hoặc là Diệp Huyền! Bởi vì Đạo Giới chúng ta mà loạn thì sẽ có lợi cho bọn họ nhất!”
Diệp Huyền!
Cổ Tự!
Khương Vũ lắc đầu: “Cổ Tự và Diệp Huyền không có khả năng đưa giáo tông và thư ốc biến mất một cách thần không biết quỷ không hay ngay trước mặt chúng ta như vậy!”
Mạc Đạo trầm giọng nói: “Đây cũng là chỗ mà ta thắc mắc mãi!”
Khương Vũ bảo: “Sau khi Đạo Kinh xuất hiện, thế giới này càng lúc càng trở nên khó hiểu!”
Mạc Đao trầm mặc.
Khương Vũ đột nhiên nói: “Thực ra trực giác mách bảo ta rằng hãy thu tay lại, đừng quan tâm đến Đạo Kinh nữa, bởi lẽ càng để ý đến Đạo Kinh thì trong lòng ta càng bất an.”
Mạc Đạo trầm giọng nói: “Các chủ định từ bỏ à?”
Khương Vũ lắc đầu: “Nếu ta từ bỏ thì cuộc đời này chỉ dừng lại ở Độn Nhất cảnh rồi!”
Đạo Kinh chính là hi vọng của hắn ta!
Hắn ta phải tiến đến niềm hi vọng duy nhất ấy!
Mặc dù trực giác nói cho hắn ta biết rằng cứ tiếp tục thì sẽ rất nguy hiểm, thế nhưng hắn ta vẫn không muốn từ bỏ!
Con người ta chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Hiện giờ hắn ta không liều mạng thì chỉ có thể ngồi đợi chết!
Khương Vũ đột nhiên nói: “Ngươi nói, hiện giờ Đạo Kinh có khả năng nằm trong tay ai nhất?”
Mạc Đạo trầm giọng nói: “Thứ nhất là Diệp Huyền và Cổ Tự. Thứ hai là Đạo Thôn, thứ ba là thế lực nào đó mà chúng ta không biết!”
Khương Vũ nhíu mày: “Thế lực nào đó mà chúng ta không biết?”
Mạc Đạo gật đầu: “Đúng vậy, các chủ cũng biết đấy, Đạo Giới không phải duy nhất ở vũ trụ này.”
Khương Vũ trầm mặc.
Mạc Đạo lại nói: “Chúng ta có thể tiếp tục tìm kiếm Đạo Kinh, thế nhưng không được hành động thiếu thận trọng. Giáo tông tự bạo, theo ta thấy là có khả năng hắn ta đã bị người khác hãm hại! Bởi lẽ hắn ta không có lí do gì để bán mạng cho người khác cả! Dù có là Đạo Thôn thì cũng không thể khiến giáo tông phải hi sinh cả mạng sống của mình. Nếu như hắn ta không vì một người khác thì chỉ có một khả năng là hắn ta bị hãm hại!”
Khương Vũ khẽ nói: “Khi ấy hắn ta đã không còn đường lui, thế nên muốn chết trước để giá họa cho Đạo Thôn, khiến chúng ta liều mạng với Đạo Thôn!”
Mạc Đạo gật đầu: “Hoàn toàn có khả năng này!”
Khương Vũ trầm mặc.
Mạc Đạo lại nói: “Các chủ, hiện giờ nhiệm vụ cấp bách nhất của chúng ta đó chính là điều tra xem khi ấy ai là người đã đưa giáo tông đi. Ngoài ra, cũng phải điều tra cả Đạo Thôn và Cổ Tự nữa, xem xem Đạo Kinh có nằm trong tay bọn họ không!
Bên cạnh đó, chúng ta cũng buộc phải tập hợp lại những thế lực còn lại, ví dụ như Đế tộc và Ma Đạo gia tộc, chúng ta cần tổng hợp đủ sức mạnh để khiến mình mạnh hơn. Diệp Huyền đang xây dựng một Ngũ Duy Liên Minh ở Ngũ Duy đó thôi, chúng ta cũng có thể xây dựng Đạo Giới Liên Minh!”
Khương Vũ gật đầu: “Được! Cứ làm theo lời ngươi nói đi!”
Mạc Đạo gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Khương Vũ liêc nhìn bầu trời, trong mắt là vẻ lo âu.
Là ai đang hãm hại Đạo Giới đây?
…
Lý Thanh rời khỏi Tiên Các xong thì tới một dãy núi. Trong dãy núi này có một thôn, quanh thôn được bao bọc bởi núi, núi cao hiểm trở, thỉnh thoảng lại có con tiên hạc bay qua.
Đạo Thôn.
Người ngoài không biết quá nhiều về Đạo Thôn, bởi lẽ người trong Đạo Thôn gần như không ra ngoài.
Lý Thanh trở về Đạo Thôn xong, vừa mới bước vào trong thôn thì một lão giả đã xuất hiện trước mặt nàng.
Người này chính là thôn trưởng của Đạo Thôn – Lý Nhĩ!
Lý Thanh khẽ hành lễ: “Thôn trưởng!”
Thôn trưởng Đạo Thôn Lý Nhĩ khẽ gật đầu: “Sao rồi?”
Lý Thanh lắc đầu: “Bọn họ không tin!”
Lý Nhĩ khẽ nói: “Lúc giáo tông sắp chết muốn dấy lên mâu thuẫn giữa chúng ta và bọn họ! Đúng là thứ độc ác!”
Lý Thanh trầm giọng nói: “Hiện giờ điều chúng ta cần làm là điều tra rõ xem rốt cuộc Đạo Kinh nằm trong tay ai!”
Lý Nhĩ gật đầu: “Ma Sư đang điều tra rồi!”