.
Diệp Huyền cười khổ, sau đó nói:
Ta dùng để đánh người xấu, đánh người xấu, cần phải dùng đồ vật tà ác, hiểu chưa?
Tiểu Linh Nhi không nói gì, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm kia, thần sắc bất thiện.
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, một lát sau, được hắn không ngừng khuyên bảo, Tiểu Linh Nhi mới biểu thị nguyện ý tạm thời buông tha cho thanh kiếm kia...
Nhìn Tiểu Linh Nhi thoải mái nhàn nhã cách đó không xa, Diệp Huyền trầm giọng nói:
Giản cô nương, dường như nàng lại mạnh lên.
Giản Tự Tại nói:
Nàng vốn là Bản Nguyên Chi Thể, tự nhiên trưởng thành rất nhanh.
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Không thể nói cho nàng biết nàng rất giỏi đánh nhau...
Hắn phát hiện, thực lực của Tiểu Linh Nhi này thật sự khủng bố, nếu để cho nàng biết nàng rất giỏi đánh nhau, sợ là tiểu nha đầu này sẽ thành vô pháp vô thiên.
Một lát sau, Diệp Huyền rời đi Giới Ngục tháp, sau đó trở lại tầng thứ ba của Vô Gian luyện ngục, bắt đầu tiếp tục ngưng tụ Âm Linh Khí kiếm...
Sau bốn ngày.
Cổ gia.
Là một trong tam đại thế gia đứng đầu Thiên Vực, thực lực của Cổ gia tự nhiên là rất cường đại không thể nghi ngờ, mà nội tình của Cổ gia, càng có thể nói là dày nhất trong tam đại thế gia.
Một ngày này, hết thảy cường giả Cổ gia hồi tộc.
Cổ Liêm đứng trên không tòa phủ đệ của Cổ gia, hắn chắp hai tay sau lưng, cứ như vậy lẳng lặng đứng đấy.
Bốn phía hết sức yên tĩnh, thế nhưng toàn bộ cường giả Cổ gia đều đã thủ trong bóng tối.
Một ngày này, toàn tộc Cổ gia trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Chờ Diệp Huyền!
Chuẩn xác mà nói, là chờ người áo đen thần bí kia!
Cứ chờ như vậy, chờ a, từ buổi sáng chờ đến trưa, lại từ buổi trưa chờ đến buổi tối, nhưng mà Diệp Huyền và người áo đen thần bí kia vẫn không xuất hiện...
Vào đêm, một lão giả đột nhiên xuất hiện bên cạnh Cổ Liêm:
Bọn hắn có đến không?
Thần sắc Cổ Liêm bình tĩnh:
Chờ!
Lão giả khẽ gật đầu, lui xuống.
Rất nhanh, từ ban đêm lại đến hừng đông, nhưng mà vẫn như cũ không thấy bóng dáng Diệp Huyền và người áo đen...
Trên không, vẻ mặt Cổ Liêm âm trầm tới cực điểm.
Vô Gian luyện ngục.
Chẳng phải ngươi muốn đi Cổ gia sao?
Ta có nói sẽ đi sao?
Ngươi có nói!
A... Tạm thời không đi!
Vì sao?
Ta... Đánh không lại a... Chờ đánh thắng được lại đi!
Giản Tự Tại: "..."
…
Bầu trời Cổ phủ, Cổ Liêm nắm thật chặt tay phải, vẻ mặt âm lãnh.
Hắn biết, rất có thể hắn đã bị chơi xỏ!
Nhưng vấn đề là người mạnh như thế, làm sao lại nuốt lời a?
Một lão giả xuất hiện bên cạnh Cổ Liêm, lão giả nhìn thoáng qua cuối chân trời, nhíu mày:
Người kia, thật sự cực cường?
Cổ Liêm nói khẽ:
Một thanh kiếm thiếu chút nữa đã phá vỡ võ đạo chi tâm của ta, ngươi nói xem?
Lão giả trầm giọng nói:
Cường giả như thế, hẳn là sẽ không nuốt lời.
Cổ Liêm khẽ lắc đầu:
Bất kể thế nào, người này không tầm thường, Cổ gia ta không thể khinh thường.
Lão giả nói:
Tự nhiên, ta đã điều tra qua lai lịch của Diệp Huyền này, món chí bảo kia hẳn là phải ở trên người hắn, ngoài ra, sau lưng hắn, quả thực dường như có một vị cường giả thần bí. Bởi vì có mấy lần hắn lâm nguy, đều có thể vô thanh vô tức vượt qua. Nhưng mà, rốt cục người này là người phương nào, lai lịch ra sao, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả!
Cổ Liêm lãnh đạm nói:
Chẳng cần biết người nọ là ai, món bảo vật kia, Cổ gia ta nhất định phải đạt được. Nếu đạt được vật này, Cổ gia ta nhất định có thể siêu việt nam bắc Vũ Tông cùng với Thánh địa, thậm chí là siêu việt Vị Ương tinh cung kia.
Lão giả trầm giọng nói:
Nhưng nếu thật sự thu hoạch được vật này, sợ rằng cũng là một tai họa a!
Cổ Liêm nói:
Cược một lần.
Lão giả khẽ gật đầu, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn lại nói:
Theo ta được biết, Diệp Huyền kia tựa hồ có khúc mắc không nhỏ với Vân gia.
Cổ Liêm nói:
Liên hệ với Vân gia, còn có, đại trận ở Vô Gian luyện ngục, tùy thời duy trì, chớ có để người này thoát ra ngoài.
Lão giả khẽ gật đầu:
Vẫn luôn có người duy trì trận pháp, nhưng mà, đầu yêu thú ở tầng thứ chín kia...
Nghe vậy, vẻ mặt Cổ Liêm đột nhiên trở nên có chút ngưng trọng.
Đối với Vô Gian luyện ngục này, Cổ gia cũng phải có chút kiêng kỵ.
Cổ Liêm yên lặng một lát, sau đó nói:
Để ta nghĩ biện pháp xử lý.
Nói xong, hắn quay người biến mất ở cuối chân trời.
...
Độc Cô gia.
Bởi vì chuyện Diệp Huyền ngày đó, bây giờ Độc Cô gia chỉ còn sót lại rải rác mấy người, Độc Cô gia hiện tại, có thể nói, đã không có tư cách đặt song song cùng Ngôn gia và Cổ gia làm tam đại thế gia.
Trong một gian đại điện, Độc Cô Liên vẫn là linh hồn thể như cũ đang ngồi yên lặng, sắc mặt hắn có chút dữ tợn.
Bởi vì Diệp Huyền, thực lực của Độc Cô gia đại giảm, một số thế lực chung quanh đã bắt đầu chậm rãi từng bước xâm chiếm sản nghiệp của Độc Cô gia.
Mà Độc Cô gia, không có bất kỳ sức phản kháng gì, cũng không dám phản kháng.
Lúc này, Độc Cô Minh đi vào bên trong đại điện.
Thấy Độc Cô Minh, Độc Cô Liên vội vàng đứng lên:
Đã chết rồi sao?
Độc Cô Minh lắc đầu.
Độc Cô Liên lại ngồi xuống:
Cổ gia cũng không giết được hắn à...
Độc Cô Minh nhìn thoáng qua Độc Cô Liên:
Chúng ta nên rời đi Thiên Vực!
Rời đi Thiên Vực!
Độc Cô Liên híp lại hai mắt:
Ngươi có ý tứ gì!
Độc Cô Minh trầm giọng nói:
Bây giờ Độc Cô gia ta đã mất đại thế, nếu tiếp tục lưu lại nơi này, chỉ có một con đường chết. Bây giờ chúng ta phải mang theo tộc nhân rời đi, mới mong có cơ hội đông sơn tái khởi.
Độc Cô Liên có chút gằn giọng nói:
Những người Độc Cô gia ta đã chết đi cứ bỏ qua như vậy sao?
Độc Cô Minh thấp giọng thở dài:
Tiếp tục nữa, gia tộc sẽ càng chết nhiều người!
Độc Cô Liên nắm chặt hai quả đấm:
Diệp Huyền phải chết!
Độc Cô Minh nhìn thoáng qua Độc Cô Liên, sau đó lặng yên thối lui.
Ngoài điện, Độc Cô Minh nhìn thoáng qua chân trời, nói khẽ:
Không cứu nổi!
Nói xong, hắn trực tiếp rời đi.
Rời đi Độc Cô gia!
Cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn rời đi Độc Cô gia, bởi vì hắn không nhìn thấy bất kỳ hi vọng gì cả!
Trong điện, Độc Cô Liên trầm mặc một lát, sau đó trở lại tổ từ Độc Cô gia, ở chính giữa tổ từ, có bức tượng điêu khắc của một nam tử trung niên.
Độc Cô Liên trầm mặc rất lâu, sau đó chậm rãi quỳ xuống:
Tiên tổ, Độc Cô gia đột nhiên gặp đại biến, tử tôn bất hiếu cung thỉnh tiên tổ chi hồn hiện thân!
Một lát sau, tay của bức tượng điêu khắc kia đột nhiên giật giật...
...
Link: http://bit.ly/tcmatcgd
Chương 642: Ta Rất Giỏi Đánh Nhau!
Vô Gian luyện ngục, tầng thứ chín.
Diệp Huyền xếp bằng ngồi dưới đất, ở trước mặt hắn, một thanh Âm Linh Khí kiếm đang dần ngưng tụ.
Ở sau lưng hắn, Diệp Linh lẳng lặng dựa vào hắn, mà Độc Cô Huyên vẫn luôn ngồi ở một bên, cứ như vậy nhìn xem hai huynh muội.
Mà đầu yêu thú kia chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nó thật sự rất muốn một bàn tay chụp chết Diệp Huyền, nhưng nó thật không dám động thủ!
Gần nửa canh giờ trôi qua, không gian trước mặt Diệp Huyền khẽ run lên, theo sát đó, một thanh Âm Linh Khí kiếm ngưng tụ thành.
Hiện tại, hắn đã ngưng tụ được bảy chuôi Âm Linh Khí kiếm!
Mỗi một chuôi Âm Linh Khí kiếm, đều tương đương với một món cực phẩm thánh khí, trọng yếu nhất, chính là không thể đụng vào kiếm này, cho dù là Vô Thượng Chi Cảnh, chỉ cần đụng vào cũng sẽ bị ăn mòn. Hơn nữa, kiếm này ở trạng thái khí, cực nhẹ, dùng để làm phi kiếm, tốc độ phi thường nhanh!
Diệp Huyền vội vàng thu kiếm vào bên trong Giới Ngục tháp, hắn cũng không dám để kiếm này ở bên ngoài quá lâu, bởi vì hắn vẫn không thể hoàn toàn chưởng khống Âm Linh Khí kiếm này.
Bên trong Giới Ngục tháp, Tiểu Linh Nhi đang đứng trước mặt bảy chuôi Âm Linh Khí kiếm kia, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm bảy thanh kiếm:
Các ngươi, cẩn thận một chút cho ta, ta rất giỏi đánh nhau, các ngươi biết không?
Nói xong, nàng giơ giơ lên nắm tay nhỏ.
Diệp Huyền: "..."
Thấy Diệp Huyền, Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn, sau đó quay đầu tiếp tục đi chăm tưới linh quả của nàng, nhưng thỉnh thoảng nàng sẽ lạnh lùng nhìn qua mấy thanh kiếm kia, mà rõ ràng là những thanh kiếm kia cũng không dám đi trêu chọc nàng.
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, hắn nhìn về phía bảy chuôi Âm Linh Khí kiếm kia, có bảy thanh phi kiếm này, tương đương với có thêm một át chủ bài!
Lúc này, Độc Cô Huyên đi tới, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nói khẽ:
Tiếp theo dự định thế nào?
Diệp Huyền nắm lấy tay nhỏ của Diệp Linh đã ngủ say:
Bảo vệ các ngươi thật tốt!
Độc Cô Huyên đột nhiên ngồi xuống trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn Diệp Huyền, nói khẽ:
Ngươi nguyện ý gọi ta một tiếng mẫu thân sao?
Tay Diệp Huyền khẽ run lên, hắn trầm mặc một lát, sau đó nói:
Cho ta một chút thời gian!
Có một số việc, chung quy là vẫn khó có thể tiêu tan trong lúc nhất thời.
Nghe Diệp Huyền nói, Độc Cô Huyên vội vàng nói:
Tốt, tốt...
Trên mặt nàng, tràn đầy ý cười, còn có nước mắt.
Diệp Huyền nói khẽ:
Ta và muội muội lớn lên ở Diệp gia, nhưng đối với phụ thân... Chuyện của hắn, hoàn toàn không biết gì cả.
Độc Cô Huyên trầm mặc.
Diệp Huyền nói:
Không thể nói sao?
Độc Cô Huyên lắc đầu:
Việc này, về sau mẫu thân sẽ nói cho ngươi biết, được không?
Diệp Huyền khẽ gật đầu, nói xong, hắn để Diệp Linh dựa vào trong ngực Độc Cô Huyên, sau đó đi đến trước mặt đầu yêu thú cách đó không xa.
Yêu thú kia nhìn Diệp Huyền, thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra vui giận.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Rất nhiều người muốn giết ta, bọn hắn đều rất mạnh.
Yêu thú lẳng lặng nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền lại nói:
Từ lần đầu tiên nhìn thấy tiền bối người, ta đã biết, tiền bối người là một yêu vô cùng có tâm chính nghĩa, đối với loại chuyện này, tiền bối người tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý đến, có đúng không?
Yêu thú kia nhìn thẳng Diệp Huyền, ngữ khí vô cùng kiên định:
Ta sẽ!
Nói xong, nó lại cường điệu một lần:
Ta thật sự sẽ không để ý!
Sắc mặt Diệp Huyền tối đen, tên này không vào trò vui a!
Yêu thú đi đến trước mặt Diệp Huyền, nó nhìn thẳng Diệp Huyền:
Nàng không ở nơi này, đúng không?
Nàng này, dĩ nhiên là chỉ Giản Tự Tại.
Diệp Huyền gật đầu:
Không ở đây!
Yêu thú kia nhìn chằm chằm Diệp Huyền, sau một lúc lâu, nó nói:
Nhân loại, rời đi nơi này.
Nói xong, nó quay người đang muốn rời khỏi, mà lúc này, Diệp Huyền vội vàng nói:
Chậm đã chậm đã.
Yêu thú nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Ngươi không muốn ra ngoài sao?
Trong mắt yêu thú có một tia mỉa mai:
Ngươi có thể làm được sao?
Diệp Huyền nói:
Ta không thể làm được, thế nhưng sư phụ ta có thể làm được!
Giản Tự Tại!
Yêu thú kia híp lại hai mắt, nó cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Huyền, qua rất lâu sau, nó lắc đầu:
Nếu nàng nhìn thấy ta, sẽ chỉ giết ta.
Diệp Huyền nói:
Có ta ở đây, nàng sẽ không.
Yêu thú cười lạnh:
Ngươi làm sao cam đoan?
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Ta là đệ tử duy nhất của nàng, nàng thích ta nhất, ta nói, bình thường nàng đều sẽ nghe.
Yêu thú liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:
Ta thực sự không rõ, ngay cả thần căn ngươi cũng không có, thể chất lại bình thường như thế, làm sao nàng lại coi trọng ngươi!
Diệp Huyền: "..."
Ha ha...
Bên trong Giới Ngục tháp đột nhiên truyền ra tiếng Giản Tự Tại cười to:
Con thú canh cổng thần tộc này nói chuyện còn khá được, ta miễn cho nó khỏi chết, ha ha...
Diệp Huyền: "..."
Lúc này, đầu yêu thú kia đột nhiên nói:
Ta không thoát ra được, nhưng mà, nếu bọn hắn tiến đến tầng thứ chín, ta có thể bảo vệ các nàng.
Nghe vậy, Diệp Huyền mừng rỡ trong lòng, đang muốn nói chuyện, yêu thú kia lại nói:
Chẳng qua ta có một điều kiện.
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Ngươi nói!
Yêu thú do dự một chút, sau đó nói:
Nếu nàng đến, xin nàng đừng đánh ta!
Diệp Huyền nghe mà trợn mắt hốc mồm... Tên này thế mà lại sợ Giản Tự Tại đến thế!
Xem ra, sự tình mà Giản Tự Tại đã làm ở thần tộc năm đó, không chỉ đơn giản như lão đầu phía trên kia nói.
Không chỉ như thế, nữ nhân này cũng thật không đơn giản, đừng nhìn nàng bình thường rất ôn hòa, cũng không sinh khí thế nào, thế nhưng Diệp Huyền biết, chính người ôn hòa như thế mới là đáng sợ nhất, bởi vì một khi nàng sinh khí, có thể đấy chính là hủy thiên diệt địa!
Về sau vẫn là ít chọc giận mới tốt!
Có đầu yêu thú kia hứa hẹn, Diệp Huyền hơi yên tâm một chút, ít nhất, chỉ cần Diệp Linh và Độc Cô Huyên không đi ra ngoài, tạm thời vẫn không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Diệp Huyền đi đến một bên, ngồi xếp bằng xuống, sau đó hắn lấy ra Xã Tắc Ấn, trầm giọng nói:
Giản cô nương, ta phải làm thế nào mới có thể luyện hóa được vật này?
Giản Tự Tại nói:
Nhỏ máu.
Diệp Huyền có chút hồ nghi:
Chỉ đơn giản như vậy?
Ừm.
Chắc chắn chứ?
Chắn chắn!
Không gạt ta?
Không lừa gạt!
Diệp Huyền: "..."
Lưỡng lự!
Diệp Huyền cũng không dám trực tiếp nhỏ máu, bởi vì lời nói của Giản Tự Tại này thật sự có chút không đáng tin cậy, đáng tiếc, Đại thần lầu hai lại không đáp lời.
Giữa sân, Diệp Huyền do dự rất lâu, cuối cùng, hắn vẫn nhỏ một giọt tinh huyết lên phía trên Xã Tắc Ấn kia.
Trong nháy mắt, Xã Tắc Ấn bạo phát ra một đạo bạch quang sáng chói, sau một khắc, nó trực tiếp bay vào giữa chân mày Diệp Huyền.
Oanh!
Một cỗ khí tức cường đại đột nhiên bạo phát ra từ trong cơ thể Diệp Huyền, cùng lúc đó, một bóng người hư ảo xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, rất nhanh, bóng người hư ảo này ngưng tụ, là một nam tử trung niên thân mặc long bào, đầu đội Long quan.
Thần Hoàng!
Thần Hoàng nhìn Diệp Huyền, tiếng như chuông lớn:
Thế nào là xã tắc?
Đầu óc Diệp Huyền chấn động, một lát sau, hắn lắc đầu:
Không biết!
Thần Hoàng lại hỏi:
Thế nào là thiên địa thương sinh?
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, lắc đầu:
Không biết!
Thần Hoàng tiếp tục hỏi:
Thế nào là chúng sinh?
Diệp Huyền nghĩ một lát, vẫn lắc đầu:
Không biết!
Thần Hoàng trầm mặc một lát, sau đó nói:
Ngươi thế này... Ta rất khó xử... Tốt xấu gì ngươi cũng phải biết một chút a!
Diệp Huyền: "..."
Link: http://bit.ly/tcmatcgd
Chương 643: Lại Bị Lừa!
Nghe Thần Hoàng nói, Diệp Huyền cười khổ nói:
Biết là biết, không biết là không biết, ta làm sao có thể nói dối a?
Thần Hoàng khẽ gật đầu:
Cũng phải.
Nói xong, hắn liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, cười nói:
Kỳ thật, ngươi cũng không thích hợp kế thừa truyền thừa của ta.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Tiền bối, dạng này thế nào, ngày sau nếu ta gặp được người phù hợp, ta có thể truyền lại cho hắn ấn này cùng sở học của ngươi, thế nào?
Thần Hoàng khẽ ngẩn người, lập tức hỏi:
Thật chứ?
Diệp Huyền gật đầu.
Thần Hoàng suy nghĩ một chút, sau đó cười nói:
Cũng thế, người truyền cho ngươi kiếm kỹ, thâm bất khả trắc, truyền thừa cùng với võ học của ta, đối với ngươi mà nói, sợ rằng chỉ có thể coi là một bước quá độ.
Diệp Huyền lắc đầu:
Võ học của tiền bối đối với ta mà nói, cũng là có ích lợi không nhỏ, mặc kệ là Kiếm đạo hay võ đạo, cũng có thể tham khảo nhau mà học tập.
Thần Hoàng cười nói:
Điều này cũng đúng. Nhớ kỹ, với thực lực của ngươi bây giờ, còn vô phương hoàn toàn chưởng khống nó. Có thể không thôi động, tận lực đừng thôi động!
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Tốt!
Thần Hoàng chậm rãi nâng lên tay phải:
Để ta giúp ngươi một tay!
Thanh âm vừa dứt, tay phải của hắn nhẹ nhàng đè ép về phía Diệp Huyền, một cỗ lực lượng cường đại màu vàng lập tức dũng mãnh lao tới phía Diệp Huyền.
Thân thể Diệp Huyền run lên kịch liệt, rất nhanh, ở trong đầu hắn xuất hiện vô số núi non sông ngòi...
Cứ như vậy, ước chừng một lúc lâu sau, Diệp Huyền dần dần bình tĩnh lại, mà hư ảnh Thần Hoàng kia cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
Diệp Huyền mở ra lòng bàn tay, một viên màu vàng ấn trống rỗng xuất hiện, nhìn xem này miếng ấn, Diệp Huyền có chút hưng phấn nói:
Xã Tắc Ấn! Ha ha...
Cách đó không xa, đầu yêu thú kia nhìn thoáng qua Xã Tắc Ấn trong tay Diệp Huyền, trong mắt là vẻ khinh miệt:
Một món phàm phẩm mà thôi, trong thần tộc ta, thuộc dạng bảo vật cấp thấp nhất!
Diệp Huyền thu hồi Xã Tắc Ấn, hắn đi đến trước mặt yêu thú:
Thần tộc rất đáng gờm sao?
Trên mặt yêu thú, không hề che giấu ngạo khí:
Thần tộc ta uy chấn chư thiên, ai dám không phục?
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Hiện tại thế nào?
Yêu thú căm tức nhìn Diệp Huyền:
Nếu không phải do nàng...
Nói đến đây, dường như là nghĩ đến chuyện gì, nó không dám nói tiếp nữa.
Diệp Huyền nói:
Là thần tộc các ngươi không cần nàng, trách ai được?
Yêu thú trầm mặc một lát, sau đó nói khẽ:
Là tộc trưởng không cần nàng, có quan hệ gì với ta... Tại sao nàng phải đánh ta...
Trong giọng nói, mang theo một tia ủy khuất.
Diệp Huyền hỏi:
Các ngươi hận nàng sao?
Yêu thú khẽ cúi đầu, sau một lúc lâu, nó lắc đầu:
Thần tộc đã không còn nữa.
Nói xong, nó thối lui vào trong góc.
Diệp Huyền đột nhiên nói:
Ngươi vừa mới nói ấn này của ta chỉ là rác rưởi?
Yêu thú quét qua u buồn trước đó, nó nhìn chằm chằm Diệp Huyền mà cười lạnh:
Thứ đồ chơi này của ngươi chẳng lẽ không phải rác rưởi sao? Có điều, những phàm nhân giống các ngươi đây, lại có thể có vật gì tốt chứ?
Diệp Huyền cười nói:
Ta có một món đồ tốt, đồ vật này khẳng định là thần tộc ngươi cũng không có.
Yêu thú không nói gì, thế nhưng trên mặt nó, tràn đầy vẻ mỉa mai.
Diệp Huyền cười nói:
Đánh cược, nếu đồ vật ta sắp lấy ra đây, bất kỳ vật gì của thần tộc ngươi cũng không sánh nổi, ngươi phải cho ta một giọt máu tươi của ngươi!
Nghe vậy, yêu thú lập tức híp lại hai mắt, trong đôi mắt, hung quang lập lòe:
Phàm nhân, ngươi muốn đánh chủ ý tinh huyết của ta!
Diệp Huyền cười cười, nói:
Xem ra ngươi không dám.
Yêu thú nói:
Nếu đồ vật ngươi lấy ra chỉ là rác rưởi, ngươi lập tức mang theo hai nữ nhân kia rời đi, vĩnh viễn không đặt chân trở lại nơi này.
Diệp Huyền nói:
Một lời đã định!
Yêu thú cười lạnh:
Nhân loại, ngươi căn bản chưa từng gặp qua việc đời gì cả, đối với Thần tộc ta càng hoàn toàn không biết gì cả, nếu như ngươi biết được Thần tộc ta mạnh mẽ thế nào, ngươi sẽ phát hiện hành vi của ngươi lúc này là một chuyện ngu xuẩn đến thế nào, ngươi...
Nhưng vào lúc này, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt nó.
Thanh âm của yêu thú hơi ngừng, cùng lúc đó, nó liên tục lùi lại, trực tiếp thối lui vào trong góc tường, nó nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trước mặt Diệp Huyền, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng dè.
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Kiếm này, thần tộc ngươi có sao?
Yêu thú: "..."
Trong lòng Diệp Huyền lại hỏi:
Giản cô nương, đánh giá chuôi kiếm này một thoáng thôi!
Giản Tự Tại trầm mặc một lát, sau đó nói:
Đệ nhất phàm nhân, Kiếm đạo đỉnh phong, siêu việt thần linh.
Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó nói khẽ:
Ta còn tưởng rằng Giản cô nương sẽ gièm pha một phen.
Giản Tự Tại nói:
Thừa nhận người khác ưu tú, cũng không phải chuyện khó khăn gì. Mặc dù nàng là phàm nhân, thế nhưng, nàng còn cường đại hơn cả thần.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Vậy ngươi không thể thừa nhận một chút là ta hết sức ưu tú?
Giản Tự Tại nói:
Lúc ta bằng tuổi ngươi, dùng sức một mình tru diệt hết thảy cường giả tối đỉnh của thần tộc... Thật có lỗi, không phải ta thành tâm muốn đả kích ngươi, chẳng qua là da mặt của ngươi thật sự đã dày đến mức ta không còn cách nào khác.
Diệp Huyền: "..."
Diệp Huyền quyết định sẽ không tiếp tục tán gẫu với Giản Tự Tại này, nữ nhân này, không biết nói chuyện phiếm chút nào! Hắn thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía yêu thú trước mặt, giờ phút này, đầu yêu thú này dường như có chút khẩn trương.
Diệp Huyền cười nói:
Thế nào, thần tộc có kiếm này sao?
Yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:
Ngươi, tại sao ngươi có thể có thần vật như thế...
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Ngươi còn không nhìn ra sao? Ta, chính là thiên tài Kiếm đạo tuyệt thế vạn người không được một, thiên tài giống như ta đây, ta...
Ngừng ngừng!
Yêu thú đột nhiên căm tức nhìn Diệp Huyền:
Ngươi có thể nói chuyện cẩn thận hơn không!
Diệp Huyền: "..."
Yêu thú dùng móng vuốt nhỏ chỉ chỉ Diệp Huyền:
Da mặt ngươi đây, so với lân giáp của Huyền Quy nhất tộc còn muốn dày hơn.
Diệp Huyền mặt không biểu tình:
Nói đi, thần tộc ngươi có bảo vật cấp bậc này hay không!
Yêu thú trầm mặc một lát, sau đó nói:
Thần tộc ta đã từng uy chấn chư thiên, chưởng khống mấy ngàn tinh vực...
Diệp Huyền vội vàng nói:
Ngừng ngừng, không cần kéo những rực rỡ đã từng kia, ngươi mau nói cho ta biết, thần tộc ngươi có thần vật bực này hay không!
Khóe mắt yêu thú hơi nhảy, nó không nói gì.
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Ngươi đến từ thần tộc cao quý, sẽ không thể không thua nổi chứ a?
Yêu thú đột nhiên giận dữ, nó giơ một trảo điểm lên trên giữa chân mày của bản thân, trong nháy mắt, một giọt tinh huyết bay đến trước mặt Diệp Huyền.
Thấy thế, Diệp Huyền vội vàng thu hồi giọt tinh huyết kia, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn nhìn về phía yêu thú:
Tinh huyết này của ngươi so sánh với tinh huyết Long tộc thì thế nào?
Yêu thú lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.
Diệp Huyền nhún vai, sau đó lui về một bên, trong lòng hỏi:
Giản cô nương, sau khi ta nuốt máu này, có thể tăng cường thân thể sao?
Giản Tự Tại nói:
Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết?
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp nuốt xuống giọt tinh huyết kia.
Tinh huyết mới vừa vào bụng, một cỗ lực lượng cường đại lập tức bạo phát ra từ trong cơ thể hắn, trong nháy mắt, hắn cảm thấy ngũ tạng của bản thân giống như bị lửa thiêu, không phải cảm giác, mà thật sự đã bắt đầu cháy rừng rực.
Cách đó không xa, yêu thú nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
Bên trong Giới Ngục tháp, Giản Tự Tại thấp giọng thở dài:
Tiểu tử ngốc này...
Diệp Huyền: "..."
Link: http://bit.ly/tcmatcgd
Chương 644: Đệ Nhất Phàm Nhân, Kiếm Đạo Đỉnh Phong!
Mà một bên, Độc Cô Huyên nhìn đến nỗi lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng, nàng nhìn về phía yêu thú cách đó không xa, người sau lãnh đạm nói:
Tinh huyết của ta, chí cương chí dương, nếu hắn có thể gánh vác, tự nhiên là thu hoạch to lớn, nếu không thể gánh vác...
Nói đến đây, vẻ mặt nó đột nhiên đại biến:
Nếu nàng tưởng rằng ta hại chết hắn... Hắn không thể chết, không thể chết!
Nói xong, nó trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền đã bốc cháy lên, sau đó một trảo đặt lên trên bờ vai Diệp Huyền, trong nháy mắt, một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp đánh xơ xác ngọn lửa quanh thân Diệp Huyền, cùng lúc đó, một cỗ lực lượng thần bí không ngừng tiến vào trong cơ thể Diệp Huyền, bắt đầu bảo vệ ngũ tạng cùng với kinh mạch xương cốt trong cơ thể Diệp Huyền.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, thân thể Diệp Huyền dần dần khôi phục như bình thường, yêu thú thở dài một hơi, sau đó lui về một bên.
Độc Cô Huyên vội vàng muốn ôm lấy Diệp Huyền, đầu yêu thú kia đột nhiên nói:
Chớ có động đến hắn, giờ phút này thân thể của hắn đang phát sinh biến hóa.
Độc Cô Huyên ngừng lại, nhìn Diệp Huyền trên mặt đất, trong mắt nàng, nước mắt tuôn chảy không ngừng được.
Mà đúng lúc này, yêu thú đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó, một nam tử trung niên đi đến.
Người này, chính là Cổ Liêm Cổ gia.
Sau lưng Cổ Liêm, còn có hai lão giả mặc áo bào trắng, trong tay hai lão giả đều cầm hai cây gậy màu trắng thật dài, hai chân bọn hắn cách mặt đất chừng một thước, thế mà lại lơ lửng.
Nhìn thấy ba người, Độc Cô Huyên vội vàng che chắn cho Diệp Huyền và Diệp Linh ở sau lưng.
Yêu thú liếc mắt nhìn ba người Cổ Liêm, mặt không biểu tình.
Cổ Liêm nhìn thoáng qua Diệp Huyền nằm dưới đất, cuối cùng, hắn nhìn về phía đầu yêu thú kia:
Cổ gia ta không có ý đối địch với các hạ, không biết các hạ có thể mặc kệ việc này hay không?
Yêu thú chỉ ngồi xổm trong góc, không nói gì.
Cổ Liêm trầm mặc một lát, sau đó hắn vung lên tay phải, hai trái cây màu tím bay tới trước mặt yêu thú:
Chút tấm lòng nhỏ, mong các hạ vui vẻ nhận lấy.
Yêu thú kia nhìn thoáng qua hai trái cây kia, cũng không khách khí, đang muốn lấy đi, lúc này, một tiểu nha đầu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nó.
Tiểu Linh Nhi!
Nhìn thấy Tiểu Linh Nhi, mấy người giữa sân đều sửng sốt.
Tiểu Linh Nhi một phát bắt được hai trái cây màu tím kia, sau đó xoay người chạy về bên trong Giới Ngục tháp.
Mặt mũi yêu thú tràn đầy mộng bức.
Cách đó không xa, Cổ Liêm cũng có chút mộng bức, đó là đồ chơi gì?
Lúc này, một lão giả áo bào trắng phía sau hắn đột nhiên nói:
Bản Nguyên Chi Linh!
Bản Nguyên Chi Linh!
Nghe vậy, trong mắt Cổ Liêm lập tức lóe lên một tia tham lam, nhưng rất nhanh đã ẩn núp, hắn nhìn về phía yêu thú kia, yêu thú lãnh đạm nói:
Ta không quen biết nàng.
Khóe miệng Cổ Liêm khẽ co rút, hắn do dự một chút, sau đó lại bấm tay một cái, hai trái cây màu tím trôi dạt đến trước mặt yêu thú.
Mà lúc này, Tiểu Linh Nhi lại xuất hiện. Tốc độ của nàng thật nhanh, trực tiếp ôm lấy hai trái cây kia rồi biến mất.
Yêu thú: "..."
Cổ Liêm đột nhiên biến mất, nhắm thẳng đến Diệp Huyền.
Ngay một khắc khi Cổ Liêm biến mất, yêu thú kia cũng biến mất theo.
Bành!
Theo một tiếng nổ vang vang lên, Cổ Liêm lui trở về chỗ cũ.
Cổ Liêm nhìn về phía yêu thú:
Các hạ có ý tứ gì!
Đầu yêu thú kia lạnh lùng nhìn thoáng qua Cổ Liêm:
Cút!
Cổ Liêm mỉm cười:
Hai vị, ra tay đi.
Thanh âm của Cổ Liêm vừa dứt, hai lão giả áo bào trắng phía sau hắn đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, hai người đã ở trước mặt yêu thú, vẻ mặt đầu yêu thú kia lập tức trở nên dữ tợn, sau một khắc, nó đột nhiên vỗ ra trước mặt một trảo.
Oanh!
Một cỗ uy áp cường đại lăng không mà hiện, hai lão giả bị mạnh mẽ buộc ngừng, thế nhưng sau một khắc, một luồng ánh sáng trực tiếp bao phủ đầu yêu thú kia.
Yêu thú kia đột nhiên va chạm về phía trước, cột sáng run lên kịch liệt, trong nháy mắt đã rạn nứt, nhưng cũng không có phá toái.
Một lão giả áo bào trắng trong đó quay đầu nhìn về phía Cổ Liêm:
Nhanh lên, chỉ có thể vây nhốt nó nhiều nhất nửa khắc đồng hồ!
Cổ Liêm khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở trước mặt Diệp Huyền, mà giờ khắc này, Độc Cô Huyên đã ngăn trước mặt Diệp Huyền, nàng vừa muốn xuất thủ, Cổ Liêm trực tiếp chế trụ yết hầu của nàng. Nhưng mà, Độc Cô Huyên lại đột nhiên hư không tiêu thất, Cổ Liêm mạnh mẽ xoay người vỗ xuống một chưởng.
Oanh!
Độc Cô Huyên liên tục lùi lại, Cổ Liêm không hề để ý tới Độc Cô Huyên, mà là vồ một trảo về phía Diệp Huyền trước mặt, lúc này, Diệp Linh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, nàng căm tức nhìn Cổ Liêm:
Mơ tưởng làm tổn thương ca ca ta!
Nói xong, nàng vung lên tay phải, một luồng khí lạnh trực tiếp bao phủ về phía Cổ Liêm.
Cổ Liêm cả giận nói:
Cút!
Nói xong, hắn vung lên tay phải, cỗ hàn khí kia trực tiếp vỡ tan, mà đúng lúc này, cột sáng cách đó không xa nhốt lại yêu thú kia đột nhiên vỡ tan.
Hai lão giả kia hoảng hốt, trực tiếp xoay người chạy.
Mà sắc mặt Cổ Liêm kia cũng đại biến, dưới tình thế cấp bách, hắn một phát bắt được Diệp Linh trước mặt, quay người trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Nhìn thấy Diệp Linh bị bắt, sắc mặt Độc Cô Huyên đại biến, vội vàng đuổi theo, nhưng mà ba người Cổ Liêm đã biến mất vô tung vô ảnh.
Độc Cô Huyên đang muốn đuổi theo, lúc này, một cánh tay giữ nàng lại, nàng quay đầu nhìn lại, là Diệp Huyền.
Diệp Huyền nói khẽ:
Ta đi!
Độc Cô Huyên vội vàng kéo tay Diệp Huyền:
Đừng đi Cổ gia, nội tình của Cổ gia cực sâu, cường giả rất nhiều, bọn hắn...
Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt tay phải, khuôn mặt có chút vặn vẹo:
Đụng đến ta, có thể, đụng đến muội muội ta, cho dù hắn là thần, ta cũng phải chém hắn!
Link: http://bit.ly/tcmatcgd
Chương 645: Dốc Toàn Lực
Nhìn xem Diệp Huyền rời đi, trong lòng Độc Cô Huyên chợt đau xót khó hiểu.
Nàng biết, những năm gần đây, huynh muội hai người đã chịu không biết bao nhiêu khổ cực.
Thân làm phụ mẫu, thống khổ lớn nhất chính là không thể giúp được con của mình...
...
Diệp Huyền rời đi Vô Gian luyện ngục, mà chỉ vừa mới đi ra bên ngoài, một quang trận to lớn đã lập tức khóa chặt hắn.
Diệp Huyền đột nhiên giẫm chân phải một cái, một đạo kiếm quang vụt lên từ mặt đất.
Oanh!
Đạo quang trận kia trực tiếp vỡ tan!
Mà lúc này, một lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, lão giả đang muốn nói chuyện, bên trong hộp kiếm sau lưng Diệp Huyền, một thanh Âm Linh Khí kiếm đột nhiên bay ra!
Xuy!
Lão giả vừa mới mở miệng, đầu lâu đã trực tiếp bay ra ngoài.
Máu tươi như trụ!
Diệp Huyền đang muốn rời khỏi, đột nhiên, một bóng đen từ nơi xa lóe lên một cái rồi biến mất.
Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém ra!
Bạt Kiếm Định Sinh Tử!
Chém xuống một kiếm này, một tiếng kiếm reo vọt thẳng tinh không, xé rách chân trời.
Oanh!
Toàn bộ chân trời run lên kịch liệt, ngay sau đó, một bóng người lùi lại nhanh.
Người này, chính là Diệp Huyền!
Diệp Huyền vừa lui, lui xa trọn vẹn trăm trượng, mà hắn vừa dừng lại một thoáng, không gian dưới chân hắn trực tiếp rạn nứt, đồng thời còn lan tràn về phía sau với tốc độ cực nhanh.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, một tên nam tử đứng cách đó không xa. Nam tử ước chừng hơn hai mươi tuổi, một bộ áo dài, tay phải cầm một thanh trường thương, thương dài chín thước, toàn thân xích hồng, mũi thương treo một chùm sợi tua đỏ.
Nam tử liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, khóe miệng nổi lên một vệt mỉa mai:
Thiên tài kiếm đạo? Cũng chỉ như thế!
Nói xong, hắn đi đến phía Diệp Huyền:
Diệp Huyền, ta chính là Cổ Bình thế tử Cổ gia, hôm nay, ta muốn...
Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền cách đó không xa đột nhiên biến mất, bên trong tinh không, một đạo kiếm quang chợt lóe lên tựa như sao băng.
Một khắc khi Diệp Huyền biến mất, vẻ mặt Cổ Bình bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn!
Một kiếm này, thật nhanh!
Giờ khắc này, Cổ Bình lập tức thu hồi lòng khinh thị, hắn nắm chặt trường thương, đột nhiên giẫm chân một cái.
Oanh!
Toàn bộ không gian run lên kịch liệt, ngay sau đó, vô số hỏa diễm bạo phát ra từ bên trong trường thương trong tay hắn, trong nháy mắt, trước mặt hắn xuất hiện một mảnh biển lửa, cùng lúc đó, hắn giơ thương đâm ra phía trước một nhát, một nhát này, tựa như nộ long xuất hải, có thể đâm xuyên qua hết thảy.
Kiếm đến.
Mảnh biển lửa kia trong nháy mắt đã bị xé nứt, một thương một kiếm dùng phương thức thô bạo nhất va chạm vào nhau.
Oanh!
Toàn bộ chân trời run lên kịch liệt, một bóng người liên tục lùi lại, người này, chính là Cổ Bình!
Trong nháy mắt khi Cổ Bình lui lại, một ánh kiếm màu đen chợt lóe lên.
Âm Linh Khí kiếm!
Nơi xa, đồng tử Cổ Bình bỗng nhiên co rụt lại, nện xuống một thương, nơi mũi thương đi qua, không gian xé rách, vô cùng doạ người.
Kiếm đến.
Xuy!
Trường thương trực tiếp bị ăn mòn, kiếm xuyên thẳng qua từ yết hầu Cổ Bình, máu tươi bắn tung tóe!
Sau lưng Cổ Bình, Diệp Huyền hợp chỉ nhẹ nhàng điểm ra, chuôi Âm Linh Khí kiếm này lập tức bị hắn thu vào trong Giới Ngục tháp.
Cổ Bình nhìn chằm chằm vào phía trước:
Kiếm này của ngươi...
Tiếng nói đến đây, Diệp Huyền đột nhiên quay người vót ngang một kiếm.
Xuy!
Cổ Bình trực tiếp bị chém bay đầu.
Diệp Huyền cầm kiếm đâm một cái, kiếm trực tiếp xuyên thủng đầu Cổ Bình, sau một khắc, hắn biến mất trong tinh không mịt mờ.
Diệp Huyền vừa rời đi, một tên nam tử trung niên thân mặc trường bào màu trắng đột nhiên xuất hiện ở trong sân. Sau lưng nam tử trung niên, một lão giả đứng đấy.
Nam tử trung niên nhìn theo hướng Diệp Huyền rời đi, không nói gì.
Lão giả có chút không hiểu:
Vì sao không ra tay?
Nam tử trung niên lắc đầu:
Người này không tầm thường.
Lão giả trầm giọng nói:
Phương hướng hắn đi, hẳn là Cổ gia, chuyến đi này của hắn, là tự chui đầu vào lưới không thể nghi ngờ, nếu chúng ta không ra tay ngay bây giờ, sợ là sẽ vô cớ làm lợi cho Cổ gia.
Nam tử trung niên lãnh đạm nói:
Vì sao hắn dám đi Cổ gia?
Lão giả nhíu mày:
Ý ngươi là hắn có chỗ ỷ lại?
Nam tử trung niên gật đầu:
Người này thân mang trọng bảo như thế, lại có thể sống sót đến bây giờ, bản thân việc này vốn đã hết sức không bình thường. Hơn nữa, hắn trốn ở tầng thứ chín của Vô Gian luyện ngục, đầu yêu thú kia liên sát mấy tên cường giả Cổ gia cùng với Độc Cô gia, nhưng hắn lại sống rất tốt, ngươi cảm thấy việc này rất bình thường sao?
Lão giả yên lặng.
Nam tử trung niên nói khẽ:
Sở dĩ Nam Vũ Tông không ra tay, nghĩ đến cũng là muốn tiếp tục quan sát.
Nói xong, hắn chậm rãi đóng hai mắt lại:
Bảo vật tuy tốt, nhưng cũng phỏng tay, đoạt lấy ngay lúc này, là dẫn lửa thiêu thân không thể nghi ngờ.
Lão giả trầm giọng nói:
Tông chủ, mặc dù bảo vật này phỏng tay, nhưng cũng có thể là một cơ hội cho Bắc Vũ Tông ta, một cơ hội để siêu việt Nam Vũ Tông cùng với Thánh địa, thậm chí là Vị Ương tinh cung.
Nam tử trung niên cười nói:
Kết cục của Độc Cô gia, nhìn thấy không?
Lão giả còn muốn nói điều gì, nam tử trung niên nhẹ nhàng khoát tay áo:
Đi Cổ gia nhìn một chút, thử nhìn xem thiếu niên này muốn đối phó Cổ gia này thế nào. Cổ gia Tam thánh cũng không phải đơn giản như vậy a!
Nói xong, hắn trực tiếp biến mất bên trong tinh không nơi xa.
Lão giả cũng vội vàng đi theo.
...
Một lúc lâu sau, Diệp Huyền đi tới một tòa cổ thành phụ thuộc Cổ gia.
Trước cửa thành, Diệp Huyền chậm rãi đi tới, hắn thân đeo hộp kiếm, tay trái cầm kiếm, tay phải xách theo một cái đầu đẫm máu!
Đầu lâu này, chính là đầu của thế tử Cổ gia, Cổ Bình.
Diệp Huyền đi đến dưới tường thành, một lão giả đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, lão giả đang muốn nói chuyện, sau lưng Diệp Huyền, trong hộp kiếm đột nhiên bay ra một thanh kiếm ——
Xuy!
Lão giả trực tiếp bay đầu, máu tươi phun ba thước!
Rất nhanh, từng đạo khí tức cường giả không ngừng bay ra từ bên trong thành, chỉ chốc lát, trước mặt Diệp Huyền xuất hiện hơn 30 tên cường giả.
Ba mươi người này đang muốn xuất thủ, một thanh âm đột nhiên vang lên từ bên trong thành:
Lui ra!
Theo thanh âm này vang lên, một nam tử trung niên đi ra, chính là Cổ Liêm.
Cổ Liêm đi đến trước mặt Diệp Huyền không xa, cười nói:
Ta biết chắc, ngươi nhất định sẽ tới, ngươi...
Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất, Cổ Liêm híp lại hai mắt, tay phải nắm chặt, đấm ra một quyền.
Oanh!
Một chớp mắt khi quyền ra, kiếm của Diệp Huyền ngừng lại ở vị trí hơn một trượng trước mặt hắn.
Chung quanh hai người, không gian vặn vẹo một hồi!
Cổ Liêm đột nhiên xoay tròn tay phải đánh ra phía trước.
Oanh!
Cả người Diệp Huyền mang kiếm trong nháy mắt đã lui hơn trăm trượng.
Mà chuôi Tiên Linh kiếm trong tay Diệp Huyền đã có vết rạn.
Cổ Liêm liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:
Không thể không nói, ngươi quả thực rất yêu nghiệt, đáng tiếc, còn thiếu rất nhiều.
Thanh âm vừa dứt, hắn bước ra phía trước một bước, một bước này hạ xuống, không gian xung quanh Diệp Huyền run lên kịch liệt, cùng lúc đó, một đạo tàn ảnh chợt lóe lên từ giữa sân.
Nhanh!
Nhanh đến mức mắt trần căn bản không thể thấy được!
Dù cho Diệp Huyền có kiếm nhãn, cũng không thể nhìn thấy một chút quỹ tích tốc độ của đối phương!
Nhất định phải dốc toàn lực!
Oanh!
Một cỗ khí tức cường đại đột nhiên bạo phát ra từ trong cơ thể Diệp Huyền, một chớp mắt khi cỗ khí tức này xuất hiện, không gian xung quanh hắn lập tức uyển như sóng nước dập dờn, nổi lên từng cơn sóng gợn.
Chư Thần Bộ!
Đối mặt với cường giả cấp bậc như Cổ Liêm, Diệp Huyền trực tiếp vận dụng Chư Thần Bộ.
Link: http://bit.ly/tcmatcgd
Chương 646: Lời Gì Cũng Đừng Nói, Cứ Duy Trì Như Vậy Là Được!
Cổ Liêm nhìn thoáng qua Chư Thần Bộ Diệp Huyền mặc trên người, vẻ mặt có chút ngưng trọng:
Bảo vật này của ngươi...
Lời mới nói đến đây, đồng tử của hắn đột nhiên co rụt lại, sau đó vội oanh ra phía trước một quyền, bởi vì một đạo kiếm quang đã chém tới trước mặt hắn.
Oanh!
Kiếm quang phá toái, nhưng mà, Cổ Liêm cũng liên tục lùi lại, vừa lui, lui xa trọn vẹn trăm trượng.
Cổ Liêm nhìn thoáng qua bàn tay phải của bản thân, giờ phút này, phía trên nắm tay phải của hắn, có một vết kiếm hằn sâu.
Cổ Liêm ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt lập lòe hàn mang, lần này, hắn không tiếp tục nói nhảm, hắn bước ra phía trước một bước, tay phải chậm rãi nắm chặt, trong nháy mắt, một cỗ lực lượng cường đại ngưng tụ trong lòng bàn tay của hắn.
Mà nơi xa, tay phải Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt kiếm, một cỗ kiếm thế lặng yên ngưng tụ, cùng lúc đó, hai loại kiếm ý không ngừng hội tụ vào bên trong thanh kiếm trong tay hắn.
Yên lặng một chớp mắt, hai người đột nhiên đồng thời biến mất!
Diệp Huyền rút kiếm một chém!
Cổ Liêm đấm ra một quyền.
Oanh!
Trước cửa thành, một tiếng nổ vang tựa như sấm sét vang vọng, ngay sau đó, tường thành của tòa thành cổ kia ầm ầm vỡ tan, không chỉ như thế, đại địa bốn phía càng trực tiếp rạn nứt ra chỉ trong nháy mắt.
Mà hai người Diệp Huyền và Cổ Liêm đã lui về tại chỗ, xung quanh hai người, không gian kích động từng đợt, phảng phất tùy thời muốn sụp đổ, vô cùng doạ người.
Cổ Liêm nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hắn chậm rãi nâng lên tay phải, lòng bàn tay mở ra, bốn phía, vô số Bản Nguyên chi lực hội tụ đến lòng bàn tay của hắn, dần dần, những Bản Nguyên chi lực này hội tụ thành một thanh trường thương trong lòng bàn tay của hắn, sau một khắc, hắn nhẹ nhàng giẫm chân phải một cái.
Xuy!
Cổ Liêm trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất ngay tại chỗ, nơi xa, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm một trảm, chém xuống một kiếm này, trực tiếp trảm lên trên mũi thương, hai cỗ lực lượng cường đại hội tụ vào một chỗ ——
Oanh!
Một tiếng chói tai bỗng nhiên vang lên, ngay sau đó, hai người liên tục lùi lại, mà trong quá trình Diệp Huyền lui lại, một thanh phi kiếm đột nhiên bay ra từ bên trong hộp kiếm phía sau hắn, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở trước mặt Cổ Liêm.
Một kiếm này, xuất hiện cực kỳ đột ngột, Cổ Liêm có tránh nhanh cũng không kịp, tay phải của hắn đè ép về phía trước, dùng lòng bàn tay trực tiếp chặn một kiếm này.
Nhưng mà, lúc lòng bàn tay phải của hắn vừa tiếp xúc với chuôi kiếm này, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, ngay sau đó, hắn hóa tay trái thành đao trực tiếp trảm lên trên chính cánh tay phải của bản thân.
Xuy!
Nửa cánh tay phải của Cổ Liêm trực tiếp bay ra ngoài!
Mà nửa cánh tay vừa bay ra ngoài kia, đã trực tiếp hóa thành một dòng máu màu đen.
Cổ Liêm nhìn về phía Diệp Huyền nơi xa, trong mắt có một tia khó có thể tin:
Âm Linh Chi Khí! Ngươi lại có thể ngưng tụ Âm Linh Chi Khí thành kiếm như thế! Ngươi...
Đúng lúc này, sau lưng Diệp Huyền, lại có thêm mấy thanh kiếm đột nhiên bay ra!
Tốc độ cực nhanh!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Cổ Liêm đại biến, liên tục lùi lại phía sau, vừa lui, trực tiếp thối lui vào bên trong thành, mà những nơi mấy chuôi Âm Linh Khí kiếm kia đi qua, không gian đều trực tiếp bị ăn mòn, vô cùng doạ người.
Cuối cùng, sau khi lui trọn vẹn hơn ba trăm trượng, một chùm sáng màu vàng óng đột nhiên bắn nhanh đến từ một bên, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đánh vào phía trên mấy chuôi Âm Linh Khí kiếm của Diệp Huyền.
Rầm rầm rầm!
Ba thanh Âm Linh Khí kiếm bị mạnh mẽ buộc ngừng!
Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, bên phải hắn không xa, xuất hiện hai lão giả, khí tức của hai lão giả đều không kém gì Cổ Liêm.
Một lão giả trong đó nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện, mà đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu:
Lời gì cũng đừng nói, bây giờ chúng ta chỉ có thể đánh đến chỗ chết, không phải ta đánh chết các ngươi, chính là các ngươi đánh chết ta.
Thanh âm vừa dứt, lòng bàn tay của hắn đột nhiên mở ra, một sợi râu rồng lặng yên bay ra, rất nhanh, sợi râu rồng này biến mất bên trong chân trời mịt mờ...
Ba người Cổ Liêm nhìn thoáng qua sợi râu rồng tung bay lên bầu trời kia, ba người nhìn nhau, trong mắt lập lòe sát ý.
Bọn hắn biết, Diệp Huyền gọi viện binh!
Bọn hắn không biết cứu binh Diệp Huyền gọi tới là ai, nhưng bọn hắn rõ ràng, nhất định phải mau chóng chém giết Diệp Huyền.
Cổ Liêm đột nhiên nói:
Bộ thần trang kia rất bất phàm, cẩn thận!
Hai lão giả khẽ gật đầu, sau một khắc, hai người đột nhiên biến mất.
Tốc độ của hai người rất nhanh, Diệp Huyền căn bản không thể cảm giác được, hắn chỉ có thể xuất kiếm bằng vào bản năng ứng đối nguy hiểm!
Bởi vậy, một chớp mắt khi hai người biến mất, hắn đột nhiên rút kiếm:
Chém!
Ông!
Một tiếng kiếm reo rõ to vang vọng chân trời!
Một kiếm này của Diệp Huyền chém xuống, hắn lập tức cảm giác như kiếm của bản thân chém vào phía trên huyền thiết, toàn bộ cánh tay tê rần, không chỉ như thế, một cỗ lực lượng cường đại từ kiếm truyền đến cánh tay của hắn.
Ầm!
Cả người Diệp Huyền như gặp phải trọng kích, trong nháy mắt đã lui xa trăm trượng.
Sau khi dừng lại, Diệp Huyền cảm thấy ngũ tạng phế phủ của bản thân giống như sắp nổ tung, rất khó chịu. Mà đây còn là dưới tình huống hắn mặc vào Chư Thần Bộ, nếu không trang bị bộ thần trang này, vừa rồi hắn đã tan xương nát thịt.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, mà nơi xa, hai lão giả kia đột nhiên biến mất.
Diệp Huyền biến sắc, không dám giữ lại chút nào, ngay lập tức lật tay lại, một viên Kim ấn xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.
Xã Tắc Ấn!
Một chớp mắt khi Xã Tắc Ấn xuất hiện, tình cảnh giữa sân biến ảo trong nháy mắt, từng tòa núi lớn lăng không mà hiện, những tòa đại sơn này trôi nổi bên trong tinh không, phía trên mỗi một tòa núi lớn, sương trắng phiêu đãng, tựa như Tiên cảnh.
Lúc một màn này xuất hiện, vẻ mặt hai lão giả kia bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, hai người đột nhiên vỗ hai tay ra phía trước.
Oanh!
Thiên địa run lên kịch liệt!
Rõ ràng, hai người muốn lực phá Xã Tắc Ấn này!
Đáng tiếc là trong một chớp mắt khi hai người ra tay, vô số đại sơn đột nhiên áp súc thành một đầu cự thủ màu vàng, sau một khắc, cự thủ mãnh liệt đánh xuống.
Oanh!
Hai lão giả còn chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp thần hồn câu diệt, không chỉ hai lão giả, toàn bộ cổ thành đều trực tiếp vỡ tan trong thời khắc này, vô số cường giả Cổ gia điên cuồng chạy trốn khắp nơi.
Mà đúng lúc này, một lão giả tóc trắng đột nhiên xuất hiện trên không trung cổ thành, lão giả tóc trắng ngẩng đầu liếc mắt nhìn chân trời, sau một khắc, hắn hợp chỉ dựng thẳng ở giữa chân mày:
Lực lượng thiên địa, càn khôn trong lòng bàn tay, phá!
Thanh âm vừa dứt, tay phải của hắn nhẹ nhàng đảo lên trên.
Vừa khẽ đảo, phảng phất như xốc cả bầu trời này lên.
Oanh!
Trong nháy mắt, giữa thiên địa khôi phục như bình thường, mà cách đó không xa, Diệp Huyền đang liên tục lùi lại, vừa lui, lui trọn vẹn mấy trăm trượng.
Sau khi Diệp Huyền dừng lại, khóe miệng của hắn, máu tươi liên tục tuôn ra, không ngừng, mà viên Xã Tắc Ấn kia, cũng tung bay trở lại trước mặt hắn.
Bên trong Giới Ngục tháp, thanh âm của Giản Tự Tại đột nhiên vang lên:
Người này đã nhập thánh, có thể mượn lực lượng thiên địa, giấu càn khôn trong tay, không phải ngươi có thể đối phó. Ta kiến nghị, trốn.
Link: http://bit.ly/tcmatcgd
Chương 647: Giới Ngục Tháp Lại Hiện!
Trốn?
Diệp Huyền lắc đầu.
Giản Tự Tại nói:
Không trốn, ngươi cũng không cứu được muội muội ngươi, không chỉ không cứu được nàng, còn sẽ khiến bản thân hi sinh vô ích, không đáng.
Diệp Huyền nói khẽ:
Ta biết có lẽ ta không cứu được nàng!
Giản Tự Tại nói:
Vậy mà ngươi còn muốn tới?
Diệp Huyền mỉm cười:
Ta đã nói phải bảo hộ nàng thật tốt, nếu như thực tại không bảo vệ được, ta đây nguyện chết cùng nàng. Huynh muội chúng ta, sinh tử không phân ly.
Giản Tự Tại trầm mặc.
Đối diện, Cổ Liêm đi đến trước mặt lão giả tóc trắng, khẽ thi lễ:
Vũ lão.
Lão giả tóc trắng nhẹ nhàng vung lên tay phải, Cổ Liêm lui sang một bên.
Lão giả tóc trắng liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:
Tuổi còn nhỏ mà đã đạt đến Đại Kiếm Tiên, thân thể còn đạt được long huyết thối luyện, đặc biệt là bộ trang bị ngươi mặc trên người, càng là bất phàm. Xem ra, Cổ gia ta vẫn đánh giá thấp ngươi rất nhiều.
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, nói tiếp:
Chuyện cho tới bây giờ, lão phu chỉ muốn nói cho ngươi nghe, mặc kệ phía sau ngươi là ai, có ai, đầu lâu này của ngươi, Cổ gia ta chắc chắn phải có được.
Thanh âm vừa dứt, hắn đang muốn xuất thủ, mà dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên phải:
Đường đường Tông chủ Bắc Vũ tông, đã tới, lại không dám lộ diện sao?
Một tiếng cười khẽ vang lên từ một bên, ngay sau đó, một nam tử trung niên cùng một lão giả xuất hiện ở một bên.
Người này, chính là Tông chủ Bắc Vũ tông, Lê Thiên.
Lê Thiên cười nói:
Cổ Thiên huynh, không nghĩ tới trăm năm qua ngươi không hề đi ra ngoài, hôm nay vậy mà chạy ra đây! Còn tốt ngươi đã đi ra, bằng không ta còn tưởng ngươi đã vẫn lạc chứ!
Lão giả tóc trắng tên là Cổ Thiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Lê Thiên:
Lão phu là người thẳng tính, cũng không quanh co lòng vòng với ngươi. Hiện tại người này ở trên địa bàn Cổ gia ta, đầu này của hắn cùng đồ vật trên người hắn, chính là của Cổ gia ta!
Lê Thiên cười nói:
Điều kiện tiên quyết là Cổ gia ngươi có thể giết chết hắn!
Cổ Thiên nhìn thoáng qua Diệp Huyền cách đó không xa, cười lạnh:
Cổ gia ta ở Thiên Vực truyền thừa gần vạn năm, nội tình vạn năm, còn không đánh lại một tên tiểu nhi như hắn? Ta ngược lại muốn xem xem, hôm nay Cổ gia ta diệt hắn, ai dám tới bảo đảm hắn.
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên vỗ tay phải ra phía trước.
Oanh!
Nơi bàn tay vỗ xuống, không gian nổ tung trong nháy mắt, ngay sau đó, không gian trước mặt Diệp Huyền đột nhiên nứt ra một kẽ hở, một đạo hắc quang lóe ra!
Diệp Huyền kinh hãi trong lòng, giẫm chân phải một cái, một cỗ lực lượng cường đại hội tụ vào trong vỏ kiếm, ngay sau đó, hắn rút kiếm chém ngay một trảm.
Ông!
Tiếng kiếm reo vang vọng chân trời!
Diệp Huyền chém xuống một kiếm này, kiếm quang vỡ tan trong nháy mắt, cả người Diệp Huyền liên tục lùi lại, mà trong quá trình hắn lui lại, không gian đi qua trực tiếp tầng tầng rạn nứt, tựa như một tấm mạng nhện to lớn, vô cùng doạ người.
Sau khi lui xa mấy trăm trượng, Diệp Huyền dừng lại, mà cả cánh tay của hắn, đang run rẩy kịch liệt.
Nơi xa, Cổ Thiên cười lạnh:
Thần trang này của ngươi có thể chịu đựng được, nhưng cũng không biết thân thể của ngươi có thể chống được bao lâu.
Thanh âm vừa dứt, hắn cách không vỗ tới phía Diệp Huyền.
Oanh!
Không gian xung quanh Diệp Huyền run rẩy dữ dội một hồi, ngay sau đó, Diệp Huyền lại lần nữa liên tục lùi về sau, vừa lui, quanh người hắn vậy mà bốc cháy lên, tựa như một hỏa cầu!
Đúng lúc này, Diệp Huyền mãnh liệt gầm lên giận dữ, một cỗ kiếm thế bạo phát ra từ trong kiếm của hắn.
Oanh!
Diệp Huyền mạnh mẽ ngừng lại, mà quanh người hắn, vẫn như cũ có lửa cháy hừng hực, bùng cháy không phải Chư Thần Bộ, mà là không gian chung quanh hắn!
Mà nếu không phải hắn đang mặc Chư Thần Bộ, hắn đã hóa thành tro tàn.
Thanh âm của Giản Tự Tại đột nhiên vang lên:
Hiện tại nếu ngươi lợi dụng Hỗn Độn Chi Khí trốn đi, còn có một tia cơ hội.
Trốn?
Diệp Huyền lau máu tươi trên khóe miệng, sau một khắc, hắn vọt thẳng đến Cổ Thiên nơi xa.
Giữa chân mày của hắn, Không Gian đạo tắc lặng yên ngưng hiện.
Lúc Diệp Huyền đi đến trước mặt Cổ Thiên, Cổ Thiên cười lạnh, hắn đưa tay vung lên, một cỗ lực lượng cường đại tựa như thủy triều chấn động ra.
Oanh!
Diệp Huyền còn chưa tới gần, cả người hắn trong nháy mắt đã thối lui ra bên ngoài mấy trăm trượng.
Một bên khác, Lê Thiên khẽ lắc đầu.
Sau lưng hắn, một lão giả trầm giọng nói:
Diệp Huyền này mặc dù không tệ, nhưng so sánh với Cổ Thiên này, vẫn còn kém rất nhiều.
Lê Thiên nói khẽ:
Không cách nào so sánh được! Lê Thiên đã nhập thánh, có thể chưởng khống lực lượng thiên địa, đây căn bản không phải Diệp Huyền có thể làm được, cho dù hắn có được nhiều thần trang như vậy.
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:
Bây giờ phải xem rốt cục hắn có át chủ bài hay không, nếu không có át chủ bài, vậy thì phải kết thúc.
Lão giả trầm giọng nói:
Hắn có át chủ bài sao?
Lê Thiên cười nói:
Có, nhất định là có.
Lão giả nhìn thoáng qua Lê Thiên, không nói gì.
Đúng lúc này, Cổ Thiên cách đó không xa đột nhiên đi đến phía Diệp Huyền, mỗi một bước của hắn, sẽ có thêm một đạo khí tức mạnh mẽ ép về phía Diệp Huyền, cỗ khí tức này trực tiếp thẩm thấu không gian, trong nháy mắt đã ép đến xung quanh Diệp Huyền, mà xung quanh Diệp Huyền, không gian bắt đầu biến hình nghiêm trọng.
Lão giả nhìn thẳng Diệp Huyền:
Lão phu biết, phía sau ngươi nhất định có người, đến, kêu hắn đi ra để lão phu nhìn một chút!
Tay phải Diệp Huyền nắm thật chặt kiếm, không nói gì.
Thấy Diệp Huyền không nói lời nào, Cổ Thiên cười lạnh, hắn đột nhiên giẫm chân phải một cái.
Oanh!
Không gian xung quanh Diệp Huyền run lên kịch liệt, một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp rung động cho Diệp Huyền lui ra bên ngoài trăm trượng.
Mà giờ khắc này, thân thể Diệp Huyền đang bắt đầu run rẩy.
Nơi xa, Cổ Thiên cười lạnh:
Phải chịu cắn trả sao?
Cắn trả!
Tay phải Diệp Huyền nắm thật chặt kiếm, giờ phút này, Chư Thần Bộ trên người hắn đã biến mất, Vô Địch Kim Thân cũng biến mất ngay thời khắc này.
Hiện tại, hắn đang bị cắn trả!
Nhưng mà, bị hắn mạnh mẽ đè ép xuống.
Cổ Thiên cười lạnh:
Ngoại lực cuối cùng vẫn là ngoại lực, không phải thực lực của chính ngươi.
Nói xong, hắn đang muốn xuất thủ, nhưng mà vào lúc này, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời nơi xa, chỗ sâu nơi tinh không xa xôi kia, hai đầu quái vật khổng lồ đang bay tới phía bên này!
Hai người Lê Thiên ở một bên cũng nhìn về phía sâu trong tinh không, rất nhanh, Lê Thiên híp lại hai mắt:
Cự Long!
Link: http://bit.ly/tcmatcgd
Chương 648: Sinh Tử Không Phân Ly!
Long!
Ở Thiên Vực, tự nhiên cũng có yêu tộc, mà Long, đã không tính là yêu, mà xem như một loại thần thú, dĩ nhiên, bên trong thần thú cũng phân chia cao thấp, phân chia này chủ yếu phải xem huyết mạch.
Rất nhanh, hai đầu Cự Long đi tới vùng trời của mọi người, trong nháy mắt, hai cỗ Long Uy xuất hiện ở trong sân, vô số người thực lực hơi thấp ở xung quanh nhất thời nằm sấp trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Cổ Thiên nắm thật chặt tay phải, vẻ mặt có chút khó coi, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Ngươi thế mà mời được Cự Long!
Long tộc!
Ở Thiên Vực, cũng có Long tộc, nhưng Long tộc này hết sức thần bí, đã rất nhiều năm trôi qua chưa từng xuất hiện!
Mà hắn không nghĩ tới, lần này thế mà xuất hiện Cự Long, hơn nữa còn là hai đầu.
Diệp Huyền không để ý tới Cổ Thiên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía hai đầu Cự Long kia, một đầu Cự Long trong đó nhìn xuống Diệp Huyền:
Nhân loại! Muốn chúng ta làm gì!
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Cổ Thiên cách đó không xa:
Giết chết bọn chúng!
Cổ Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, không nói gì.
Đầu Cự Long kia nhìn về phía Cổ Thiên, Cổ Thiên trầm giọng nói:
Các hạ, mặc kệ Diệp Huyền này mở ra điều kiện gì với các hạ, Cổ gia ta nguyện ý cho gấp đôi.
Cự Long nhìn xuống Cổ Thiên, Cổ Thiên còn muốn nói gì nữa, đúng lúc này, đầu Cự Long kia đột nhiên đập một trảo xuống Cổ Thiên phía dưới.
Oai một trảo, hủy thiên diệt địa!
Nhìn thấy một màn này, Cổ Thiên phía dưới biến sắc, tay phải của hắn đè ép xuống, thoáng qua, hắn đột nhiên nhếch lên trên.
Oanh!
Một cỗ lực lượng mạnh mẽ cuộn lên tất cả, trong nháy mắt đã đánh vào phía trên long trảo kia, toàn bộ chân trời run lên kịch liệt.
Một bóng người liên tục lùi lại, người này, chính là Cổ Thiên.
Sau khi Cổ Thiên dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền phía xa xa, vẻ mặt có chút dữ tợn:
Nếu như lá bài tẩy của ngươi chỉ có như vậy, vậy lão phu nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Thanh âm vừa dứt, giữa sân nổi lên dị biến...
Ầm ầm ầm ầm!
Bên trong tòa cổ thành vốn dĩ đã sụp đổ, bốn cây cột màu đen cao chừng trăm trượng đột nhiên phóng lên tận trời, thẳng vào mây trời.
Sau khi bốn cây cột này xuất hiện, thiên địa cũng vì đó mà biến sắc!
Tứ Phương thần trận!
Cách đó không xa, Lê Thiên nhíu mày:
Cổ gia này cũng thật là đại thủ bút a! Vậy mà tế ra hộ tộc đại trận của Cổ gia! Có điều cũng đúng, nếu không tế ra trận này, với thực lực của hai đầu Cự Long này, cho dù Cổ gia dốc hết toàn lực, sợ là cũng khó có thể tuỳ tiện chiến thắng, cho dù chiến thắng, cũng nhất định là thắng thảm!
Sau lưng Lê Thiên, lão giả kia trầm giọng nói:
Diệp Huyền này cũng không đơn giản, lại có thể mời được Long tộc!
Lê Thiên khẽ gật đầu:
Long tộc biến mất đã lâu, không nghĩ tới lần này sẽ tái hiện, sự tình càng ngày càng không đơn giản.
Nói xong, hắn nhìn về phía cách đó không xa.
Nơi xa, theo bốn cây trụ kình thiên kia xuất hiện, trong mắt hai đầu Cự Long ở trên không lập tức hiện lên vẻ ngưng trọng.
Một đầu Cự Long trong đó đột nhiên đáp xuống từ trên không, vừa xông lên, một cỗ Long Uy cường đại bao phủ xuống, phảng phất như muốn nghiền nát phương đại địa này, vô cùng doạ người.
Cổ Thiên cười lạnh, tay phải của hắn nhẹ nhàng dẫn lên trên:
Lên!
Thanh âm vừa dứt, bốn trụ lớn Kình Thiên run lên kịch liệt, ngay sau đó, chúng nó bắt đầu xoay tròn tốc độ cao, trong nháy mắt, toàn bộ thiên địa phải vì thế mà vặn vẹo một hồi, mà cỗ Long Uy kia càng vỡ tan trong nháy mắt, hóa thành hư vô. Không chỉ như thế, không gian giữa thiên địa vặn vẹo từng đợt, đang muốn xoắn nát hai đầu Cự Long.
Trên không, hai đầu Cự Long gào thét một hồi, ngay sau đó, chúng nó bắt đầu điên cuồng đụng chạm không gian bốn phía, toàn bộ thiên địa kích chiến từng đợt, phảng phất như tận thế hàng lâm!
Phía dưới, Diệp Huyền vội vàng tế ra Không Gian đạo tắc, mà lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn còn chưa thấy rõ, cả người hắn đã bay ngược ra phía sau.
Người xuất thủ, chính là Cổ Thiên!
Sau khi bay ra gần mấy trăm trượng, Diệp Huyền dừng lại, giờ phút này, thân thể của hắn đã hoàn toàn nổ tung, dễ thấy rõ càng nhiều bạch cốt.
Chênh lệch cảnh giới quá lớn!
Cổ Thiên chậm rãi đi về phía Diệp Huyền, ánh mắt của hắn mặc dù rơi vào trên thân Diệp Huyền, nhưng trong lòng vô cùng đề phòng.
Diệp Huyền ngay cả Cự Long cũng có thể mời được, ý vị này, bản thân Diệp Huyền cực kỳ không đơn giản, bởi vậy, hắn đã chuẩn bị tùy thời ứng đối bất cứ tình huống gì đột phát.
Một bên khác, Lê Thiên cũng đang nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền phía xa xa, hắn biết, Diệp Huyền bây giờ, đã đến cực hạn.
Diệp Huyền hiện tại, nếu không bại lộ lá bài tẩy của bàn thân, vậy hắn hoàn toàn không có cơ hội! Bởi vì hai đầu Cự Long kia đã bị Tứ Phương đại trận của Cổ gia vây khốn! Mặc dù Tứ Phương thần trận này vô phương chém giết hai đầu Cự Long này, nhưng hai đầu Cự Long này cũng không thể thoát khỏi đại trận này trong thời gian ngắn!
Cổ Thiên cũng biết điểm này, bởi vậy, giờ phút này, mặc dù Diệp Huyền trọng thương, nhưng hắn không dám có nửa điểm khinh thị.
Rất nhanh, Cổ Thiên đi tới chỗ mười trượng trước mặt Diệp Huyền, hắn nhìn chằm chằm Diệp Huyền, tay phải chậm rãi nắm chặt, đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói khẽ:
Đã như vậy, vậy thì khiến Cổ gia chôn cùng huynh muội ta đi!
Khóe miệng Cổ Thiên nổi lên một vệt mỉa mai:
Chỉ bằng ngươi?
Đúng lúc này, giữa chân mày Diệp Huyền, một tiểu tháp màu đen đột nhiên ngưng hiện.
Thanh âm của Đại thần lầu hai đột nhiên vang lên:
Có nghĩ kỹ hậu quả hay không?
Diệp Huyền tự giễu cười một tiếng:
Đều đã sắp chết, còn quản có hậu quả gì không! Kéo một tên đệm lưng, không lỗ, kéo hai tên, ta kiếm lời.
Thanh âm vừa dứt, một luồng áp lực vô hình đột nhiên xuất hiện ở trong sân.
Oanh!
Trên không, bốn cây trụ lớn Kình Thiên kia ầm ầm vỡ tan!
Giờ khắc này, tất cả mọi người giữa sân đều nhìn về phía Diệp Huyền, mà Cổ Thiên kia càng liên tục lùi lại, lui xa trọn vẹn mấy trăm trượng.
Tất cả mọi người đều đang nhìn toà tiểu tháp màu đen giữa chân mày Diệp Huyền, bao quát cả hai đầu Cự Long.
Thân thể Diệp Huyền bắt đầu run rẩy, run rẩy kịch liệt, phảng phất sắp nát vụn.
Thanh âm của Đại thần lầu hai lại vang lên:
Thật sự đã nghĩ kỹ?
Diệp Huyền không trả lời, mà toà tiểu tháp màu đen giữa chân mày hắn đột nhiên bay ra, trôi nổi trên đỉnh đầu hắn, trong nháy mắt, trên đỉnh đầu tất cả mọi người đột nhiên xuất hiện một tòa tiểu tháp màu đen hư ảo, bao quát cả Cổ Thiên cùng với những cường giả Cổ gia âm thầm vây xung quanh kia.
Lúc tiểu tháp xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, vẻ mặt Cổ Thiên bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, hắn dồn sức đè ép hai tay về phía trước, vừa đè ép, một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể hắn phóng lên tận trời, nhưng mà, toà tiểu tháp màu đen kia không nhúc nhích chút nào, không nhận nửa phần ảnh hưởng.
Giờ khắc này, Cổ Thiên có chút luống cuống!
Mà đúng lúc này, Diệp Huyền cách đó không xa đột nhiên gầm thét:
Thu!
Link: http://bit.ly/tcmatcgd
Chương 649: Ca, tận lực!
Thanh âm vừa dứt, vô số cường giả Cổ gia giữa sân cùng với Cổ Thiên trực tiếp hư không tiêu thất không thấy gì nữa.
Vô thanh vô tức biến mất!
Cách đó không xa, trong lòng hai người Lê Thiên hoảng hốt, trong mắt hai người, tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Trong mắt hai đầu Cự Long kia, cũng là vẻ ngưng trọng.
Kiêng kị!
Đối với toà tiểu tháp trôi nổi trên đỉnh đầu Diệp Huyền, ngay cả chúng nó cũng vô cùng kiêng kỵ.
Bên trong Giới Ngục tháp, trong tầng thứ nhất xuất hiện chừng ba mươi người, toàn bộ đều là cường giả đỉnh cấp của Cổ gia, cầm đầu chính là Cổ Thiên.
Cổ Thiên nhìn quanh bốn phía, có chút mờ mịt, mà trước mặt bọn hắn không xa, có một tiểu nha đầu đang lạnh lùng nhìn bọn hắn.
Tiểu Linh Nhi.
Cổ Thiên đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, trên đỉnh đầu bọn hắn xuất hiện một chữ "Tội" huyết hồng, cùng lúc đó, từ thời khắc này, tất cả mọi người giữa sân đều không thể động đậy, bao quát cả Cổ Thiên cầm đầu cũng không thể động đậy chút nào.
Giờ khắc này, Cổ Thiên cuối cùng cũng phải luống cuống.
Cổ Thiên ngẩng đầu gầm thét:
Đây là nơi nào.
Không có người trả lời, thân thể đám người Cổ Thiên bắt đầu hư ảo, chuẩn xác mà nói, phải là bắt đầu biến mất từng chút một, hơn nữa là phải nhìn bản thân dần tan biến.
Rất nhanh, từng tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết không ngừng vang lên từ bên trong Giới Ngục tháp, chỉ chốc lát, trong tầng thứ nhất đã có thêm hơn ba mươi viên nạp giới.
Mà bên ngoài Giới Ngục tháp, sau khi đám người Cổ Thiên biến mất, Diệp Huyền co quắp ngã xuống đất, thân thể của hắn bắt đầu rung động kịch liệt.
Cắn trả!
Lần này, chồng chất mấy loại cắn trả, đặc biệt là sau khi vận dụng Giới Ngục tháp, cắn trả này càng khủng bố hơn.
Nhưng mà, Diệp Huyền lại mạnh mẽ đứng lên, giờ phút này, ngũ quan của hắn đã vặn vẹo nghiêm trọng.
Diệp Huyền quay đầu nhìn thoáng qua Lê Thiên cách đó không xa, sắc mặt người sau hơi đổi một chút, trong mắt tràn đầy kiêng kị và ngưng trọng.
Yên lặng một chớp mắt, Lê Thiên nói:
Chúng ta không có ý đối địch với các hạ.
Diệp Huyền không nói gì, hắn đi đến phía cổ thành cách đó không xa, mà bên trong tòa thành cổ, còn có thật nhiều cường giả Cổ gia.
Diệp Huyền đi rất chậm, hơn nữa thân thể hắn thỉnh thoảng lại run rẩy từng đợt, khi hắn đi đến trước cửa thành, hắn ngẩng đầu nhìn về phía hai đầu Cự Long trên không:
Giết, giết chết hết thảy cường giả Cổ gia bên trong thành.
Hai đầu Cự Long nhìn nhau, sau một khắc, chúng nó trực tiếp đáp xuống từ trên không, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đụng vào bên trong cổ thành.
Ầm ầm!
Toàn bộ cổ thành tựa như động đất, kích chiến từng đợt, vô số tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, không chỉ như thế, toàn bộ cổ thành bắt đầu sụp đổ từng khúc, vô số khói bụi phóng lên tận trời, thẳng vào chân trời.
Diệp Huyền tiếp tục đi lên phía trước, mặc dù thân thể của hắn đã bắt đầu run rẩy từng trận, nhưng hắn vẫn đang từ từ đi, mà phương hướng hắn đi, chính là phủ đệ Cổ gia.
Mà bên trong thành, hai đầu Cự Long tùy ý phá hư, không ai cản nổi!
Rất nhanh, Diệp Huyền đi tới trước phủ đệ Cổ gia, mà ở chỗ cửa lớn, một lão giả đứng đấy, lão giả mặc một bộ áo bào đen rộng thùng thình, râu tóc bạc trắng.
Lão giả nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, hắn đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền đột nhiên nói:
Muội muội ta đâu?
Lão giả trầm giọng nói:
Diệp Huyền, lần này Cổ gia ta nhận thua, ta...
Diệp Huyền đột nhiên gầm thét:
Muội muội ta đâu!
Lão giả chậm rãi nắm chặt tay phải:
Diệp Huyền, nếu ngươi mang theo hai đầu Cự Long này rút đi, Cổ gia ta sẽ lập tức thả muội muội ngươi, bằng không...
Diệp Huyền đột nhiên giẫm chân phải một cái.
Oanh!
Đại địa dưới chân hắn trực tiếp vỡ tan!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía hai đầu Cự Long:
Giết, giết cho lão tử, một tên Cổ gia cũng không để lại!
Càn rỡ!
Cách đó không xa, lão giả áo bào đen kia gầm thét:
Diệp Huyền, ngươi đừng khinh người quá đáng, ngươi...
Diệp Huyền nộ chỉ lão giả áo bào đen:
Lão tử chính là muốn khinh người quá đáng, Cổ gia ngươi hôm nay, đừng mơ có ai sống sót!
Lão giả áo bào đen còn muốn nói điều gì, một đầu Cự Long đã vọt tới phía hắn.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt lão giả áo bào đen đại biến!
Đối mặt một đầu Cự Long, hắn tự nhiên không dám khinh thường, ngay lập tức bước ra phía trước một bước, hai tay khẽ dẫn lên trên, vừa dẫn lên, không gian trước mặt hắn bỗng nhiên run lên, uyển như sóng triều chập trùng, từng đạo lực lượng thiên địa mạnh mẽ cùng với không gian chi lực không ngừng chấn động ra.
Nhưng mà, theo đầu Cự Long này đánh tới, hai cỗ lực lượng này trong nháy mắt đã vỡ tan, lão giả tóc trắng liên tục lùi lại!
Mà Cự Long bên kia đã nhanh chóng đáp xuống từ trên không, trực tiếp đụng vào bên trong phủ đệ Cổ gia.
Oanh!
Toàn bộ phủ đệ Cổ gia sụp đổ trong nháy mắt, vô số khói bụi phóng lên tận trời.
Một bên khác, lão giả sau lưng Lê Thiên khẽ lắc đầu:
Cổ gia xong!
Lê Thiên nói khẽ:
Ngươi thật sự cho rằng Cổ gia đơn giản như vậy sao?
Lão giả nhìn về phía Lê Thiên, Lê Thiên lại nhìn lão giả áo bào đen ở phía xa:
Cổ gia truyền thừa vạn năm, nếu nội tình chỉ có một chút đó, bọn hắn sớm đã không còn. Còn nữa, đừng quên một người.
Dường như nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt lão giả biến hóa:
Ngươi nói là hắn...
Lê Thiên gật đầu:
Nếu ta đoán không sai, hẳn là cũng sắp xuất hiện.
Nơi xa, hai đầu Cự Long điên cuồng phá hư, hơn nữa, hai đầu Cự Long gần như gặp người là giết, trong lúc nhất thời, toàn bộ phủ đệ Cổ gia cùng với cả tòa cổ thành tràn ngập tiếng kêu rên.
Mà đúng lúc này, một cỗ uy áp vô hình đột nhiên xuất hiện ở trong sân, theo cỗ uy áp này xuất hiện, hai đầu Cự Long ở trên không lập tức dừng lại, chúng nó ngẩng đầu nhìn về phía phần cuối nơi xa, nơi đó, một nam tử trung niên đạp không tới.
Người tới, chính là gia chủ Cổ gia Cổ Thiên Hành!
Nhìn thấy người này, vẻ mặt hai đầu Cự Long lập tức trở nên ngưng trọng.
Một bên, Lê Thiên nói khẽ:
Lần này có ý tứ.
Trên không, Cổ Thiên Hành nhìn thoáng qua hai đầu Cự Long, nói khẽ:
Cũng có chút ý tứ, cả Long tộc cũng xuất hiện.
Thanh âm vừa dứt, hắn mở ra tay phải, một tiểu cầu màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, sau một khắc, vô số kim quang bắn nhanh xuống từ chân trời.
Nhìn thấy những kim quang này, sắc mặt hai đầu Cự Long đại biến, dồn dập lùi lại nhanh, nhưng mà vẫn còn trễ một chút, vô số kim quang trực tiếp xuyên thủng khắp toàn thân hai đầu Cự Long, trong lúc nhất thời, máu tươi bắn tung tóe!
Mà phía dưới, Diệp Huyền đã nằm trên mặt đất, giờ phút này, hắn thật sự không thể tiếp tục kiên trì nữa!
Cắn trả!
Mấy loại cắn trả chung vào một chỗ, có thể chống đỡ đến bây giờ, đối với hắn mà nói, đã là cực hạn!
Trên không, sau khi Cổ Thiên Hành trọng thương hai đầu Cự Long, hắn đi đến chỗ Diệp Huyền phía dưới.
Trên mặt đất, Diệp Huyền nói khẽ:
Linh Nhi, ca tận lực.
Thanh âm vừa dứt, ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ dần...
Mà trên không, Cổ Thiên Hành đột nhiên dừng lại, hắn híp lại hai mắt:
Ai!
Link: http://bit.ly/tcmatcgd
Chương 650: Diệt Cổ Gia
Ai!
Cổ Thiên Hành vừa nói ra, bầu không khí giữa sân lập tức khẩn trương lên.
Có ai?
Đám người Lê Thiên nhìn thoáng qua bốn phía, xung quanh rất bình tĩnh, thứ gì cũng không có.
Nhưng mà, Cổ Thiên Hành lại như gặp đại địch.
Đúng lúc này, một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Nữ tử thoạt nhìn chỉ có hơn hai mươi tuổi, trên người mặc một bộ áo ngắn màu trắng, hai cánh tay ngọc triển lộ, tựa như dương chi bạch ngọc, dưới thân là một chiếc váy dài màu đen, rìa váy dài có vẽ một đóa hoa màu trắng, hoa tên bỉ ngạn, trên chân nàng một đôi giày vải màu trắng, không nhuốm bụi trần.
Tóc nữ tử rất dài, dài đến eo, mà bên trong mái tóc mây của nàng, có kẹp một vài bím tóc.
Nữ tử cũng rất đẹp, ngũ quan đẹp đẽ, đặc biệt là hai mắt, rất lớn, hết sức thủy linh, hơn nữa, tròng mắt của nàng là màu lam nhạt.
Sau khi nữ tử đi ra, nàng khẽ nhấc hai tay, ngẩng đầu nhìn chân trời, vẻ mặt có chút say mê:
Vẫn là thế giới bên ngoài tốt hơn!
Đối diện nữ tử, Cổ Thiên Hành trầm giọng nói:
Ngươi là người phương nào!
Nữ tử không để ý tới Cổ Thiên Hành, nàng tham lam hít thở không khí xung quanh.
Vẻ mặt Cổ Thiên Hành đề phòng, chuẩn bị tùy thời ra tay.
Đúng lúc này, nữ tử dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng đột nhiên quay người nhìn về phía Diệp Huyền nằm trên mặt đất, thời khắc này, Diệp Huyền đã hoàn toàn lâm vào hôn mê, khí tức trên người cũng càng ngày càng yếu đi.
Nữ tử nhìn xuống Diệp Huyền, khẽ lắc đầu:
Thật thê thảm! Không phải thảm bình thường!
Nói đến đây, nàng đột nhiên quay người nhìn về phía Cổ Thiên Hành cách đó không xa, nàng liếc mắt đánh giá Cổ Thiên Hành, trong mắt có một tia kinh ngạc:
Kém chút nữa là có thể đột phá Thánh cảnh... Cũng là có chút hiếm có.
Cổ Thiên Hành nhìn chằm chằm vào nữ tử:
Rốt cục ngươi là người phương nào!
Nữ tử cười nói:
Ta gọi Giản Tự Tại, ngươi nghe qua sao?
Giản Tự Tại!
Cổ Thiên Hành nhíu mày:
Chưa từng nghe thấy!
Giản Tự Tại lắc đầu thở dài:
Quả nhiên, đồ vật rác rưởi!
Cổ Thiên Hành trầm giọng nói:
Không biết các hạ là gì của Diệp Huyền này!
Giản Tự Tại cười nói:
Ta muốn mang hắn đi, ngươi có ý kiến gì không?
Cổ Thiên Hành híp lại hai mắt:
Tại hạ bất tài, muốn lãnh giáo các hạ một chút.
Khóe miệng Giản Tự Tại hơi nhấc lên:
Được rồi!
Thanh âm vừa dứt, tay ngọc của nàng cách không nhẹ nhàng điểm về phía Cổ Thiên Hành.
Nhất chỉ hạ xuống.
Xoạt xoạt!
Không gian trong phương viên mấy vạn trượng trực tiếp rạn nứt, tựa như một tấm mạng nhện to lớn.
Giờ khắc này, sắc mặt Cổ Thiên Hành cùng với đám người Lê Thiên cách đó không xa kịch biến chỉ trong nháy mắt. Đặc biệt là Cổ Thiên Hành, bởi vì hắn phát hiện, từng tia lực lượng thần bí đã khóa chặt hắn, giờ phút này, hắn vậy mà vô phương chuyển động chút nào.
Cổ Thiên Hành kinh hãi nhìn Giản Tự Tại:
Ngươi, ngươi rốt cục là người phương nào!
Giản Tự Tại cười nói:
Cái gì là lực lượng thiên địa? Cái gì là càn khôn trong lòng bàn tay? Thánh cảnh đời các ngươi đây, chứa nước quá nhiều đi. Một chữ: Yếu! Hai chữ: Vô cùng yếu!
Thanh âm vừa dứt, nàng nhẹ nhàng nắm lại tay phải.
Oanh!
Thân thể Cổ Thiên Hành trực tiếp vỡ tan, cùng lúc đó, linh hồn hắn bắt đầu dần dần mờ đi.
Giản Tự Tại đột nhiên quay đầu nhìn về phía hai người Lê Thiên cách đó không xa, Lê Thiên vội vàng nói:
Các hạ, ta...
Giản Tự Tại lắc đầu, nhấc tay vung lên.
Oanh!
Thân thể hai người Lê Thiên vỡ tan trong nháy mắt, như Cổ Thiên Hành, linh hồn hai người trực tiếp mờ đi, bắt đầu biến mất từng chút một.
Lê Thiên nhìn chằm chằm vào Giản Tự Tại:
Vì sao!
Giản Tự Tại cười nói:
Ngươi không có ra tay, nhưng mà, nếu cho ngươi một cơ hội, ngươi nhất định sẽ ra tay, có đúng không?
Lê Thiên nhìn chằm chằm vào Giản Tự Tại:
Ngươi chính là người thần bí sau lưng hắn!
Giản Tự Tại lắc đầu:
Kỳ thật, trước đó, ta cũng rất hi vọng hắn chết, nhưng mà, ta thay đổi chủ ý.
Lê Thiên hỏi:
Vì sao!
Giản Tự Tại cười nói:
Nếu lúc trước hắn lựa chọn chạy trốn, từ bỏ muội muội của hắn, hắn khẳng định sẽ chết, mà hắn không có trốn. Đại Đạo, Trường Sinh, sống sót... Trong mắt hắn, đều không bằng muội muội của hắn... Ta thưởng thức hắn, cho nên, cứu hắn một mạng.
Thanh âm vừa dứt, nàng nhẹ nhàng vung lên tay ngọc.
Oanh!
Cách đó không xa, linh hồn mấy người Cổ Thiên Hành và Lê Thiên trực tiếp vỡ tan.
Giản Tự Tại quay đầu nhìn thoáng qua hai đầu Cự Long ở chân trời, sắc mặt hai đầu Cự Long đại biến, vội vàng lùi lại nhanh.
Giản Tự Tại cười nói:
Chớ khẩn trương, không giết các ngươi!
Nói xong, nàng cúi đầu nhìn xuống phía dưới, thần thức quét qua, rất nhanh, nàng nhăn mày lại:
Không có?
Một lát sau, nàng một tay nhấc Diệp Huyền lên, đang muốn ly khai, mà đúng lúc này, phía dưới đột nhiên run lên kịch liệt, ngay sau đó, một đạo khí tức mạnh mẽ từ phía dưới lan tràn ra.
Giản Tự Tại dừng lại, nàng cúi người nhìn tiếp, phía dưới, trong phủ đệ Cổ gia đã là phế tích kia, một lão giả chậm rãi đi ra.
Linh hồn thể!
Lão giả đi đến trên không, hắn nhìn Giản Tự Tại:
Tại hạ là lão tổ Cổ gia, không biết Cổ gia ta có chỗ nào đắc tội, các hạ vậy mà diệt toàn tộc Cổ gia ta.
Lão tổ Cổ gia!
Giản Tự Tại mỉm cười:
Ngươi có ý kiến?
Lão giả nhìn chằm chằm vào Giản Tự Tại:
Có, hơn nữa còn rất lớn.
Thanh âm vừa dứt, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên phóng lên tận trời, bức thẳng Giản Tự Tại.
Trên không, Giản Tự Tại cười cười, sau một khắc, tay phải của nàng nhẹ nhàng đè ép xuống.
Oanh!
Cỗ khí tức lão giả thả ra kia vỡ tan trong nháy mắt, cùng lúc đó, một bàn tay trực tiếp chụp lấy yết hầu lão giả, sắc mặt người sau đại biến:
Ngươi đây là...
Lời còn chưa dứt, lão giả đã là linh hồn thể trực tiếp vỡ tan, triệt để hóa thành hư vô.
Trên không, Giản Tự Tại lắc đầu cười một tiếng, dẫn theo Diệp Huyền quay người rời đi.
Phía dưới, hai đầu Cự Long nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Mà không lâu sau khi hai đầu Cự Long kia rời đi, từng đạo khí tức thần bí đột nhiên xuất hiện trên cổ thành đã là phế tích.
Cổ gia truyền thừa vạn năm, bị diệt trong một buổi sáng... Chẳng lẽ là Thánh địa hay là Vị Ương tinh cung ra tay rồi?
Không có khả năng, bọn hắn không có lý do gì.
Nghe nói Diệp Huyền kia đã tới Cổ gia...
Hài hước, Diệp Huyền kia chẳng qua chỉ là Phá Không cảnh, hắn làm sao có thể diệt được Cổ gia?
Bất kể thế nào, thời gian này Thiên Vực sợ là sẽ không quá yên bình.
"…"
Cổ gia diệt!
Sự tình Cổ gia bị diệt rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Thiên Vực, toàn bộ Thiên Vực khiếp sợ.
Mà rốt cục Cổ gia đã bị diệt như thế nào, lại không ai biết được.
...
Link: http://bit.ly/tcmatcgd
Chương 651: Ta Gọi Giản Tự Tại!
Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền cảm giác bên tai có người đang khẽ gọi.
Thanh âm có chút quen thuộc!
Thế nhưng đầu óc hết sức u ám, có chút buồn ngủ.
Dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn đột nhiên ngồi dậy:
Linh Nhi!
Huyền nhi!
Một nữ tử thoáng cái đã ôm lấy Diệp Huyền, ôm thật chặt.
Nữ tử này, chính là Độc Cô Huyên.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía, giờ phút này, hắn đang ở tầng thứ chín của Vô Gian luyện ngục.
Trong góc cách đó không xa có một đầu yêu thú đang ngồi xổm, yêu thú nằm sấp trên mặt đất, đầu dính sát mặt đất, tựa như một con chó con dịu dàng ngoan ngoãn.
Ở trước mặt yêu thú không xa, một nữ tử đứng đấy.
Giản Tự Tại!
Mặc dù Diệp Huyền chưa từng gặp qua Giản Tự Tại, thế nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã biết được nàng chính là Giản Tự Tại, bởi vì phong ấn tầng thứ tư đã không còn.
Không chỉ như thế, hắn còn cảm giác được phong ấn mấy tầng khác đều đã buông lỏng.
Vấn đề rất nghiêm trọng.
Nhưng mà giờ phút này, hắn không có thời gian đi quản chuyện này.
Hiện tại, hắn chỉ quan tâm một chuyện, đó chính là Diệp Linh.
Diệp Huyền nhìn về phía Giản Tự Tại, Giản Tự Tại đi đến trước mặt Diệp Huyền, cười nói:
Tỉnh!
Diệp Huyền gật đầu.
Giản Tự Tại mỉm cười:
Hai tin tức xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước.
Diệp Huyền lắc đầu:
Giản cô nương, muội muội ta đâu?
Giản Tự Tại nói:
Ngày đó ở Cổ gia, ta cũng không phát hiện ra nàng!
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống, đang muốn ngồi dậy, nhưng hắn lại phát hiện, giờ phút này, toàn thân hắn vô lực, căn bản là không cách nào động đậy.
Giản Tự Tại chắp tay sau lưng, nàng cúi người nhìn Diệp Huyền, cười nói:
Hai tin tức xấu, muốn nghe tin nào?
Diệp Huyền nói khẽ:
Có khác nhau sao?
Giản Tự Tại dựng thẳng lên một ngón tay, cười đến mắt híp lại thành vành trăng khuyết:
Tin thứ nhất, vì ngươi thôi động Giới Ngục tháp lần nữa, phong ấn tầng thứ tư vỡ tan, không chỉ tầng thứ tư, phong ấn mấy tầng phía trên đều đã buông lỏng, thậm chí có vài tồn tại đã thức tỉnh.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Còn có một tin?
Giản Tự Tại cười nói:
Chuyện xấu thứ hai, chính là gân cốt và kinh mạch của ngươi đều đã vỡ tan, ngươi bây giờ, mặc dù không chết, nhưng tương đương với một tên phế nhân.
Diệp Huyền nói:
Có thể cứu sao?
Giản Tự Tại mỉm cười:
Chuyện này nói thế nào đây, có khả năng cứu được, cũng có khả năng một chút cũng không thể cứu, tất cả phải xem chính ngươi.
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Hiểu rõ.
Giản Tự Tại cười cười, nàng quay đầu nhìn về phía đầu yêu thú cách đó không xa kia, sắc mặt người sau đại biến, vội vàng bò thấp hơn, hai vuốt ôm đầu, không ngừng cầu khẩn nói:
Không nên đánh ta...
Giản Tự Tại đi đến trước mặt yêu thú, nàng liếc mắt đánh giá yêu thú:
Muốn đi ra ngoài sao?
Yêu thú ngây ngẩn cả người, sau đó dùng sức gật đầu.
Giản Tự Tại cười nói:
Có thể đi ra ngoài, nhưng mà, ngươi phải làm một chút chuyện.
Yêu thú lập tức gật đầu không chút suy nghĩ, nó chỉ biết là đối mặt với nữ nhân này, không thể phản kháng.
Giản Tự Tại gật đầu với yêu thú một cái, cười ha ha một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa:
Có thể đi sao?
Diệp Huyền muốn đứng lên, thế nhưng hắn lại phát hiện, bản thân căn bản không đứng dậy nổi.
Một bên, Độc Cô Huyên vội vàng tiến lên dìu hắn, hắn lại lắc đầu:
Để ta tự tới đi!
Nói xong, hắn cắn răng, dùng sức từng chút một, nhưng mà vừa dùng lực, toàn thân đã đau nhói tận tim, nhưng hắn vẫn cố nén đau nhức mà đứng lên.
Giản Tự Tại nhìn thoáng qua Diệp Huyền, cười nói:
Đau không?
Diệp Huyền gật đầu.
Giản Tự Tại cười nói:
Về sau sẽ càng đau hơn, hiện tại chẳng qua chỉ là vừa mới bắt đầu, đi theo ta đi!
Nói xong, nàng đi đến trước một vách tường ở bên cạnh, nhìn vách tường trước mặt, khóe miệng nàng hơi nhấc lên, tay ngọc nhẹ nhàng vạch một cái.
Xuy!
Bức tường trước mặt Giản Tự Tại kia trực tiếp nứt ra, lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền ra từ trong đó:
Kẻ nào dám xông vào...
Giản Tự Tại nhíu mày:
Lải nhải cả ngày!
Nói xong, nàng đột nhiên vung lên tay ngọc.
Oanh!
Vách tường kia run lên kịch liệt, ngay sau đó, âm thanh trong vách tường kia khẽ ngừng.
Diệp Huyền hỏi:
Đây là?
Giản Tự Tại cười nói:
Dẫn ngươi đi xem một chút Vô Gian luyện ngục chân chính.
Nói xong, nàng đi vào.
Diệp Huyền được Độc Cô Huyên nâng đỡ, chậm rãi đi tới, vừa mới đi vào, một cỗ âm phong kéo tới, Diệp Huyền nhịn không được rùng mình một cái, toàn thân lạnh buốt thấu xương.
Một bên, yêu thú do dự một chút, sau đó cũng vội vàng đi theo.
Phía dưới tầng thứ chín, còn có một tầng.
Bên trong tầng thứ mười vô cùng âm u, bốn phía tản ra hàn phong thấu xương, không chỉ như thế, trong chỗ tối xung quanh, thỉnh thoảng còn truyền đến một chút thanh âm ai oán, chợt nghe xong, rùng mình.
Lúc này, Giản Tự Tại đi ở trước nhất đột nhiên vung lên tay phải:
Yên tĩnh!
Thanh âm vừa dứt, bốn phía lập tức an tĩnh lại.
Thế nhưng rất nhanh, một tiếng ai oán lại lần nữa truyền đến từ một bên.
Yêu thú thương hại nhìn qua phía bên phải.
Giản Tự Tại đưa tay vung lên.
Chớp mắt sau, bên phải lập tức truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Sau lưng Giản Tự Tại, Độc Cô Huyên chăm chú vịn Diệp Huyền, thời khắc này, Diệp Huyền hư nhược tựa như hài đồng, Độc Cô Huyên không nói gì, thế nhưng nước mắt trong mắt từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ vẫn chưa từng ngừng chảy.
Chỉ chốc lát, Giản Tự Tại đột nhiên dừng lại, trước mặt nàng không xa có một tế đàn, bên trên trung tâm tế đàn, có một cái ghế màu đen, mà phía sau cái ghế, một thanh kiếm dựng thẳng, kiếm dài khoảng bốn thước, rộng bằng bàn tay, toàn thân đen kịt, chỗ mũi kiếm, có hắc quang lượn quanh.
Giản Tự Tại đi đến trước tế đàn, nàng nhìn thoáng qua cái ghế kia, mỉm cười:
Minh Vương, còn không đi ra, là không nể mặt ta sao?
Yên lặng một chớp mắt, một thanh âm đột nhiên vang lên:
Sao dám!
Thanh âm vừa dứt, trên cái ghế kia, một vệt bóng đen lặng yên ngưng tụ, bóng đen này là một đoàn đen kịt, căn bản không thấy rõ bộ dáng.
Thấy bóng đen này, sắc mặt yêu thú kia đại biến, vội vàng lui lại, mãi đến góc tường không còn chỗ thối lui mới dừng lại.
Mà thân thể của nó, nhịn không được run rẩy.
Minh Vương nói khẽ:
Giản Tự Tại, ngươi đã biến mất vài vạn năm.
Giản Tự Tại mỉm cười:
Đúng vậy a! Vài vạn năm trôi qua, bây giờ cảnh vật và người đều đã mất.
Minh Vương nói:
Xác thực, thần tộc, Minh Tộc, đều đã không còn nữa.
Giản Tự Tại chậm rãi đi đến tế đàn:
Minh Vương, lần này đến đây, là muốn làm một cọc mua bán với ngươi!
Ồ?
Minh Vương nói:
Xin lắng tai nghe!
Giản Tự Tại giơ ngón tay phải chỉ vào Diệp Huyền cách đó không xa:
Ngươi thấy hắn thế nào!
Diệp Huyền: "..."
Ánh mắt Minh Vương rơi vào trên thân Diệp Huyền, một lát sau, hắn nói:
Người này là đệ tử của ngươi?
Giản Tự Tại lắc đầu.
Minh Vương nói:
Cũng đúng, dùng ánh mắt của ngươi, làm sao có thể coi trọng hắn!
Diệp Huyền: "..."
Link: http://bit.ly/tcmatcgd
Chương 652: Lý Do Này Được Không!
: Ha ha!
Giản Tự Tại cười ha hả:
Diệp Huyền, ngươi có nghe thấy không?
Diệp Huyền nhìn qua Minh Vương, đang muốn nói chuyện, Minh Vương đột nhiên nói:
Mặc dù thiên phú kiếm đạo không tệ, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Giản Tự Tại cười nói:
Ngươi lại nhìn kỹ một chút!
Ánh mắt Minh Vương rơi vào trên thân Diệp Huyền lần nữa, một lát sau, nói:
Thực sự không nhìn ra có chỗ nào bất phàm!
Giản Tự Tại cười cười, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:
Có phải ngươi không phục?
Diệp Huyền gật đầu.
Giản Tự Tại cười nói:
Vậy ngươi nói một chút, ngươi có chỗ nào bất phàm!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Chứng minh bản thân, có chỗ tốt sao?
Giản Tự Tại gật đầu:
Rất nhiều chỗ tốt, thậm chí là cải biến vận mệnh của bản thân ngươi.
Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:
Giản cô nương đã từng là một nhân vật tuyệt thế, có thể được Giản cô nương coi trọng, chẳng lẽ đây không phải bất phàm sao?
Giản Tự Tại ngây ngẩn cả người, sau đó bỗng cười phá lên, cười chỉ chốc lát sau, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:
Ngươi trả lời câu này rất đúng, ta rất hài lòng!
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Minh Vương:
Minh Vương, nếu như chân thân của ngươi ở đây, ngươi có thể thấy được chỗ bất phàm của hắn.
Ánh mắt Minh Vương nhìn về phía Diệp Huyền lần nữa, một lát sau, hắn lắc đầu:
Mời Giản cô nương chỉ rõ!
Giản Tự Tại mỉm cười:
Ngươi ta đều biết, mỗi một người trên đời đều có định số của riêng mình, chúng ta xưng là vận mệnh. Rất nhiều người, cả đời đến cuối cùng cũng không cảm giác được vận mệnh, mà một vài người hơi mạnh mẽ, có thể mơ hồ cảm nhận được vận mệnh, từ đó thông qua nỗ lực của bản thân mà cải biến vận mệnh, thậm chí tiến thêm một bước, đoạn kiếp trước, trảm tương lai...
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền lần nữa, mà lần này, nàng dùng huyền khí truyền âm:
Vận mệnh của hắn, không có định số. Dưới tình huống bình thường, hắn còn chưa cảm nhận được vận mệnh, không thể nào cảm nhận được vận mệnh, chớ nói chi là sửa đổi vận mệnh. Minh Vương, có hiểu rõ ý ta?
Minh Vương trầm mặc một lát, sau đó nói:
Ngươi nói là tương lai của hắn, có khả năng vô hạn?
Giản Tự Tại lắc đầu:
Nếu chỉ vẻn vẹn như vậy, ta làm sao có thể để ý?
Nói đến đây, nàng nói khẽ:
Kiếp trước của hắn không đơn giản, không chỉ là kiếp trước, có khả năng là một kiếp trước nữa...
Minh Vương nói:
Người chuyển thế trùng tu, cũng không ít.
Giản Tự Tại nói khẽ:
Nếu hắn không phải người giới Bốn Chiều thì sao?
Nghe vậy, Minh Vương ngồi trên ghế bỗng nhiên đứng lên:
Ý ngươi là gì!
Giản Tự Tại cười nói:
Ngươi nói xem?
Giữa sân yên tĩnh trở lại.
Sau một lúc lâu, Minh Vương nói:
Ngươi dẫn hắn tới là có ý gì.
Giản Tự Tại cười nói:
Đầu tư một thoáng.
Đầu tư!
Minh Vương trầm giọng nói:
Nói kỹ càng một chút.
Giản Tự Tại nói:
Kỹ càng một chút, chính là muốn giúp hắn lấy chuôi Trấn Hồn kiếm này của Minh Vương!
Minh Vương lắc đầu:
Không được.
Giản Tự Tại khẽ gật đầu, quay người nhìn về phía Diệp Huyền:
Chúng ta đi!
Diệp Huyền khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Đúng lúc này, Minh Vương đột nhiên nói:
Chậm đã.
Giản Tự Tại dừng bước lại, Diệp Huyền cũng dừng lại theo.
Giản Tự Tại quay người nhìn về phía Minh Vương, cười nói:
Thế nào?
Minh Vương trầm giọng nói:
Kiếm này, mặc dù ta cho hắn, với tình huống hiện tại của hắn, hắn cũng không cách nào chưởng khống, thậm chí còn có thể hại chính bản thân hắn.
Giản Tự Tại cười nói:
Đó là sự tình của bản thân hắn, có nguyện ý cho hay không, đó là chuyện của ngươi.
Minh Vương trầm mặc một lát, sau đó nói:
Giản cô nương, ngươi nói hắn không phải người Bốn Chiều, có thể có bằng chứng gì không?
Giản Tự Tại quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, nàng bấm tay một cái, giữa chân mày Diệp Huyền, một tòa tiểu tháp hư ảo đột nhiên ngưng hiện, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Mà Minh Vương kia lại hoàn toàn ngây người!
Một lát sau, Minh Vương vung lên tay phải, thanh kiếm phía sau hắn kia trực tiếp bay tới trước mặt Diệp Huyền, trong nháy mắt, Diệp Huyền cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ âm sâm.
Nếu như nói Âm Linh Khí kiếm là vô cùng quỷ dị, vậy cảm giác mà kiếm này mang đến cho hắn chính là còn quỷ dị hơn cả Âm Linh Khí kiếm.
Không, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Khó mà chưởng khống!
Đây là ý niệm đầu tiên sinh ra trong đầu Diệp Huyền lúc nhìn thấy chuôi kiếm này!
Diệp Huyền nhìn qua Giản Tự Tại, Giản Tự Tại cười nói:
Kiếm này ngược lại không đơn thuần là kiếm, nó còn là một loại pháp tắc, nếu ngươi có thể chưởng khống, đối với ngươi mà nói, tương đương với việc mở ra một cánh cửa lớn mới.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Giản cô nương, với tình huống hiện tại của ta...
Giản Tự Tại nói:
Nói như vậy, ngươi muốn từ bỏ sao?
Diệp Huyền cười khổ:
Giản cô nương, có thể chờ sau khi thương thế của ta lành hẳn, lại đến thu phục kiếm này hay không?
Giản Tự Tại đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn thẳng Diệp Huyền:
Hiện tại, ngươi chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất, lựa chọn thu phục kiếm, thứ hai, lựa chọn từ bỏ.
Diệp Huyền yên lặng một lát, sau đó hắn duỗi tay nắm chặt chuôi Trấn Hồn kiếm này, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lập tức cảm giác được linh hồn của bản thân phảng phất như muốn bị hút đi.
Sắc mặt Diệp Huyền đại biến, vội vàng buông tay ra, sau đó hắn nhìn về phía Giản Tự Tại:
Ta từ bỏ!
Từ bỏ!
Hai chữ này, xưa nay hắn không dám tuỳ tiện nói ra. Bởi vì hắn sợ thường xuyên từ bỏ, lại biến thành một loại thói quen.
Thế nhưng hắn cũng biết, người, phải lượng sức mà làm.
Có một số việc, có thể làm được, vậy phải dốc sức mà làm, cũng có một số việc, không thể làm, vậy cũng không cần không biết tự lượng sức mình mà đi làm.
Giống như lúc này đây, hắn biết rõ, với tình huống hiện tại của hắn, hắn căn bản không có cách nào thu phục kiếm này. Cưỡng ép thu phục, cũng chỉ là một con đường chết.
Thanh âm của Diệp Huyền vừa dứt, giữa sân đột nhiên an tĩnh lại.
Một lát sau, Diệp Huyền nói khẽ:
Khiến Giản cô nương thất vọng sao?
Giản Tự Tại cười nói:
Không có!
Diệp Huyền nhìn qua Giản Tự Tại, không hiểu.
Giản Tự Tại mỉm cười:
Nếu vừa rồi ngươi liều lĩnh thu phục kiếm này... Đó là hành vi ngu xuẩn. Người, phải lượng sức mà làm. Biết lời này có nghĩa gì không?
Diệp Huyền khẽ thi lễ:
Xin Giản cô nương chỉ giáo!
Giản Tự Tại mở ra tay phải, đấm ra một quyền.
Xoạt xoạt!
Không gian giữa sân nổ tung trong nháy mắt, vô số lực lượng vật chất tối thẩm thấu ra từ bốn phía, thế nhưng rất nhanh, theo tay ngọc của nàng buông ra, không gian xung quanh trong nháy mắt đã khôi phục như bình thường.
Lúc này, nàng nhẹ nhàng phất tay ngọc một cái, trong chốc lát, không gian bốn phía nhộn nhạo tựa như nước gợn sóng, chập trùng từng đợt, vô cùng quỷ dị.
Chỉ chốc lát, nàng thu hồi tay, nhìn về phía Diệp Huyền:
Nhìn thấy không? Cương, nhu, hai loại sức mạnh, hai hiệu quả hoàn toàn khác nhau. Làm người, cũng giống như vậy, một người cương, dễ gãy, một kẻ nhu, quá mềm, chỉ có cương nhu cùng tồn tại, cương lúc cần cương, nhu lúc cần nhu, mới có thể tiến xa hơn. Kiếm đạo cũng như thế, ngươi thử nhu một thoáng, sẽ đạt được hiệu quả không tưởng.
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:
Giống như ngươi đã từng nói, đánh thắng được hãy đánh, đánh không lại thì chạy. Dĩ nhiên, rất nhiều thời điểm, chúng ta dù đánh không lại cũng phải đánh. Làm người nếu quá khéo đưa đẩy, cũng chỉ mang đến kết quả trái ngược. Dĩ nhiên, mức độ trong đó, cần bản thân ngươi tự nắm bắt.
Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:
Tại sao Giản cô nương lại giúp ta như thế?
Khóe miệng Giản Tự Tại hơi nhấc lên:
Bởi vì ngươi soái, ta nhìn thuận mắt, lý do này được không?
Link: http://bit.ly/tcmatcgd
Chương 653: Kiếp Trước Của Diệp Huyền!