Chương 2198. Vớ vẩn thật đấy
Chương 2198. Vớ vẩn thật đấy
Chương 2198: Vớ vẩn thật đấy
Uỳnh!
Không gian mà Phương Đường Sĩ đang ở bỗng trở nên hư ảo, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi, đang định muốn rút lui song lại chậm mất một bước. Luồng sức mạnh cực lớn ấy đã chế trụ hắn ta lại. Đúng lúc đó, một thanh phi đao đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Mộ Niệm Niệm!
Khi thanh phi đao đó xuất hiện, sắc mặt Diệp Huyền và Trần Yêu Nghiệt bèn thay đổi!
Nguy hiểm!
Đây là cảm giác lúc này của hai người!
Sắc mặt Diệp Huyền nghiêm trọng vô cùng. Trực giác mách bảo hắn rằng nhục thân của hắn sẽ không chống đỡ nổi thanh đao này!
Mộ Niệm Niệm nhếch miệng cười một cách lạnh lùng, nàng không quan tâm đến thanh phi đao đó mà chỉ siết chặt tay phải.
Uỳnh!
Phương Đường Sĩ bèn bị giết!
Thần hồn tan nát!
Bởi lẽ cả người Phương Đường Sĩ đều bị diệt trừ!
Mà lúc này, thanh phi đao trên đỉnh đầu Mộ Niệm Niệm đã dừng lại, bởi nó đã bị kiếm ý ngăn chặn.
Mộ Niệm Niệm nhìn về phía xa xa, nàng mỉm cười: “Ngươi tưởng thanh đao rẻ rách này có thể ngăn được ta?”
Nói đoạn, nàng bèn búng ngón tay.
Keng!
Thanh đao bèn vỡ vụn.
Mộ Niệm Niệm nhìn về phía xa, nàng mỉm cười: “Nào, để ta xem xem Tu Di Thần Quốc các ngươi sẽ trả cái giá như thế nào để giết ta!”
Nói đoạn, nàng nhấc chân đi về phía xa.
Diệp Huyền và Trần Yêu Nghiệt vội vàng đi theo nàng.
Trần Yêu Nghiệt chọc vào người hắn một cái: “Nàng ta lợi hại ghê á!”
Diệp Huyền gật đầu.
Rất rõ ràng, Mộ Niệm Niệm còn lợi hại hơn hắn tưởng tượng nhiều!
Rốt cuộc Mộ Niệm Niệm mạnh đến mức nào?
Đúng lúc này, một đường bạch quang đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người. Rất nhanh sau đó, ba người xuyên qua đường bạch quang ấy và tới một hải vực.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy toàn là núi cao.
Diệp Huyền nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm nói: “Đây chính là Tu Di Thần Quốc, hay còn được gọi là Tu Di Thần Giới!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ta nghe nói hoàng tộc của Tu Di Thần Quốc có Tổ Huyết, đúng chứ?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đúng vậy, Tổ Huyết lớn mạnh lắm!”
Diệp Huyền vội hỏi: “So với huyết mạch của ta thì cái nào mạnh hơn?”
Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Hay là tí nữa ngươi đánh với bọn họ một trận là biết?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi bảo: “Thế cũng được!”
Mộ Niệm Niệm bật cười ha ha: “Đến rồi!”
Dứt lời, trên bầu trời trước mặt ba người bèn xuất hiện một nam tử trung niên!
Tống Chí!
Thống lĩnh Thiên Sách Quân của Tu Di Thần Quốc!
Tống Chí nhìn Mộ Niệm Niệm: “Các hạ đâu cần phải ức hiếp người khác quá đáng như vậy?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Không phục à? Tới đánh với ta nè?”
Tống Chí híp mắt lại, hắn ta khẽ siết chặt tay phải.
Đúng lúc đó, Mộ Niệm Niệm đột nhiên xuất quyền: “Cút!”
Giọng nói của nàng như sấm rền, vang dội cả đất trời.
Bên trong giọng nói cũng có cả quyền ý!
Một quyền của Mộ Niệm Niệm khiến Tống Chí tái mặt. Hắn ta đan hai tay lại, chắn phía trước: “Chấn Thiên Địa!”
Dứt lời, Tống Chí đột nhiên xuất hiện trên một ngọn núi lớn hư ảo. Ngọn núi này vắt ngang qua mặt đất, trông cứ như một bức tường sắt!
Tuy nhiên, khi quyền của Mộ Niệm Niệm tới, ngọn núi đó bỗng nhiên chấn động rồi sụp đổ!
Rầm rầm!
Tống Chí lập tức lùi về phía sau cả vạn trượng!
Hắn ta trực tiếp bị đẩy lùi!
Diệp Huyền liếc nhìn Mộ Niệm Niệm, trong lòng ngạc nhiên vô cùng!
Rốt cuộc Niệm tỷ mạnh đến mức độ nào vậy!
Trần Yêu Nghiệt cũng thấy ngạc nhiên không kém. Nàng không giống Diệp Huyền, sự ngạc nhiên của nàng còn thể hiện ra cả ngoài mặt. Hai mắt Trần Yêu Nghiệt trừng to, khoảnh khắc ấy nàng có hơi không dám tin.
Từ trước đến nay nàng luôn cho rằng mình cực kì lợi hại, nhưng hiện giờ nàng cảm thấy mình chẳng hề lợi hại như vậy nữa!
Ở bầu trời phía xa xa, Tống Chí nhìn chằm chằm Mộ Niệm Niệm. Giờ khắc này trong lòng hắn ta cũng chấn động vô cùng. Nữ nhân trước mắt này mạnh đến nỗi hắn ta chưa từng nghĩ đến!
Hắn ta hoàn toàn không phải đối thủ của nàng!
Nghĩ đến đây, cơ thể Tống Chí dần dần trở nên hư ảo.
Hắn ta phải đi thôi!
Ở phía xa xa, Mộ Niệm Niệm nhếch khóe miệng: “Muốn đi sao?”
Nói đoạn, nàng đang định ra tay thì đúng lúc đó, bốn nam tử trung niên đeo kiếm trên lưng bỗng xuất hiện ở phía cách Mộ Niệm Niệm không xa!
Nam tử dẫn đầu nhìn chằm chằm vào nàng: “Tiên Kiếm Phái xin được các hạ chỉ giáo!”
Nói đoạn, hắn ta bèn búng ngón tay: “Xuất kiếm!”
Uỳnh!
Bốn đường kiếm quang lập tức xuất hiện, bốn thanh phi kiếm xông thẳng lên trời. Trên không trung, bốn thanh phi kiếm ấy thẳng tắp, bay đi như những đường sao băng.
Trông thấy cảnh tượng đó, sắc mặt Diệp Huyền dần trở nên nghiêm trọng. Cảnh giới kiếm đạo của bốn người này đều là kiếm tâm tự tại!
Trình độ kiếm đạo cao vậy cơ à!
Bốn thanh phi kiếm lần lượt xông về phía Mộ Niệm Niệm từ bốn góc độ. Không thể không nói, bốn thanh kiếm này rất mạnh, kiếm sắc nhọn vô cùng.
Ở phía dưới, Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Vớ vẩn thật đấy!”
Nói đoạn, nàng khẽ nhón chân.
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, bốn thanh kiếm kia bèn dừng giữa không trung. Ngay sau đó, Mộ Niệm Niệm phất tay: “Chém!”
Dứt lời, bốn thanh kiếm bắt đầu xoay chuyển, quay ngược lại chém về phía bốn vị kiếm tu kia!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt bốn vị kiếm tu bèn thay đổi. Bọn họ cũng định điều khiển bốn thanh kiếm, song lúc này tốc độ của bốn thanh kiếm đã tăng lên nhanh chóng.