Chương 2200. Sợ gì chứ
Chương 2200. Sợ gì chứ
Diệp Huyền sững sờ, vậy là đi á hả?
Mộ Niệm Niệm thì đã quay người rời đi.
Diệp Huyền và Trần Yêu Nghiệt bèn vội vàng theo sau nàng.
Đúng lúc đó, hàng chục thần thức đột nhiên vây quanh ba người Mộ Niệm Niệm như một tấm lưới.
Mộ Niệm Niệm liếc nhìn xung quanh: “Muốn chết hả?”
Các cường giả xung quanh nhìn Mộ Niệm Niệm, bọn họ không lên tiếng, trong mắt thoáng vẻ kiêng dè, song không hề có sợ hãi!
Bởi vì bọn họ đông người!
Đúng lúc đó, quốc chủ Tu Di Thần Quốc đột nhiên nói: “Để bọn họ đi!”
Nghe vậy, các cường giả mới đồng loạt lui xuống.
Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn quốc chủ Tu Di Thần Quốc và mỉm cười: “Nói thì chắc các ngươi không tin đâu, ta làm vậy thực ra là để cứu các ngươi đấy! Bởi vì tính tình của ta tốt, đã thế còn rất thấu tình đạt lí! Nếu đổi lại là người khác thì các ngươi không có may mắn như vậy đâu!”
Mọi người: “…”
Quốc chủ Tu Di Thần Quốc nhìn chằm chằm vào nàng, giờ khắc này Mộ Niệm Niệm đã đưa Diệp Huyền và Trần Yêu Nghiệt rời đi.
Nếu đổi lại là người khác?
Người nào cơ?
Quốc chủ Tu Di Thần Quốc thấy nghi hoặc!
Lúc này, Tống Chí xuất hiện trước mặt quốc chủ Tu Di Thần Quốc, hắn ta trầm giọng nói: “Phương tướng quốc đã bị tiêu diệt!”
Quốc chủ Tu Di Thần Quốc híp mắt lại: “Nàng ta mạnh hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng!”
Tống Chí trầm giọng nói: “Đạo Kinh đó…”
Quốc chủ Tu Di Thần Quốc khẽ nói: “Không sao, tạm thời không lấy nó cũng được!”
Nói đoạn, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, đoạn bảo: “Nếu như ta đoán không nhầm thì đã có vài nơi biết được tin tức Đạo Kinh xuất hiện! Ta cũng muốn xem xem nàng ta có thể trấn thủ Ngũ Duy vũ trụ đó đến bao giờ!”
Đạo Kinh!
Người của Đạo Giới chưa hiểu hết về Đạo Kinh, thực ra Đạo Kinh là khởi nguồn của võ đạo.
Năm xưa Đạo Kinh từ trên trời rơi xuống. Thực ra không chỉ Đạo Giới có được Đạo Kinh mà Tu Di Thần Quốc cũng có. Đương nhiên, phải đến sau này bọn họ mới biết được chuyện này.
Tương truyền, nếu tập hợp đủ các trang khuyết của Đạo Kinh thì có thể lĩnh ngộ võ đạo, vạn thế vô địch!
Mà Đạo Kinh lại được lưu truyền từ Phi Thăng Đài…
…
Trong bức tường vũ trụ, Mộ Niệm Niệm đưa Diệp Huyền và Trần Yêu Nghiệt băng qua.
Nàng nhìn Diệp Huyền :”Ngươi có ý kiến gì à?”
Diệp Huyền trầm mặc nói: “Rất mạnh!”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Bọn họ còn mạnh hơn so với những gì ngươi thấy vừa rồi! Bởi vì ban nãy nguyên cường giả trên Độn Nhất cảnh thôi đã có ít nhất mười vị! Hơn nữa, còn có một vài lão quái vật vẫn chưa xuất hiện nữa!”
Diệp Huyền: “…”
Trần Yêu Nghiệt đột nhiên nói: “Tỷ tỷ, ngươi không sợ hả?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu, nàng cười: “Sợ gì chứ?”
Trần Yêu Nghiệt có hơi hưng phấn, vội nói: “Ngươi có thể đánh chết bọn họ, đúng chứ?”
Mộ Niệm Niệm bật cười ha ha: “Có thể đánh chết, cơ mà không cần phải làm thế.”
Trần Yêu Nghiệt lấy làm lạ: “Tại sao?”
Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Bởi vì ta đã cho quốc chủ của bọn họ một nhát kiếm, phế luôn hắn ta, như vậy là đủ rồi!”
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn hiểu ngay.
Hắn biết tại sao Mộ Niệm Niệm vừa xuất hiện đã điểm mặt chỉ tên quốc chủ Tu Di Thần Quốc rồi!
Giết gà dọa khỉ đây mà!
Một kiếm của nàng đả thương quốc chủ Tu Di Thần Quốc và trực tiếp ảnh hưởng, trấn áp các cường giả kia.
Mộ Niệm Niệm liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó nói: “Ngươi thấy liệu bọn họ có chịu ngừng lại không?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu.
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Chắc chắn là không chịu ngừng lại rồi! Ta nghĩ một chút, nếu như ta đoán không nhầm thì trong khoảng thời gian tiếp theo đây, bọn họ sẽ liên lạc với mấy nơi như Cực Lạc Chi Giới, sau đó thương lượng bàn bạc xem làm sao để đối phó ngươi. Mà nếu như bọn họ cẩn thận hơn chút thì chắc sẽ chọn ra tay vào lúc Ngũ Duy Kiếp đến, bởi vì khi ấy là lúc chúng ta nguy nan nhất.”
Diệp Huyền hỏi: “Thế thì phải làm sao nhỉ?”
Mộ Niệm Niệm chớp chớp mắt: “Cái này là vấn đề mà ngươi phải suy nghĩ! Dù sao thì tới khi ấy không đánh được là ta sẽ chạy!”
Diệp Huyền: “…”
Mộ Niệm Niệm lại bảo: “Trong vòng nửa năm ngươi sẽ không có quá nhiều vấn đề và phiền phức đâu. Nửa năm sau, ngươi sẽ không được nhàn rỗi dù chỉ một khắc.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Ta chỉ có thể tranh thủ thời gian nửa năm cho ngươi thôi. Trong vòng nửa năm này, ngươi tự xem thế nào mà làm đi.”
Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm: “Niệm tỷ, đa tạ!”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đa tạ gì chứ!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Niệm tỷ, nếu như bọn họ ra tay thì chắc chắn sẽ nghĩ cách nhắm vào ngươi nữa!”
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyền và mỉm cười: “Nhắm vào ta thì có tác dụng gì? Ta không đánh được thì chẳng lẽ lại không chạy được sao? Nhưng mà ngươi ấy, ngươi không có cơ hội chạy đâu, ngươi hiểu ý của ta không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu!”
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Nửa năm! Hãy nhớ, ngươi chỉ có thời gian nửa năm thôi! Còn về trong nửa năm này ngươi muốn làm thế nào là chuyện của ngươi! Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc đi tìm nữ tử váy trắng! Nàng ta không ở Tu Di Thần Giới, hiện giờ có lẽ nàng ta đang ở một nơi mà đến ta cũng không thể biết được.”
Nói đoạn, nàng lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Nơi mà cả ta cũng không thể biết được, ngươi có biết điều này nghĩa là gì không?”