Chương 2196. Thiên tài lừa đảo
Chương 2196. Thiên tài lừa đảo
Chương 2196: Thiên tài lừa đảo
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ta đi dặn dò một lát đã nhé?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Không cần đâu, chúng ta sẽ quay về nhanh thôi!”
Nói đoạn, nàng bèn đưa Diệp Huyền biến mất.
Không lâu sau, hai người đã tới Đạo Giới.
Diệp Huyền nhận ra, Mộ Niệm Niệm tới Đạo Giới dễ như trở bàn tay.
Lúc băng qua bức tường vũ trụ, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao người ở hạ giới lại khó lên trên rồi!
Bởi vì cái trận pháp này đáng sợ kinh khủng!
Không cẩn thận một cái thôi là sẽ thịt nát xương tan!
Đương nhiên, nó cũng chẳng uy hiếp được đến hắn vì hiện giờ nhục thân của hắn chỉ có thể hình dung bằng từ biến thái!
Trước bức tường của Đạo Giới, Mộ Niệm Niệm đang định phá tan bức tường thì lúc này, một giọng nói truyền tới: “Ngươi chính là Diệp Huyền sao?”
Diệp Huyền quay đầu nhìn, phía không xa là một thiếu nữ.
Thiếu nữ nhìn hắn, nàng chớp mắt: “Ta là Trần Yêu Nghiệt!”
Trần Yêu Nghiệt!
Diệp Huyền quan sát nữ tử, rất nhanh sau đó vẻ mặt hắn trở nên sinh động. Nữ tử này là cường giả Độn Nhất cảnh!
Thiếu nữ mỉm cười: “Ban đầu ta đang định đi tìm ngươi, ai dè ngươi lại tự tới!”
Diệp Huyền thấy hơi ngạc nhiên: “Ngươi biết ta ư?”
Thiếu nữ lắc đầu: “Ta không biết ngươi, có điều, có một tỷ tỷ nhờ ta chuyển lời cho ngươi!”
Diệp Huyền có hơi tò mò: “Tỷ tỷ?”
Thiếu nữ nói: “Là một tỷ tỷ mặc váy trắng!”
Nữ tử váy trắng!
Nghe vậy, Diệp Huyền vội vàng nói: “Nàng ấy nói gì thế?”
Trần Yêu Nghiệt mỉm cười: “Nàng ta nói đang ở trên tầng mây đợi ngươi, ngươi phải cố gắng lên!”
Trên tầng mây!
Diệp Huyền trầm mặc.
Hắn vẫn còn nhớ ước định giữa mình và nữ tử váy trắng!
Trên tầng mây!
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía bức tường Đạo Giới: “Niệm Niệm, nàng ấy đang ở bên đó sao?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Không có!”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì nàng lại bảo: “Cũng đừng hỏi nàng ta đi đâu, ta không biết đâu!”
Diệp Huyền cười khổ.
Đừng nói chứ hắn thực sự có hơi nhớ nữ tử váy trắng rồi!
Đúng lúc đó, thiếu nữ kia đột nhiên mỉm cười: “Các ngươi định qua bên đó sao?”
Diệp Huyền thu hồi tâm tư, hắn gật đầu: “Đúng vậy!”
Trần Yêu Nghiệt lắc đầu: “Các ngươi không qua được đâu, bởi vì bức tường vũ trụ này vững chãi lắm luôn, các ngươi không thể mở được nó, ta…”
Đúng lúc đó, Mộ Niệm Niệm đột nhiên búng ngón tay một cái. Bức tường vũ trụ bèn nứt ra.
Trần Yêu Nghiệt trợn mắt há mồm: “Ôi…”
Mộ Niệm Niệm nhìn nàng: “Ngươi xem, đơn giản quá còn gì?”
Trần Yêu Nghiệt chớp mắt: “Chuyện này… hơi bị vô lí nhỉ?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Vô lí chỗ nào chứ?”
Trần Yêu Nghiệt bước đến trước bức tường vũ trụ. Lúc này, bức tường vũ trụ đã tự động lành lại.
Nàng rút đao chém.
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh cực lớn khiến nàng phải lùi về phía sau cả ngàn trượng!
Sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi. Khoảnh khắc ấy, hắn bỗng nhiên phát hiện bức tường vũ trụ này không hề tầm thường!
Phải biết rằng thiếu nữ trước mặt này là một cường giả Độn Nhất cảnh!
Trần Yêu Nghiệt liếc nhìn cánh tay tê rần rần của mình, sau đó lại nhìn Mộ Niệm Niệm: “Tại sao chứ!”
Mộ Niệm Niệm nghiêm túc nói: “Ngươi muốn biết tại sao hả?”
Trần Yêu Nghiệt vội vàng gật đầu.
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Bởi vì ngươi chưa đủ mạnh đó!”
Trần Yêu Nghiệt có hơi không phục: “Ta là cường giả Độn Nhất cảnh trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Đạo Giới rồi đấy!”
Mộ Niệm Niệm nhếch miệng cười: “Vậy sao? Thế sao ngươi không mở được bức tường vũ trụ này?”
Trần Yêu Nghiệt do dự một lát rồi bảo: “Hôm nay ta chưa ăn cơm nên không đủ sức!”
Diệp Huyền: “…”
“Ha ha!”
Mộ Niệm Niệm bật cười: “Chưa ăn cơm hả! Tiểu muội muội, ngươi đáng yêu thật đấy! Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn trở thành cường giả Độn Nhất cảnh thực sự không?”
Trần Yêu Nghiệt nhìn nàng: “Ngươi cũng nhìn ra được ta không phải là cường giả Độn Nhất cảnh thực sự?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy!”
Trần Yêu Nghiệt do dự một lát rồi nói: “Tỷ tỷ, ngươi có cách gì để ta đạt đến Độn Nhất cảnh thực sự không?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Có đó!”
Trần Yêu Nghiệt nhìn nàng: “Thế ngươi dạy cho ta được không?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Ta không thể dạy được! Có điều…”
Nói đoạn, nàng chỉ vào Diêp Huyền: “Nhưng hắn thì có thể!”
Trần Yêu Nghiệt liếc nhìn Diệp Huyền, đoạn lắc đầu: “Hắn còn chưa đạt đến Độn Nhất cảnh kìa!”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Trong tay hắn có Đạo Kinh!”
Diệp Huyền: “…”
Trần Yêu Nghiệt nói: “Ta cũng nghe nói vậy rồi!”
Nói đoạn, nàng lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi có Đạo Kinh thật à?”
Diệp Huyền gật đầu: “Có!”
Trần Yêu Nghiệt chớp mắt: “Cho ta mượn xem chút được không?”
Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Nó quý giá lắm đấy!”
Trần Yêu Nghiệt nghiêm túc nói: “Sau khi ta đạt đến Độn Nhất cảnh nhất định sẽ quên nó đi.”
Diệp Huyền cạn lời.
Trần Yêu Nghiệt lại bảo: “Được không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Hiện giờ ta vẫn chưa thể mở được thư ốc nên không thể lấy được Đạo Kinh trong đó. Hay là như thế này đi, ngươi đi theo ta, đợi đến khi ta có thể mở được thư ốc, lấy được Đạo Kinh thì sẽ cho ngươi xem, ngươi thấy thế nào?”
Trần Yêu Nghiệt vội vàng nói: “Thật sao?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Thật!”
Trần Yêu Nghiệt vội bảo: “Được, vậy ta đi theo ngươi!”
Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Chúng ta qua bên đó đi, ngươi đi không?”
Trần Yêu Nghiệt có hơi do dự: “Gia gia nói bên đó rất nguy hiểm!”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Vậy là ngươi không dám qua đó rồi!”
Trần Yêu Nghiệt lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai không dám chứ! Đi!”
Mộ Niệm Niệm cười ha ha: “Đi thôi!”
Nói đoạn, nàng bèn búng ngón tay một cái, bức tường vũ trụ lại mở ra. Rất nhanh sau đó, ba người bèn biến mất.
Lúc này, giọng nói của tầng thứ chín lại vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Nha đầu này gặp phải hai thiên tài lừa đảo như các ngươi… đúng là bất hạnh thật mà!”
Diệp Huyền: “…”