.
Cắn trả!
Hơn nữa còn không phải một loại cắn trả, phải biết, hắn thi triển Vô Địch Kim Thân, bản thân sẽ có nhất định cắn trả, hơn nữa hắn mặc bộ Chư Thần Hoàng Hôn, hai loại cắn trả chung gộp lại một chỗ, đây là việc cực kỳ khủng bố.
Đau đến mức không muốn sống!
Lần này, hắn là thật đau đến mức không muốn sống.
Không chỉ da thịt trên người cắn trả, tinh thần lực cùng với thần hồn của hắn hiện tại cũng bị cắn trả, loại cảm giác này, hắn thật muốn tự sát.
Bên cạnh Diệp Huyền, sắc mặt Độc Cô Huyên thay đổi, nàng vội vàng ôm lấy Diệp Huyền, nhìn gương mặt Diệp Huyền vặn vẹo đau khổ, nước mắt trong mắt Độc Cô Huyên lại chảy ra lần nữa.
Thua thiệt.
Đối mặt với Diệp Huyền cùng Diệp Linh, nàng tự nhiên sẽ thua thiệt, bởi vì những năm gần đây, nàng không có tận trách nhiệm của người làm mẫu thân.
Đặc biệt là bây giờ, cũng bởi vì nàng, làm cho hai huynh muội gặp phải tai bay vạ gió.
Nhìn hai huynh muội nằm dưới đất, Độc Cô Huyên khóc không thành tiếng.
Cứ như vậy, hai huynh muội lẳng lặng nằm trong ngực Độc Cô Huyên. . .
. . .
Trong tinh không vô biên vô hạn, một nữ tử váy trắng đang đứng lại, sau đó nàng đi vào một chỗ đen kịt.
Trong bóng tối đen kịt kia, nữ tử váy trắng mặt không thần thái, cứ đi từ từ.
Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên nữ tử váy trắng ngừng lại.
Ở trước mặt nàng, có một cánh cửa.
Cánh cửa yên lặng lơ lửng tại đó, trên cánh cửa chỉ có một chữ: Đạo.
Nữ tử váy trắng đi tới trước cửa, lúc này, một giọng nói trong cánh cửa vọng ra ngoài.
Ngừng bước.
Nữ tử váy trắng ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa kia, trong cửa, một giọng nói truyền đến:
Ngươi dùng thân thể phàm nhân, đi đến nơi này, thực sự không thể tưởng tượng nổi. . .
Nữ tử váy trắng nhìn thoáng qua cánh cửa kia, nói khẽ:
Vũ trụ mịt mờ, vô cùng vô tận, trên đường đi tới đây, ta gặp được rất rất nhiều người và chuyện quái dị, ngươi nói, vũ trụ này có điểm cuối hay không?
Trong cánh cửa, âm thanh kia nói:
Nếu muốn biết có điểm cuối hay không, phải đi Năm Chiều giới.
Nữ tử váy trắng lắc đầu, nói:
Chuyện đời chưa xong, không muốn đi.
Trong cánh cửa, âm thanh kia nói:
Ngươi có biết, trong lòng ngươi không còn một sợi chấp niệm kia, ngươi sẽ triệt để siêu việt giới này, siêu việt đạo.
Nữ tử váy trắng mỉm cười, nói:
Đại Đạo? Trường Sinh?
Nói xong, nàng lắc đầu, nói:
Không bằng một sợi tóc của hắn.
Trong cánh cửa yên lặng.
Nữ tử váy trắng quay người rời đi, dường như nghĩ đến cái gì, nàng đột nhiên vung tay phải lên, một sợi kiếm quang trực tiếp trôi nổi trên cánh cửa kia.
Nữ tử váy trắng chậm rãi đi về nơi xa, cùng lúc đó, giọng nói của nàng từ nơi xa chậm rãi vọng lại. . . .
Chỉ chốc lát, nữ tử váy trắng rời khỏi nơi đen kịt kia, nàng ngẩng đầu nhìn về điểm cuối tinh không, nói:
Hai sợi phân thân vô cớ biến mất, nghĩ đến có liên quan với ngươi. . . Ngươi đang ở nơi nào. . . Ta đã sắp không thể áp chế nổi cảnh giới bản thân. . . .
Chỉ chốc lát, nàng chậm rãi biến mất trong tinh không vô tận.
. . .
Vô Gian luyện ngục.
Trong tầng thứ tám, Diệp Huyền cảm giác đầu mình rất u mê, vô cùng nặng nề.
Tỉnh rồi sao?
Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Diệp Huyền.
Là giọng nói của Độc Cô Huyên!
Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó đứng lên, hắn vội vàng nhìn về phía Diệp Linh trong ngực Độc Cô Huyên, nói:
Nàng còn chưa tỉnh sao?
Độc Cô Huyên lắc đầu, nói:
Vẫn chưa , nhưng đã không có gì đáng ngại.
Diệp Huyền khẽ ôm lấy Diệp Linh, nói khẽ:
Thật xin lỗi. . . Thật xin lỗi. . .
Áy náy!
Đốivới Diệp Linh, trong lòng hắn cũng tràn ngập áy náy.
Nha đầu từ nhỏ đến hiện tại, nàng chưa từng được sống yên ổn bao lâu, là do kẻ làm ca ca như hắn không có năng lực!
Lúc này, Độc Cô Huyên đột nhiên nói:
Huyền nhi, ngươi có thể luyện hóa món bảo vật trong nạp giới hay chưa?
Diệp Huyền gật đầu, nói:
Nó đã nhận ta làm chủ.
Độc Cô Huyên nhìn thoáng qua Diệp Huyền, yên lặng.
Làm sao?
Diệp Huyền hỏi.
Độc Cô Huyên nói khẽ:
Vật này không phải đồ vật bình thường, lai lịch cực kỳ thần bí, ngươi đạt được vật này, cũng không biết là phúc hay là họa!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Ngươi cũng không biết lai lịch vật này sao?
Độc Cô Huyên lắc đầu, nói:
Ta chỉ ngẫu nhiên đạt được vật này mà thôi. . .
Nói đến đây, nàng không có nói tiếp.
Diệp Huyền thấy nàng không muốn nhiều lời, cũng không có tiếp tục hỏi chuyện này.
Độc Cô Huyên lại nói:
Kỳ thật, nếu vật này nằm trong tay Độc Cô gia, đối với Độc Cô gia mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt!
Người ngấp nghé vật này, rất rất nhiều, nếu nằm trong tay Độc Cô gia, chỉ sợ Độc Cô gia đã sớm gặp tai hoạ ngập đầu.
Diệp Huyền lắc đầu cười khổ, kỳ thật, nếu như không có nữ tử thần bí, chính hắn cũng không biết đã chết bao nhiêu lần.
Thứ đồ chơi này , người bình thường không có khả năng có được!
Lúc này, Độc Cô Huyên nhìn về phía Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, sau một khắc, sắc mặt hắn thay đổi.
Khí tức cường giả!
Độc Cô Huyên trầm giọng nói:
Bọn họ tới!
Diệp Huyền sầm mặt lại, nói:
Thương thế của ta vẫn chưa khôi phục. . .
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn phía dưới, nói:
Đi tầng thứ chín.
Không thể!
Độc Cô Huyên vội vàng nói:
Tầng thứ chín không thể đi!
Diệp Huyền có phần không hiểu, nói:
Vì sao?
Độc Cô Huyên trầm giọng nói:
Tầng thứ chín là vùng đất cấm kỵ, cho dù là cường giả ba đại thế gia đỉnh cấp, cũng không dám tùy tiện bước vào.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Ngươi biết phía dưới có cái gì?
Độc Cô Huyên nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nói khẽ:
Không biết , nhưng mà, tầng thứ chín trong ghi chép của ba đại thế gia, nơi đó vẫn thuộc về cấm kỵ, hơn nữa, trong ba đại thế gia có nghiêm lệnh, không cho phép tộc nhân bước vào tầng thứ chín!
Diệp Huyền cười khổ, nói:
Hiện tại, thương thế của ta chưa khôi phục, nếu ra ngoài, hẳn phải chết không nghi ngờ, nếu xuống dưới, còn có một chút hi vọng sống!
Độc Cô Huyên yên lặng.
Diệp Huyền nói khẽ:
Đi xuống đi! Chúng ta không có lựa chọn nào khác!
Độc Cô Huyên im lặng một lát, sau đó gật đầu.
Cứ như vậy, ba người đi tới tầng thứ chín.
Sau khi tiến vào tầng thứ chín, Diệp Huyền và Độc Cô Huyên đều kinh ngạc, bởi vì tầng thứ chín rất yên tĩnh, hơn nữa, bốn phía rất trống trải.
Không đúng!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên, ở trong góc xa, có một con vật nhỏ đang nằm, con vật nhỏ này hình dạng giống chó, có hai cái đuôi nhỏ, hiện tại đang nằm ngáy o o.
Liếc mắt nhìn qua, rất là đáng yêu.
Gương mặt Diệp Huyền cùng Độc Cô Huyên đều lộ ra thần thái phòng bị!
Con vật có thể xuất hiện tại tầng thứ chín, làm sao có thể đơn giản?
Là súc sinh này!
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Giản Tự Tại lại vang lên.
Diệp Huyền vội hỏi:
Tiền bối biết đây là cái gì?
Giản Tự Tại lãm đạm nói:
Chớ có trêu chọc nó.
Diệp Huyền nói:
Nguy hiểm không?
Giản Tự Tại nói:
Còn nguy hiểm hơn người bên ngoài!
Khóe miệng Diệp Huyền co giật, hắn vội vàng lôi kéo Độc Cô Huyên đi sang hướng khác, rời xa tiểu yêu thú kia.
Chương 631: Chỉ Cần Ta Không Chết, Độc Cô Gia Nhất Định Vong
Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, sau đó lấy ra một đống Tử Hỏa tinh, bắt đầu điên cuồng thôn phệ.
Khôi phục!
Hắn hiện tại cần phải mau chóng khôi phục thương thế của mình!
Độc Cô Huyên ôm Diệp Linh lẳng lặng ngồi bên cạnh, nàng cứ như vậy nhìn Diệp Huyền, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Diệp Linh, trong mắt mang theo thỏa mãn.
Tại tầng thứ tám.
Hiện tại, nơi đây đã tụ tập năm tên cường giả Vô Thượng Cảnh, cầm đầu là một lão giả mặc áo gai, trong tay lão giả cầm quải trượng đen kịt, trên đỉnh quải trượng có một con hắc xà màu đen lớn như nắm tay đang nằm.
Người này chính là gia chủ đời trước của Độc Cô gia, Độc Cô Phong.
Độc Cô Phong nhìn thoáng qua cửa vào tầng thứ chín, nói khẽ:
Hắn đã đi xuống.
Sau lưng Độc Cô Phong, một lão giả trầm giọng nói:
Nếu thật đi xuống, chỉ sợ hài cốt đã không còn!
Độc Cô Phong lắc đầu, nói:
Cũng chưa chắc.
Nói xong, hắn hơi dừng lại, sau đó lại hỏi:
Hắn thật yêu nghiệt như thế?
Lão giả trầm giọng nói:
Mặc dù hắn vận dụng ngoại vật, thế nhưng, thực lực bản thân người này không thể khinh thường, hơn nữa, thiên phú Kiếm đạo của hắn cực cao.
Nói đến đây, hắn dừng lại, sau đó lại nói:
Nếu dự liệu không sai, hắn đã đạt được món chí bảo kia tương trợ, lúc này mới có thành tựu như thế.
Độc Cô Phong khẽ gật đầu, nói:
Nếu không có bảo vật này tương trợ, hắn quả quyết không có khả năng có thành tựu như thế. Bảo vật này. . . Độc Cô gia ta nhất định phải đạt được!
Lão giả trầm giọng nói:
Cổ gia, còn có mấy thế lực khác biết trên người Diệp Huyền mang trọng bảo. . . Bọn họ hiện tại không có động tĩnh, nhưng khẳng định sẽ không bỏ qua. Hiện tại, sợ rằng Độc Cô gia ta đã lâm vào vòng nước xoáy.
Độc Cô Phong nhìn thoáng qua lão giả, nói:
Độc Cô Minh, ngươi muốn nói cái gì?
Lão giả tên là Độc Cô Minh im lặng một lát, sau đó nói:
Ta cho rằng, Độc Cô gia ta hiện tại nên thoát ra!
Độc Cô Phong nhíu mày, nói:
Thoát ra?
Độc Cô Minh gật đầu, nói:
Chúng ta từ bỏ Diệp Huyền, tạm thời thu tay lại, mà chúng ta thu tay lại, những người trong bóng tối nhất định ngồi không yên, bọn họ khẳng định sẽ ra tay, khi đó, chúng ta có thể ở trong bóng tối, ngồi thu ngư ông lợi. Nếu như chúng ta hiện tại ra tay, ngồi thu ngư ông lợi, chính là người khác. Hơn nữa, Diệp Huyền cũng không đơn giản, muốn đối phó hắn, sợ rằng phải bỏ ra cái giá lớn!
Độc Cô Phong lại lắc đầu, nói:
Không thể! Nếu chúng ta thu tay lại, người khác ra tay, nếu món chí bảo kia rơi vào trong tay người khác, chúng ta còn cầm về được sao? Bây giờ đang ở trong tay Diệp Huyền, trên người Diệp Huyền có huyết mạch Độc Cô gia ta, chúng ta ra tay, danh chính ngôn thuận, chiếm một chữ lý!
Độc Cô Minh còn muốn nói điều gì, Độc Cô Phong lại lắc đầu.
Bảo vật này, Độc Cô gia ta không thể bỏ qua, dù cho đánh đổi một số thứ, cũng không thể bỏ qua.
Độc Cô Minh thấp giọng thở dài, nói:
Phong huynh, kỳ thật, chuyện này không cần thiết nháo đến tình trạng như thế! Diệp Huyền này, dù thế nào cũng là nửa người Độc Cô gia, thiên phú hắn tốt như vậy, tiến vào Độc Cô gia ta, đối với Độc Cô gia mà nói cũng là chuyện tốt, không phải sao?
Độc Cô Phong cười lạnh, nói:
Chuyện tốt? Ngươi dám cam đoan hắn sau này trưởng thành sẽ không hủy diệt Độc Cô gia? Loại yêu nghiệt này, nếu cho hắn thời gian mười năm hai mươi năm, khi đó, Độc Cô gia ta có người nào ngăn cản được hắn?
Nói đến đây, hắn lắc đầu, nói:
Ngươi suy nghĩ, ta đã nghĩ qua! Nhưng mà, ta không dám đánh cược. Hơn nữa, nếu để cho huynh muội hắn và Huyên nhi quay trở lại Độc Cô gia, Cổ gia bên kia sẽ nhìn thế nào? Khi đó, phiền phức của chúng ta sẽ lớn hơn.
Độc Cô Minh im lặng một lúc, sau đó nói:
Kể từ đó, hắn phải chết!
Độc Cô Phong nói khẽ:
Đều phải chết!
Nói xong, hắn nhìn xuống dưới, nói:
Các ngươi chờ sẵn tại đây, ta tự mình đi xuống một chuyến!
Độc Cô Minh biến sắc, đang muốn nói chuyện, Độc Cô Phong lắc đầu, nói:
Yên tâm, nếu ta muốn đi, thế gian này không có mấy người có thể lưu được ta!
Nói xong, hắn đi xuống tầng thứ chín.
Tầng thứ chín.
Độc Cô Phong vừa mới đi xuống, hắn đã gặp được đám người Diệp Huyền.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Độc Cô Huyên, nhưng rất nhanh chuyển dời lên người Diệp Huyền, nhìn Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, thần sắc hắn đầy phức tạp.
Bởi vì người trước mắt chính là cháu ngoại của hắn.
Bên cạnh Diệp Huyền, Độc Cô Huyên đứng lên, nàng lạnh lùng nhìn Độc Cô Phong, trong mắt không chứa một chút tình cảm nào.
Độc Cô Phong nhìn về phía Độc Cô Huyên, khe khẽ thở dài, nói:
Nha đầu, năm đó, nếu không phải ngươi khư khư cố chấp, chuyện xảy ra nào có lớn như hiện tại?
Độc Cô Huyên cười khẽ, nói:
Khư khư cố chấp? Ngươi biết rõ ta đã có người vừa ý, vẫn còn muốn gả ta cho Cổ gia, ngươi có quan tâm tới cảm nhận của ta hay không?
Độc Cô Phong trầm giọng nói:
Ngươi thân là trưởng nữ của tộc trưởng, bản thân chịu tộc ân, cũng nên ra sức vì gia tộc!
Độc Cô Huyên khẽ lắc đầu, nói:
Nhân sinh của Độc Cô Huyên ta, phải tự ta làm chủ.
Độc Cô Phong nhìn chằm chằm vào Độc Cô Huyên, nói:
Ngươi tự mình làm chủ! Ngươi có biết, quyết định của ngươi năm đó suýt làm cho cả gia tộc lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục hay không.
Độc Cô Huyên cười khẽ, nói:
Gia tộc thế yếu, Cổ gia muốn khi dễ thế nào thì khi dễ thế nào, dù gả ta đi, vẫn không thể cải biến được việc gì. Cổ gia có dã tâm rất lớn, lớn đến mức bọn họ sẽ không vì một nữ tử mà dừng tay. Điểm này, ngươi không rõ sao? Không đúng, ngươi đã hiểu rõ, ngươi chỉ muốn lợi dụng ta, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bao lâu, đúng không?
Sắc mặt Độc Cô Phong đầy âm trầm, nói:
Không gả cho Độc Cô gia, nam nhân kia có thể làm gì cho ngươi? Ngươi bị tù đến nay, nam nhân kia ở đâu?
Độc Cô Huyên nói khẽ:
Hắn chưa bao giờ phụ ta.
Độc Cô Phong lạnh lùng nói:
Ngu xuẩn mất khôn.
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền ngồi dưới đất cách đó không xa, nói:
Bảo hắn giao ra bảo vật kia, ta có thể miễn cho ba người các ngươi khỏi chết.
Độc Cô Huyên cười khẽ, nói:
Phụ thân, tính cách của ngươi ta còn không rõ ràng hay sao? Mặc kệ Huyền nhi giao hay không giao, ngươi và Độc Cô gia đều không bỏ qua cho hắn, không phải sao?
Độc Cô Phong lạnh lùng nói:
Hắn hủy đi thân thể ca ca của ngươi! Còn tuyên bố muốn hủy diệt Độc Cô gia ta! Đây là con trai ngoan của ngươi?
Độc Cô Huyên khẽ lắc đầu, nói:
Độc Cô gia đối đãi với huynh muội bọn họ và ta thế nào, trong lòng ngươi không hiểu hay sao?
Độc Cô Phong lãm đạm nói:
Nói như vậy, là không đồng ý chứ gì?
Độc Cô Huyên đang muốn nói chuyện, lúc này, Diệp Huyền bên cạnh đứng lên, nói:
Nói chuyện gì? Có gì nói cái gì?
Độc Cô Phong nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
Ngươi mong muốn hủy diệt Độc Cô gia ta?
Diệp Huyền gật đầu, nói:
Chỉ cần ta không chết, Độc Cô gia nhất định phải vong!
Ha ha. . .
Độc Cô Phong nở nụ cười, sau khi cười một lúc, hắn nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
Hủy diệt Độc Cô gia ta? Chỉ bằng ngươi?
Vừa dứt lời, hắn xoay tay phải, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện tại nơi này.
Độc Cô Phong cũng không nhìn thấy, vị trí Diệp Huyền đứng hiện tại chính là phương hướng tiểu yêu thú kia.
Chương 632: Thực Lực Tiểu Yêu Thú
Sau khi khí tức âm trầm kia xuất hiện, Diệp Huyền không có ngăn cản, trực tiếp để khí tức kia ập vào người hắn.
Ầm!
Diệp Huyền bị đánh bay, nhưng mà, khí tức kia cũng ập vào người tiểu yêu thú, nhưng mà con tiểu yêu thú kia không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại, cỗ khí tức của Độc Cô Phong trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.
Nơi xa, Độc Cô Phong sửng sốt.
Diệp Huyền lại đề phòng dẫn theo Độc Cô Huyên cùng với Diệp Linh lui sang một bên.
Lúc này, con tiểu yêu thú kia đột nhiên mở mắt.
Tròng mắt của nó chỉ có màu đen nhánh!
Tiểu yêu thú trực tiếp nhìn về phía Độc Cô Phong, vẻ mặt Độc Cô Phong thay đổi, trực giác nói cho hắn biết con yêu thú trước mắt rất nguy hiểm!
Vô cùng nguy hiểm!
Độc Cô Phong nhìn chằm chằm vào con yêu thú kia, mà con yêu thú kia cũng đang nhìn hắn, rất nhanh, hai mắt con yêu thú kia chậm rãi đóng lại.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền sửng sốt, tại sao con yêu thú này không động thủ?
Độc Cô Phong thở dài một hơi, đối diện với con yêu thú không rõ lai lịch kia, hắn vô cùng kiêng kỵ.
Bởi vì tầng thứ chín này, hắn chưa từng tới bao giờ.
Độc Cô Phong quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
Tâm tư rất nhiều, đáng tiếc, cũng không có ích lợi gì.
Nói xong, hắn cách không kéo Diệp Huyền, một trảo này, một cỗ lực lượng thần bí trực tiếp bao phủ lên thân thể Diệp Huyền.
Mạnh!
Tay phải của Diệp Huyền nắm chặt chuôi kiếm bên hông, thực lực Độc Cô Phong trước mắt còn mạnh hơn Độc Cô Liên không biết bao nhiêu lần.
Dùng Vô Địch Kim Thân hoặc là Chư Thần bộ có lẽ có thể ngăn cản một ít, với tình huống của hắn hiện tại, hoàn toàn không thể ngăn được!
Vào lúc này, ngăn không được, cũng phải ngăn!
Diệp Huyền tiến lên phía trước một bước, sau đó rút kiếm chém xuống, một kiếm này trảm ra, dường như không khí bị chém đứt, phát ra âm thanh chói tai.
Nhưng mà, kiếm của Diệp Huyền còn chưa chém xuống, thân thể hắn đã bay ngược về phía sau, cuối cùng đụng mạnh vào vách tường.
Độc Cô Phong nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sát ý trong mắt dâng trào.
Yêu nghiệt!
Mặc dù chỉ giao thủ với Diệp Huyền một hiệp, nhưng hắn lại phát hiện, đúng như Độc Cô Minh nói, Diệp Huyền trước mặt quả nhiên là yêu nghiệt.
Vô cùng yêu nghiệt!
Phải biết, dưới tình huống bình thường, cường giả Phá Không cảnh ở chỉ là sâu kiến trong mắt hắn, nhưng mà, Diệp Huyền lại có thể ngăn cản một kích này.
Phải chết!
Thiên tài yêu nghiệt như thế, nếu không chém giết, ngày sau nhất định sẽ là tai hoạ vô tận.
Cho dù người trước mặt là cháu ngoại của hắn!
Độc Cô Phong chậm rãi nắm chặt tay phải, trên nắm tay hội tụ lực lượng vô cùng mạnh mẽ, Diệp Huyền muốn xuất thủ, Độc Cô Huyên ngăn cản trước mặt hắn, tay ngọc kết một thủ ấn kỳ lạ, ngay sau đó, một lá chắn thật mỏng xuất hiện trước mặt hắn, cùng lúc đó, trong tấm chắn này có vô số tia sáng tụ tập lại với nhau, sau đó tạo thành một vòng xoáy màu trắng nho nhỏ.
Bốn phía, không gian bắt đầu run rẩy.
Nhìn thấy cảnh này, Độc Cô Phong cau mày, nói:
Huyền môn cấm thuật!
Độc Cô Huyên không để ý tới Độc Cô Phong, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
Mang theo muội muội của ngươi rời đi, rời xa Thiên Vực, rời xa nơi thị phi này.
Vừa dứt lời, tay ngọc của nàng điểm về phía Diệp Huyền, trong nháy mắt, dưới chân Diệp Huyền và muội muội Diệp Linh trực tiếp xuất hiện một quang trận, ngay sau đó, hai huynh muội đã xuất hiện ở bên ngoài Vô Gian luyện ngục.
Bên ngoài, Diệp Huyền ngây người, sau một khắc, hắn trực tiếp ôm muội muội lao thẳng vào Vô Gian luyện ngục.
Lúc này, giọng nói của Giản Tự Tại vang lên:
Hà tất trở về chịu chết? Mang theo muội muội rời đi, dốc lòng tu luyện mười năm, lúc trở lại, Độc Cô gia Cổ gia gì đó đều là mây khói.
Diệp Huyền nói:
Người đều đã chết, khi đó trở về giết sạch những người này thì có ý nghĩa gì?
Giản Tự Tại nói:
Ngươi bây giờ đi về chịu chết, có ý nghĩa gì?
Diệp Huyền nói:
Ít nhất không thẹn với lương tâm.
Nói xong, hắn đã ôm muội muội xuất hiện trong tầng thứ chín.
Vào lúc này, Độc Cô Phong cùng Độc Cô Huyên sắp giao thủ với nhau đều sửng sốt.
Lại trở về rồi?
Độc Cô Huyên nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
Vì sao quay trở về!
Diệp Huyền đi đến trước mặt Độc Cô Huyên, hắn đặt muội muội vào trong ngực Độc Cô Huyên, nói:
Nếu có thể sống sót, vậy thì cùng sống, nếu không thể sống, cũng không có chuyện gì, ba người chúng ta sẽ chết tại nơi đây.
Độc Cô Huyên nhìn Diệp Huyền rất lâu, cuối cùng, nàng mỉm cười, nói:
Tốt, có thể sống thì cùng sống, nếu không thể sống, mẫu tử chúng ta sẽ cùng chết.
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Độc Cô Phong cách đó không xa, người sau đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng,
Thật cho rằng ta dễ khi dễ hay sao?
Vừa dứt lời, hắn nhìn về phía tiểu yêu thú, hiện tại, con tiểu yêu thú kia đã mở to mắt.
Khốn kiếp, nó đang đang lẳng lặng nhìn bọn họ.
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó hai tay kết một thủ ấn, tiếp theo, hắn bắt đầu thì thầm:
Thiên địa làm mắt ta, liếc mắt nhìn chư thiên. . .
Trong tháp, Giản Tự Tại: . . .
Diệp Huyền vừa dứt lời, kỳ thật cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Độc Cô Phong nhìn xem Diệp Huyền, nói:
Không có động tĩnh? Ngươi. . .
Nói đến đây, hắn đột nhiên quay đầu nhìn tiểu yêu thú. Bởi vì tiểu yêu thú đã đứng lên, nó đang nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Xảy ra chuyện gì?
Độc Cô Phong cau mày.
Lúc này, tiểu yêu thú chạy tới trước mặt Diệp Huyền, nó cứ như vậy nhìn Diệp Huyền, nói:
Ai bảo ngươi…
Giọng nói khàn mà sắc bén, hơn nữa còn mang theo gợn sóng thần bí.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Sư phụ ta.
Giản Tự Tại: . . .
Sư phụ!
Tiểu yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nói:
Nàng ở nơi nào.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Ta đã thông tri nàng, nàng sẽ nhanh chóng chạy tới nơi này. . . .
Nghe Diệp Huyền nói thế, sắc mặt tiểu yêu thú thay đổi hoàn toàn, nó đột nhiên gào lên:
Ngươi bảo nàng tới làm gì?
Nói xong, nó liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Ta sắp bị người ta đánh chết, khẳng định phải gọi người đến giúp đỡ!
Con tiểu yêu thú đột nhiên quay đầu nhìn về phía Độc Cô Phong, người sau khiếp sợ, hắn đang muốn mở miệng, con tiểu yêu thú đột nhiên xông tới, trong nháy mắt, một cái miệng lớn đỏ như máu cắn về phía Độc Cô Phong.
Độc Cô Phong biến sắc, hắn không nghĩ tới con tiểu yêu thú này lại đột nhiên ra tay, hắn cũng phản ứng không chậm, vào lúc tiểu yêu thú ra tay, tay phải của hắn đột nhiên vung lên, một đám hắc quang xuất hiện, nhưng mà, hắc quang còn chưa tới gần miệng tiểu yêu thú đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Độc Cô Phong khiếp sợ, chân phải của hắn đột nhiên giẫm một cái, thân thể trực tiếp nổ tung, ngay sau đó, một bóng đen bay ra khỏi tầng thứ chín.
Bỏ qua thân thể, bảo đảm linh hồn!
Độc Cô Phong vô cùng quả quyết!
Chương 633: Muội Muội Quan Trọng Hơn
Trong tầng thứ chín, khóe miệng Diệp Huyền co giật, thực lực tiểu yêu thú này quá dọa người.
Tiểu yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nói:
Ngươi có khả năng bảo nàng không cần đến.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Nàng có khả năng đã sắp tới.
Nghe vậy, sắc mặt con tiểu yêu thú biến thành hung tàn, cùng lúc đó, một cỗ khí tức thô bạo đột nhiên xuất hiện.
Diệp Huyền vội vàng nói:
Ta rời khỏi nơi này, nàng liền không tới nơi đây.
Nghe thấy Diệp Huyền nói thế, khí tức thô bạo kia lập tức biến mất
Diệp Huyền lại nói:
Nhưng mà, bên ngoài rất nguy hiểm.
Con tiểu yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Các nàng lưu lại nơi này, ta ra ngoài, như thế nào?
Sắc mặt tiểu yêu thú biến thành dữ tợn, nói:
Ngươi muốn lợi dụng ta bảo hộ các nàng?
Diệp Huyền nói:
Đúng!
Tiểu yêu thú cười lạnh, nói:
Đê tiện nhân tộc. . . Ngươi mơ tưởng!
Diệp Huyền lãm đạm nói:
Sư phụ ta Giản Tự Tại nói, ta mà chết, nhất định sẽ để toàn bộ sinh linh trong Vô Gian luyện ngục chôn cùng ta!
Tiểu yêu thú: . . .
Giản Tự Tại đột nhiên nói:
Ngươi nói lời này. . . Mặt không đỏ chút nào hay sao?
Trước mặt Diệp Huyền, con tiểu yêu thú kia nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, tròng mắt của nó đều là sát ý.
Rõ ràng, tên nhân loại trước mặt đã chọc giận nó.
Thế nhưng rất nhanh, đạo sát ý kia nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Tiểu yêu thú lui sang một bên, nói:
Nhân loại, nói cho ta biết, tại sao nàng lại thu một nhân loại làm đồ đệ.
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Bởi vì ta ưu tú! Vô cùng… vô cùng ưu tú!
Trong Giới Ngục tháp, giọng nói của Giản Tự Tại vang lên:
Cầu ngươi nên chừa chút mặt mũi.
Diệp Huyền: . . .
Nghe thấy Diệp Huyền nói vậy, mí mắt tiểu yêu thú co giật một lúc, nó nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền rất lâu, sau đó lui về trong góc, cũng không nói cái gì.
Nội tâm Diệp Huyền lại thả lỏng rất nhiều, hắn quay người nhìn về phía Độc Cô Huyên, nói:
Chiếu cố Linh Nhi thật tốt.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Độc Cô Huyên đột nhiên giữ chặt cánh tay của hắn, nói:
Ngươi muốn đi Độc Cô gia?
Diệp Huyền gật đầu.
Độc Cô Huyên trầm giọng nói:
Mặc dù bản thân hai gia chủ Độc Cô gia bị trọng thương, thế nhưng, thực lực tổng hợp của Độc Cô gia vẫn còn ở đó.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, nói:
Ta biết.
Độc Cô Huyên cau mày, nói:
Vậy ngươi còn đi làm gì?
Diệp Huyền nói khẽ:
Bọn họ đánh muội muội ta!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Diệp Huyền rời đi, Độc Cô Huyên ngây người một lúc.
Rất nhanh, Diệp Huyền lặng lẽ rời khỏi Vô Gian luyện ngục.
Trong tinh không mịt mờ, Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía, bốn phía âm trầm, còn có một số cường giả.
Âm thầm, Diệp Huyền im lặng một lát, sau một khắc, hắn đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Qua chừng một lúc sau, nơi này xuất hiện mười mấy bộ thi thể, mà những thi thể này đều bị hút sạch sành sanh.
Ám sát!
Đối mặt với Độc Cô gia, hắn sẽ không lựa chọn liều mạng!
Ngoài sáng đánh không lại, vậy thì ám sát!
Chỉ chốc lát, Diệp Huyền biến mất.
Sau khi Diệp Huyền biến mất không lâu, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trên vùng trời Vô Gian luyện ngục. Bóng đen nhìn thoáng qua Vô Gian luyện ngục, nói khẽ:
Cái tháp kia đã xuất hiện. . . Đến thông tri Thánh Chủ.
Nói xong, hắn quay người biến mất không thấy gì nữa.
. . .
Trong tinh không xa xôi, có một tòa cung điện, phía trên cung điện, có chín con rồng lớn đang xoay tròn.
Vị Ương cung!
Đây là đệ nhất thế lực trong Vị Ương tinh vực, Vị Ương tinh cung!
Ở trong đại điện, một tiểu nữ tử xinh đẹp ngồi yên lặng, ở trước mặt nàng là một người áo đen đang quỳ.
Không biết trôi qua bao lâu, tiểu nữ tử mở mắt ra, nàng nhìn người áo đen trước mặt, mặt không biểu tình, nói:
Chắc chắn chứ?
Người áo đen vội vàng nói:
Hắn đã đi tới Vị Ương tinh vực. Nhưng hiện tại, Độc Cô gia đang nhắm vào hắn, ngoại trừ Độc Cô gia, Cổ gia, Ngôn gia, Thánh địa, còn có nam bắc Vũ Tông, này mấy phương thế lực đều đã xuất động.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía tiểu nữ hài, nói:
Cung chủ, thuộc hạ kiến nghị, chúng ta nên ra tay ngay, cũng đoạt bảo vật vào tay mình.
Tiểu nữ hài nhìn về phía người áo đen, nói:
Việc này, Vị Ương cung chúng ta không thể tham dự.
Người áo đen ngây người, sau đó vội vàng nói:
Vâng!
Nói xong, hắn lặng lẽ thối lui.
Sau khi người áo đen rời đi, tiểu nữ hài nhắm mắt lại.
Trong đầu nàng xuất hiện một bóng người khó quên. . .
. . .
Độc Cô gia.
Độc Cô gia là một trong ba đại thế gia tại Thiên Vực, đương nhiên cũng nổi danh khắp toàn bộ Thiên Vực, bởi vậy, Diệp Huyền dễ dàng tìm được vị trí của Độc Cô gia.
U thành.
U thành chính là thành trì phụ thuộc vào Độc Cô gia, mà Độc Cô gia cũng ở bên trong U thành.
Diệp Huyền lặng lẽ tiềm nhập vào U thành, trên đường phố, hắn đi từ từ.
Giản Tự Tại đột nhiên nói:
Vì muội của ngươi, ngươi đều nguyện ý làm như vậy?
Diệp Huyền nói:
Ngươi muốn nói cái gì.
Giản Tự Tại cười nói:
Không có gì, ta chỉ muốn ngươi biết, trên con đường tìm kiếm đại đạo trong tương lai, tình cảm sẽ là ràng buộc lớn nhất, cũng là sơ hở lớn nhất của ngươi.
Diệp Huyền dừng bước lại, nói khẽ:
Giản cô nương, tha thứ cho ta mạo muội, nếu mẫu thân ngươi có thể sống đến bây giờ, ngươi nguyện ý dùng tu vi cả đời của ngươi đổi hay không?
Giản Tự Tại im lặng.
Diệp Huyền lại nói:
Diệp Huyền ta sống sót, nghĩ muốn trở nên mạnh hơn, cũng muốn xem thế giới phồn hoa, càng muốn có được thực lực một kiếm hủy diệt thiên địa. . . Thế nhưng, ta càng hy vọng bằng hữu thân nhân bên người đều ở bên cạnh. Nếu không có thân nhân bằng hữu, Kiếm đạo đỉnh phong thì như thế nào?
Nói xong, hắn đi về nơi xa.
Giản Tự Tại lại nói:
Trường sinh, đại đạo, đối với ngươi mà nói, thật không quan trọng với ngươi như vậy sao?
Diệp Huyền cười nói:
Quan trọng, thế nhưng, muội muội quan trọng hơn.
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, nói:
Độc Cô gia đánh muội muội của ta. . Ta sẽ làm bọn họ trả giá gấp trăm lần.
Giản Tự Tại nói khẽ:
Sủng muội cuồng ma. . .
Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đi tới phủ đệ Độc Cô gia.
Rất lớn, giống như hoàng cung.
Chương 634: Giết!
Nhìn phủ đệ của Độc Cô gia, Diệp Huyền mỉm cười, sau một khắc, hắn trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Một khắc đồng hồ sau, một cỗ thi thể đột nhiên xuất hiện ở trước phủ đệ Độc Cô gia.
Độc Cô gia chấn động!
Cũng không lâu lắm, lại có hai bộ thi thể nằm trước phủ đệ Độc Cô gia.
Đều là người Độc Cô gia!
Lúc này, một lão giả xuất hiện ở trước cổng, lão giả lạnh lùng nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó hắn đứng ở cửa ra vào, không có rời đi.
Nhưng mà cũng không lâu lắm, một cỗ thi thể lại xuất hiện ở trước phủ đệ Độc Cô gia, ở cách lão giả không xa.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lão giả lập tức thay đổi.
Kinh hãi!
Bởi vì hắn không có phát hiện cỗ thi thể này xuất hiện như thế nào.
Rất nhanh, toàn bộ Độc Cô gia đều chấn động, chỉ chốc lát, rất nhiều cường giả đều xuất hiện khắp bốn phía quanh Độc Cô gia.
Trong một đại điện, Độc Cô Liên ngồi đó, hắn và linh hồn thể của phụ thân Độc Cô Phong đều ở đây.
Hai phụ tử đều ngồi trong đại điện!
Mong muốn tạo ra thân thể, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, bởi vậy, hai người hiện tại còn chưa tạo dựng thân thể.
Ngoại trừ hai người, trong điện còn có mấy tên lão giả.
Sắc mặt mọi người hiện tại vô cùng khó coi.
Có người đang nhằm vào Độc Cô gia chúng ta!
Lúc này, một lão giả đột nhiên trầm giọng nói:
Mà đến nay, chúng ta còn không biết đối phương là ai.
Độc Cô Phong đột nhiên trầm giọng nói:
Độc Cô gia ta gần đây không có đối thủ nào, có phải là Diệp Huyền hay không?
Phía dưới, lão giả kia lắc đầu, nói:
Rất không có khả năng, mặc dù thực lực người này không tệ, nhưng còn không có mạnh đến trình độ này.
Độc Cô Phong nói khẽ:
Không phải hắn, là ai chứ!
Lão giả trầm giọng nói:
Bất kể là ai, người này hiện tại đang nhắm vào Độc Cô gia chúng ta, chúng ta nhất định phải tìm ra đối phương.
Độc Cô Phong đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, một tên thị vệ đột nhiên chạy vào, mọi người nhìn về phía thị vệ, thị vệ có chút bối rối nói:
Gia chủ, ngoài cửa lại xuất hiện mười mấy bộ thi thể, trong đó, phần lớn đều là cường giả Nguyên cảnh! Toàn bộ đều là một kiếm mất mạng, thủ pháp gọn gàng!
Là hắn!
Đúng lúc này, Độc Cô Liên nói:
Là hắn!
Mọi người nhìn về phía Độc Cô Liên, người sau cười gằn nói:
Ta đã nhìn ra tính tình của tiểu súc sinh kia, là một kẻ hung ác. Hắn nói muốn hủy diệt Độc Cô gia ta, hiện tại, hắn tới rồi.
Độc Cô Phong trầm giọng nói:
Hắn không có khả năng có thực lực như thế, hắn. . .
Độc Cô Liên cười nói:
Phụ thân, món chí bảo kia ở trên người hắn, có chí bảo này, tất cả đều có khả năng!
Độc Cô Phong im lặng.
Phía dưới, tên lão giả kia đứng dậy, nói:
Nếu thật là hắn, khả năng phía sau hắn không chỉ một người. Mà bây giờ, hắn đang ở trong bóng tối, chúng ta không ngăn cản được hắn.
Độc Cô Liên nói:
Điều tất cả Ảnh Tử ra ngoài, ta cũng không tin, hắn không lộ ra chút chân tướng nào!
Rất nhanh, Độc Cô gia xuất động tất cả cường giả, bọn họ bảo vệ chung quanh Độc Cô gia, đứng đầy thị vệ, không chỉ ngoài sáng, có rất nhiều người đang ẩn trong tối.
Sau khi có nhiều cường giả xuất hiện, Độc Cô gia không còn chết người nào.
Bên ngoài Độc Cô gia, trong một góc tối, Diệp Huyền hai tay ôm kiếm, lẳng lặng dựa vào vách tường.
Giản Tự Tại đột nhiên hỏi:
Ngươi không ra tay?
Diệp Huyền lãm đạm nói:
Không vội, người phải giết từ từ mới thú vị.
Giản Tự Tại cười nói:
Kỳ thật Diệp Huyền, rất nhiều thời điểm, ta rất tán thưởng ngươi, có thù tất báo, điểm này, ta vô cùng ưa thích.
Diệp Huyền lãm đạm nói:
Ngươi không phải vẫn muốn giết chết ta sao?
Giản Tự Tại nói:
Thưởng thức ngươi, liền không thể giết ngươi hay sao?
Diệp Huyền: . . .
Giản Tự Tại đột nhiên nói:
Ngươi có biết tiểu yêu thú ở tầng thứ chín là thứ gì không?
Diệp Huyền lắc đầu, nói:
Dường như nó rất sợ ngươi.
Giản Tự Tại lãm đạm nói:
Biết vì sao nó yếu như vậy không?
Diệp Huyền mặt đen lại, tiểu yêu thú yếu?
Giản Tự Tại lại nói:
Bởi vì nó năm đó bị ta mạnh mẽ đánh tan Nguyên Thần, bằng không, dùng thực lực của nó, Vô Gian luyện ngục không thể vây khốn nó.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Giản cô nương, ngươi năm đó thật hủy diệt toàn bộ Thần tộc?
Giản Tự Tại im lặng một lát, sau đó nói:
Thần tộc hủy diệt, không liên quan quá nhiều tới ta, ta chỉ giết vài người trong Thần tộc mà thôi, chân chính hủy diệt Thần tộc, là bọn chúng tự đại, vô cùng tự đại.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Trong nhận biết của ngươi, chủng tộc nào cường đại nhất?
Giản Tự Tại nói:
Hẳn là Thái Cổ nhân trong truyền thuyết.
Thái Cổ nhân?
Diệp Huyền nhíu mày.
Giản Tự Tại nói:
Một tộc từng muốn tiến đánh Năm Chiều giới, đáng tiếc sau này chẳng biết tại sao, đột nhiên biến mất tất cả, không có bất cứ tin tức nào truyền ra. Bọn họ hoặc là đánh vào Năm Chiều giới, hoặc là đoàn diệt.
Diệp Huyền nói khẽ:
Năm Chiều giới này, không thể đi vào sao?
Giản Tự Tại lãm đạm nói:
Tiểu tử ngươi có phúc, bởi vì ngươi ít nhất cũng có cơ hội tiến vào, dĩ nhiên, điều kiện là ngươi có thể sống sót.
Nói đến đây, nàng hơi dừng lại, nói:
Ta rất tò mò, tò mò tại sao phá tháp này lại xuất hiện tại Bốn Chiều giới.
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Ta nghĩ, nó tới vì ta!
Ha ha. . .
Giản Tự Tại đột nhiên cười ha hả, sau khi cười trong chốc lát, nàng nói:
Diệp Huyền a Diệp Huyền, da mặt của ngươi, quả nhiên là số một chư thiên vạn giới.
Diệp Huyền: . . .
Một ngày sau, Diệp Huyền biến mất trong góc, lúc hắn xuất hiện lần nữa, đã ở trong phủ đệ Độc Cô gia.
Chỉ chốc lát, trong phủ đệ Độc Cô gia đã xuất hiện vô số cỗ thi thể, mà những thi thể này, đều bị một kiếm cắt yết hầu!
Độc Cô Phong xuất hiện trên không trung phủ đệ Độc Cô gia, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua bốn phía, nói:
Diệp Huyền, ám sát người sau lưng thì có ý nghĩa gì, có bản lĩnh thì đi ra!
Không có đạt được đáp lại.
Vào lúc này, Diệp Huyền đã xuất hiện trong một tòa đại điện khác, ở trước mặt hắn là Độc Cô Liên, hiện tại, Độc Cô Liên đang hoảng sợ nhìn xem Diệp Huyền đứng trước mặt.
Trên cổ Độc Cô Liên đặt một thanh kiếm.
Độc Cô Liên cố gắng tự trấn định, nói:
Diệp Huyền, ngươi. . .
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng, nói:
Cữu cữu mạnh khỏe, cháu trai tiễn ngươi lên đường.
Vừa dứt lời, hắn dùng sức vung kiếm cắt xuống.
Xùy!
Linh hồn thể Độc Cô Liên trực tiếp biến mất, thế nhưng sắc mặt Diệp Huyền lại thay đổi. . .
Sau lưng Diệp Huyền, xuất hiện một tên nam tử, người này là linh hồn thể, hơn nữa người này chính là Độc Cô Liên.
Bẫy rập!
Diệp Huyền biết, chính mình trúng bẫy rập của người ta!
Hắn không có bối rối, quay người.
Vào lúc này, bốn phía xuất hiện hơn mười cường giả.
Toàn bộ đều là Vô Thượng Cảnh!
Rõ ràng, Độc Cô gia đã xuất động tất cả.
Cầm đầu, chính là Độc Cô Phong.
Độc Cô Phong lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, nói:
Không nghĩ tới thật là ngươi.
Diệp Huyền cười nói:
Thật bất ngờ?
Độc Cô Phong lạnh lùng nói:
Diệp Huyền, không nghĩ tới ngươi cũng dám tới Độc Cô gia ta, ngươi cũng thật can đảm.
Diệp Huyền mỉm cười, nói:
Ngươi cứ như vậy xác định ta chỉ tới một mình?
Nghe vậy, Độc Cô Phong híp mắt nói:
Phía sau ngươi còn có ai.
Diệp Huyền cười nói:
Ngươi đoán đi!
Độc Cô Phong đang muốn nói chuyện, Độc Cô Liên đột nhiên cười gằn nói:
Phí lời với hắn làm gì? Giết!
Hắn vừa dứt lời, Diệp Huyền đứng phía trước đột nhiên giẫm mạnh vào mặt đất, ngay sau đó, một cỗ khí tức cường đại bao phủ cơ thể hắn vào trong, cả tòa đại điện vỡ nát trong nháy mắt.
Vô Địch Kim Thân thêm Chư Thần bộ!
Chương 635: Hy Sinh Một Ít Gì Đó
Hắn hiện tại phải đối mặt nhiều cường giả như vậy, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể sử dụng lá bài tẩy của mình.
Nhìn thấy Diệp Huyền lại mặc bộ thần trang kia, sắc mặt Độc Cô Liên thay đổi, quát:
Cẩn thận!
Khi hắn vừa dứt lời, một đạo kiếm quang màu vàng đã xuyên thủng đầu một tên cường giả Độc Cô gia.
Miểu sát!
Trực tiếp miểu sát!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Bởi vì việc này quá khủng bố!
Miểu sát một tên cường giả Vô Thượng Cảnh?
Vào lúc này, Diệp Huyền nhìn về phía Độc Cô Phong, người sau biến sắc, đang muốn lui lại, Diệp Huyền đột nhiên biến mất, ngay sau đó có một đạo kiếm quang xuất hiện trước mặt hắn.
Nhất Kiếm Định Hồn!
Một kiếm này, nhằm vào linh hồn thể!
Khi thấy Diệp Huyền xuất kiếm, tâm thần Độc Cô Phong run rẩy dữ dội, bởi vì hắn cảm nhận được một kiếm này rất khủng bố!
Nếu như thân thể hắn vẫn còn, đối mặt một kiếm này, hắn sẽ không sợ, nhưng hắn hiện tại chỉ là linh hồn thể, thực lực yếu hơn trước kia rất nhiều. Đặc biệt là một kiếm này còn đặc biệt nhằm vào linh hồn thể.
Độc Cô Phong không hề nghĩ ngợi, hắn xoay người bỏ chạy, nhưng mà, kiếm của Diệp Huyền càng nhanh!
Xùy!
Trong mắt của mọi người, kiếm của Diệp Huyền trực tiếp xuyên thủng trán Độc Cô Phong, bị một kiếm xuyên thủng, linh hồn Độc Cô Phong mờ đi ngay lập tức.
Lúc này, sắc mặt Độc Cô Phong như tro tàn, hắn biết, bản thân xong rồi!
Ở bên khác, Độc Cô Liên cũng là linh hồn thể đã lùi lại, lui ra sau lưng một tên cường giả.
Bởi vì hắn cảm nhận được nguy hiểm!
Sau khi xuất kiếm chém giết Độc Cô Phong, Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười này thật dữ tợn, làm cho người ta không rét mà run.
Đối diện Diệp Huyền, Độc Cô Liên vội vàng nói:
Cho mời lão tổ! Nhanh, mời lão tổ!
Vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất, ngay sau đó là một đạo kiếm quang màu vàng xuất hiện.
Xùy!
Giữa sân, lại có một tên cường giả Độc Cô gia bị chém bay đầu.
Đồ sát!
Sau khi thi thể Vô Địch Kim Thân cùng với Chư Thần bộ, thực lực Diệp Huyền đã tăng lên trình độ cực kỳ khủng bố.
Đặc biệt là Chư Thần bộ đã giúp hắn đứng ở thế bất bại, bởi vì này cường giả Vô Thượng Cảnh khó mà tổn thương tới hắn!
Rất nhanh, Diệp Huyền bắt đầu đồ sát trong phủ đệ Độc Cô gia, gần như không ai có thể ngăn cản nổi một kiếm của hắn.
Độc Cô Phong đã từng có khả năng, đáng tiếc là, Độc Cô Phong đã bị tiểu yêu thú ở tầng thứ chín làm trọng thương. . . .
Từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp Độc Cô gia.
Mục tiêu của Diệp Huyền chính là Độc Cô Liên, hắn điên cuồng đuổi theo Độc Cô Liên, hắn vẫn chưa quên, người trước mắt đã đối xử với Diệp Linh như thế nào.
Nhìn thấy Diệp Huyền nhắm vào mình, sắc mặt Độc Cô Liên thay đổi, hắn không ngừng lui về phía sau, mà ở trước mặt hắn, những cường giả Độc Cô gia kia không ngừng chết đi.
Hiện tại, Độc Cô Liên thật luống cuống!
Bọn họ bố trí tốt bẫy rập chờ Diệp Huyền đến, nhưng mà, hắn không có nghĩ tới là, sau khi Diệp Huyền mặc bộ thần trang kia lên người, thực lực lại khủng bố đến như vậy.
Mai phục không thành, ngược lại còn bị giết!
Độc Cô Liên liên tục lùi lại, rất nhanh, hắn lùi tới tổ từ Độc Cô gia, Diệp Huyền cũng truy sát tới nơi này.
Sau khi Diệp Huyền chém giết một tên cường giả Độc Cô gia, một kiếm chém về phía tổ từ Độc Cô gia, vào lúc kiếm này còn cách tổ từ vài trượng, một cỗ lực lượng thần bí đột nhiên xuất hiện khắp bốn phía, trong nháy mắt…
Oanh!
Kiếm khí của Diệp Huyền vỡ tan ngay lập tức
Khi nhìn thấy cảnh này, Độc Cô Liên quay đầu nhìn về phía tổ từ, lúc này, Diệp Huyền đứng cách đó không xa đã xoay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất phía chân trời.
Thời điểm Diệp Huyền biến mất, một đạo bóng trắng hư ảo bay ra khỏi tổ từ, khi bóng trắng xuất hiện, không gian bốn phía trực tiếp run rẩy.
Nhìn thấy bóng trắng kia, Độc Cô Liên vội vàng hành lễ thật sâu:
Bái kiến tiên tổ.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn vị trí Diệp Huyền vừa đứng, mà nơi đó đã trống rỗng.
Chạy!
Chạy!
Sắc mặt Độc Cô Liên khó coi như ăn phải phân. . .
Diệp Huyền rời khỏi U thành, sau đó tiến vào một vùng núi.
Trong sơn động, Diệp Huyền mới vừa vào hang núi, hắn đã nằm xuống đất, sau đó toàn bộ thân thể bắt đầu run rẩy.
Cắn trả!
Mỗi một lần vận dụng Vô Địch Kim Thân và Chư Thần bộ, đều sẽ gặp phải cắn trả, mặc dù loại tư vị này rất khó chịu, thế nhưng, hắn không có lựa chọn.
Hắn lúc này, nếu không sử dụng ngoại vật, hắn làm sao chống lại Độc Cô gia?
Cứ như vậy, một ngày một đêm sau, Diệp Huyền mới từ từ tỉnh lại, mà hắn cảm giác toàn thân vô lực.
Diệp Huyền vội vàng lấy Tử Hỏa tinh ra, bắt đầu thôn phệ!
Lúc này, Giản Tự Tại đột nhiên nói:
Nếu ngươi lúc trước không chạy trốn, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Có Chư Thần bộ cũng không đánh lại người kia?
Giản Tự Tại cười lạnh, nói:
Ngươi bây giờ, nếu dựa vào thực lực người bình thường để so sánh, ngươi đánh không lại Vô Thượng Cảnh. Nếu không nhờ vào Vô Địch Kim Thân và Chư Thần bộ, ngươi đã sớm chết nhiều lần. Nhưng mà, kim thân và Chư Thần bộ cũng không phải vô địch, hơn nữa, ngươi còn không có phát huy ra uy lực chân chính của Chư Thần bộ. Một câu nói đơn giản, người kia không hủy được Chư Thần bộ, nhưng lại có thể hủy ngươi, hiểu chưa?
Diệp Huyền khẽ gật đầu, nói:
Hiểu rõ.
Một lúc sau, Diệp Huyền rời khỏi hang núi, sau đó thẳng đến Độc Cô gia.
Chỉ chốc lát, Diệp Huyền lại đi tới trước phủ đệ Độc Cô gia, mà lần này, hắn vẫn ẩn giấu khí tức bản thân.
Chuyện này còn chưa kết thúc!
Rất nhanh, Diệp Huyền lại lặng lẽ tiềm nhập vào trong phủ, nửa khắc đồng hồ sau, bên trong Độc Cô gia xuất hiện vô số cỗ thi thể. . .
Những thi thể này đều xuất hiện một cách vô thanh vô tức!
Trong một gian đại điện, Độc Cô Liên ngồi ở chủ vị nhìn chằm chằm trước mặt, lúc này, cường giả Độc Cô gia cơ bản đều ở trong đại điện này.
Trong điện, một tên cường giả Độc Cô gia trầm giọng nói:
Tới, hắn lại tới!
Độc Cô Liên nhìn về phía Độc Cô Minh, nói:
Minh thúc, ngươi luôn luôn túc trí đa mưu, thấy thế nào?
Độc Cô Minh im lặng một lát, sau đó nói:
Người kia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu hắn không xuất hiện, Độc Cô gia chúng ta không có biện pháp gì với hắn, trừ khi. . . .
Độc Cô Liên vội hỏi:
Trừ phi cái gì?
Độc Cô Minh trầm giọng nói:
Trừ phi tìm giúp đỡ.
Độc Cô Liên nhíu mày, nói:
Tìm Cổ gia hay Ngôn gia?
Độc Cô Minh nói khẽ:
Ngôn gia nhất định sẽ không xuất thủ, bởi vì Độc Cô gia chúng ta luôn luôn tới gần Cổ gia, bọn họ ước gì chúng ta diệt vong. Bởi vậy, chúng ta chỉ có thể tìm Cổ gia, nếu đi tìm Cổ gia, nhất định phải hi sinh một ít gì đó. . .
Nghe đến nơi này, người trong đại điện im lặng.
Hi sinh một ít gì đó!
Chương 636: Như Thế Rất Tốt
Độc Cô Minh cười khổ, nói:
Ngôn gia không có lòng tốt, Cổ gia cũng không phải loại lương thiện, nếu Độc Cô gia chúng ta cầu cứu bọn họ, nhất định phải bị bọn họ hút máu. Hơn nữa món chí bảo kia, sau này không có quan hệ gì với Độc Cô gia. . .
Nói đến đây, hắn khẽ lắc đầu, nói:
Kỳ thật, Độc Cô gia chúng ta hiện tại đã không có năng lực đánh chủ ý lên món chí bảo kia. Hiện tại bày ra trước mặt chúng ta, chỉ có hai con đường, hoặc là giảng hòa với Diệp Huyền, hoặc là nghĩ biện pháp triệt để tru diệt hắn!
Giảng hòa?
Độc Cô Liên cười lạnh, nói:
Minh thúc, ngươi cảm thấy chúng ta bây giờ còn có thể giảng hòa? Hắn giết phụ thân ta, giết nhiều người Độc Cô gia như vậy, làm sao có thể giảng hòa với hắn?
Độc Cô Minh trầm giọng nói:
Như vậy chỉ còn con đường cuối cùng!
Độc Cô Liên gằn giọng nói:
Người này không chết, Độc Cô gia ngày sau nhất định diệt vong, không đúng, hiện tại Độc Cô gia chúng ta đã không được yên bình! Đi tìm Cổ gia!
Độc Cô Minh nhìn thoáng qua Độc Cô Liên, trầm giọng nói:
Sẽ trả giá rất lớn!
Độc Cô Liên lạnh lùng nhìn thoáng qua Độc Cô Minh, nói:
Bây giờ đã sắp diệt tộc!
Độc Cô Minh thấp giọng thở dài, nói:
Vậy để ta đi Cổ gia đi!
Độc Cô Liên gật đầu:
Như thế tốt lắm!
Độc Cô Minh quay người rời đi.
Trong điện, Độc Cô Liên nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong toàn bộ phủ đệ Độc Cô gia, mỗi giây đều có người chết , có thể nói, Độc Cô gia hiện tại đã lâm vào khủng hoảng.
Rất nhiều người đã bắt đầu trốn, đặc biệt là những hạ nhân Độc Cô gia kia, đã trốn gần hết.
Đối mặt với người ẩn nấp trong bóng tối, Độc Cô gia thúc thủ vô sách.
Trong phòng, Độc Cô Liên đã là linh hồn thể cũng hoảng hốt. Ban đầu, Độc Cô gia Độc Cô Phong có năng lực ngăn cản Diệp Huyền, nhưng mà, Độc Cô Phong nhất định phải xuống Vô Gian luyện ngục tầng thứ chín, bị yêu thú thần bí kia làm trọng thương. . .
Về phần hiện tại, Độc Cô gia đã không có bất kỳ người nào có thể ngăn chặn Diệp Huyền.
Ngày đó, lão tổ Độc Cô gia hiện thân, nhưng mà, Diệp Huyền lại xoay người bỏ chạy. . . . Ngày đó, Độc Cô Liên hắn suýt nữa đã tức chết!
Chờ!
Độc Cô Liên bây giờ có thể làm chính là chờ , chờ Độc Cô Minh mời cường giả Cổ gia đến.
Đúng lúc này, Độc Cô Liên đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, nơi đó, một cái đầu đẫm máu bay vào.
Nhìn thấy cảnh này, Độc Cô Liên nheo mắt, hắn vội vàng đứng lên, vào lúc này, lại có đầu lâu đẫm máu bay tới. . .
Trong phòng, sắc mặt đám người Độc Cô Liên khó nhìn tới cực điểm.
Nhưng mà, không có người nào dám đi ra ngoài.
Diệp Huyền hiện tại, sau khi mặc bộ thần trang kia, có thể nói đã vô địch. Cho dù là Vô Thượng Cảnh cũng không phải là đối thủ của hắn.
Vào lúc này, không có người nào vượt qua Vô Thượng Cảnh.
Chờ!
Bọn họ hiện tại có thể làm chính là chờ , chờ cường giả Cổ gia đến!
Ngoài phòng, tại nơi hẻo lánh, Diệp Huyền lẳng lặng đứng đấy, dù cho có người đi ngang qua trước mặt cũng không phát hiện được sự tồn tại của hắn.
Hỗn Độn chi khí!
Diệp Huyền phát hiện, nếu hắn trở nên cường đại, Hỗn Độn chi khí cũng sẽ mạnh theo!
Trong Giới Ngục tháp, Giản Tự Tại đột nhiên nói:
Vì sao không trực tiếp đi vào giết sạch bọn họ?
Diệp Huyền lãm đạm nói:
Bên trong ít nhất sáu tên Vô Thượng Cảnh, nếu ta hiện tại đi vào, bọn họ tất nhiên sẽ cá chết lưới rách, khi đó, ta lại mặc bộ thần trang kia, về sau bị cắn trả. . .
Trực giác nói cho hắn biết, địch nhân của hắn sẽ không chỉ có Độc Cô gia, bởi vì người ngấp nghé Giới Ngục tháp của hắn còn có khối người. Nếu hắn bị cắn trả lần nữa, có khả năng sẽ không có vận khí tốt như lúc trước.
Giản Tự Tại nói:
Tâm tư của ngươi không phải là ít. . .
Nói đến đây, nàng hơi dừng lại, lại nói:
Độc Cô gia nói thế nào cũng có liên hệ máu mủ với ngươi, ngươi thật muốn làm tuyệt như thế?
Diệp Huyền cười lạnh, nói:
Giản cô nương, ngươi nói, nếu như ba mẫu tử chúng ta rơi vào tay bọn họ, chúng ta sẽ có kết cục gì?
Giản Tự Tại nói khẽ:
Khẳng định sẽ chết không toàn thây!
Diệp Huyền cười nói:
Cho nên, tại sao ta phải hạ thủ lưu tình? Bọn họ không coi ta là thân nhân, vì sao ta phải coi bọn họ là thân nhân? Ta lại không ngốc!
Giản Tự Tại cười nói:
Đúng vậy, người đối xử với ta ra sao, ta sẽ đối xử với ngươi như vậy!
Diệp Huyền đột nhiên cười nói:
Giản cô nương, dường như ngươi gần đây không hi vọng ta chết đi?
Giản Tự Tại nói:
Cơ hội chưa tới mà thôi!
Diệp Huyền cười hắc hắc, không nói gì nữa, hắn quay người biến mất ngay tại chỗ.
Vơ vét!
Đám người Độc Cô Liên hiện tại không dám ra ngoài , có thể nói, toàn bộ Độc Cô phủ không có bất cứ người nào ngăn cản hắn. Độc Cô gia gia đại nghiệp đại, bảo vật ít hay sao?
Rất nhanh, Diệp Huyền bắt đầu điên cuồng vơ vét bảo vật của Độc Cô gia.
Chỉ chốc lát, Diệp Huyền vô cùng hưng phấn.
Tại Độc Cô gia, bảo vật Thánh giai, hắn đã vơ vét được ba kiện, một thanh trường thương, một sợi dây thừng dài, cùng với một thanh đoạn đao!
Ba kiện vật phẩm đều là Thánh giai!
Trừ chúng ra, Tử Nguyên tinh, hắn thu được ngàn vạn khối, tăng thêm hắn có lúc trước, hắn hiện tại đã có hơn một ngàn năm trăm vạn Tử Nguyên tinh!
Khoản tài phú này , có thể nói là rất nhiều!
Đồ vật thượng vàng hạ cám còn lại, hắn cũng thu được vô số, mặc dù mỗi một kiện đều không quý giá, nhưng nếu tập hợp tất cả lại với nhau, chúng không phải là con số nhỏ.
Giàu to!
Hắn thật sự giàu to!
Sau khi vơ vét xong, Diệp Huyền đang muốn lặng lẽ rời đi, đúng lúc này, ba đạo uy áp vô hình đột nhiên xuất hiện trên không trung phủ đệ Độc Cô gia!
Khi ba đạo uy áp xuất hiện, một cỗ lực lượng vô hình lập tức điên cuồng quét qua mỗi một góc phủ đệ Độc Cô gia!
Cảm nhận được việc này, sắc mặt Diệp Huyền biến hóa, hắn muốn lặng lẽ rút lui, đúng lúc này, lực lượng kia đã quét lên người hắn!
Nhưng mà, cỗ lực lượng kia không cảm nhận được hắn!
Thấy thế, Diệp Huyền lập tức thở dài một hơi.
Lúc này, Giản Tự Tại nói:
Khẩn trương cái gì, dù sao Hỗn Độn chi khí cũng là thần vật, những người này làm sao có thể hiểu rõ nó?
Diệp Huyền khẽ gật đầu, nói:
Hiểu rõ!
Nói xong, hắn lặng lẽ rút lui.
Ngươi không giết đám người Độc Cô Liên?
Giết người có chia nhanh và chậm, ta muốn chậm rãi giết. . .
Ngươi biết rõ đánh không lại, muốn chạy!
Ta cam đoan với ngươi, Độc Cô gia, nhất định diệt vong!
. . .
Cửa phòng đột nhiên mở ra, một lão giả áo bào trắng đi đến.
Nhìn thấy lão giả áo bào trắng, Độc Cô Liên ngồi ở chủ vị lập tức thở dài một hơi, hắn vội vàng đứng lên đón tiếp:
Thì ra Cổ Hưu tiền bối! Đa tạ Cổ Hưu tiền bối đến đây tương trợ!
Lão giả tên là Cổ Hưu nhìn đám người bốn phía, cười nói:
Cổ gia ta và Độc Cô gia đời đời giao hảo, bây giờ Độc Cô gia gặp khó khăn, Cổ gia ta làm sao có thể ngồi yên không lý đến? Bây giờ, Cổ gia ta đã phái ba tên cường giả chạy đến Độc Cô gia, có bọn họ trấn thủ nơi này, Diệp Huyền kia tuyệt đối không dám xuất hiện nữa!
Độc Cô Liên trầm giọng nói:
Cổ Hưu tiền bối, Diệp Huyền này thật không đơn giản!
Cổ Hưu mỉm cười, nói:
Ta biết, nhưng mà, chỉ cần hắn dám xuất hiện, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Độc Cô Liên cười nói:
Như thế rất tốt. . .
Cổ Hưu cũng mỉm cười, nhưng nụ cười lại có phần quái dị.
. . .
Chương 637: Trước Thần Môn, Nhất Chỉ Đoạn Thần Hồn!
Diệp Huyền về tới Vô Gian luyện ngục, trong tầng thứ chín, hắn vừa tới tầng thứ chín, một bóng người xinh đẹp đã lao vào trong ngực hắn
Diệp Linh!
Diệp Linh lúc này đã thức tỉnh.
Diệp Linh ôm thật chặt Diệp Huyền, khóc như mưa. Cách đó không xa, Độc Cô Huyên yên lặng nhìn hai huynh muội.
Diệp Huyền vỗ nhẹ lưng Diệp Linh, cười nói:
Đừng khóc, có ca ở đây!
Diệp Linh không ngừng cọ đầu vào ngực Diệp Huyền, cọ nước mắt nước mũi lên áo Diệp Huyền. . . .
Qua rất lâu, cảm xúc của Diệp Linh dần dần ổn định lại, lúc này, Độc Cô Huyên đi tới, Diệp Linh cũng trốn ra sau lưng Diệp Huyền, không nhìn Độc Cô Huyên.
Nhìn thấy cảnh này, Độc Cô Huyên cười khổ, thu tay về, nói:
Độc Cô gia như thế nào?
Diệp Huyền nói:
Đã chết gần hết.
Độc Cô Huyên trầm giọng nói:
Phải cẩn thận Cổ gia!
Cổ gia?
Diệp Huyền có phần không hiểu, nói:
Vì sao?
Độc Cô Huyên trầm giọng nói:
Mặc dù Độc Cô gia và Cổ gia đều được gọi là một trong ba đại thế gia, nhưng mà, thực lực Độc Cô gia lại thua xa Cổ gia. Mà năm đó, sở dĩ Cổ gia yêu cầu ta gia nhập Cổ gia bọn họ, mục đích thực sự chính là hi vọng thu hoạch được món bảo vật trên người ta. Mà bây giờ, bọn họ biết được món chí bảo kia ở trên người của ngươi, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Diệp Huyền hiếu kỳ nói:
Vật này, ngươi năm xưa đạt được ở nơi nào?
Đối với lai lịch vật trước mặt, hắn vô cùng tò mò, hắn biết, món bảo vật của hắn lúc trước đều nằm trong tay Độc Cô Huyên.
Độc Cô Huyên im lặng một lát, sau đó nói:
Ngày sau sẽ nói cho ngươi biết, được chứ?
Diệp Huyền gật đầu, nói:
Được.
Độc Cô Huyên đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn thoáng qua huynh muội Diệp Huyền, nói khẽ:
Rời khỏi Thiên Vực, đi xa xa, được không?
Diệp Huyền lắc đầu, nói:
Trễ rồi.
Hắn tự nhiên biết, hắn hiện tại lựa chọn tốt nhất chính là rời khỏi nơi này, đáng tiếc là, hắn biết rõ, nếu hắn mang theo Diệp Linh cùng Độc Cô Huyên đi ra ngoài, nhất định sẽ lọt vào vây công.
Người đánh chủ ý lên người hắn, nhiều lắm.
Mặc kệ hắn chạy trốn tới đâu, những thế lực này đều không bỏ qua cho hắn.
Hơn nữa, Độc Cô gia chưa diệt, hắn sẽ không đi.
Độc Cô Huyên nhìn thoáng qua huynh muội Diệp Huyền, vẻ mặt đầy phức tạp, trong lòng càng áy náy. Lúc này, nàng càng hy vọng món chí bảo kia không nằm trên người Diệp Huyền, nếu như không có món chí bảo kia, có lẽ Diệp Huyền sẽ không xuất chúng như thế, thế nhưng, cũng không có nhiều phiền phức như vậy.
Kỳ thật, chính nàng cũng đánh giá thấp giá trị của món bảo bối kia rất nhiều.
Đúng lúc này, tiểu yêu thú nằm cách đó không xa đột nhiên nói:
Nhân loại.
Ba người Diệp Huyền nhìn về phía tiểu yêu thú, tiểu yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nói:
Sư tôn ngươi còn chưa tới?
Diệp Huyền lãm đạm nói:
Làm sao?
Tiểu yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nói:
Những ngày này, ta vẫn đang nghĩ, tại sao nàng thu một nhân loại làm đệ tử? Việc này tuyệt đối không thể nào! Hơn nữa, nàng và ngươi không phải người cùng một thời đại, bởi vậy, ngươi tuyệt đối không thể nào là đệ tử của nàng.
Nói xong, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện khắp bốn phía.
Độc Cô Huyên biến sắc, vội vàng ngăn cản trước mặt hai huynh muội Diệp Huyền.
Diệp Huyền lại giữ chặt Độc Cô Huyên, sau đó đi tới trước mặt tiểu yêu thú, tiểu yêu thú lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói:
Ngươi xác định ta không phải đệ tử của nàng?
Tiểu yêu thú nói:
Chứng minh cho ta xem!
Vừa dứt lời, một cỗ khí tức cường đại trực tiếp bao phủ Diệp Huyền.
Nội tâm Diệp Huyền nói thầm:
Giản cô nương, giúp một chút thôi!
Giản Tự Tại không có trả lời.
Sắc mặt Diệp Huyền biến thành màu đen, xem ra, việc này chỉ có thể dựa vào chính mình giải quyết!
Diệp Huyền đang muốn xuất thủ, vào lúc này, Giản Tự Tại đột nhiên nói:
Trước thần môn, nhất chỉ đoạn thần hồn.
Diệp Huyền ngây người, sau đó nhìn về phía tiểu yêu thú, nói:
Trước thần môn, nhất chỉ đoạn thần hồn.
Nghe Diệp Huyền nói thế, sắc mặt tiểu yêu thú thay đổi, nó liên tục lùi lại, trực tiếp lùi vào trong góc, nó nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong mắt không có sát ý như trước đó, chỉ còn lại hoảng sợ.
Diệp Huyền thở dài, nói:
Giản cô nương, xem ra ngươi trước kia không phải người lương thiện!
Giản Tự Tại không nói gì.
Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, ngẩng đầu nhìn lên.
Có khí tức mạnh mẽ!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Bọn họ tới!
Khi Diệp Huyền vừa dứt lời, một lão giả áo bào trắng đột nhiên đi xuống tầng thứ tám.
Người này chính là Cổ Hưu lúc trước đi vào Độc Cô gia.
Cổ Hưu nhìn lên người tiểu yêu thú đang co ro trong góc.
Nhìn thấy tiểu yêu thú này, trong mắt Cổ Hưu tràn đầy vẻ kiêng dè. Yên lặng một lúc, trong tay Cổ Hưu cầm một trái cây to bằng nắm tay, trái cây vừa xuất hiện, một mùi thơm bao phủ khắp tầng thứ chín.
Ở cách đó không xa, con tiểu yêu thú trực tiếp nhìn về phía trái cây này, trong mắt nó xuất hiện một tia tham lam.
Cổ Hưu đưa trái cây tới trước mặt tiểu yêu thú, cười nói:
Tiền bối, đây là một chút tâm ý nho nhỏ của Cổ gia chúng ta, mong rằng vui vẻ nhận cho!
Tiểu yêu thú nhìn thoáng qua Cổ Hưu, sau đó cầm lấy trái cây kia.
Nhìn thấy cảnh này, Cổ Hưu bắt đầu tươi cười, tiếp theo, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, nói:
Diệp Huyền, cho ngươi một con đường sống, không biết ngươi có đi hay không.
Diệp Huyền cười hỏi:
Đường sống gì?
Cổ Hưu nói:
Giao ra món thần vật kia, Cổ gia ta thả ba người các ngươi một con đường sống.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, nói:
Không được. Bởi vì, các ngươi chắc chắn sẽ không cho chúng ta đường sống.
Cổ Hưu híp mắt lại, nói:
Xem ra, ngươi muốn tìm cái chết.
Vừa dứt lời, tay phải hắn mở ra, một cổ lực lượng cường đại hội tụ trong lòng bàn tay của hắn
Diệp Huyền nheo mắt, sau đó chắp tay trước ngực, nói:
Sư phụ vô địch, nhanh tới cứu ta. . .
Nghe thấy Diệp Huyền nói thế, sắc mặt tiểu yêu thú ở cách đó không xa thay đổi, ngay lập tức, nó đã xông thẳng về phía Cổ Hưu. . .
Chương 638: Bị Bức Ngừng
Nhìn thấy đầu yêu thú kia ra tay, sắc mặt Cổ Hưu đại biến, liên tục lùi lại, nhưng mà, tốc độ của đầu yêu thú kia càng nhanh hơn, trong chớp mắt đã tới trước mặt hắn.
Cổ Hưu hoảng hốt trong lòng, ngay thời khắc mấu chốt này, hắn quả quyết vứt bỏ nhục thân của bản thân, tay phải đột nhiên đập vào bụng mình.
Oanh!
Thân thể vỡ tan, linh hồn hắn đang muốn bỏ chạy.
Nhưng mà vào lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên trảm lên trên người hắn.
Nhất Kiếm Định Hồn!
Có sự tình của Độc Cô Phong trước đó, lần này Diệp Huyền đã sớm chuẩn bị, bởi vậy, ngay lúc yêu thú vừa ra tay, hắn đã chuẩn bị xong và chờ đợi, đề phòng Cổ Hưu này từ bỏ thân thể, lợi dụng linh hồn chạy trốn.
Theo một kiếm này nhập hồn, Cổ Hưu lập tức trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin, bởi vì hắn nghĩ không ra đầu yêu thú này sẽ ra tay, cũng không hiểu tại sao đầu yêu thú này lại ra tay.
Đến chết cũng không hiểu được!
Sau khi Cổ Hưu chết, Diệp Huyền thu hồi kiếm, sau đó lấy ra Xiển U giới bắt đầu điên cuồng hấp thu linh hồn Cổ Hưu.
Đối với hắn mà nói, đây chính là đồ đại bổ, mặc dù không thể tăng lên thực lực của hắn ngay lập tức, nhưng từ từ tích lũy xuống, ngày sau cũng có đại tác dụng, đặc biệt là đối với linh hồn của hắn!
Một bên, yêu thú kia nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó lui về một bên.
Đối với Diệp Huyền, hiện tại nó thật sự có chút kiêng kị. Chuẩn xác mà nói, nó kiêng kị nữ nhân kia.
Giản Tự Tại!
Nữ nhân kia... Ngay cả nghĩ nó cũng không muốn nghĩ đến, chớ nói chi là nhìn thấy! Bởi vậy, lúc nhìn thấy Diệp Huyền cầu cứu, nó quả quyết lựa chọn ra tay, nguyên nhân đúng là sợ Diệp Huyền gọi nữ nhân kia tới.
Mà bây giờ, nó chỉ hy vọng đám người Diệp Huyền rời đi, nhanh chóng rời đi!
Nơi xa, Diệp Huyền lợi dụng Xiển U giới hấp thu linh hồn Cổ Hưu, không thể không nói, cảm giác này hết sức sảng khoái!
Vô cùng sảng khoái, toàn bộ linh hồn đều như bay bổng.
Diệp Huyền thu hồi Xiển U giới, sau đó quay người nhìn về phía hai nữ Độc Cô Huyên:
Hai người lưu lại nơi này, ta đi ra ngoài một chuyến.
Diệp Linh vội vàng ôm lấy cánh tay hắn:
Muội đi cùng với ca!
Diệp Huyền lắc đầu:
Nghe lời, lưu lại nơi này.
Diệp Linh dùng sức lắc đầu.
Diệp Huyền khẽ cười nói:
Chờ muội trở nên mạnh hơn, sau đó lại kề vai chiến đấu cùng ca ca, có được không?
Diệp Linh khẽ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Diệp Huyền nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu Diệp Linh:
Ở lại đây yên tâm chờ đợi ca ca, còn có, không nên oán hận nàng, biết không?
Diệp Linh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền:
Không! Nếu không phải do nàng, ca ca sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, ta sẽ không tha thứ cho nàng!
Nói xong, nàng lập tức òa khóc lên.
Vĩnh viễn nàng cũng sẽ không quên, những đau khổ ca ca đã từng phải chịu, mà sở dĩ ca ca chịu khổ nhiều như vậy, cũng bởi vì nữ nhân kia rời đi!
Nếu như nữ nhân kia không rời đi, ca ca sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Đối với nữ nhân kia, từ nhỏ nàng đã oán hận!
Vì ca ca mà hận!
Nghe Diệp Linh nói, Độc Cô Huyên cách đó không xa cảm thấy trong lòng đau xót khó hiểu, toàn tâm đau nhói.
Diệp Huyền nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt Diệp Linh, cười nói:
Vậy muội hẳn phải biết, nàng vì cứu chúng ta nên mới rời đi?
Diệp Linh nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền nói khẽ:
Suy cho cùng, nàng không thua thiệt chúng ta cái gì cả, ngược lại, vì bảo hộ chúng ta, nàng bị cầm tù ở nơi này hơn mười năm... Là chúng ta thua thiệt nàng, biết không?
Nghe Diệp Huyền nói, Độc Cô Huyên cách đó không xa lập tức chảy ròng nước mắt.
Nơi xa, Diệp Huyền lại nói:
Ca ca không oán hận, muội cũng không cần hận, có được không?
Diệp Linh yên lặng, không nói lời nào.
Diệp Huyền mỉm cười:
Hai người ở chỗ này chờ ca, ca ca đi giết mấy người.
Nói xong, hắn quay người biến mất ở cách đó không xa.
Sau khi Diệp Huyền rời đi, Độc Cô Huyên đi tới trước mặt Diệp Linh, Diệp Linh cúi đầu không nói lời nào.
Độc Cô Huyên nói khẽ:
Ngươi hận mẫu thân, mẫu thân lý giải, ngươi có thể cho mẫu thân một cơ hội sao? Một cơ hội để bù đắp!
Diệp Linh vẫn cúi đầu, không nói lời nào.
Độc Cô Huyên nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay Diệp Linh, Diệp Linh kéo ra, nhưng Độc Cô Huyên nắm chặt vô cùng, mà Diệp Linh sau một lần rút tay không được, nàng cũng từ bỏ.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt Độc Cô Huyên lập tức nổi lên một nụ cười...
Mà cách đó không xa, sắc mặt của đầu yêu thú kia lại có chút khó coi!
Bây giờ Diệp Huyền này thế mà không định mang theo hai nữ nhân này rời đi... Điều này nói rõ hắn muốn biến nơi này thành chỗ tránh nạn a!
Kỳ thật, đúng là Diệp Huyền đã đánh chủ ý này!
Tiến có thể công, lui có thể thủ.
Sau khi rời đi Vô Gian luyện ngục, Diệp Huyền trực tiếp đi tới Độc Cô gia!
Đương nhiên hắn sẽ không buông tha cho Độc Cô gia!
Phải biết, Độc Cô Liên kia vẫn còn chưa chết!
Mà Diệp Huyền vừa rời đi Vô Gian luyện ngục, đã cảm nhận được một cỗ khí tức khóa chặt hắn!
Phát giác được một màn này, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức biến đổi!
Phải biết, hiện tại hắn vẫn đang sử dụng Hỗn Độn Chi Khí để ẩn nấp!
Đối phương lại có thể khóa chặt hắn!
Diệp Huyền đang chuẩn bị quay người trở lại Vô Gian luyện ngục, mà lúc này, một lưới ánh sáng đột nhiên xuất hiện ở vùng trời Vô Gian luyện ngục, ngay sau đó, không gian xung quanh Diệp Huyền run lên kịch liệt, vô số tia sáng tầng tầng lớp lớp phong tỏa lại không gian xung quanh Diệp Huyền!
Bị phát hiện!
Diệp Huyền sầm mặt lại, hắn phóng xuất Tiên Linh kiếm, mà lúc này, ở trước mặt hắn không xa xuất hiện một nam tử trung niên.
Nam tử trung niên mặc một bộ trường bào màu xám, trong tay hắn, cầm một thanh quạt xếp màu đen, mà hắn, chỉ có một con mắt.
Nam tử trung niên liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, cười nói:
Nghĩ đến ngươi chính là Diệp Huyền. Không tệ không tệ, quả thật là kỳ tài ngút trời! Đặc biệt là thuật ẩn nấp này của ngươi, nếu không phải dựa vào đại trận này, ta cũng không thể nào phát hiện ra ngươi!
Diệp Huyền nhìn về phía nam tử trung niên:
Cổ gia?
Nam tử trung niên gật đầu.
Diệp Huyền cười nói:
Cổ gia muốn ra mặt thay Độc Cô gia sao?
Nam tử trung niên mỉm cười, nhẹ nhàng lay động quạt xếp:
Cũng không phải, lần này ta đến đây, chỉ vì một chuyện, đó chính là giết người!
Diệp Huyền hỏi:
Không phải đoạt bảo?
Nam tử trung niên cười nói:
Trước hết giết người, sau lại đoạt bảo.
Diệp Huyền cười cười, sau một khắc, hắn trực tiếp tế ra Không Gian đạo tắc, theo Không Gian đạo tắc xuất hiện, cả người hắn lập tức hư ảo.
Nam tử trung niên mỉm cười:
Muốn lợi dụng không gian để bỏ chạy? Nằm mơ!
Thanh âm vừa dứt, tay phải của hắn nhẹ nhàng đè ép xuống.
Oanh!
Phía dưới, ngay lối vào Vô Gian luyện ngục, một bóng người mạnh mẽ ngừng lại.
Chính là Diệp Huyền!
Diệp Huyền bị một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp bức ngừng ngay tại chỗ!
Diệp Huyền vừa ngẩng đầu nhìn lên, một đạo quyền ấn tựa như đại sơn áp đỉnh rơi nhanh xuống từ trên không, mục tiêu, đúng là hắn!
Tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức hắn căn bản không thể nào trốn tránh!
Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm đâm lên trên một kiếm!
Ông!
Link: http://bit.ly/tcmatcgd
Chương 639: Cổ Liêm Cung Nghênh
Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng chân trời, ngay sau đó, một đạo kiếm quang trực tiếp trảm lên phía trên đạo quyền ấn kia.
Oanh!
Toàn bộ chân trời run lên kịch liệt!
Mà Diệp Huyền phía dưới càng liên tục lùi lại, vừa lui, lui xa trọn vẹn hơn trăm trượng!
Diệp Huyền vừa dừng lại, nam tử trung niên kia lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn không xa!
Nam tử trung niên chậm rãi đi về phía Diệp Huyền, trên mặt hắn, mang theo một nụ cười:
Không tệ không tệ, cứng rắn tiếp một quyền của ta, cũng chỉ chịu một vết thương nhỏ mà thôi, không tệ!
Nói xong, hắn đột nhiên nắm chặt tay phải, trong nháy mắt, một cỗ quyền ý cường đại xuất hiện ở bốn phía, toàn bộ không gian vì đó mà run rẩy dữ dội một hồi.
Phía dưới, Diệp Huyền biến sắc, tay phải của hắn nắm chặt chuôi kiếm, hai cỗ kiếm ý tựa như nước suối tràn vào trong vỏ kiếm, cùng lúc đó, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên phát tán ra từ trong cơ thể hắn.
Vô Địch Kim Thân!
Đối mặt nam tử trung niên trước mắt này, hắn không dám có lòng khinh thị, trực tiếp thi triển ra Vô Địch Kim Thân!
Trên không, nam tử trung niên nhìn thoáng qua Diệp Huyền, trong mắt có một tia kinh ngạc:
Đây là thần thông thuật gì? Có chút lợi hại a!
Diệp Huyền không nói nhảm, hắn đột nhiên giẫm chân phải một cái.
Oanh!
Diệp Huyền vọt lên từ dưới mặt đất, trên không, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém ra một trảm.
Ông!
Một tiếng kiếm reo vang vọng chân trời!
Theo tiếng kiếm reo này vang lên, một đạo kiếm quang tàn nhẫn trảm xuống từ trên không, một kiếm này chém xuống, vùng không gian trên đỉnh đầu nam tử trung niên kia trực tiếp trở nên vặn vẹo.
Phía dưới Diệp Huyền, nam tử trung niên mỉm cười:
Quả thật có chút yêu nghiệt!
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên đấm lên phía trên một quyền.
Oanh!
Không gian xung quanh run lên kịch liệt, đạo kiếm quang của Diệp Huyền bị cỗ lực lượng này mạnh mẽ bức ngừng, cùng lúc đó, Diệp Huyền trên không trung liên tục lùi lại, thế nhưng, không lui được mấy bước hắn đã nhanh chóng ngừng lại, ngay sau đó, hắn vội xông về phía trước, sau đó lại trảm xuống dưới một kiếm.
Nam tử trung niên đưa tay đấm ra một quyền, nơi một quyền này hạ xuống, không gian trực tiếp lõm vào, vô cùng doạ người!
Oanh!
Một tiếng nổ vang kinh thiên vang vọng lên ở phía chân trời, mà nam tử trung niên phía dưới Diệp Huyền đang liên tục lùi lại gần mười trượng, hắn vừa dừng lại, không gian phía sau hắn trực tiếp nổ tung, cùng lúc đó, từ bên trong không gian trước mặt hắn, một thanh phi kiếm không chút dấu hiệu nào bay ra, tốc độ cực nhanh!
Thuấn Không Nhất Kiếm!
Nhìn thấy một kiếm này, nam tử trung niên mỉm cười:
Kiếm kỹ không tệ!
Thanh âm vừa dứt, hai ngón tay của hắn nhẹ nhàng kẹp lại, vừa kẹp lại, kiếm quang trước mặt hắn lập tức biến mất, mà ở giữa hai ngón tay của hắn, là kiếm của Diệp Huyền.
Khóe miệng nam tử trung niên nổi lên một nụ cười:
Khó trách ngay cả Vô Thượng Chi Cảnh cũng không thể làm gì ngươi, xác thực không tầm thường.
Nói xong, chuôi kiếm kẹp giữa hai ngón tay của hắn đột nhiên bay ra, chém thẳng về phía Diệp Huyền cách đó không xa.
Nhanh!
Tốc độ của một kiếm này cực nhanh, còn nhanh hơn một kiếm vừa rồi của Diệp Huyền!
Diệp Huyền giật mình trong lòng, không dám khinh thường, tay phải của hắn duỗi ra phía trước, sau đó dụng lực nắm lại, vừa nắm, trực giác nắm chặt thanh kiếm kia, nhưng mà, lực lượng cường đại ẩn chứa trong đó lại chấn cho hắn liên tục lùi lại phía sau, vừa lui, trực tiếp lui xa trăm trượng!
Sau khi dừng lại, Diệp Huyền nhìn thoáng qua cánh tay của bản thân, giờ phút này, cả cánh tay của hắn đã rạn nứt, máu tươi đang không ngừng tuôn ra.
Trong lòng Diệp Huyền run lên, lực lượng của người này cực kỳ khủng bố!
Nam tử trung niên chậm rãi đi về phía Diệp Huyền:
Khó trách lúc trước Độc Cô gia muốn diệt sát ngươi không tiếc bất cứ giá nào, ngươi quả thực phải chết, không chết, chúng ta không yên lòng a!
Thanh âm vừa dứt, tay phải của hắn nhẹ nhàng đè ép xuống, trong nháy mắt, một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa đột nhiên bao phủ xuống từ trên không, giờ khắc này, phảng phất như trời muốn sập, vô cùng doạ người!
Phía dưới, khóe mắt Diệp Huyền nhảy động một hồi, sau một khắc, hắn trực tiếp quay người trốn vào bên trong Vô Gian luyện ngục.
Trên không, nam tử trung niên ngây ngẩn cả người.
Chạy?
Thế mà trực tiếp chạy?
Trên không, nam tử trung niên yên lặng một chớp mắt, sau đó trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở bên trong Vô Gian luyện ngục.
Nhưng mà, hắn vừa mới tiến Vô Gian luyện ngục, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Trên lòng bàn tay của người áo đen, một thanh kiếm đang lơ lửng!
Vừa nhìn thấy thanh kiếm này, vẻ mặt nam tử trung niên lập tức biến đổi, trong mắt hắn, là ngưng trọng, còn có kiêng kị!
Nơi xa, người áo đen nói khẽ:
Lại tiến lên phía trước một bước, bản chủ cho ngươi thần hồn câu diệt!
Nam tử trung niên: "..."
Nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào người áo đen, một lát sau, hắn mỉm cười:
Ta đã nói, người cuồng vọng giống như Diệp Huyền, nếu sau lưng hắn không có người, làm sao hắn có thể sống đến thời khắc này?
Nói đến đây, hắn có chút dừng lại, lại nói:
Không biết các hạ là thần thánh phương nào!
Đối diện, người áo đen bước ra phía trước một bước, một bước này, rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ khí tức gợn sóng gì.
Mà vẻ mặt nam tử trung niên lại vô cùng đề phòng, bởi vì hắn biết, nhiều khi, có một vài cường giả đã đạt đến cấp độ phản phác quy chân, mỗi tiếng nói cử động, đều ẩn chứa thiên địa đại đạo.
Mặc dù giờ phút này, hắn cũng không cảm nhận được Đại Đạo khí tức gì, nhưng hắn vẫn không dám có chút chủ quan.
Càng bình phàm, có nghĩa càng bất phàm!
Đúng lúc này, thanh kiếm trước mặt người áo đen kia đột nhiên khẽ run lên.
Nhìn thấy chuôi kiếm này, nam tử trung niên biến sắc, kìm lòng không được lui về sau hai bước, mà vừa lui, khí tức trên người hắn lập tức yếu đi rất nhiều.
Phát giác được một màn này, đồng tử của nam tử trung niên khẽ co rụt lại, trong lòng hoảng hốt, bản thân làm sao có thể bị một thanh kiếm bức lui?
Thế là, hắn lại bước ra phía trước hai bước!
Vừa tiến lên, khí tức của hắn trong nháy mắt lại tăng cường rất nhiều!
Nam tử trung niên khẽ buông lỏng trong lòng, lúc hắn nhìn về phía thanh kiếm kia lần nữa, trong mắt là vẻ kiêng dè nồng đậm.
Bản thân vậy mà kém chút nữa bị một thanh kiếm phá vỡ võ đạo chi tâm?
Nơi xa, người áo đen đột nhiên nói:
Nhìn thấy bản chủ, còn có thể vững chắc võ đạo chi tâm, ngươi cũng xem như không tệ.
Nam tử trung niên nhìn thoáng qua người áo đen, tay phải chậm rãi nắm chặt:
Không biết các hạ xưng hô thế nào?
Người áo đen nói:
Tên chẳng qua chỉ là một danh hiệu, biết lại thế nào? Không biết lại thế nào? Nghe, ngươi cứ trở về chờ đợi, năm ngày sau, bản chủ sẽ đi cùng tên đệ tử không hăng hái của ta, đích thân tới Cổ gia, khi đó, sư đồ ta và Cổ gia nên có một cái kết triệt để.
Nghe vậy, nam tử trung niên híp lại hai mắt:
Ngươi muốn đi đến Cổ gia ta?
Người áo đen nói:
Không được?
Nam tử trung niên trầm mặc một lát, sau đó nói:
Năm ngày sau, Cổ Liêm ta ở Cổ gia cung nghênh đón các hạ ghé thăm!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Sau khi Cổ Liêm đi, người áo đen xoay người chạy.
Người áo đen này, dĩ nhiên chính là Diệp Huyền.
Link: http://bit.ly/tcmatcgd
Chương 640: Âm Linh Kiếm Khí!
Bên trong tầng thứ hai của Vô Gian luyện ngục, vẻ mặt Diệp Huyền cực kỳ ngưng trọng.
Bởi vì hắn phát hiện, hắn hiện tại, so với nam tử gọi là Cổ Liêm vừa rồi vẫn có chênh lệch rất lớn!
Trừ phi hắn vận dụng Chư Thần Bộ, bằng không, hắn căn bản không phải đối thủ của đối phương.
Mà cho dù vận dụng Chư Thần Bộ, hắn cũng không hoàn toàn chắc chắn có thể đánh giết đối phương, mà một khi không thể đánh giết đối phương, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Trọng yếu nhất, chính là hiện tại hắn không thể mang theo Diệp Linh và Độc Cô Huyên rời đi, bởi vì hiện tại có quá nhiều người đang có ý đồ xấu với hắn.
Mà cứ một mực tiếp diễn như thế, cũng không phải một biện pháp tốt!
Thực lực!
Vẻ mặt Diệp Huyền âm trầm, giờ phút này, hắn vẫn cảm thấy bản thân thiếu thực lực nghiêm trọng.
Hiện tại, cho dù đối đầu với Vô Thượng Chi Cảnh, hắn cũng không yếu hơn nửa điểm. Thế nhưng, Cổ Liêm này rõ ràng là phía trên Vô Thượng Chi Cảnh.
Cảnh giới chênh lệch quá lớn, cho dù thân có thần trang, cũng không cách nào bù đắp.
Đột phá!
Diệp Huyền ngồi xếp bằng xuống, trong lòng trầm giọng nói:
Giản cô nương, nếu ta muốn đạt đến Nguyên Cảnh...
Giản Tự Tại đột nhiên nói:
Đừng hỏi ta, cảnh giới quá thấp, ta không biết!
Diệp Huyền đen mặt lại:
Giản cô nương, chẳng phải ngươi cũng phải từng bước một đi tới sao? Ngươi...
Giản Tự Tại nói:
Ta là một bước thành thần, không giống với ngươi!
Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó nhếch miệng:
Một bước thành thần? Ngươi lừa dối ai đây?
Giản Tự Tại nói khẽ:
Nói, tưởng như rất dễ, nhưng cũng không phải dễ dàng như vậy. Đối với nhiều người mà nói, giữa bình phàm và thành đạo, khoảng cách rất xa, nhưng cũng có vài người, giữa bọn hắn và đạo, chỉ cách có một bước. Giữa thiên địa này, có không ít người như thế.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng nói:
Giản cô nương, vậy ngươi nói xem, là từng bước một đi tới thành thần, hay là một bước thành thần lợi hại hơn?
Giản Tự Tại trầm mặc một lát, sau đó nói:
Ngươi hỏi những thứ này có ý nghĩa sao? Tóm lại, ngươi chỉ cần hiểu rõ một điều là được, đó chính là hiện tại ngươi rất yếu, vô cùng yếu, hiểu chưa?
Diệp Huyền: "..."
Một lát sau, Diệp Huyền mở ra tay phải, sau đó nhẹ nhàng nắm lại, trong nháy mắt, không gian khẽ run lên...
Cảm thụ Nguyên Lực!
Sau nửa canh giờ, trong lòng Diệp Huyền vui vẻ, bởi vì hắn cảm nhận được một cỗ năng lượng thần bí, hắn vội vàng lợi dụng không gian chi lực ngưng tụ nó, rất nhanh, trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một điểm đen lớn chừng hạt gạo.
Nhìn thấy điểm đen này, Diệp Huyền lập tức ngây ngẩn cả người.
Nguyên Lực không phải màu tím sao?
Trầm mặc một hồi, hắn không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục ngưng tụ, dần dần, điểm đen trong lòng bàn tay của hắn càng lúc càng lớn, cho tới bây giờ, đã lớn chừng ngón cái, mà bên trong điểm đen này, ẩn chứa một cỗ lực lượng.
Vẻ mặt Diệp Huyền có chút ngưng trọng, bởi vì hắn cảm giác được cỗ lực lượng này có chút không đúng, nhưng rốt cục kỳ lạ ở chỗ nào, hắn cũng không rõ ràng lắm.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Giản cô nương, có chỗ nào không thích hợp sao?
Giản Tự Tại nói:
Không có chỗ nào không đúng, tiếp tục.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, tiếp tục ngưng tụ, rất nhanh, trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một vòng xoáy màu đen, mà theo vòng xoáy màu đen này xuất hiện, không gian xung quanh đột nhiên rung động, cùng lúc đó, không gian trước mặt hắn vậy mà bắt đầu mờ đi!
Diệp Huyền biến sắc:
Giản cô nương, đây là có chuyện gì!
Giản Tự Tại trầm mặc một lát, sau đó nói:
Âm Linh Chi Khí!
Diệp Huyền vội vàng nói:
Âm Linh Chi Khí là thứ gì?
Giản Tự Tại nói:
Chính là âm khí do người chết phát ra, có không biết bao nhiêu người đã chết ở nơi này, tụ tập vô cùng vô tận Âm Linh Chi Khí, mà khí này, là loại linh khí có tính ăn mòn cường đại nhất trong thiên địa này ngoại trừ tử khí.
Diệp Huyền liên lục lui về phía sau, bởi vì không gian trước mặt hắn đã bắt đầu biến mất từng chút từng chút, cực kì khủng bố!
Giản Tự Tại lại nói:
Điều khiển chúng nó!
Diệp Huyền vội vàng nói:
Điều khiển thế nào?
Giản Tự Tại nói:
Ngươi ngưng tụ thế nào, điều khiển giống thế đó!
Diệp Huyền nỗ lực để bản thân trấn định lại, tay phải của hắn khẽ nâng lên, sau đó bắt đầu chậm rãi nắm chặt, dần dần, đoàn Âm Linh Chi Khí trước mặt hắn kia bắt đầu chậm rãi thu nhỏ, cho đến khi biến mất.
Nhìn thấy đoàn Âm Linh Chi Khí này biến mất, Diệp Huyền lập tức thở dài một hơi, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán:
Giản cô nương, Âm Linh Chi Khí này quả thực có chút khủng bố.
Giản Tự Tại nói:
Phía trên Nguyên Cảnh là Vô Thượng Chi Cảnh, nhưng rất ít người biết, giữa Nguyên Cảnh và Vô Thượng Chi Cảnh, còn có một cảnh giới ẩn giấu, chính là Âm cảnh. Nguyên Khí chí dương, Âm Khí chí âm, bây giờ ngươi đánh bậy đánh bạ nắm trong tay loại Âm Linh Chi Khí này, đối với ngươi mà nói, kỳ thật là một chuyện tốt.
Diệp Huyền vội hỏi:
Âm Linh Chi Khí lợi hại, hay là Nguyên Khí lợi hại?
Giản Tự Tại nói:
Ngươi đoán!
Diệp Huyền: "..."
Giản Tự Tại nói:
Âm Linh Chi Khí, tính ăn mòn cực cường, cả bản nguyên không gian cũng có thể ăn mòn được, nếu ngươi có thể chưởng khống tốt, cho dù không sử dụng Vô Địch Kim Thân và Chư Thần Bộ, ngươi cũng có thể chém giết Vô Thượng Chi Cảnh. Trọng yếu nhất, chính là sau khi ngươi nắm giữ Âm Linh Chi Khí này, nếu tiếp tục nắm giữ Nguyên Khí, cả hai hợp nhất, sẽ có kinh hỉ.
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Đa tạ Giản cô nương chỉ bảo.
Giản Tự Tại nói:
Vô Gian luyện ngục này có rất nhiều Âm Linh Chi Khí, ngươi có thể ngưng tụ chúng thành Âm Linh Khí kiếm, ngày sau đối địch với người, sử dụng những Âm Linh Khí kiếm này như phi kiếm, Âm Linh Chi Khí là khí, so với phi kiếm bình thường có khác biệt rất lớn, sử dụng sẽ có hiệu quả đặc biệt.
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Hiểu rõ!
Nói xong, hắn bắt đầu chậm rãi ngưng tụ những Âm Linh Chi Khí này, chỉ chốc lát, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn, một thanh kiếm màu đen nhánh!
Âm Linh Khí kiếm!
Cả thanh kiếm dài khoảng ba thước, không có chuôi kiếm, toàn thân đen kịt, quanh thân tản ra một cỗ khí tức cực kỳ âm lãnh.
Vẻ mặt Diệp Huyền ngưng trọng, bởi vì chuôi kiếm này vô cùng nguy hiểm, ngay cả bản thân hắn cũng không dám chạm vào, trừ phi thi triển Vô Địch Kim Thân, bằng không, dù cho thân thể của hắn từng đạt được long huyết thối luyện cũng không chịu nổi Âm Linh Chi Khí ăn mòn.
Diệp Huyền cẩn thận thu chuôi Âm Linh Khí kiếm này vào bên trong Giới Ngục tháp, vừa mới tiến vào Giới Ngục tháp, Tiểu Linh Nhi đã bay tới, nhưng mà, vừa nhìn thấy chuôi kiếm này, sắc mặt nàng bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, sau một khắc, nàng đột nhiên oanh ra một quyền.
Oanh!
Thanh kiếm kia trực tiếp bị oanh bay!
Tiểu Linh Nhi còn muốn xuất thủ, Diệp Huyền vội vàng ngăn nàng lại:
Tiểu Linh Nhi ngươi muốn làm gì!
Tiểu Linh Nhi nhìn thoáng qua thanh kiếm kia, vẻ mặt có chút lạnh:
Khí tức tà ác!
Link: http://bit.ly/tcmatcgd
Chương 641: Tổ Tiên Chi Hồn