Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 500 - Chương 2190. Không Nên Dính Vào Thì Hơn

Chương 2190. Không nên dính vào thì hơn Chương 2190. Không nên dính vào thì hơn

Bên ngoài điện.

Tri Tuyệt trầm giọng nói: “Trụ trì… ngươi thực sự muốn giúp Diệp công tử đạt đến Độn Nhất cảnh sao?”

Trụ trì gật đầu.

Tri Tuyệt muốn nói gì đó song lại thôi.

Trụ trì khẽ bảo: “Ngươi muốn nói một khi hắn đạt đến Độn Nhất cảnh thì sẽ trở thành mối uy hiếp lớn đối với chúng ta chứ gì?”

Tri Tuyệt gật đầu: “Hắn là một thiên tài, hiện giờ hắn đã có thể đối đầu trực tiếp với một vị cường giả Độn Nhất cảnh rồi. Nếu như hắn đạt đến Độn Nhất cảnh thì e là các cường giả Độn Nhất cảnh không phải đối thủ của hắn đâu!”

Trụ trì nói: “Ta biết!”

Tri Tuyệt lại bảo: “Trụ trì có dự định gì khác sao?”

Trụ trì quay đầu liếc nhìn về phía đại điện và nói: “Nếu như hắn thực sự bằng lòng chia sẻ Đạo Kinh với chúng ta thì mọi vấn đề đều được giải quyết!”

Tri Tuyệt hỏi: “Nếu hắn không bằng lòng thì sao?”

Trụ trì chắp hai tay lại: “Chúng ta chỉ còn cách đánh cược thôi, cược vào nhân phẩm của hắn!”



Bên trong đại điện, lúc này Diệp Huyền đang ở giữa một tinh không. Xung quanh hắn có sáu tăng nhân mờ ảo.

Sáu tăng nhân này đều đang nhìn hắn!

Diệp Huyền chắp hai tay lại, khẽ hành lễ: “Xin chào chư vị tiền bối!”

Lúc này, một vị tăng nhân trước mặt hắn bỗng nhiên lên tiếng: “Ngươi không phải người của Cổ Tự chúng ta!”

Diệp Huyền liếc nhìn tăng nhân: “Trong mắt đại sư còn phân biệt người trong Cổ Tự với người ngoài Cổ Tự nữa hả?”

Tăng nhân nhìn hắn, một lát sau hắn ta khẽ mỉm cười: “Cũng thú vị đấy, ngươi định đàm luận về Phật pháp với ta sao?”

Diệp Huyền hỏi ngược lại: “Đại sư, trong lòng ngươi Phật pháp của ngươi cao hơn của ta, thế nên ta không có tư cách đàm luận với ngươi đúng không?”

Tăng chân chắp hai tay lại: “Tiểu huynh đệ, ngươi tới để tranh luận đấy sao?”

Diệp Huyền: “…”

Lúc này, tăng nhân lại nói: “Có điều ngươi nói cũng có lí. Ngày xưa có câu trong ba người chắc chắn có một người là sư phụ của ta, ai cũng có những điểm đáng để chúng ta học hỏi.”

Diệp Huyền chắp hai tay lại: “Đại sư, ban nãy ta đã mạo phạm, mong ngươi tha thứ!”

Tăng nhân mỉm cười: “Không sao! Nếu ngươi có thể xuất hiện ở đây thì chứng tỏ chúng ta có duyên.”

Diệp Huyền nói: “Thực không dám giấu, ta đã là tục gia đệ tử của Cổ Tự! Lần này ta tới đây là muốn nhờ chư vị chỉ giáo cách làm thế nào để đạt được Độn Nhất cảnh!

“Độn Nhất cảnh!”

Mấy tăng nhân còn lại đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng tăng nhân đứng đối diện hắn nói: “Ngươi muốn đạt được Độn Nhất cảnh chân chính hay là Độn Nhất cảnh giả?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Cái này còn chia thành thật với giả sao?

Tăng nhân gật đầu: “Đúng thế. Độn Nhất cảnh thực sự là thoát khỏi đại đạo, không nằm trong đại đạo. Còn Độn Nhất cảnh giả thì vẫn nằm trong đại đạo, có điều sẽ quen thuộc với đại đạo, giữ thế cân bằng với đại đạo.”

Diệp Huyền hỏi: “Hai cái có gì khác nhau sao?”

Tăng nhân khẽ gật đầu: “Khác biệt lớn luôn ấy chứ!”

Diệp Huyền nói: “Ta muốn đạt đến Độn Nhất cảnh thực sự!”

Tăng nhân nhìn hắn: “Chúng ta không làm được!”

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, hắn cảm giác như mình đang bị trêu đùa!

Tăng nhân mỉm cười: “Độn Nhất cảnh thực sự tức là thực sự vượt ra khỏi đại đạo, điều này không phải khó bình thường thôi đâu. Thực không dám giấu, mấy người ở đây chưa ai là Độn Nhất cảnh thực sự cả!”

Diệp Huyền chau mày: “Tại sao?”

Tăng nhân nói: “Bởi vì không thoát được khỏi vòng tròn đại đạo đó!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Rất khó sao?”

Tăng nhân cười khổ: “Câu nói này của ngươi… Thế theo ngươi thì đơn giản lắm sao?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối, thế thì ta chỉ có thể trở thành Độn Nhất cảnh giả à?”

Tăng nhân gật đầu: “Cũng không thể nói như vậy được, Độn Nhất cảnh giả và Độn Nhất cảnh thực sự có khác nhau, thế nhưng Độn Nhất cảnh giả có thể giúp ngươi hiểu rõ hơn về Độn Nhất cảnh thật. Đây là một quá trình, ngươi trải qua quá trình này xong, sau này muốn đạt tới Độn Nhất cảnh thực sự cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thế thì cứ Độn Nhất cảnh giả đi đã!”

Tăng nhân gật đầu, đang định nói gì đó thì đúng lúc này, một tăng nhân mặc cà sa bên tay phải Diệp Huyền bỗng lên tiếng: “Đợi đã!”

Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía cà sa tăng nhân.

Cà sa tăng nhân thì nhìn Diệp Huyền: “Số mệnh nhân quả trên người ngươi… Ngươi có thể lại gần một chút không?”

Diệp Huyền do dự một lát rồi đi tới trước mặt đối phương.

Cà sa tăng nhân chỉ vào giữa trán Diệp Huyền. Một lát sau, xung quanh Diệp Huyền bèn có một vài sợi dây màu đỏ xuất hiện, chúng quay mòng mòng rồi biến mất. Mà lúc này, cà sa tăng nhân kia lại liên tiếp lùi về phía sau.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong mắt là vẻ khó có thể tin được: “Ách nạn chi nhân!”

Diệp Huyền không khỏi chau mày: “Ách nạn chi nhân? Là cái gì vậy?”

Cà sa tăng nhân nhìn hắn, đáp: “Trên người ngươi có ách nạn chi nhân, đây là một loại Nhân Quả Chi Thuật cực kì độc hại. Có người đã tiêm loại Nhân Quả Chi Thuật này lên người ngươi.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Cái thứ này sẽ khiến ta gặp xui xẻo, khó khăn à?”

Cà sa tăng nhân trầm giọng nói: “Không những khiến ngươi xui xẻo mà người bên cạnh ngươi cũng gặp xui xẻo. Có thể nói, loại ách nạn chi nhân này sẽ ‘hút máu’ ngươi cả đời…”

Nói đến đây, hình như hắn ta nhớ ra điều gì đó nên nhíu chặt mày lại: “À không, sao ngươi có thể sống đến tận giờ được nhỉ!”

Diệp Huyền nhướng mày, câu nói này là sao đây!

Lúc này, cà sa tăng nhân lại nhìn chằm chằm vào hắn và nói: “Thiếu niên, ngươi không hề đơn giản một chút nào!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, ách nạn chi nhân này có thể giải trừ không?”

Cà sa tăng nhân lắc đầu: “Không thể giải trừ được đâu, thậm chí còn không thể dính vào nó.”

Nói đoạn, hắn ta nhìn về phía tăng nhân phía đối diện Diệp Huyền: “Vô Vọng, chúng ta đừng nên dính vào nhân quả này thì hơn!”
Bình Luận (0)
Comment