Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 507 - Chương 2197. Có Người Tới Rồi

Chương 2197. Có người tới rồi Chương 2197. Có người tới rồi

Sau khi bước vào bức tường vũ trụ, ba người bèn bị một luồng sức mạnh cuốn vào trong một cơn lốc xoáy.

Không gian lốc xoáy!

Bên trong không gian lốc xoáy đó, vẻ mặt Mộ Niệm Niệm vẫn bình tĩnh như cũ, chẳng có gì có thể ảnh hưởng đến nàng!

Thế nhưng Diệp Huyền và Trần Yêu Nghiệt thì khác. Sắc mặt hai người càng lúc càng trở nên trắng bệch, Diệp Huyền còn không dám lơ là, vội vàng thôi động Kim Cang Phật Thể của mình. Sau khi Kim Cang Phật Thể của hắn xuất hiện, hắn lập tức cảm giác đỡ hơn nhiều!

Diệp Huyền nhìn Trần Yêu Nghiệt ở bên cạnh. Xung quanh người Trần Yêu Nghiệt có một luồng đao khí hộ thể vô hình. Sức mạnh của không gian này chưa thể phá vỡ đao khí của nàng!

Nha đầu này cũng lợi hại gớm!

Diệp Huyền thầm cảm thấy kinh ngạc. Mặc dù nha đầu này chưa đạt tới Độn Nhất cảnh thực sự, song cảnh giới lại giống với hắn, đều là Độn Nhất cảnh giả. Hơn nữa, nha đầu này còn là Độn Nhất cảnh trung cảnh!

Điều quan trọng nhất là nha đầu này còn trẻ tuổi!

Mộ Niệm Niệm liếc nhìn Trần Yêu Nghiệt. Lúc này, giọng nói của Diệp Huyền vang lên trong đầu nàng: “Niệm tỷ, ngươi thấy nha đầu này thế nào?”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Cũng được!”

Cũng được!

Diệp Huyền liếc nhìn Mộ Niệm Niệm mà không lên tiếng.

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Thiên phú rất quan trọng, nhưng tâm tính còn quan trọng hơn! Nha đầu này chưa gặp phải đại nạn gì! Tâm tính và tính cách của nàng ta có chút khuyết điểm nhỏ, sau này sẽ có kiếp số.”

Diệp Huyền trầm mặc.

Tâm tính!

Cũng phải, nha đầu này vừa nhìn đã biết là một người được che chở rất tốt, nàng không hiểu nhiều về nhân tình thế thái.

Đúng lúc đó, Trần Yêu Nghiệt đột nhiên bảo: “Chúng ta đi đâu đây?”

Mộ Niệm Niệm nhìn Trần Yêu Nghiệt, nàng mỉm cười: “Tới Tu Di Thần Quốc! Ngươi biết Tu Di Thần Quốc không?”

Trần Yêu Nghiệt lắc đầu: “Ta không biết!”

Nói đoạn, nàng bèn dơ dự, sau đó bảo: “Chúng ta còn có thể trở về không?”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Có thể chứ!”

Trần Yêu Nghiệt đang tính nói gì đó thì đúng lúc ấy, một luồng sức mạnh cực lớn bỗng nhiên cuộn trào xung quanh bọn họ.

Diệp Huyền nhìn về phía xa xa, trong dòng chảy loạn của không gian có một bóng người xuất hiện, đó là một nam tử trung niên.

Nam tử trung niên nhìn ba người Diệp Huyền, hắn ta phẫn nộ nói: “Các ngươi là ai, sao dám xông vào Tu Di Thần Quốc! Chẳng lẽ…”

Diệp Huyền đang định lên tiếng thì Mộ Niệm Niệm đột nhiên phất tay phải.

Uỳnh!

Nam tử trung niên còn chưa kịp phản ứng thì đầu hắn ta đã bay đi, máu tươi bắn tung tóe!

Diệp Huyền và Trần Yêu Nghiệt sững sờ.

Hai người đồng loạt nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười: “Lần này chúng ta tới là để đánh nhau chứ không phải để nói chuyện.”

Diệp Huyền: “…”

Trần Yêu Nghiệt do dự một lát rồi nói: “Vị tỷ tỷ này, ta thấy trước khi giết hắn ta cũng phải để hắn ta nói cho hết câu đã chứ!”

Diệp Huyền: “…”

Mộ Niệm Niệm nhìn Trần Yêu Nghiệt, nàng mỉm cười: “Tại sao?”

Trần Yêu Nghiệt liếc nhìn Mộ Niệm Niệm, nàng do dự một lúc rồi nói: “Nếu như có người giết ta mà không cho ta nói hết câu, ta sẽ thấy nuối tiếc lắm!”

Diệp Huyền: “…”

Không thể không nói, lúc này Diệp Huyền thực sự chẳng biết phải nói gì.

Tư duy của Trần Yêu Nghiệt đúng là khác xa so với người bình thường!

Mộ Niệm Niệm cũng lắc đầu mỉm cười: “Đúng là một nha đầu dễ thương!”

Trần Yêu Nghiệt bước đến bên cạnh nàng và nhìn về phía xa xa, đoạn bảo: “Ta cảm giác có chút nguy hiểm!”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, lúc này hắn cũng cảm nhận được nguy hiểm.

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Có người tới rồi!”

Nàng vừa dứt lời thì không gian phía trước mặt ba người bỗng rung lên. Ngay sau đó, một nam tử trung niên xuất hiện trước mặt bọn họ.

Người này chính là tướng quốc Phương Đường Sĩ của Tu Di Thần Quốc.

Phương Đường Sĩ nhìn Mộ Niệm Niệm: “Tôn thượng đại nhân!”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Lại gặp mặt rồi!”

Phương Đường Sĩ trầm mặc nói: “Tôn thượng đại nhân định thách đấu một mình với Tu Di Thần Quốc chúng ta hay sao?”

Mộ Niệm Niệm nhếch miệng cười: “Chẳng lẽ lại không được?”

Phương Đường Sĩ nhìn nàng, hắn ta không nói chuyện.

Thực ra, Tu Di Thần Quốc không hề sợ nữ tử trước mắt này.

Thế nhưng bọn họ cũng không muốn liều mạng với Mộ Niệm Niệm. Nếu kiểu cường giả như nàng mà bất chấp tất cả để liều mạng với Tu Di Thần Quốc thì Tu Di Thần Quốc sẽ tổn thất cực kì nghiêm trọng.

Lúc này, Mộ Niệm Niệm bỗng nhiên lấy thư ốc của Diệp Huyền ra, nàng mỉm cười: “Nói với bệ hạ của các ngươi rằng, thư ốc đang nằm trong tay ta, mà bên trong thư ốc chính là Đạo Kinh!”

Phương Đường Sĩ nhìn chằm chằm Mộ Niệm Niệm, hiện giờ hắn ta đang hơi không hiểu ý của nữ tử này lắm.

Nàng đang định làm gì thế?

Tự đại quá rồi chăng?

Hay là tự tin?

Sắc mặt Phương Đường Sĩ càng trở nên nghiêm nghị hơn.

Kiểu cường giả như Mộ Niệm Niệm chắc chắn sẽ không làm ra mấy chuyện tự đại ngu xuẩn. Nếu đối phương đã dám đến tận nơi này thì chắc chắn nàng tự tin!

Mộ Niệm Niệm đột nhiên mỉm cười: “Chẳng phải các ngươi rất muốn có Đạo Kinh hay sao? Ta mang tới cho các ngươi này!”

Phương Đường Sĩ nhìn nàng: “Tôn thượng đại nhân đợi một chút!”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Mà lúc này, Mộ Niệm Niệm lại bảo: “Không cần!”

Phương Đường Sĩ nhìn nàng, Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Hôm nay ta tới là để giết người chứ không phải để đàm phán!”

Nói đoạn, nàng bèn vung tay về phía Phương Đường Sĩ.
Bình Luận (0)
Comment